Chương 19: Âm mưu
Ngày qua ngày, Lâm Huy vẫn ở bên cạnh lấy danh nghĩa là con rể tương lai của Vương gia âm thầm bảo vệ Lục Chi. Mỗi sáng sớm đều đứng ở cổng biệt thự trắng chờ cô cùng đi học, trưa đến về nhà Lục Chi ở tới tối mịt mới chịu về. Mỗi lần trước khi về đều vô cùng chịu khó nhắc nhở cô chú ý bản thân. Người ngoài nhìn vào đương nhiên tưởng rằng cặp đôi này đang ở mức độ nồng nhiệt trong tình yêu. Nhưng chỉ có người trong cuộc mới biết...
Có lần cặp đôi oan gia Ân Cải ""tình cờ"" đi ngang qua biệt thự của Lục Chi, lấy cớ câu được vài con cá nên muốn Lục Chi trổ tài cho bọn họ. Nào ngờ vừa mới đụng vào nắm đấm cửa phòng cô đã thấy cánh cửa được người bê trong mở ra. Ngọc Ân và Rau Cải đều rất bất ngờ, ý nghĩ vụt qua đầu bọn họ lúc đó chính là...
Đầu gấu biết mở cửa? Thường ngày không phải luôn đạp cửa mà ra sao? Biết lịch sự từ khi nào vậy?
Nhưng khi nhìn thấy người mở cửa, Ân Cải lại càng sững sờ hơn...
"Cậu..." Ân Cải trố tròn con mắt...
"Vào đi." Lâm Huy tự nhiên mời vào giống như thể đây là phòng vừa mới sang tên đổi chủ cho mình vậy, phong thái vô cùng ung dung bước ra khỏi phòng nhường chỗ cho ba người nói chuyện.
Cửa đóng lại, Ân Cải lập tức nhìn quanh phòng một lượt, sau đó dừng lại trên chiếc giường, chỗ có một nhúm chăn đang nhổm lên... Cả hai rón rén, rón rén...
"Xoạt!" Ân Cải mỗi người cầm một góc chăn, cùng hẹn mà làm lật tung tấm chăn lên. Chỉ thấy một cô gái tóc tai rũ rượi một tay chống cằm một tay cầm điện thoại soi đèn flash vào một quyển sách trước mặt, hai tai nhét bông, lông mày nhíu thật chặt, mắt nhắm tịt, miệng lẩm bà lẩm bẩm. Thấy ánh sáng ùa tới, Lục Chi mở mắt, khi nhìn rõ hai người trước mắt đang nhìn chằm chằm mình bằng ánh mắt như phát hiện sinh vật lạ thì vội bật dậy, không chú ý nên va phải cằm Ngọc Ân, cô gái bị đụng cằm ngã nhoài ra mặt đất, kêu la oai oái. Rau Cải vội nhảy sang đỡ liền bị cô gái không biết tốt xấu ấy đạp sang một bên. Lục Chi vốn định tháo bông ra khỏi tai, nhưng nghe thấy tiếng kêu thì lại hạ tay xuống...
"Mẹ yên lặng một lát đi!!" Lục Chi hờ hững gãi mũi phát ngôn.
Lúc này Ân Cải mới nhớ tới Lục Chi, Rau Cải đỡ Ngọc Ân lên trên giường, Ngọc Ân lại nhìn Lục Chi từ trên xuống dưới rồi đưa tay tháo bông trên tai cô ra, nhìn xung quanh ngó nghiêng tứ phía rồi ghé sát cô hỏi nhỏ:
"Con gái...con với cậu ta...là thật à?"
"Thật với giả cái gì? Nói rõ đi." Lục Chi ngồi dịch ra, thô lỗ nói.
"Gần đây cả trường chị đồn rằng hai người đang yêu đương mặn nồng, "cún con" Ngọc Ân không tin nên mới hỏi như vậy." Rau Cải xoa đầu Ngọc Ân, lời nói và hành động luôn vô cùng tự nhiên.
"Cún con cái quần cậu ấy! Muốn làm chó thì đi mà làm. Chị đây không chơi với cậu, đồ thần kinh!" Ngọc Ân tức giận gạt mạnh tay Rau Cải ra, vặn volume cỡ to nhất trừng mắt nhìn cậu.
