Chương 3-2: Năm 2012, Lưu Loan (2)
Bận bịu xong dì Mai đến ngồi xuống, Tả Tư An hỏi bà: “Dì Mai, rốt cuộc Tiểu Siêu xảy ra chuyện gì vậy?”
Bà hơi bất an, chậm chạp mãi mới trả lời: “Năm thứ hai cháu đi, nó bỏ học.”
Tả Tư An nhất thời trừng to mắt: “Nhưng lúc đó cậu ấy đang học lớp 12, thành tích cũng rất rốt mà.”
“Đúng vậy, đứa bé Tiểu Siêu này từ nhỏ đã có thiên phú học tập, dì vẫn luôn cho rằng nó sẽ trở thành sinh viên đầu tiên của cái thôn này đỗ vào Thanh Hoa, Bắc Đại, nào biết đâu...” Bà lại than một tiếng: “Nó đột nhiên bắt đầu trốn học, thành tích tụt dốc không phanh, trước kì thi đại học 3 tháng nó dứt khoát âm thầm thôi học luôn, chạy đến miền Nam làm thuê, bố mẹ nó theo đến đó tìm thấy nó, đánh cũng đã đánh, xin cũng đã cầu xin nhưng nó nhất định không chịu quay về.”
“Lúc Tinh Tinh viết thư cho cháu không hề nhắc đến chuyện này.”
“Tiểu Siêu không cho nó kể.”
Tả Tư An lẩm bẩm: “Sao lại thế ạ?”
Dì Mai lắc lắc đầu: “Đứa nhỏ Tiểu Siêu này trước giờ suy nghĩ luôn thâm trầm, ai cũng không biết nó đang nghĩ gì nữa. Nó đi miền Nam chưa đến hai, ba năm đột nhiên không ngừng gửi tiền về cho bố mẹ, bảo là tìm được một công việc không tệ. Vợ chồng lão nhị còn mua ba căn nhà ở Thanh Cương, cứ tưởng rằng sau này được hưởng phúc con trai rồi. Ai biết được một ngày 8 năm trước, Tiểu Siêu bỗng chạy về Lưu Loan, không bước chân ra khỏi cửa, dì hỏi nó đã xảy ra chuyện gì, nó cũng không chịu nói, chưa đến một tuần sau cảnh sát liền đến bắt nó đi. Lưu lão Thất không nói sai, đây là lần đầu tiên Lưu Loan có xe cảnh sát đi vào. Sau đó dì mới biết tội danh của Tiểu Siêu là hacker, tấn công mạng và cả mấy công ty chứng khoán, kiếm được rất nhiều tiền, lên cả tạp chí ti vi, gây ầm ĩ rất lớn.”
Khuôn mặt Tả Tư An tràn đầy kinh ngạc, Cao Tường lại nhớ ra, khoảng 7, năm trước quả thực anh có xem qua trên báo, một người đàn ông tên Lưu Quán Siêu bị bắt vì tội xâm nhập, kiểm soát hệ thống máy tính thông tin của một số công ty chứng khoán, mưu lợi phi pháp, bị phán ba năm tù giam. Vụ án lúc ấy dẫn đến sự bàn tán xôn xao của dân chúng về an toàn mạng, ảnh hưởng khá lớn. Nhưng anh hoàn toàn không thể liên hệ giữa cái tên Lưu Quán Siêu này với Tiểu Siêu, cậu bạn học trung học gầy gò của Tả Tư An, đứa cháu im lặng bướng bỉnh của nhà Dì Mai vào làm một.
“Vợ chồng lão nhị trước giờ hay hiếu thắng, xảy ra chuyện này, không còn mặt mũi nào về thôn nữa. Tiểu Siêu ngồi tù hai năm rưỡi, biểu hiện tốt nên được thả sớm, căn bản không về nhà, chẳng ai rõ nó đi đâu, làm gì nữa. Chỉ có ba năm trước nó về Lưu Loan một lần, ở lại hai ngày, trước khi đi quyên góp một khoản tiền lớn cho ủy ban thôn, sửa được con đường thông ra bên ngoài thôn đó. Aizz.” Dì Mai lại thở dài, “Không ngờ lại rước đến một đống lời đồn đại, bảo rằng nhất định là nó không làm ăn đứng đắn, nếu không sao mới ngồi tù hai năm ra chưa được bao lâu lại có tiền nhiều thế? Nó không liên lạc với gia đình, chỉ gửi tiền, nhưng bố mẹ nó đã bị dọa sợ rồi, nhận được tiền cũng không dám dùng, cả ngày nơm nớp lo lắng cho nó.”
