Chương 70

Mười lăm Tám tháng, Trung thu, là ngày cả nhà đoàn tụ.
Trong hoàng cung, hoa tươi trang hoàng khắp nơi, không khí hoà thuận vui vẻ, náo nhiệt phi phàm. Ăn uống linh đình, đàn sáo réo rắt.


Tịch Nhan bề ngoài tỏ vẻ bình thản, cúi đầu hướng đũa về phía đĩa rau trước mặt, nhưng do trong lòng có tâm sự nên gắp rất nhiều mà một miếng cũng chưa ăn.
"Nhan Nhan." Hoàng Phủ Thanh Vũ quay đầu lại, đè chiếc đũa của nàng hướng về phía trước, mỉm cười nói, "Đĩa của nàng đầy rồi kìa."


Tịch Nhan giật mình phục hồi tinh thần lại, bật cười ha ha tự giễu bản thân mình, giương mắt nhìn hắn: " Uy nghiêm của phụ hoàng chàng làm ta kinh sợ."
Hắn nhìn nàng thật sâu, khóe môi khẽ nhếch, không nói gì thêm, lẳng lặng uống rượu.


Tịch Nhan lúc này mới cúi đầu dùng bữa, ánh mắt bất giác quét qua bội ngọc bên hông hắn.
Không biết vì sao, trong suốt yến hội, Hoàng Phủ Thanh Vũ uống rất nhiều rượu, một ly lại thêm một ly. Khi cung nữ dâng lên bầu rượu thứ ba, Tịch Nhan nhìn hắn, ánh mắt không khỏi mang theo sự lo lắng: "Chàng làm sao vậy?"


Hắn chỉ nhìn nàng cười, tiến đến bên tai nàng thấp giọng nói: "Nhan Nhan, chẳng lẽ nàng không hy vọng đêm nay ta uống say sao?"
Tịch Nhan cả kinh, nhưng nhìn thần sắc của hắn căn bản nhìn không ra manh mối gì, liền hừ khẽ một tiếng: "Thân thể là của chàng, chàng thích uống thì uống, ta hy vọng chàng say gì chứ."


Hắn cười nhẹ một tiếng, tiếp tục uống rượu.
"Lão Thất." Ngồi phía trên, Hoàng đế tựa hồ cũng chú ý tới hắn liên tục uống rất nhiều rượu, mở miệng nói, "Sao đêm nay uống nhiều như vậy?"
Trong ánh mắt Hoàng Phủ Thanh Vũ đã có thần sắc mê ly: "Phụ hoàng, trong lòng nhi thần hôm nay rất vui."


available on google playdownload on app store


Hoàng đế nhìn hắn một lúc, sau đó ninh mi nói: "Nói bậy, vui mừng đến nổi không giữ quy tắc, không để ý bản thân mình uống rượu nhiều như vậy sao? Người đâu, đưa Thất hoàng tử đi noãn các nghỉ ngơi đi."


Ngay lập tức liền có cung nữ tiến vào, đỡ Hoàng Phủ Thanh Vũ đi ra ngoài điện, Tịch Nhan thấy thế, cũng lập tức đứng dậy cáo lui.
Trong noãn các rất sạch sẽ thoải mái, không trung tràn ngập hương thơm ngát, Hoàng Phủ Thanh Vũ vừa vào đến tựa hồ liền say, ngã vào trên giường không mở mắt nổi.


Tịch Nhan tiếp nhận chiếc khăn trong tay cung nữ lau mặt cho hắn, sau đó sai người chuẩn bị canh giải rượu.
Làm xong mọi việc, nàng liền lẳng lặng ngồi ở bên cạnh hắn, qua hồi lâu, mới nhẹ nhàng cúi xuống khẽ gọi hắn: "Thất gia?"
"Hả?" Hoàng Phủ Thanh Vũ mơ mơ màng màng lên tiếng, mày nhíu lại, dường như rất thống khổ.


Tịch Nhan nghĩ nghĩ, nói: "Ta hồi phủ lấy cho chàng viên thuốc giải rượu, thuốc đó hiệu quả hơn."
"Bảo người khác đi đi......" Hắn giữ tay nàng lại, hai mắt vẫn nhắm chặt lên tiếng.


"Bọn họ không biết chỗ ta cất thuốc, ta phải tự mình đi mới được." Tịch Nhan cười đáp, thuận tay nhẹ nhàng tháo bội ngọc bên hông hắn ra.
"Ừ......" Hắn mở mắt ra một cách khó khăn, dường như suy nghĩ thật lâu mới nhớ mình muốn nói gì, "Đi sớm về sớm......"






Truyện liên quan