Chương 68: Anh hoang mang
Không cần biết ai chờ, không cần thiết Hứa Anh Minh, Lục Chi đứng dậy, vừa nắm vừa vo mấy tấm ảnh trên tay nát bét, khuôn mặt vẫn không một chút biểu hiện.
Khu nhà A là khu nhà học thêm nâng cao giành cho những học sinh ưu tú, thường thường nơi đây cũng rất nhiều người qua lại, nhưng hôm nay thì lại khác, bởi vì chỉ còn hai ngày nữa là bế giảng nên các học sinh ưu tú đều đã về nhà chuẩn bị cho một kì nghỉ hè, nên hiện tại rất ít người. Lục Chi cũng là một trong những học sinh ưu tú nhưng lại rất ít khi học thêm những chỗ như thế này, tuy nhiên cô có thể nhớ được đường đi vì nó cũng không quá khó.
Tới nơi, đó là một căn phòng kín, cửa sổ và cửa chính đều đóng, nhưng cửa chính không có khóa đằng trước, chính vì vậy cô đoán có lẽ đã có người bên trong. Theo như nội dung bức thư, ở đây không chỉ có một người, có lẽ là hai, ba, hoặc một hội, vẫn đề là chúng muốn gì. Nhìn vào bức ảnh trên sân thượng của cô và Rau Cải, cô nghĩ là bọn chúng cũng chưa chắc đã nghe được hết đoạn hội thoại, bởi vì lúc bọn cô bắt đầu nói chuyện, hoàng hôn còn chưa tắt, nhưng trong ảnh thì thoàng hôn đã rất mờ rồi, và khoảng thời gian cô nói chuyện với Rau Cải cũng rất lâu, khoảng hơn một tiếng, lẽ nào bọn chúng đã chờ cô hẳn một tiếng đồng hồ chỉ để chụp bức ảnh này sao?
Vì vậy giả thuyết bọn chúng biết được bí mật của cô là không cao lắm, nhưng cũng không phải là không thể, trừ khi bọn chúng chơi thâm.
Lục Chi chuẩn bị sẵn sàng cho mọi thứ xấu nhất, mở cửa, nhẹ nhàng đẩy vào, bước vô trong.
Vừa mới bước vào, những lo âu của cô liền tan biến như chưa bao giờ tồn tại, dường như cô đã nghĩ quá xa rồi.
Ngoài Trương Tuyết Hà, còn có vài nữ sinh đô con nổi tiếng trong thành tụ họp lại, bâu quanh cô ta, vì thế, nhìn cô ta thật giống bãi phân và những chú ruồi vậy…
Lục Chi cảm thán, hôm nay cô thật trừu tượng.
“Gọi tôi ra làm gì?” Lục Chi nhìn bọn họ, giọng nói thản nhiên vang lên.
Trường Tuyết Hà từ trên bàn ngồi dậy, khoanh tay nhìn cô, ánh mắt khiêu khích.
“Vốn dĩ tôi thấy cậu chẳng có gì đặc biệt… nhưng để bình thường tới nỗi mà Hứa Anh Minh cũng phải để ý thì cũng thật khiến tôi tò mò… Và đương nhiên, lớp mặt nạ ngoài da của cậu đã rất thu hút tôi, tôi muốn xem xem….khuôn mặt thực sự này là gì. ”
Lục Chi vẫn bình tĩnh nhìn lại, cô để yên xem bọn chúng làm gì tiếp theo, nếu như cô phát ngôn, có khi mọi chuyện chưa lộ cũng thành lộ.
Trương Tuyết Hà, hất cằm môt cái, một nữ sinh béo béo đi tới góc lớp bê chậu nước lại gần đặt lên bàn chỗ cô đang đứng, rầm một cái, cả căn phòng căng như dây đàn. Béo ngẩng lên, liếc xéo nhếch miệng với cô rồi vẩy mông bay qua Trương Tuyết Hà.
Lục Chi nhìn chậu nước, mắt không dời.
Sau đó mỉm cười: “Tôi nói, cậu không ưa tôi với Hứa Anh Minh thì cứ việc mở miệng nói một câu, đâu cần phải nghiêm trọng như vậy. Cái này… chắc không phải axit đó chứ”
Một mình Lục Chi đứng đó cười hề hề, đàn ruồi đối diện như hóa chó, nhe răng trợn mắt như muốn giết người, còn bãi phân vẫn là bãi phân. Trương Tuyết Hà không phản ứng nhiều, cô ta chỉ lạnh lùng nhìn cô:
“Hứa Anh Minh không phải người mà cậu có thể tùy tiện lợi dụng, nếu còn lại gần cậu ấy, thì cậu đã thành công khiến tôi để ý rồi.”
