Chương 11: Vĩ thanh
Một cỗ xe ngựa xa hoa giữa đống người hỗn tạp thong thả mà hướng cửa thành đi đến. Xa phu chuyên tâm thúc ngựa, không có lưu ý từ trong xe truyền đến trận trận thở dốc mập mờ.
“Thiếu chủ... Đừng ở chỗ này...” – Miêu Tuyết Khanh bị mạnh mẽ ôm trên đùi Hạ Hầu Huân, ngượng ngùng mà đẩy ra bàn tay đang luồn vào vạt áo của mình.
“Sợ cái gì? Không có người nào nhìn thấy.” – Hạ Hầu Huân ngậm vành tai hắn đùa bỡn, chuyện ta ta làm, đem tay dò xét đi vào, vắt trụ một viên tiểu quả mê người trước ngực hắn.
“Ân...” – Miêu Tuyết Khanh thở gấp, cuối cùng từ bỏ phản kháng.”Thiếu chủ, không thể chờ trở lại biệt quán sao?”
“Không nên, còn một trăm dặm mới đến biệt quán, ta đợi không nổi rồi.” – Hạ Hầu Huân thình lình cách một lớp trang phục nắm lấy căn nguyên dục vọng giữa hai chân hắn, Miêu Tuyết Khanh thấp hô, kinh hoảng mà từ trên đùi y đứng lên, nhất thời không cẩn thận mà ngã sấp xuống thảm tử.
“Ha ha ha... Nhìn ngươi hoảng thành như vậy.” – Hạ Hầu Huân cười to đưa hắn ôm lấy, thuận thế áp đảo trên nhuyễn điếm (nệm), hung hăng mà hôn môi, hai tay thì linh hoạt bái điệu quần áo lẫn nhau... Tiếng rên rỉ mất hồn bật ra, bị tiếng người ồn ào xảo diệu mà che dấu.
Một tên khất cái lam lũ quần áo dơ bẩn từ bên cạnh xe ngựa đi qua, hắn thất hồn lạc phách mà đi tới, phía trước đột nhiên truyền đến tiếng la lên: “Hắc hắc! Võ lâm minh chủ đại hội thi đấu sắp bắt đầu rồi! Mọi người nhanh đến đấu trường xem náo nhiệt!”
“Hả! Chờ ta một chút!”
Người trên đường bắt đầu hướng đấu trường tụ tập, tên khất cái nguyên bản thất thần đột nhiên bừng tỉnh mà ngẩng đầu, hai mắt dưới mái tóc bồng loạn thả ra ánh hy vọng, hắn xoa xoa khuôn mặt bẩn hề hề, bước nhanh đuổi theo mọi người.
Xe ngựa chở Hạ Hầu Huân thuận lợi ra khỏi cửa thành, đi trên quan đạo bằng phẳng, rất nhanh bỏ lại tiếng động xôn xao bên trong thành.Hoàn