Tả Tư An không nói gì một lúc lâu. Dì Mai chuyển đề tài: “Dì bảo lão Lưu đi giết con gà, đợi chút nữa hầm canh gà cho các con uống.”
“Không cần vội đâu ạ. Dì Mai, giờ Tinh Tinh đang ở đâu?”
“Nó tốt nghiệp đại học xong thì ở lại Bắc Kinh làm việc rồi. Ở cùng với anh nó, cả năm trời có mỗi dịp Tết là được về.”
“Ồ, bác Lưu không lên thành phố làm nữa ạ?”
“Ông ấy tuổi đã cao, sức khỏe lại không được tốt, mấy năm trước còn ở lại thành phố trông con cho Quán Văn với con dâu, giờ đứa trẻ đi học trên ấy, ổng liền quay về.” Quán Văn và Tinh Tinh là con trai con gái của dì Mai, nhắc đến bọn họ biểu cảm của dì cũng không hề thoải mái, bà chuyển đề tài: “Tiểu An, con ở chỗ dì vài ngày đi.”
“Không được đâu, dì Mai, kì nghỉ của con không dài, chỉ ở được một ngày thôi, con mua vé chiều mai đi Thành Đô rồi, rồi chuyển tiếp đến A Lý Tây Tạng thăm bố con.”
“Bố con còn ở Tây Tạng? Không phải cán bộ chỉ cần đến Tây Tạng trợ giúp( ) vài năm là được về sao?”
“Ông ấy bảo thích chỗ đó nên đã ở lại luôn rồi.”
“Mấy năm trước dì thấy có tin về sự tích của ông ấy trên ti vi, bố con thật sự quá giỏi.”
Trong lúc nói chuyện, lại có một người dân thôn bên đến khám bệnh, Tả Tư An bảo: “Dì Mai làm việc đi ạ, bọn con đi ra ngoài loanh quanh chút.”
Hai người đi ra ngoài, điện thoại của Cao Tường vang lên, là Chu Hiểu Nghiên gọi đến, hỏi anh đang ở đâu, anh mới nhớ ra sinh nhật của cô ấy sắp đến, bọn họ đã hẹn hôm nay anh đưa cô ấy đi chọn một chiếc xe làm quà sinh nhật, chỉ đành nói xin lỗi: “Hôm khác đi, hoặc là em đến tiệm 4S( ) xem trước cũng được.”
“Thôi, một mình đi thì chán ch.ết. Em ở nhà làm ppt để ngày kia dùng lúc họp, đợi anh tối đến đón em đi xem lễ hội âm nhạc vậy.”
“Xin lỗi em, Hiểu Nghiên, anh đang ở Thanh Cương, mai mới quay lại được, em hẹn bạn khác đi xem cùng đi nhé.”
Anh bỏ điện thoại xuống, Tả Tư An đang đứng trước anh mấy bước bảo: “Bây giờ tín hiệu di động ở Lưu Loan không tệ nha, hồi trước anh muốn gọi điện đều phải chạy ra chỗ gần đường quốc lộ mới được.”
Anh đương nhiên vẫn nhớ, giống như chuyện cô không thể quên gốc cây quế nơi cô thường ngồi, anh cũng chẳng thể quên đoạn thời gian gần một tháng anh ở lại thôn nhỏ này: những buổi ban ngày vì nhàm chán tẻ nhạt nên có vẻ dài dằng dẵng, những buổi đêm tối đen đến mức giơ tay không thấy được năm ngón, thỉnh thoảng có vài tiếng chó sủa làm tôn thêm cái tĩnh mịch xung quanh, những chú chim ríu ra ríu rít mỗi buổi bình minh, những giọt mưa lạnh trút trên ngói đen của mái nhà, rơi xuống mái hiên rồi nhỏ giọt xuống giếng trời, nhịp điệu tiết tấu như thôi miên, những giọt sương đọng trên lá cải thảo ngoài vườn rau... Đương nhiên, còn có cả tín hiệu liên lạc phải đi ra tận đường cái mới bắt được.
Thôn xóm dường như còn nhỏ hơn so với trong kí ức của bọn họ, cũng càng trống rỗng hơn. Không ít nhà đều khóa cửa, có vài ngôi mới xây sửa, tầng một có người ở, tầng hai lộ ra lớp tường xi măng trơ trọi, ban công chưa lắp lan can, cửa sổ còn không lắp kính thủy tinh, không biết vì sao công trình đang xây thì dừng, mà chủ nhân cũng mất đi hứng thú hoàn thành nó.
