Chương 39: Haiz! Lại gặp sát thủ!
Sáng sớm, trên quan đạo một chiếc xe ngựa phóng như bay ,hán tử đánh xe không ngừng vung roi da, ba con tuấn mã chạy nhanh như gió, bánh xe cô lỗ cô lỗ kêu không ngừng. Ở phía sau, một bạch y công tử vén màn xe lên, nói với đại hán đánh xe,“Phiền ngươi mau thêm chút nữa.” “Vâng công tử.” Đại hán đánh xe dùng sức ra roi, thét to cho ngựa chạy nhanh hơn. Bạch y công tử ngồi lại bên trong xe, khuôn mặt hắn tuấn nhã như ngọc, khóe môi mang theo vẻ tươi cười nhẹ nhàng, nhưng thân thể hắn đã có chút vội vã, giống như bất kỳ lúc nào cũng có thể biến thành mũi tên phóng ra khỏi xe. Trong xe còn một lão nhân ngồi, tóc hoa râm, ngay cả lông mi lẫn râu cũng đều trắng , dùng bốn chữ ‘tiên phong đạo cốt’ hình dung lão cũng không quá. Lão nhân nhìn thoáng qua bạch y công tử bên cạnh, nhẹ giọng trấn an nói:“Nhị công tử không cần sốt ruột, lão phu xem theo như bệnh tình mà công tử nói lại, đại công tử hiện tại cũng không đáng lo ngại, lão phu tới đó, kê một phương thuốc, nhất định có thể tiêu trừ căn bệnh.” “Làm phiền Hồ Thái y .” Cung Viễn Hàm ôm quyền, mỉm cười nói lời cảm tạ. “Nhị công tử khách khí .” Hồ Thái y mỉm cười, Cung Viễn Hàm quay đầu, nhìn phong cảnh bên ngoài liên tục thay đổi, sắc mặt hơi bình tĩnh lại, thân thể khẩn trương căng như dây cung cũng vì thế trầm tĩnh lại. Hồ Thái y nhìn trước mắt nam tử tướng mạo xuất sắc ,khí chất thanh nhã, nhịn không được gật đầu nghĩ: Cung gia ba huynh đệ, lão đều chứng kiến bọn họ trưởng thành , ba người bọn họ từ nhỏ cảm tình đã rất tốt, từ sau khi đại công tử trở thành si ngốc, nhị công tử chiếu cố hắn càng vô cùng cẩn thận. Có thể tưởng tượng được lúc trước, hai huynh đệ này cảm tình…… “Hồ Thái y.” Cung Viễn Hàm bỗng nhiên lên tiếng cắt đứt suy nghĩ của Hồ thái y, nhíu mày nói:“Viễn Hàm muốn đi trước một bước, mong ngài thứ lỗi.” “Đi đi.” Lão thái y sờ sờ râu, cười hiền lành. Cung Viễn Hàm vén bức màn, thân thể sớm vận sức chờ phát động giống như mũi tên bay ra ngoài, khinh công của hắn so với xe ngựa phi nước đại còn mau hơn, chỉ nháy mắt, đã không thấy bóng dáng. Mà bên kia, Vu Thịnh Ưu còn đang ngủ mơ màng, bỗng nhiên cảm thấy hai má có chút ngứa, sau đó là chóp mũi, môi…… Cuối cùng ngứa ở …… ngực!? “A!” Nàng khẽ kêu một tiếng, mạnh mẽ mở mắt, chỉ thấy khuôn mặt tuấn tú của Cung Viễn Tu đang chôn trước ngực nàng, giống như đêm qua hôn nơi đó của nàng…… Vu Thịnh Ưu vung tay, đẩy hắn dậy, trừng mắt hỏi:“Mới sáng sớm ngươi làm cái gì vậy?” “Nương tử, nương tử, ta nhìn thấy nàng đã muốn hôn nhẹ.” Cung Viễn Tu chống đầu, cười vẻ mặt hồn nhiên. Vu Thịnh Ưu khóe miệng run rẩy, hôn nhẹ! Người này thật sự biết cái gì gọi là hôn nhẹ sao! A a a! Mới sáng sớm đã khiêu chiến cực hạn của ta! Hắn nghĩ muốn là có thể sao! Cung Viễn Tu bỗng nhiên cau mày, khó chịu kêu một tiếng. “Sao vậy? Thân thể lại không thoải mái ?” Vu Thịnh Ưu khẩn trương hỏi. Cung Viễn Tu ủy khuất giương mắt, vẻ mặt khó chịu chỉ vào khố của chính mình đang hở ra, bộ vị trướng thật lớn, có chút ưu sầu nói:“Ừm, nơi này khó chịu.” Bởi vì hai người đêm qua ooxx xong cũng