Rau Cải chỉ cười nói:" Không phải buổi tối của ngày hôm kia cậu say bia cứ nói rằng thích tôi gọi là cún con sao? Thế nào, quên nhanh vậy sao? Còn tưởng thiên tài văn học"" của tỉnh ta có trí nhớ đỉnh tới mức nào cơ...hóa ra..."
"Cậu...im miệng! Lời của kẻ say cũng coi là thật, vậy thì câu "từ bé tới khi mười tuổi tôi đều không có thói quen mặc qυầи ɭót" cũng không phải là giả đâu nhỉ?" Ngọc Ân vênh váo nhìn Rau Cải, ánh mắt tràn đầy đắc ý.
"..." Rau Cải sắc mặt thay đổi liên tục, nửa ngày mới hơi ấm ức nói: "Được rồi, cậu thắng, coi như cậu giỏi, nhưng mà nhất định không có lần sau!"
"Ai da... Không biết người nào đó nói câu nào ấy bao nhiêu lần rồi nhỉ..." Nói xong còn giả vờ đem ngón tay tính tính." Ay yo. Đếm qua đếm lại cũng khoảng trên dưới mấy trăm lần rồi ý chứ...ahahaha!!!!"
"Mấy người đủ chưa?" Cuối cùng cũng không chịu được nữa, Lục Chi lại thô lỗ lên tiếng quát.
"..." Im bặt.
"Nói đi, chúng nó đồn thế nào nữa?" Gấp sách vở, Lục Chi lên tiếng hỏi, âm điệu nhẹ hơn một chút, nhưng vẫn nghe ra chín phần khó chịu.
"Con muốn nghe loại nào? Ai da, con cũng biết mà, lời đồn chính là từ miệng người mà ra, mà mỗi người có cách suy nghĩ khác nhau cho nên lời đồn cũng nhiều vô số, con muốn nghe loại cấp một giật cấp sáu, cấp hai giật cấp ba hay cấp chín giật cấp mười hai? A, a, còn nữa, còn có..."
"Kể hết đi." Lục Chi lười biếng nằm ườn lên giường, lắng tai nghe.
"Được rồi, có đứa nói con với Lâm Huy là đang đóng kịch cho hai ông lão xem, có đứa nói hai người yêu nhau thật, có đứa nói Lâm Huy đang cố tình tán tỉnh con nên mới bám díu thật chặt. Có đứa bảo trước đây con tán Lâm Huy không đổ nên dùng cách ""lạt mềm buộc chặt"", tạm thời buông tay, Lâm Huy vì con không đoái hoài đến cậu ấy nữa nên sinh cảm giác nhớ nhung da giết, quay lại cầu xin con, con lại cứng rắn không đồng ý nên đi theo nguyện làm ""nô bộc"" cho con. Lại có lời đồn hai người đã...phát sinh quan hệ nên Lâm Huy mới thực hienj nghĩa vụ chịu trách nhiệm với lần đầu của con, còn có..."
"Không cần kể nữa!" Nhìn vẻ mặt càng nói càng sung mãn của Ngọc Ân, Lục chi thật sự chịu không nổi nữa, lại còn nghe cái câu gì mà...phát sinh qua hệ?
Đùa kiểu gì thế? Chúng nó ăn không ngồi dồi, rỗi rãi quá nên bày trò đem ra chơi sao? Lại nói chơi cái gì không chơi, lại nhất định phải chọc giận tới cô, có phải đang nhớ những ngày tháng ""bận rộn"" cầu xin thần cây trước kia không? Bọn chúng làm thế không biết là đang rước họa vào thân sao?
Lục Chi càng nghĩ càng nghiến răng nghiến lợi, gối và chăn bị vo thành biến dạng, nhăn nheo cầu xin dưới tay Lục Chi...
"Không cần phải để ý, chúng ta đâu có sống vì bọn họ? Những lời bọn họ nói cũng chỉ là một phần nhỏ trong cuộc sống, hà tất phải để tâm." Đang lúc kích động, Lục Chi bỗng nghe thấy tiếng Lâm Huy ngoài cửa. Cô ngẩng lên, đôi mắt hơi sững sờ... Lâm Huy mà nghe lén?
Như thấu hiểu cô đang nghĩ gì, anh cười khẽ: "Không phải nhìn như vậy, tôi không có thói quen nghe lén."
"Vậy cậu biết trước rồi? Sao không nói với tôi?" Lục Chi nhăn nhó.
"Trông tôi giống với những người thích nói chuyện linh tinh sao?"
"Đúng thế!" Lục Chi lập tức gật đầu.