Con đường này trồng khá nhiều cây quế, đang mùa quế ra hoa, không ít dân thôn hái hoa quế xuống phơi đầy sân trước sân sau trên những giỏ tre lớn bằng phẳng, thôn nhỏ tràn ngập hương quế thơm lừng.
Tả Tư An tiện tay nhặt một chùm hoa quế khô nhỏ vụn, đưa lên mũi ngửi: “Trước đây Tinh Tinh nói với em, hương quế thơm ngát ở Lưu Loan là điều những nơi khác không thể bì nổi. Em vẫn luôn muốn ngửi thử hương vị ấy, đáng tiếc cái cây đó...” Cô không nói tiếp, ngón tay mở rộng, thả hoa quế rơi nhẹ về giỏ tre.
“Vậy là, sau đó em đi học y?”
“Vâng.”
“Lần này em về rốt cuộc muốn làm gì?”
Cô nhìn anh, không có sự tủi thân khi bị gặng hỏi nặng lời, càng không có giận dỗi: “Chỉ về thăm thú thôi.”
“Anh nhớ em từng nói vĩnh viễn không muốn có liên quan gì đến chuyện cũ nữa?”
“Em về thăm xong rồi đi, sẽ không ảnh hưởng đến cuộc sống của các anh.”
Anh lại lần nữa phẫn nộ: “Những thứ khác em về thăm thú qua thì kệ em, nhưng em có quyền gì chỉ vì hứng lên muốn về “thăm” mà đưa ra yêu cầu kiểu đó với anh?”
“Đúng vậy, em quả thực không có quyền đưa ra yêu cầu gì, em chỉ đang khẩn cầu anh, mong anh suy nghĩ xem xét. Thằng bé... hiện tại có khỏe không?”
Anh nhìn chằm chằm cô, có một sự ảo não không nói nên lời. Lí trí nhắc nhở anh nên quay đầu đi ngay, lái xe trở về thành phố, đi nghe lễ hội âm nhạc cùng bạn gái theo kế hoạch ban đầu, không cần để ý đến cô nữa. Thế nhưng, đứng ở nơi thôn nhỏ này, chuyện xưa như dòng nước cuốn ào về nơi trái tim, lần đầu tiên anh gặp Tả Tư An bỗng rõ nét như mới xảy ra ngày hôm qua. Khuôn mặt non nớt tiều tụy ấy khớp nhập với khuôn mặt bình tĩnh đến mức khiến người ta phẫn nộ không lí do trước mắt anh, anh không cách nào hạ nổi quyết tâm điềm nhiên bước đi.
***
Tiết thu vàng trước mắt có lẽ là khoảng thời gian khiến người ta dễ chịu nhất của thôn làng mờ nhạt Lưu Loan này, hương hoa quế lững lờ khắp không trung, tràn ngập khắp mọi nơi, khiến người ta có cảm giác cuộc sống như không còn thăng trầm, mọi chuyện đều có thể dễ dàng đạt đến cảnh giới bình yên và ngọt ngào.
Tuy nhiên buổi đêm Lưu Loan của hiện tại không thể sánh được sự yên tĩnh trước kia, thời gian ngủ của mọi người có vẻ đều muộn đi. Cao Tường đứng bên hồ nước hút thuốc, có thể nghe thấy ti vi mấy nhà xung quanh đều đang bật âm lượng mức to, phim kịch dài tập, chương trình giải trí ồn ào xen lẫn với tiếng xào bài mạt chược. Anh đứng dựa vào xe của mình, không thể giải thích nổi vì sao phải ở lại qua đêm. Là để ngày hôm sau đưa Tả Tư An ra sân bay chăng? Lí do này đến bản thân anh nghe cũng thấy buồn cười.
Hai luồng ánh đèn xe sáng lóa chiếu đến, một chiếc BMV màu trắng lái đến bên hồ, dừng bên cạnh xe anh, từ trên xe bước xuống một người đàn ông trẻ gầy còm, mặc áo sơ mi trắng và quần bò vải kaki, tiện tay khóa cửa xe, đi vào thôn, bỗng đứng lại quay đầu nhìn anh.
Ánh trăng mông lung, Cao Tường không nghĩ ra là ai, chỉ có thể gật gật đầu ra chiều hữu hảo, tuy nhiên người đó không hồi đáp bất cứ cái gì, quay người đi luôn.
