Chương 110
"Nhan Nhan?" Nghe vậy, Hoàng Phủ Thanh Vũ nhất thời nhíu mày chặt lại, đồng thời bất giác nắm tay nàng thật chặt.
Là sợ nàng sẽ gây ra chuyện gì ở đây sao? Tịch Nhan đau khổ nghĩ, ánh mắt nhìn về mộ bia phía trước. Nếu nàng ch.ết ở nơi này, chỉ có thể mượn dùng mộ bia kia mà thôi. Hắn đang sợ nàng là bẩn nơi yên nghỉ của biểu muội đáng yêu cùa hắn sao?
Nhưng vì sao, nàng nhìn qua hai mắt đẫm lệ mông lung, còn có thể thấy trong mắt hắn chứa đựng thâm tình? Nhưng nàng lại không biết, thâm tình như vậy là vì ai?
"Nhan Nhan......"
Một thanh âm khác vang lên, cả người Tịch Nhan run lên, rốt cuộc rốt cuộc không thể khắc chế được nữa, đột nhiên xoay người sang chỗ khác, giọng nói lạnh lẽo, cứng rắn, chua ngoa: "Đừng gọi tên ta! Ông không có tư cách gọi tên ta! Từ ngày ông bỏ rơi ta, ông đã chặt đứt mối quan hệ giữa hai chúng ta rồi!" Nàng bỗng chốc lại cười lạnh lên,"Ông đối với ta, bất quá là một người xa lạ thôi, đừng gọi thân thiết như vậy?"
Dứt lời, nàng xoay người lại, đối mặt với Hoàng Phủ Thanh Vũ, dùng sức giãy tay mình ra khỏi bàn tay đang nắm chặt của hắn.
Hắn làm sao có thể buông nàng ra được, vì thế nàng cố gắng dùng sức, trong lúc tranh chấp, cổ tay nàng bị ma sát đỏ bừng, nỗi đau đớn từng cơn từng cơn đánh úp nàng.
Lúc này Tịch Nhan chỉ cảm thấy bi ai, không chỉ đau ở cổ tay, mà còn có một chỗ khác cũng đau, giống như vỡ vụn thành từng mảnh một, tê tâm liệt phế.
Nàng bỗng dưng bật cười: "Hoàng Phủ Thanh Vũ, chàng có biết hay không, ta chưa từng thích ai như thích chàng...... Nhưng, ta sai lầm rồi, ta thật sự rất sai lầm rồi......"
"Phốc" một tiếng, Hoàng Phủ Thanh Vũ còn chưa phục hồi tinh thần lại, trong miệng Tịch Nhan đột nhiên phun ra một ngụm máu, bắn lên vạt áo trước ngực hắn, nhìn rất ghê người.
"Nhan Nhan!" Hai giọng nói đồng thời vang lên, Tịch Nhan vô lực té ngã trong lòng Hoàng Phủ Thanh Vũ.
Chưa từng tuyệt vọng như vậy, tuyệt vọng đến nỗi ngoại trừ cái ch.ết không còn có thể nghĩ đến điều gì khác nữa.
Nhưng mặc dù là phải ch.ết, nàng cũng tuyệt đối không lựa chọn ch.ết kiểu này. Nàng không có bản lãnh gì, chẳng qua, từng bái một vị sư phụ tinh thông y dược, cũng tinh thông độc thuật; Là đệ tử của cao nhân nên trên người nàng đương nhiên sẽ mang theo độc dược.
Tịch Nhan không có bản lĩnh, cũng chưa bao giờ nghĩ tới việc đi hại người khác, nhưng nàng không bao giờ ngờ được lần đầu tiên dùng độc là dùng để tự sát, cũng chưa từng nghĩ tới mình lại dùng phương thức uất ức như vậy để tìm đến cái ch.ết, nhưng mà bây giờ nàng đã không còn đường sống nữa.
Lăng Chiếu cả kinh, sắc mặt trắng bệch, trong nháy mắt, ngay cả khuôn mặt đều trở nên suy sụp.
"Nhan Nhan." Hoàng Phủ Thanh Vũ cúi đầu gọi nàng một tiếng, như thì thào, lại như thở dài, sau đó, nhanh chóng cúi đầu, nhẹ nhàng hôn lên môi nàng.
Trong nỗi thống khổ cực độ, Tịch Nhan chỉ cảm thấy có cái gì đó từ trong miệng hắn truyền sang, bản năng nàng nghĩ đến việc cự tuyệt, nhưng mà ngay cả một tia khí lực cũng không dùng được, đành vô lực tiếp nhận hắn.
Trong đầu nàng dần có ý thức, Tịch Nhan chậm rãi mở mắt ra, ập vào mắt là khuôn mặt cực độ trầm tĩnh với đôi mắt rũ xuống của hắn, bỗng nhiên trong lúc đó, ngay cả khí lực tuyệt vọng nàng cũng không có -- Hoàng Phủ Thanh Vũ chính là Hoàng Phủ Thanh Vũ, vĩnh viễn bình tĩnh như vậy, vĩnh viễn sẽ không làm cho mình lâm vào hoàn cảnh không thể biết trước.