Trương Tuyết Hà chậm rãi nói, nụ cười thường trực trên môi không đơn giản. Lục Chi cảm nhận được một luồng khí lạnh nhạt nhòa bay tới, ánh mắt biến đổi thành nghiêm túc hơn, nhưng rất khó để nhận biết.
Trương Tuyết Hà cảm nhận được sự biến đổi cho thấy cô ta thực sự chẳng phải dạng vừa dễ đối phó như Vũ Hương Ly, Lục Chi cùng cô ta mắt đối mắt, Trương Tuyết Hà nhàn nhạt mở miệng, giọng ra lệnh đầy khí chất:
“Tôi cần phải nói thêm điều gì sao?”
Vừa dứt lời, đám người đầu gấu thành thị liền ngẩn ngơ, vài giây sau liền sực tỉnh, mặt đăm đăm hùng hổ lao tới, Lục Chi nhíu mày, che dấu sự phẫn nộ.
…
Canteen.
“Nóng hổi nóng hổi!! Dãy chuyên có biến, có biến!!!”
Một nam sinh tất tưởi chạy vào loang tin, lập tức thu hút mọi ánh nhìn, Hứa Anh Minh vừa lấy được hai phần cơm cho cậu và Lục Chi, trên đường về chỗ ngồi, bõng nhiên có tiếng náo loạn, mọi người trong canteen đnag bàn tán rất sôi nổi.
Mọi người hỏi: “Có chuyện gì? Biến gì thế?”
Nam sinh ban nãy chạy lại, như cố tình nói to:
“Tuyết Hà đang chặn đánh xấu nữ 11a , nghe nói vì vị trí dẫn đầu bảng xếp hàng toàn trường, còn gọi cả đầu gấu bên trường B, vụ này to lắm, mau đi xem.”
Nghe vậy, cả một lũ người náo loạn chạy ra khỏi canteen, khuôn mặt tò mò phấn khích.
Hứa Anh Minh như bị một búa gõ vào đầu, lập tức bỏ lại hai xuất cơm xuống bàn, chạy một mạch lên dãy nhà A , dường như không quan tâm mọi thứ phía sau…
Trong lúc mọi người tập trung hết tại dãy nhà A , thanh niên vừa loang tin đồn liền chạy tới chỗ kín người, mở điện thoại ra gọi vào một dãy số không tên.
Đàu giây bên kia bắt máy, mở đầu là một giọng nam đanh thép nhưng có phản ứng rõ rệt, khí chất lạnh lùng mà khó có thể nhận biết được.
“Nói.”
Thanh niên loang tin đồn liền mở miệng, câu nói đậm chất giọng báo cáo nhiệm vụ:
“Trương Tuyết Hà đang chuẩn bị hành động, tôi sợ Lục Chi sẽ bị bại lộ khuôn mặt thật…”
Người phía bên kia trầm lặng, giọng nói có chút miễn cưỡng:
“Hứa Anh Minh thì sao?”
“Tôi đã loang tin cho cả trường, cậu ta cũng đã biết tin, đang trên đường tới.”
Nghe xong, giọng nói bên kia vẫn không có chút biến đổi, nhưng thực sự tâm trạng anh rất miễn cưỡng, nói:
“Tiếp tục theo dõi, nếu tình hình ngoài tầm kiểm soát hãy gọi cho tôi.”
“Rõ.”
Cúp máy, cậu chàng thanh niên đi về phía nhà A , tiếp tục quan sát tình hình.
Berlin, sáng sớm,…
Sân bay quốc tế Berlin Brandenburg.
Chàng trai đeo kính râm, mái tóc đen phất phơ vfi ngọn gợi cảm phong tình cuốn hút bao ánh mắt xung quanh, khí chất thờ ơ lạnh lùng ấy chẳng thể lẫn vào với ai được.
Lâm Huy đứng ở cửa sân bay này đã gần một tiếng, tâm trạng bối rối khó tả,chiếc điện thoại cầm trên tay vẫn chưa hề rung.
Đông người như vậy, nhưng sao thấy trống rỗng lạ thường…
Phải chăng anh đã vô tình trao cô cho người khác…