Cao Tường cũng không để ý, cầm điện thoại gọi về nhà, dặn mẹ anh bảo Cao Phi làm xong bài tập rồi đi ngủ sớm, không được chơi game quá muộn. Trần Tử Huệ hỏi anh đang ở đâu, anh đương nhiên không định nhắc đến Tả Tư An, chỉ đáp hàm hồ: “Con bàn chút chuyện với bạn, mai quay về ạ.”
Anh bước lững thững về nhà dì Mai, đứng ngoài cổng đã nhìn thấy người vừa nhìn anh ở bên hồ lúc nãy đang ngồi trong vườn cạnh Tả Tư An. Dì Mai đang hỏi: “Rốt cuộc cháu đang làm công việc gì thế? Tiểu Siêu, cháu tuyệt đối đừng có mà làm chuyện gì phạm pháp nữa!”
Lúc này Cao Tường mới ngỡ ngàng, thì ra cậu bé gầy yếu năm xưa đã trưởng thành, hơn nữa vừa nhìn là nhận ra anh và vẫn giữ cái vẻ không nể nang gì anh như trước, anh không nhịn được dở khóc dở cười.
Lưu Quán Siêu cũng mang bộ mặt dở khóc dở cười trước sự tr.a hỏi của dì Mai: “Cháu chủ yếu xây dựng khung web, viết phần mềm, thỉnh thoảng thiết kế trò chơi cho người ta, có việc gì thì nhận việc ấy, không đi làm chính thức cho công ty nào, không có biển hiệu, công việc cụ thể cháu cũng không nói rõ được, nhưng cháu đảm bảo cháu không làm chuyện phạm pháp nữa.”
Dì Mai hiển nhiên không có khái niệm gì với mấy điều anh nói, bán tín bán nghi nhìn anh, Tả Tư An nhẹ giọng bảo: “Không sao đâu, dì Mai, Tiểu Siêu làm là công việc tự do, bây giờ rất nhiều người đều dùng cách này mưu sinh đó.”
Dì Mai hơi yên tâm, nhưng lại thở dài một hơi: “Đã như thế sao cháu không nói với bố mẹ một tiếng, để hai đứa cứ nơm nớp lo cho cháu vậy.”
Mặt cậu trầm xuống: “Nói với họ cũng chẳng rõ được. Dù sao cháu đã vừa không học đại học, lại từng ngồi tù, không thể làm rạng rỡ tổ tông được, nói gì thêm nữa họ cũng không hài lòng.”
“Tiểu Siêu.”
Dì Mai trách móc trừng mắt nhìn cậu, cậu chỉ đành xòe tay: “Được rồi được rồi, chẳng mấy khi Tiểu An về, đừng nói mấy chuyện này nữa.”
Cao Tường không muốn gia nhập cuộc chuyện trò của mấy người, quay người bước ra ngoài, trở lại bên hồ, lên xe ngồi, mở nhạc trong xe nghe, đợi đến khi cả Lưu Loan đều chìm vào yên lặng, ánh đèn tắt dần từng bóng anh mới quay về nhà dì Mai, có điều đi đến cổng lại nghe thấy giọng Tả Tư An.
“Không, Tiểu Siêu, chúng ta đã mười mấy năm không gặp, lúc nãy gặp mình cậu thậm chí còn không nhận ra, thế mà lại bảo sẽ chăm sóc mình cả đời, quá là dị luôn ấy.”
Anh không ngờ rằng cuộc nói chuyện vẫn chưa kết thúc, càng không ngờ được nội dung lại đề cập đến chuyện riêng tư mức ấy, dừng bước chân, trong lúc đang trù trừ lại nghe thấy giọng Lưu Quán Siêu: “Tiểu An, đây vẫn luôn là tâm nguyện của mình, tin mình đi, mình có thể mà. Mình chưa từng học đại học, nhưng hiện giờ mình đã trở thành một lập trình viên có tiếng trong ngành, thu nhập cũng không kém, hoàn toàn có khả năng cho cậu một cuộc sống tốt.”
“Cảm ơn ý tốt của cậu.” Tả Tư An nhẹ giọng nói: “Cậu luôn có thiên phú về Số học, mình tin vào năng lực của cậu. Nhưng mà, mình không cần người chăm sóc. Mình trước giờ sống độc lập vẫn rất ổn. Dì Mai thật không nên gọi điện bảo cậu về.”
