Chương 27
Cuộc điện thoại cuói cùng là gọi cho Tiểu Tuyết. Tiểu Tuyết nói: “Cậu đã xem xong chưa?”
Tôi thật thà trả lời: “Xem xong rồi”
“Có cảm nhận gì không?”
“Tôi muốn nghe ý kiến cậu”
Tiểu Tuyết đã nói ra sự việc đáng sợ nhất đối với tôi, cô ấy nói ra tất cả, mỗi lời nói của cô ấy như đâm sâu vào nỗi sợ hãi của tôi, đến nỗi sau khi tôi đã cúp điện thoại hồi lâu mà nó vẫn hiển hiện ám ảnh tâm trí tôi
“Tôi muốn giải thích với cậu một chút về khái niệm ý thức tiềm tàng của Florid, ông ấy cho rằng, ý thức của nhân loại chỉ là một phần của tâm hồn, giống như một tảng băng nổi trên biển, còn bên dưới mặt biển, cũng là ngoài ý thức con người, còn có sự tồn tại của “ý thức tiềm tàng”
Chúng ta chưa chắc đã nhận thức được mình muốn gì và mình đang nghĩ gì. Có nhiều thứ rất tự nhiên như việc theo đuổi khát vọng tự do. Tuy nhiên khi những khát vpngj này xung đột với nhận thức, nó sẽ bị nhận thức lấn át đi, nói cách khác, ý thức sẽ bị vùi lấp trong thâm sâu ý thức tiềm tàng của nó
Cậu là một học sinh giỏi, từ nhỏ thành tích học tập của chị đều rất tốt, thầy giáo và bố mẹ hết lòng chỉ bảo hướng dẫn cậu nên làm gì, không nên làm gì, cái gì là đúng, cái gì là sai. Hơn nữa cậu cũng đã cố gắng hết sức để mỗi bước đi của mình đạt được yêu cầu của thầy cô giáo và bố mẹ, mỗi bước đi của mình là đúng chứ không thể sai, mỗi lần đều phải thành công 100 %
Trẻ con có rất nhiều tính cách trời sinh, vốn ham chơi, nghịch ngợm, thích đi công viên chơi xích đu, thích đốt pháo trong đêm giao thừa..nhưng lần nào cậu cũng kiềm nén không thực hiện ý muốn của mình, cậu thà ở nhà chơi cờ một mình, cũng không thích giao du cùng bạn bè, vì họ bình luận cái gì, họ chơi đùa gì cậu cũng chẳng hiểu nữa, cậu chỉ vùi đầu vào việc đọc sách. Cậu là một người cô độc, kiêu ngạo nhưng rất tự ti. Cô độc, kiêu ngạo vì cậu thông minh, tự ti vì cậu không biết thế giới này chìn nhận thế nào về mình. Cậu không có bạn bè, cậu ẩn nấp trong thế giới của chính mình
Một người luôn cực đoan và một người cực đoan thì cũng gần giống nhau. Sau khi vào đại học, những anh bạn mọt sách khác đều không làm cậu thấy thú vị, người thắp lên ngọn lửa trong trái tim cậu là Hàn Huyền, một mẫu người khác hẳn. Cậu ấy giống như Quý Ngân Xuyên, làm việc gì cũng kì quái, mãi mãi sẽ không ai đóan biểt được,. Cậu đang khao khát có được niềm vui bất ngờ trong cuộc đời mà trong suốt 18 năm quacuộc sống của cậu chỉ là một đáp án chuẩn mực của xã hội mà thôi
Thế nhưng khi ngọn lửa này bị dập tắt cùng với việc Hàn Huyền bị đuổi khỏi trường, tiếp đó cậu lại tràn ngập trong sự bi thương. Không bao lâu sau Quý Ngân Xuyên xuất hiện. Cậu ấy còn có sức hấp dẫn hơn cả Hàn Huyền, giống như nhân vật trong truyện cổ tích vậy, không thuộc về thế giới này. Cậu ấy quá hoàn mỹ, tướng mạo thanh tú, bảnh bao, đối với học tập thì dửng dưng, học suốt ngày chỉ lo ngủ nghê, trên sân bóng cậu ta làm một chân sút thiên tài, đánh lộn bị thương đối với cậu ấy cũng chẳng hề hấn gì. Hơn nữa cậu ấy còn dám biểu diễn các tiết mục văn nghệ như đàn ghita, ca hát, là thần tựong trong lòng các bạn nữ. Mỗi việc cậu ấy làm đều rất sáng tạo, mình làm mình chịu nhưng lúc nào cũng đạt được mục đích của mình..