chưa mặc quần áo, cho nên Vu Thịnh Ưu đương nhiên lỏa thân trên, Cung Viễn Tu đương nhiên lỏa hạ thân! Hắn lại còn chỉ! Chỉ vào như vậy! Lại còn chỉ vào như vậy! Nhẹ nhàng chỉ như vậy! Mỗ nữ hỏng mất, hỏng mất ! Điên cuồng ,điên cuồng ! Lỏa thân trên lập tức áp xuống! A ngao ngao ngao ngao! A ngao ngao ngao ngao ngao ngao a! A ngao ngao ngao ngao ngao ngao ngao ngao a! Nàng muốn ăn sạch hắn, ăn luôn hắn! Đừng ai ngăn nàng! Ai cũng không thể! “Nương tử…… Nàng làm gì?” Mỗ nam vô tội vẻ mặt kỳ quái nhìn người đè trên thân hắn! “Làm gì! Ngươi hôn nhẹ ta! Còn không để ta hôn nhẹ ngươi sao!” Mỗ cầm thú tay chân cùng sử dụng lập tức cởi quần áo Cung Viễn Tu! Mỗ nam nằm lõa thể toàn thân, trên mặt viết ‘đùa giỡn đi, hoan nghênh đùa giỡn’. Ánh mắt hắn sạch sẽ trong suốt, thuần khiết như vậy! Thuần khiết! Thuần khiết! Nàng muốn phá hư! Nàng chịu không nổi ! Nàng muốn hủy đi sự thuần khiết của hắn! Mỗ nữ mãn nhãn đỏ bừng cúi đầu cắn ngọc châu trên ngực hắn! Ngươi ɭϊếʍƈ ta! Ngươi cắn ta! Ngươi hôn ta! A ngao ngao ngao ngao! Ta sẽ ɭϊếʍƈ trả gấp mười,cắn trả gấp mười,hôn lại gấp mười! Hắn được thỏa mãn một lần! Nàng muốn đòi lại gấp mười! A ngao ngao ngao ngao! (Ưu tỷ …cầm thú quá =”=)
Cung Viễn Tu làm sao hiểu được, chỉ cảm thấy nàng hôn môi hắn như vậy, hắn thật sự thực thích, thực thoải mái, cảm giác tê dại trong lòng làm cho hắn nhịn không được ngay cả ngón chân cũng cong lên, hắn mặt mày mê ly, miệng phát ra tiếng rên rỉ thành thực! Thanh âm kia, lại ủng hộ mỗ nữ kích tình, xoát một phen cởi quần chính mình, sẽ thực hành kế hoạch ooxx! A ngao ngao ngao ngao! Cuối cùng kêu một tiếng! Đúng lúc này, cửa sổ bị n hắc y nhân phá cửa mà vào! Cửa chính cũng bị n hắc y nhân phá cửa mà vào! (hố hố)
Cả hai bên toàn bộ sửng sốt! Hắc y sát thủ không nghĩ tới lại thấy cảnh này! Bọn hắn do dự không biết có nên đi ra ngoài trước,chờ hai người bọn họ xong xuôi mới tiến vào hay không! Vu Thịnh Ưu không nghĩ tới sẽ bị thấy cảnh này! Nàng do dự không biết có nên giết ch.ết bọn chúng diệt khẩu,rồi sau đó tự sát hay không! Cung Viễn Tu nhìn thấy hắc y nhân đã lâu không xuất hiện, bỗng nhiên nghĩ đến có ai đó đã từng nói với hắn, chuyện gì càng mong chờ thì lại càng không đến, tới khi ngươi không cần,thì nó lại xuất hiện! A…… lời nói của người này thật sự là chính xác ! Một giây sau! Hắc y sát thủ quyết định: Thừa lúc nàng ta yếu mà lấy mạng nàng! Vu Thịnh Ưu quyết định: Độc ch.ết bọn họ ,độc ch.ết ,độc ch.ết, độc ch.ết cả nhà bọn họ! Cung Viễn Tu quyết định: Về sau không bao giờ chờ đợi bọn họ đến nữa! Ngay tại thời điểm hai bên vẫn còn ngẩn người, từ cửa sổ,một người lại bay vào, Cung Viễn Hàm nhìn một phòng sát thủ, quay người về phía giường,khẩn trương hỏi:“Đại ca, đại tẩu, các ngươi không sao chứ?” ( =)) rất nhiều sao là đằng khác)
Vu Thịnh Ưu toàn thân lõa thể , cứng ngắc áp trên người Cung Viễn Tu, nhìn hắn: “……” Cung Viễn Tu toàn thân lõa thể, vô tội bị áp dưới thân Vu Thịnh Ưu, nhìn hắn: “……” Cung Viễn Hàm cứng ngắc duy trì động tác hỏi, nhìn hai người trống trơn :“……” Đúng vậy, bọn họ cũng không biết muốn nói gì!