“Lúc trước cậu viết thư cho Tinh Tinh, mình còn biết được tin tức về cậu, biết được lúc đầu cậu sống ở Portland của Maine, sau đó đi New York học đại học. Sau đó cậu đột nhiên mất tăm tích, mình rất lo. Mình cứ dặn bác dâu với Tinh Tinh mãi, nếu có tin gì về cậu phải nói với mình ngay. May mà mấy ngày gần đây mình đang ở Thanh Cương giải quyết chút chuyện, nếu không lại lỡ mất cậu lần nữa. Tiểu An, ở lại đi, đừng lang thang một mình nơi đất khách quê người nữa.”
“Tiểu Siêu, mình không biết sao cậu lại tưởng tượng ra cuộc sống của mình thê thảm đến vậy. Mình đang làm bác sĩ thực tập tại một bệnh viện ở Baltimore, khổ thì có khổ, nhưng có đủ thu nhập để duy trì cuộc sống. Đợi sau này trở thành bác sĩ chuyên nghiệp xong, thu nhập sẽ không còn là vấn đề nữa.”
Cao Tường vốn không muốn nghe chuyện của người khác, đang định rời đi thì cái địa danh “Baltimore” này lại khiến anh đứng chôn chân tại chỗ, chỉ nghe Tả Tư An tiếp tục nói: “Mình có chỗ ở cố định, có quan hệ xã giao bình thường, có bạn bè, công việc đều bận bịu mãi không xong, làm gì có thời gian trải nghiệm cái cuộc sống đẹp mà khổ kiểu lang thang nơi chân trời góc bể chứ.”
“Có phải cậu vẫn còn thích Cao Tường? Nếu không vì sao cậu vừa về đã tìm anh ta, không hề liên lạc với mình?”
Đề tài chuyển hướng đột ngột một cách kỳ lạ, trong khoảng trầm lặng khác thường có tiếng côn trùng rả rích kêu, hết đợt này đến đợt khác tựa như đang cố gắng lấp đầy khoảng trống. Tả Tư An rốt cuộc mở miệng, giọng nói ôn hòa mà bất lực: “Vì sao mình vừa về đã tìm anh ấy, còn phải nói nguyên nhân nữa sao?”
“Xin lỗi, Tiểu An.”
“Sau này đừng nhắc chuyện này nữa, Cao Tường có bạn gái rồi, đừng làm phiền đến cuộc sống của anh ấy.”
“Còn cậu thì sao?”
“Mình cũng có bạn trai, anh ấy đã cầu hôn với mình rồi.”
Hiển nhiên Lưu Quán Siêu sốc nặng, truy hỏi cô: “Anh ta là người thế nào? Có tốt với cậu không?”
“Một luật sư, rất tốt với mình.” Cô trả lời đơn giản, “Tiểu Siêu, không cần lo lắng cho mình nữa đâu.”
“Những chuyện chị mình làm với cậu mình có cố gắng thế nào cũng không bù đắp lại được, hãy cho mình một cơ hội đi, Tiểu An...”
Cô ngắt lời cậu: “Đừng, đừng nói như vậy. Chuyện quá khứ hãy để nó qua đi, ai cũng không cần nhớ mãi không quên, phải sống tốt chứ, lưng gánh trách nhiệm thì không tốt chút nào.”
Giọng Lưu Quán Siêu trầm xuống: “Nhất định là cậu hận mình, nếu không năm ấy đã không đi mà chẳng nói một lời từ biệt.”
“Tiểu Siêu, chuyện xảy ra không liên quan gì đến cậu hết, mình không hề hận cậu, chỉ là lúc ấy mình còn quá chưa chín chắn, không biết cách từ biệt tử tế với người ta. Nghe dì Mai kể chuyện cậu bỏ học, mình thấy vô cùng có lỗi, cậu không nên làm thế.”
“Bố mẹ chỉ mong mình làm như chưa có chuyện gì xảy ra, tiếp tục đọc sách, đi học, thi đại học, kiếm tiền, nhưng mình không cách nào yên tâm thoải mái như họ được, vừa nghĩ đến cậu mình liền thấy không thể sống nổi trong cái nhà ấy nữa.”
“Bây giờ cậu, mình tất cả đều tốt đẹp, không cần nhắc đến những chuyện cũ không vui ấy nữa, Tiểu Siêu. Mấy ngày nay mình còn chưa quen với lệch múi giờ, quả thực rất mệt. Cậu cũng đi ngủ đi, dì Mai chắc đã thu xếp phòng cậu xong rồi đấy.”