Nhưng điều cơ bản là cậu ấy không hề tồn tại, nói cách khác cậu ấy chỉ tồn tại trong thế giới tâm linh của cậu, trong câu chuyện của cậu. Cũng giống như hai bộ phim cậu vừa xem. Anh bạn cùng phòng người Bồ Đào Nha trong bộ phim thứ nhất và tên lưu manh vĩ đại trong bộ phim thứ hai đều là những con người do nhân vật chính tưởng tượng ra, đó là ảo giác sau một thời gian dài họ kìm nén
Cậu có biết vì sao Quý Ngân Xuyên ban đêm thì không ngủ nổi còn ban ngày thì lại ngủ li bì không? Đó là vì cậu ấy là một nửa do cậu tưởng tượng ra. Nói cách khác, như mình vừa nói, đó chính là ý thức tiềm tàng của cậu, khi lý trí của cậu có thể tự khống chế được, cậu rơi vào địa vị thứ yếu, nhưng khi đêm đến, khi thấy mặt trời đã khuất núi, ý thức tiềm tàng của cậu lại bắt đầu trỗi dậy
Cậu tự ti, sợ nhận trách nhiệm, vì thế cậu mới ảo tưởng ra Quý Ngân Xuyên. Cậu ra hội tụ đầy đủ tất cả những gì mà cậu mơ ước,cậu ta làm được tất cả những việc cậu muốn mà không dám làm. Cậu ta rất đẹp trai, đá bóng rất hay, không thích đọc sách, giúp cậu đánh bại Alexaner, cậu ra uống rươu, dám trải nghiệm tất cả những thứ cậu không dám đối mặt
..
Tôi cúp máy mà nước mắt đầm đìa, khoảnh khắc đó tôi như người bừng tỉnh sau một cơn mê. Lục lại kí ức cũ, tôi chợt phát hiện ra, có những chuyện trước đây không sao hiểu nổi thì bây giờ đột nhiên sáng tỏ hết cả
Rốt cuộc tôi cũng hiểu tại sao lại gọi là: “Trương Vô Kỵ”, Vô Kỵ, Vô Kỵ, hóa ra cái từ này còn hàm nghĩa là không có “Quý”
Và cuối cùng tôi cũng hiểu tại sao lúc nào Quý Ngân Xuyên và tôi cũng tâm đầu ý hợp,có thể đồng thanh nói ra cùng một câu
Rốt cục tôi cũng hiểu tại sao cậu ấy đêm không ngủ được còn ngày thì lăn ra ngủ
..