"Cũng chỉ có cậu mới nghĩ thế." Lâm Huy cười nhẹ.
"Hai người đến đây chơi sao? Có muốn ăn cơm cùng không?" Lục Chi nói rồi nhìn sang bên cạnh. Ngọc Ân đang dùng đôi mắt mơ màng mê đắm nhìn ra phía cửa, nơi có người mặc dù là ban ngày cũng vẫn tỏa sáng...
Lục Chi bất giác có một loại cảm giác khó chịu, không nghĩ nhiều mà lập tức lao đến chắn tầm nhìn của cô. Chẳng ngờ là Rau Cải cũng mặt mày cau có lao tới, cả hai người không hẹn mà cùng đập mặt vào nhau, ngã lăn ra giường ôm trán...
"Au...aish..."
"Lâm Huy...cậu thật...soái ca...ahihi..."
"Cảm ơn." Lâm Huy hờ hững nói."Đầu gấu, chúng ta đi nấu ăn, tôi đói rồi."
"Được, được, chờ tí." Lục Chi quên phắt cơn đau, chạy vụt ra ngoài cửa, lôi Lâm Huy xuống nhà bếp.
"Cậu không thể bớt mê trai đi một chút được sao? Con gái gì mà biến thái." Rau Cải xoa trán ngồi dậy, nhìn Ngọc Ân, uất ức nói.
Ngọc Ân lần này không giận mà cười: "Cậu ghen sao?"
"Cậu..." Rau Cải bị chọc tức, mặt đỏ dần đỏ dần. Ngọc Ân thấy thế chuyển giọng, đột nhiên nhẹ nhàng: "Được rồi, không đùa với cậu nữa, xem nào, đau chỗ nào..."
"..." Rau Cải sững sờ, sau đó đôi mắt tức giận dần chuyển sang mừng như điên, làm mặt đau đớn chỉ vào trán:" Đau lắm, rất đau đấy, cậu định bù đắp như thế nào đây."
"Đau lắm sao?" Ngọc Ân lấy tay xoa nhẹ trán Rau Cải, cười dịu dàng.
"Rất đau, rất đau..." Rau cải ngồi im thưởng thức bàn tay người đẹp, tâm hồn sớm phiêu du nơi bồng lai tiên cảnh...
"Vậy thì đau nữa đi!!!!" Ngọc Ân vớ chồng sách Lục Chi vừa cất ra, đập mấy phát vào đầu Rau Cải sau đó cười lớn chạy đi.
Rau Cải đau đớn nằm xuống giường, tay đấm mấy phát vào đệm...
"ch.ết tiệt!"
...
Bốn người ăn xong, Lâm Huy đột nhiên có điện thoại, nhìn vào số điện thoại, tên người gọi, anh bất giác nhíu mày
"Tôi đi nghe điện thoại." Bỏ lại một câu sau đó nhanh chóng bước ra ngoài.
Ngọc Ân lẩm bẩm: "Cậu ấy lúc nào cũng lạnh lùng, lúc nào cũng dùng ánh mắt như chim ưng ấy để nhìn người khác, đúng là khiến người ta lạnh run... Không đúng, lúc ở bên cạnh Lục Chi thì đâu có như thế..."
Lục Chi không nói gì, chỉ cắn đũa nhìn ra ngoài...
...
Ngoài vườn...
"Bố gọi con có chuyện gì?"
"Con đang ở đâu?"
"Nhà bạn."
"Thật hiếm có khi con chủ động kết giao bạn bè."
"Cũng thật hiếm khi bố lại làm đúng vai trò của một người bố...quan, tâm, con, cái." Ánh mắt Lâm Huy càng trở nên băng giá, giọng nói cũng đặc âm giá lạnh.
"...Anh mau chóng về nhà, hôm nay nhà chúng ta có khách, đúng mười lăm phút nữa phải có mặt ở nhà cho tôi." Dương Bách Dũng nói xong liền cúp máy.
Lâm Huy cất điện thoại, ánh mắt hờ hững lóe lên sự giễu cợt...
Khách... Cuối cùng cũng có khách?
Khóe môi nhếch lên một đường cong lạnh lùng trong đêm tối...
...
"Đầu gấu. Đi cùng tôi một lát." Vào trong nhà, Lâm Huy lên tiếng nói với Lục Chi.
"Được." Lục Chi gật đầu theo anh ra ngoài.
Cổng biệt thự...
"Tôi phải về."