Hắn vậy mà có thể đoán được nàng sẽ dùng độc tự sát, thậm chí, còn chuẩn bị giải dược sẵn để đối phó.
Hắn đến tột cùng biết nàng bao nhiêu? Trước khi Tịch Nhan lâm vào hôn mê cười lạnh trong lòng, trong đầu nàng chỉ có duy nhất ý tưởng này.
Không còn cách nào nghĩ ngợi đến nữa, cũng không cỏn cách nào cười với hắn nữa, mà tay nàng, cũng không bao giờ vươn ra kéo vạt áo hắn nữa.
Lúc này đây, ngay cả giấc mơ nàng cũng không mơ được nữa, Tịch Nhan chìm vào bóng tối vô cùng vô tận, đau khổ dằn vặt suốt bảy ngày mới tỉnh lại.
Mọi thứ xung quanh vô cùng yên tĩnh, vẫn là phòng của Hoàng Phủ Thanh Vũ, trong phòng thực im lặng tràn ngập mùi thuốc nhè nhẹ, giao hòa cùng mùi thơm vốn có trong phòng, ngay cả hương vị đều an bình. Bích Khuê vẫn canh giữ bên cạnh vừa nhìn thấy nàng tỉnh lại, mừng đến thốt lên: "Cô nương rốt cuộc tỉnh rồi!"
Không có gì khác lạ, giống như chuyện gì cũng đều không có phát sinh, giống như nàng chưa từng gặp qua nam nhân kêu Lăng Chiếu, cũng giống như nàng thật sự không biết Hoàng Phủ Thanh Vũ cùng nam nhân kia có quan hệ gì. Bạn đang đọc truyện tại TruyệnFULL.vn - www.TruyệnFULL.vn
Tịch Nhan yếu ớt gắng sức ngồi dậy, Bích Khuê vội đỡ lấy nàng: "Cô nương ngủ này suốt bảy ngày nay, sắc mặt tái nhợt thật đáng sợ, Vương gia suốt ngày thâm trầm không nói, hôm nay cô nương đã tỉnh thì Vương gia cũng bớt lo."
Tịch Nhan dựa vào nhuyễn điếm ngồi ở đầu giường, khuôn mặt không chút thay đổi nghe cô ta nói. Cô ta nhắc đến Vương gia gì đó? Nhưng Tịch Nhan nhớ rõ tại đây Bắc Mạc này mình chỉ biết được một Vương gia, đó chính là Tử Ngạn. Nhưng hôm nay, Vương gia trong miệng nha đầu kia là ai?
Nàng cũng đoán được cô ta ám chỉ đến ai, nhưng không còn sức suy nghĩ tiếp nữa, chậm rãi nhắm hai mắt lại.
Bích Khuê đầu tiên là phân phó người đi chuẩn bị mọi thứ, còn tự mình bị một chén cháo, vừa mới chuẩn bị hầu hạ Tịch Nhan ăn cháo bỗng nhiên nghe thấy một giọng nói ôn nhuận quen thuộc của nam nhân truyền vào: "Để cho ta làm."
Bích Khuê đứng lên, đưa chén cháo trong tay đưa cho Hoàng Phủ Thanh Vũ, đồng thời vụng trộm liếc mắt nhìn Tịch Nhan một cái, thấy nàng vẫn nhắm hai mắt tựa vào đầu giường, khuôn mặt cực kỳ lãnh đạm, không có một chút biểu cảm nào .
Hoàng Phủ Thanh Vũ bưng chén cháo đến bên giường ngồi xuống, cẩn thận thổi thổi, sau đó mới đưa muỗng cháo có độ ấm thích hợp đến bên miệng nàng: "Nhan Nhan, mở miệng ra."
Tịch Nhan vẫn không nhúc nhích.
Dừng một chút, hắn buông chén cháo, vươn tay ra xoa xoa khuôn mặt của nàng, nhẹ nhàng nhéo nhéo chóp mũi của nàng, ngữ khí vẫn ôn nhuận, tà mị, trêu đùa nàng như :"Ngủ suốt bảy ngày, nàng không thấy đói sao? À, hay nàng cảm thấy cháo không có hương vị, muốn ăn món khác?"
Hai mắt Tịch Nhan vẫn nhắm nghiền, không nói một lời như cũ.
Hoàng Phủ Thanh Vũ nhìn thật sâu nàng một lát, sau đó ra lệnh mọi người lui ra ngoài, chỉ để lại hai người ở trong phòng: "Xem ra nàng đã tỉnh táo lại , như vậy hiện tại có thể nghe ta nói phải không?"
Hai mắt Tịch Nhan đang nhắm lại bỗng hơi giật giật, lúc này mới chậm rãi mở ra, trong đôi mắt ấy mang theo sự bình tĩnh, không hề dao động đối diện với hắn. Bộ triều phục trên người hắn còn chưa thay ra, nhưng nhìn kim quan cài trên mái tóc cùng với mãng ngọc trên thắt lưng của hắn đã cho Tịch Nhan biết thân phận hắn hiện giờ -- hắn đã được phong vương, hiện nay được xưng là Vương gia.