Chương 11: Vĩ thanh

Hai ngày sau ——
Hạ Cảnh Tề dẫn A Lê trở lại Hắc Phong Lĩnh. Bọn họ mang theo rất nhiều dược liệu trân quý đích cùng tài bảo làm lễ vật tạ ơn, Hạ Cảnh Tề không quên hứa hẹn lúc trước, dâng lên kim quyền trượng võ lâm minh chủ của y.


Nam tử mang mặt nạ đi ra thấy bọn họ, nói: “Hạ minh chủ, tâm ý của ngươi, Tả thần y đã biết. Thần y nói yêu cầu ngươi cho hắn quyền trượng chính là khảo nghiệm ngươi, hắn cũng không thật sự muốn đoạt minh chủ vị, cho nên, kim quyền trượng ngươi hãy mang về đi.”


Hạ Cảnh Tề lại nói: “Quân tử nhất ngôn cửu đỉnh, nếu Hạ mỗ đáp ứng đem quyền trượng đưa cho Tả thần y, liền nhất định làm được, thỉnh công tử đem quyền trượng chuyển giao đi.”
“Quyền trượng này, Tả thần y cầm cũng vô dụng, ngươi thu hồi đi.”


“Không được, như vậy Hạ mỗ chẳng phải trở thành kẻ nói không giữ lời sao? Mời ngươi đem quyền trượng chuyển giao.”
“Tả thần y căn bản không muốn, ngươi muốn ta giao như thế nào?”
Hai người bên nào cũng cho là mình phải, tranh chấp không thôi, A Lê nhịn không được xen mồm:


“Tam Lang, nếu thần y không thích, vậy không cần miễn cưỡng......”
“Nhưng quyền trượng này ta cũng không muốn lưu trữ......”
“Ngươi cũng không muốn, không bằng tặng người nào đó cần nó hơn đi?” – A Lê đề nghị.


“Người cần nó hơn sao?” – Hạ Cảnh Tề suy tư trong chốc lát, bừng tỉnh đại ngộ, cười nói: “Tốt, ta hiểu được.”
“Ân?” Lúc này đến phiên A Lê không rõ.


available on google playdownload on app store


“Nếu Tả thần y không cần quyền trượng minh chủ, Hạ mỗ đành phải đem quyền trượng dâng ra, làm cho anh hung hào kiệt trong thiên hạ một lần nữa tranh đoạt.” – Hạ Cảnh Tề sang sảng cười, thu hồi quyền trượg vào ngực áo.


A Lê rốt cục hiểu được ý tứ của y, cũng mỉm cười theo. Hai người hướng người đeo mặt nạ nói lời từ biệt, sau đó để lại những lễ vật khác rồi xuống núi.
Đối tay nhỏ bé của A Lê bị Hạ Cảnh Tề nắm trong lòng bàn tay, hắn hỏi: “Tam Lang, ngươi thật sự không cần làm minh chủ sao?”


“Ân.” – Hạ Cảnh Tề nhìn chỗ cũ, kiên định gật đầu.
“Như vậy chẳng phải là có điểm đáng tiếc?”
“Như thế nào lại đáng tiếc?” – Hạ Cảnh Tề cười hì hì hôn mặt hắn, tuyên thệ: “Ta phải cùng ngươi cố gắng, làm một ít chuyện có ý nghĩa......”


“Chuyện có ý nghĩa? Là cái gì?”
“Ngươi sẽ biết sớm thôi.” – Hạ Cảnh Tề kéo tay hắn, hai người bước đi trên sơn đạo trống trải.
__Chính văn hoàn__






Truyện liên quan