"Hôm nay cậu về sớm thế? Có việc à?"
Lâm Huy không trả lời cô mà lại đi hỏi câu khác: "Cậu có thắc mắc việc tôi làm gần đây không?"
Nghe vậy, ánh mắt Lục Chi dần trở nên nghiêm túc, thẳng thắn nhìn Lâm Huy:" Lâm Huy... Thực ra, có một số việc cậu cũng chưa biết về tôi..."
Lâm Huy nghi hoặc quan sát biểu hiện của Lục Chi, cô thật khác...
"Là ý gì?"
Lục Chi nhanh chóng thay đổi ánh mắt, trở nên nhắng nhít nói: "Ví dụ như con người tôi chẳng hạn, thực ra tôi là một đứa rất biết điều, cậu thấy tôi có lúc rất hiếu kì, rất phiền phức, nhưng mà nếu những thứ mà cậu không muốn nói tôi cũng biết ý mà không bắt ép. Nói tôi không tò mò thì hoàn toàn sai, nhưng tôi cũng có lúc biết tôn trọng người khác. Cho nên cậu yên tâm, tôi sẽ chờ cậu nói, sẽ không bắt ép cậu."
Lâm Huy nhìn Lục Chi bằng cặp mắt khác, một lúc mới mỉm cười che dấu điều nghi hoặc vào sâu trong đáy mắt, cầm lấy tay Lục Chi, lấy từ trong túi áo khoác dạ ra một vật nhỏ để vào lòng bàn tay cô.
"Gì đây?"
"Là USB hai trong một, ngoài tác dụng giống như USB thường ra, nó còn là máy phát tín hiệu ngầm, nếu như cậu cảm thấy xung quanh lạ thường hoặc cần trợ giúp, hãy ấn vào nút nhỏ bên thân trái của nó, tôi sẽ có mặt bên cậu trong vòng năm phút."
Lục Chi nhìn vào chiếc USB nhỏ nhắn trong tay, cố tình hỏi:"Sao cậu lại đưa cho tôi?" Ý tứ chính là tại sao bây giờ mới đưa.
"Có thể từ ngày mai tôi sẽ không thường xuyên ở cạnh cậu như bây giờ nữa, cho nên, tốt nhất là cậu nên giữ nó. Nhớ là phải luôn mang theo bên mình."
"Trên thế giới này có mấy cái như thế này?" Lục Chi nghịch ngợm tung tung vật nhỏ trên tay, thuận miệng hỏi.
"Có hai cái, cái còn lại tôi giữ. Nếu như cậu phát tín hiệu, chiếc của tôi sẽ sáng, ngược lại cũng vậy."
"Ồ. Hai thứ này chỉ biết truyền tín hiệu cho nhau, đây là đồ đôi đúng không? Lục Chi thích thú nhìn anh.
"Đúng vậy, tôi không thích quá diêm dúa cho nên thiết kế hai cái đều giống nhau, chúng nó chính là một cặp, có điều chiếc của cậu đêm qua tôi mới làm xong, chiếc của tôi làm xong từ hai ngày trước rồi."
Lục Chi nghe vậy thô lỗ ném lại vật cho anh:"Vậy trả cho cậu, tôi không muốn làm em."
Lâm Huy cười khẽ vài tiếng thấp giọng:"Đừng bướng bỉnh nữa, cầm lấy, tôi phải về rồi, cậu vào nhà đi."
Lục Chi chẹp miệng nhìn anh với ánh mắt lưu luyến mãi rồi mới lê chân đi vào.
Đợi cô đi hẳn vào nhà, Lâm Huy thu lại nụ cười, trầm mặc nhìn xuống đất, một lúc sau mới xoay người rời khỏi biệt thự
...
"Bây giờ mới về, anh trở nên lề mề từ bao giờ vậy?" Trong phòng khách, Lâm Huy vừa bước vào đã nghe thấy giọng Dương Bách Dũng không vui vang lên. Lâm Huy không phản ứng nhiều chỉ vừa đi vừa trầm giọng nói:"Vậy vị khách gì đó của bố đã tới chưa?"
"Anh càng ngày càng lớn mật, còn biết bật lại cả bố mình." Dương Bách Dũng trên ghế cao giọng chất vấn.
"Không dám, thưa bố." Giọng của anh lạnh lẽo, nghe vào chẳng có vẻ gì là để tâm.