Chúng sát thủ: A! Nhị thúc thấy tẩu tử lỏa thể ! Mọi người lại sửng sốt vài giây, Cung Viễn Hàm sắc mặt biến hóa nhanh tới thần kỳ, đầu tiên là cứng ngắc, sau đó lại đỏ bừng, sau đó trắng bệch, sau đó xanh mét, cuối cùng trừng mắt nhìn Vu Thịnh Ưu nói:“Ngươi không thể nhẫn nhịn sao!” Vu Thịnh Ưu sửng sốt một chút, sau đó vẻ mặt mất mát khóc kêu:“Oa –! Sát thủ đại ca! Các ngươi bắt ta đi thôi! Cầu các ngươi!” Nhẫn! Nhẫn! Nàng làm sao không nhẫn! Vì sao a vì sao! Vì sao a! Vì sao!! Lão Thiên a! Vì sao đối xử với nàng như vậy! Nàng chính là muốn cùng lão công của mình xx mà thôi! Vì sao cũng bị nhiều nam nhân thấy như vậy! Vì sao a! Nàng không muốn sống! Không muốn sống! Để cho nàng bị bắt đi đi! Làm cho nàng biến mất đi! Thấy không! Thấy không! Viễn Hàm lại dùng ánh mắt khinh bỉ ghét bỏ nhìn nàng! A a a! Nàng không muốn sống! Hắc y sát thủ sửng sốt một chút, ngây ngốc gật đầu:“Tốt, chúng ta chính là tới bắt ngươi.” Cung Viễn Hàm trừng mắt! Chúng sát thủ run lên, lui lại hai bước, nghĩ thầm, con bà nó, không bắt được Vu Thịnh Ưu về cũng phải ch.ết, còn có thể ch.ết thực thảm! Không bằng hiện tại ch.ết trận sa trường còn hơn! Nghĩ xong không hề do dự, vung kiếm xông tới! Cung Viễn Hàm động tác lưu loát một tay kéo màn giường, đẩy Vu Thịnh Ưu cùng Cung Viễn Tu che ở phía sau màn, một tay rút ra nhuyễn kiếm bên hông, đối chiến! Bên ngoài đánh nhau khí thế ngất trời, trong giường, tìm quần áo khí thế ngất trời, làm sao bây giờ! Cái yếm của nàng đêm qua đã bị ném ra ngoài! A a a a! “Viễn…… Viễn Hàm……” Trong giường một thanh âm nhu nhược vang lên:“Cái kia…… Đem cái yếm kia cho ta.” Bên ngoài đám nam nhân đang đánh nhau lập tức cứng đờ người, tập thể nhìn về phía Cung Viễn Hàm thanh nhã như ngọc, cùng với cái yếm màu đỏ bị bọn họ giẫm lên n vết chân…… A! Hắn mặt đỏ ! Chỉ thấy Cung gia nhị công tử, mi phong nhíu chặt, bạc môi mím lại, dáng người cương trực, tuấn nhan như ngọc giống như nhiễm một rặng mây đỏ, đỏ bừng trong suốt. Chúng sát thủ: A! Cung gia nhị công tử vô song đỏ mặt ! Cung Viễn Hàm: Giết bọn hắn diệt khẩu! Ách, ý tưởng này, cư nhiên cùng Vu Thịnh Ưu không mưu mà hợp! Cung Viễn Hàm xoay người, ánh kiếm vũ lộng, lại quay người lại, dùng mũi kiếm móc lấy cái yếm, ném vào trong giường! Tình hình chiến đấu lại kịch liệt lên! Lúc này đám sát thủ chống đỡ vất vả gấp mười lần so với trước! Vu Thịnh Ưu ở trên giường mặc quần áo cho mình, lại giúp đỡ Cung Viễn Tu tay chân vô lực mặc quần áo! ch.