Lưu Quán Siêu đi ra, đụng ngay phải Cao Tường, hơi ngây người nhưng vẫn không có ý định chào hỏi, lạnh lùng nhìn anh: “Tốt nhất anh nên tránh xa Tiểu An chút. Cô ấy bị nhà anh ép phải ra tận nước ngoài nhiều năm như thế còn chưa đủ sao?”
Cao Tường chưa kịp nói gì, dì Mai đã đi từ trong phòng ra, nghiêm giọng mắng: “Tiểu Siêu, sao cháu có thể nói những lời như thế với khách.”
Lưu Quán Siêu trước giờ luôn giữ sự thân thiết và kính trọng với người bác dâu này, cậu ngậm chặt miệng, không nói một lời đi vào nhà mình, đóng mạnh cánh cửa lại.
Dì Mai bất lực lắc đầu: “Tiểu Cao, đừng để ý đến nó, thằng nhóc này tính khí nóng nảy thôi. Tối nay cháu ở lại nhà dì đi, phòng của Quán Văn còn trống.”
Cao Tường đi vào nhà với dì Mai, đúng lúc thấy Tả Tư An vẫn đang đứng thất thần bên cái hố nông còn sót lại sau khi di dời cây hoa quế ngày xưa. Dì Mai cười khổ: “Tiểu An, cây quế đó bị con trai dì, Quán Văn bán đi với giá 6000 tệ (khoảng 20 triệu VND) mất rồi, nó kết hôn phải dùng đến tiền, bố nó đúng lúc ấy lại bị ốm, Tinh Tinh đi học cũng cần tiền, trong nhà chẳng cho nó được mấy. Ngày đào gốc cây ấy đi, trong vườn sót lại một cái hố rất lớn, tim dì cũng như bị khoét mất một miếng thịt vậy, nghỉ hè Tinh Tinh vừa về liền khóc luôn.”
Tả Tư An lấy làm tiếc: “Dì Mai, chuyện buồn đừng nhắc lại nữa, trồng một cây quế khác đè lên là được mà.”
Bà lắc đầu than: “Lão Lưu cũng nói thế, nhưng đã không còn giống nữa rồi. Dì chỉ mong cái cây ấy có thể vào vườn nhà người tốt, có thể nở hoa tiếp. Thôi không sớm nữa, dì đi ngủ trước đây.”
Trong vườn chỉ còn lại Tả Tư An và Cao Tường, tâm trạng Cao Tường cũng hơi nặng nề: “Tính dì Mai hiếu thắng, anh biết dì ấy làm bác sĩ thôn thu nhập chẳng đáng bao, nhưng chưa từng nhắc đến cảnh khó khăn trong nhà với anh, mỗi lần gọi điện cho anh đều là chuyện đài thọ tiền chữa bệnh cho người dân trong thôn, kiên quyết từ chối bất kỳ khoản lương lậu ngoài nào, mỗi khoản tiền đều nhớ rất rõ ràng, mỗi năm định kỳ báo cáo cho anh. Nếu anh để ý tỉ mỉ hơn thì đã không vậy.”
“Dì Mai không chỉ thương cho gốc cây ấy. Trước đây dì nói với em, bà gả vào nhà họ Lưu đồng nghĩa với việc cắt đứt con đường trở lại thành phố, trong lòng hết sức hoang mang. Vừa lúc ấy trong vườn quế ra hoa, mùi hương khiến người ta thấy được an ủi. Từ đó về sau, bà liền hạ quyết tâm coi nơi đây thành nhà. Thấy ngôi nhà mình đã gìn giữ mấy mươi năm không còn hoàn chỉnh nữa, ai mà không buồn cho được.”
Hai người lặng thinh, qua một lát Cao Tường đột nhiên hỏi: “Em sắp kết hôn?”
Cô ngẩn người ra, mãi sau mới đáp lại: “Chỉ đính hôn thôi, thời gian kết hôn còn chưa xác định.”
Anh ta là người thế nào? Đối với em có tốt không?
Cao Tường dường như muốn hỏi những vấn đề giống hệt Lưu Quán Siêu vừa hỏi, nhưng dù sao anh không phải Lưu Quán Siêu, chỉ nhìn cô như có điều suy nghĩ: “Thế nên lần này về là để một mình tĩnh tâm lại trước khi ra quyết định?”
Cô cụp mi mắt, lặp lại câu nói lúc ban ngày: “Em chỉ về thăm thú.”
Anh không nói gì nữa, quay người đi vào trong phòng.