"Anh..." Dương Bách Dũng định nói gì đó thì bác người làm duy nhất trong nhà chạy vào thông báo.
"Ông chủ, xe đã tới."
"Tôi biết rồi." Sau đó quay sang nhìn anh: "Mau ra tiếp đón cùng tôi, không được ăn nói hàm hồ trước mặt người này, lựa lời mà nói."
Lâm Huy cười nhạt, ngồi xuống sofa, hành động này khiến cho Dương Bách Dũng tức đến đỏ gay cả người:"Anh..."
"Hừ!" Nói không được, cuối cùng, ông tự mình ra đón tiếp. Chiếc Maybach đen bóng sang trọng phi vào biệt thự một cách vô cùng kiêu ngạo, sau khi đỗ lại, cửa ghế sau mở ra, một đôi giày da đen xa xỉ xuất hiện, ngay sau đó, chủ nhân của nó cũng xuất hiện trong tầm mắt.
Người đàn ông từ đầu xuống đất chỗ nào cũng đen bóng, phong thái lẫn ngoại hình đều vô cùng xuất chúng, đôi mắt sắc bén đảo qua đảo lại, cặp lông mày rậm nhíu lại khiến gương mặt càng thêm sắc xảo, các ngón tay đeo nhãn vô cùng xa hoa, đầu tóc vuốt keo cũng bóng loáng. Thoạt nhìn mới chỉ chạc ba mươi tuổi. Vừa bước xuống xe, người đàn ông này liền đưa mắt tìm người.
"Thật ngại lại khiến cho ngài phải từ thủ đô xa xôi tới đây bàn bạc. Lão già tôi thật thấy áy náy."
"Dương chủ tịch không cần phải áy náy, tôi có việc phải tới tỉnh này, tiện thể theo lời cấp trên tới bàn bạc vài chuyện với ngài." Cách nói chuyện vô cùng ngạo mạn, khi nói cũng không nhìn vào đối phương mà lại nhìn lung tung xung quanh, có thể thấy người này địa vị không hề nhỏ, cũng có thể là do không biết cách tôn trọng người khác, quá đáng hơn là chứa cả hai giả thiết này.
"Đã vậy chúng ta vào nhà, con trai tôi cũng đa chuẩn bị chút trà đón tiếp ngài bên trong, mời."
Nghe thấy hai từ "con trai", ánh mắt người đàn ông bỗng dưng sáng loáng, nhếch miệng:"Được."
Cả hai cùng vào nhà. Ánh mắt soi mói của người đàn ông lạ lại bắt đầu đảo quanh, dừng lại trên người của một người con trai tuấn tú trên ghế sofa.
"Mời ngồi."
Sau khi đặt mông ngồi xuống, ánh mắt như quỷ đói của người đàn ông lạ vẫn đặc biệt đặt lên người Lâm Huy cho đến khi giọng nói của Dương Bách Dũng phá tan sự trầm mặc.
"Tôi có thể xưng hô ngài như thế nào?"
Ánh mắt người đàn ông lạ dời đi, hơi nhếch môi nói:" Như người khác, gọi tôi là Ray được rồi. Dù sao ngài cũng lớn hơn tôi rất nhiều tuổi."
Dương Bách Dũng cười hà hà:" Vậy Ray, sức khỏe của Bộ trưởng thế nào rồi?"
"Thay mặt Bộ trưởng cảm ơn sự quan tâm của ngài, ngài ấy hiện này vẫn đang trong tình trạng hôn mê, nhưng tình hình đã khả quan hơn trước rất nhiều, chuyện tỉnh lại cũng là vấn đề thời gian." Ray nhấm một ly trà, mặc dù lời nói có vài phần câu nệ nhưng thái độ thì vẫn rất cao ngạo.
"Vậy là tốt rồi...chỉ mong cho Bộ trưởng sớm tỉnh lại. Nhưng có một cánh tay đắc lực như cậu ở bên, có lẽ ngài ấy cũng không lo lắng nhiều cho nên đã bình phục nhanh như vậy."
"Ngài quá khen rồi." Cả hai cùng nói những lời khách khí với nhau mãi vẫn chưa vào trọng tâm. Một lúc sau, Dương Bách Dũng lại lên tiếng chuyển chủ đề, ông nói:
"Ray, tôi rất tiếc về chuyện của...Steven."
Ray trầm măc một lúc sau đó thở dài:" Đúng vậy, chuyện của Steven thật đột ngột,..."