ết tiệt! Sớm biết rằng mặc quần áo phiền toái như vậy! Nàng sẽ không cởi! Vu Thịnh Ưu buộc tóc, nắm chủy thủ, từ trên giường đi xuống, chúng nam nhân quay đầu nhìn nàng…… Đều đoán rằng, trên cái yếm nàng mặc, có dấu chân của mình hay không. Cung Viễn Hàm nhíu mày, không hờn giận trừng mắt nhìn Vu Thịnh Ưu quát khẽ:“Đi vào!” Vu Thịnh Ưu ngẩng đầu nhìn hắn, đỏ mặt nói:“Ta muốn giúp……” “Đi vào!” Ánh mắt nghiêm khắc hơn! “Nga……” Vu Thịnh Ưu lùi về sau, ngoan ngoãn ngồi ở trên giường, Cung Viễn Tu cũng cố gắng muốn đứng lên hỗ trợ, nhưng hắn ngay cả đứng lên cũng đã phải cố hết sức. Vu Thịnh Ưu đem màn xốc lên, vụng trộm nhìn ra bên ngoài, chỉ thấy trong gian phòng nho nhỏ, Cung Viễn Hàm một mình ứng chiến với hơn mười người, mặc dù không rơi vào thế hạ phong, nhưng cũng không thể chiếm thượng phong. Mười sát thủ cuốn lấy hắn, hai sát thủ khác lao về phía giường, Vu Thịnh Ưu vung chủy thủ, ngăn công kích của một người, lại tránh thoát một người, nhưng hai sát thủ kia chiêu số không ngừng, nàng chống đỡ chưa được một phút, liền rơi vào hạ phong. Bị hơn mười người cuốn lấy, Cung Viễn Hàm không thể bứt ra, từ thắt lưng lấy ra chiết phiến,mở rộng, vung về phía hai sát thủ đang lao tới Vu Thịnh Ưu, cây quạt giống như phi đao xoay tròn, lấy tốc độ cực nhanh cắt qua hai tên sát thủ! “Mang ca ta đi trước!” Cung Viễn Hàm kêu lớn. Vu Thịnh Ưu xuống giường đi giầy, còn đi ngược ! Dùng sức nâng Cung Viễn Tu trên giường dậy, vòng tay phải của hắn qua cổ chính mình, dìu hắn đứng lên, nhảy qua cửa sổ đã bị đám sát thủ phá vỡ. Đám sát thủ liếc mắt một cái, phân ra bốn người tiến lên đuổi theo, Cung Viễn Hàm phi thân che ở trước cửa sổ, cười khẽ nhìn bọn họ, muốn đi, còn phải hỏi hắn một chút! Nhưng hắn không nghĩ tới, lão đại luôn luôn ở bên ngoài giám sát sát thủ tác chiến, mang theo ba sát thủ bên mình đuổi theo. Vu Thịnh Ưu giúp đỡ Cung Viễn Tu, quay đầu nhìn lại, chỉ thấy phía sau bốn hắc y nhân đuổi theo. “A!” Cuống quít kêu một tiếng, vọt tới trước một người khách vừa tới muốn nghỉ trọ, đoạt ngựa của hắn, trước giúp đỡ Cung Viễn Tu ngồi lên, chính mình cũng nhảy lên phía sau. Vung roi,vó ngựa như bay,cấp tốc phi nước đại! Người qua đường hô lớn:“Ngựa của ta! Người tới a! Có người cướp ngựa!” “Con bà nó, lấy ngựa của ngươi là để mắt tới ngươi đó!” Lập tức mơ hồ có một thanh âm nữ nhân vang lại! “A! Ngựa của ta…… Ngựa của ta a!” Người qua đường giáp khóc lớn! Vu Thịnh Ưu cưỡi ngựa phóng đi, phía sau bốn sát thủ vẫn truy đuổi không ngừng! Trong phòng Cung Viễn Hàm cùng đám sát thủ kịch đấu khó phân thắng bại! Muốn biết tiếp theo thế nào? Xin nghe lần tới phân giải!