Cậu ấy giống như một thiên thần phiêu bạt trong cái thế giới này, có vẻ như chẳng giống chúng ra chút nào, có một cảm giác phi hiện thực, một dáng hình như người từ sao hỏa, dường như cậu ấy tách lìa khỏi thế giới, thoát khỏi bụi trần, không có gia đình, chẳng có người thân. Tôi chỉ biết cậu ấy đến từ miền Bắc, tôi cũng có lần nghi ngờ cậu ấy là con cái ông lớn nào đó ở Bắc Kinh, thế nên mới chẳng sợ gì trời đất như vậy
Đêm hôm đó, một mình tôi trốn trong phòng, hồi tưởng lại từng trang trong kí ức của mình. Nếu như tôi biến nó thành một bộ phim thì bộ phim ấy xem ra còn có một kịch bản khác nữa
Đó là một câu chuyện tình:
Trương Văn Lễ sau khi bước vào trường Đaị Học Vũ Hán cảm thấy bất mãn với cuộc sống tẻ nhạt. Trong trí tưởng tượng của cậu, trường Đại học là xứ sở đầy hoa và tự do, nhưng khi Hàn Huyền – người đầu tiên mà cậu ấy thần tượng bị đuổi ra khỏi trường, cậu ấy bắt đầu thêm chán nản. Lúc này cậu ta hình dung ra một người bạn cùng phòng, chính là Quý Ngân Xuyên, có sự nghịch ngợm của Hàn Huyền, lại có cả sự thông minh nhanh nhẹn và nội tâm hơn hẳn Hàn Huyền
Trong thời gian tập luyện quân sự, cậu ấy thích một cô gái – hoa khôi của khoa Ngô Vũ Phi, nhưng do tự ti, cậu ấy không dám tiếp cận và theo đuổi cô ấy, đặc biệt sau vụ tỏ tình đầy lãng mạn của Hàn Huyền bị cự tuyệt, Trương Văn Lễ bắt đầu tưởng tượng một Quý Ngân Xuyên kiệt xuất, còn tạo ra một nhóm ba người, rồi duy trì mối quan hệ tam giác không chiến tranh, cũng chẳng hòa bình,. Cậu ta cứ dùng dằng không dám lật bài ngửa là vì cậu ấy sợ bị thất bại
Thế là trong mắt cậu ấy, ba người đó làm nên tất cả những chuyện đặc sắc nhất trong trường đại học, từ việc thiết kế cho đêm dạ hội đến việc uống rượu, từ việc đá bóng cho đến chuyện đánh nhau, rồi đến chuyến du lịch cuối khóa, Quý Ngân Xuyên lúc nào cũng thay cậu làm những việc mà cậu ấy muốn nhưng không dám làm
Nhưng trong mắt Ngô Vũ Phi, từ đầu đến cuối đều là câu chuyện tình yêu lãng mạn phong hoa tuyết nguyệt của hai người. Có lẽ trong mắt Trương Văn Lễ còn có sự hiện hữu của một người thứ ba và cô ấy lại yêu con người không có thực đó. Cô ấy luôn cho rằng Trương Văn Lễ yêu mình, mặc dù cậu ta chưa bao giờ thể hiện tình cảm, nhưng rồi cũng sẽ đến lúc cậu ấy làm điều đó
Rồi cũng đến ngày chia tay, lúc đối mặt với thời khắc chia ly, Ngô Vũ Phi không cầm nổi lòng hờn trách hỏi Trương văn Lễ tại sao không đi cùng cô ấy, Trương văn Lễ lại dồn hết trách nhiệm cho con người mà cậu ấy tưởng tượng – Quý Ngân Xuyên. Tất cả việc mà cậu ấy có thể làm chỉ là ôm chặt cô ấy trong đêm trước ngày chia tay, mặc cho nước mắt cô ấy tuôn rơi như mưa cũng không thể làm cậu ta bận lòng
Trong mắt của Trương Văn Lễ, cậu ta cảm thấy mình rất cao thượng thậm chí còn rất vĩ đại, bỏ qua tình yêu của mình, tác thành cho đôi bạn mà cậu ấy cho là hoàn mỹ nhất, bởi vì cậu thấy Ngô Vũ Phi và Quý Ngân Xuyên đúng là một đôi trời sinh. Vả lại cậu ấy luôn cho rằng dưới sự quan tâm, chăm sóc của Quý Ngân Xuyên thì Ngô Vũ Phi chắc chắn sẽ có một tương lai tốt đẹp và hạnh phúc
Nhưng trong mắt Ngô Vũ Phi, Trương Văn Lễ hóa ra lại nhu nhược, ích kỷ thậm chí vô liêm sỉ đến vậy, đành lòng để cô ấy một mình phiêu bạt đến miền Bắc