"Bộ trưởng chỉ có cậu và cậu ấy là hai cánh tay đắc lực, giờ cậu ấy ra đi, cậu là người đeo trên vai nhiều gánh nặng nhất..."Nói đến đây ông quay đi uống ngụm trà, thở dài đặt cốc xuống:"...Mấy lão già chúng tôi cũng chỉ làm được đến thế..."
Ray cười nhạt:"Tuy rằng mất đi Steven là một tổn thất lớn, thế nhưng chúng ta cũng đau tránh đươc ý trời? Nếu đã không tránh được, vậy thì thuận theo cho rồi."
"Ý cậu là?" Dương Bách Dũng cố tình hỏi dò.
"Tổ chức cũng không thiếu những nhân tài, tôi tin chắc dưới sự lạnh đạo và rèn luyện chuyên nghiệp, để đào tạo ra một Steven thứ hai cũng không khó." Ánh mắt Ray lại lần nữa đặt lên người Lâm Huy. Dương Bách Dũng cũng nhìn theo ánh mắt của hắn. Nhất thười, hai cặp mắt như chì nặng đè lên trên người Lâm Huy. Lâm Huy không cảm thấy gì, chỉ đơn giản ngẩng đầu lên, mắt đối mắt với hắn ta. Đôi mắt của anh lấp lóe sự sắc bén khó đoán biết.
Trên mặt Dương Bách Dũng lóe lên một tia vui mừng khôn xiết nhưng được che dấu rất kĩ, ông điềm nhiên mở miệng nói:"Đứa con này của tôi...không biết có đủ tiêu chuẩn mà tổ chức đề ra không?"
"Tiêu chuẩn của tổ chức không quan trọng, quan trọng là người này có chí khí không... Nghe nói, con trai của ngài từ nhỏ đã kinh doanh hơn người?"
Ngay lúc Dương Bách Dũng chuẩn bị trả lời, bỗng nhiên có một tiếng "cạch" vang lên, quay ra nhìn thì ra là Lâm Huy im lặng nãy giờ đặt cốc trà xuống bàn. Anh cúi xuống nhếch miệng một cái nhàn nhạt sau đó ý cười nhanh chóng biến mất, ngảng lên à một gương mặt hoàn toàn khác, nhìn thẳng vào mắt Ray không chút e ngại:
"Ngài muốn nói những gì cứ nói thẳng, xin thỉnh giáo." Ngắn gọn nhưng đủ để lôi hai người đang đi lòng vòng kia về đúng trung tâm cần thiết.
"Rất thẳng thắn." Ray nghe xong không giận mà cười, ánh mắt có vài tia tán thưởng."Dương chủ tịch, con trai ngài đã nói vậy, chúng ta cũng nên bàn vào chủ đề chính thôi."
"Cậu cứ nói."
Ánh mắt Ray trở nên lạnh lẽo, giọng nói đầy áp chế:"Không vòng vo nhiều, tôi sẽ nói thẳng. Tổ chức cần cậu làm vài việc, Lâm Huy, việc này liên quan đến tính mạng của...cả gia đình cậu, chúng tôi không bắt ép, nhưng chúng tôi tin cậu sẽ không từ chối. Không giấu gì cậu, Bộ trưởng cũng biết đến sự tồn tại của cậu, trước khi gặp chuyện, ông ấy đã kêu tôi và Steven lưu tâm đến cậu. Cậu phải biết, lọt vào mắt bộ trưởng không có nhiều người. Đến nay tính cả tôi, Steven và cậu cũng chỉ có ba người, nay Steven không còn, vậy thì cậu sẽ là người thay vào chỗ đó. Cũng nói thêm, cậu không có quyền từ chối, chỉ được phép nghe và nhận lệnh, mọi hành vi của cậu từ bây giờ sẽ do chúng tôi làm chủ... Tuy nhiên, nếu như cậu khiến cho Bộ trưởng vừa ý, một khi đó cậu có thể lấy lại được mọi thứ...thậm chí, là cả tự do của cậu."
Lâm Huy quay quay tách trà trên tay, ánh mắt che dấu đi sự lạnh giá trong đó, cười nhạt lên tiếng:"Đã vậy, mời nói."
Ray dần cảm thấy thích thú với ánh mắt của Lâm Huy, giọng nói cũng bớt ngạo mạn đi vài phần: "Chắc hẳn cậu cũng đã nghe qua cái tên ""Lăng Cung Nam"" rồi chứ?"