Chương 22: Nụ hôn đột ngột
Trong phòng, ấm áp hòa cùng vui vẻ, Diệp Tòng Y ngâm bồn nước nóng, thay bộ áo ngủ cotton của Trầm Hàn Sanh. Cô ngồi ôm gối, có chút mệt mỏi, nhưng lại thoải mái nằm trên sô pha, khép nửa đôi mắt, khẽ động những cũng không hẳn là động.
Trầm Hàn Sanh bưng một chén canh gừng nóng hổi từ nhà bếp đi ra, ngồi trước mặt cô, nhẹ giọng nói: “Nào, uống canh gừng chống cảm lạnh.”
Đôi mắt xinh đẹp của Diệp Tòng Y mở ra, hơi hơi nhíu đôi mi thanh tú: “Tôi không thích mùi gừng.”
Trầm Hàn Sanh kiên nhẫn dụ dỗ nói: “Nhưng cô bị mắc mưa, cố gắng uống một chút đi, nhé?”
- Tôi không muốn uống.
Lời vừa nói ra khỏi miệng, Diệp Tòng Y liền ý thức câu nói vừa rồi có chút làm nũng, trong trí nhớ của cô, cô đối với Tào Vân Tuấn, thậm chí là đối với cha mẹ mình đều chưa từng như vậy. Cô hạ mi xuống, không dám nhìn biểu tình của Trầm Hàn Sanh, chỉ thấy mặt mình đã bắt đầu nóng lên.
Trầm Hàn Sanh cảm xúc phập phòng, nét mặt cũng không lộ vết tích, nàng không hề nói thêm lời nào, múc một muỗng canh gừng, thổi thổi, đưa đến bên miệng Diệp Tòng Y. Diệp Tòng Y chung quy vẫn ngượng ngùng, uống xong ngồi dậy, thấp giọng nói: “Để tôi tự uống được rồi.” Trầm Hàn Sanh liền đem chén đưa cô, cô tiếp nhận, không nói không thích mùi gừng nữa, tự mình đem từng muỗng nhỏ nhất từng muỗng nhỏ nhất đưa vào trong miệng.
Trầm Hàn Sanh lẳng lặng nhìn cô, bỗng nhiên không nhịn được vươn tay chạm vào mái tóc đang rũ xuống của cô, vén qua sau ót, hai người liếc mắt nhìn nhau, ý thức được ánh mắt của đối phương có chút triền miên, liền nhanh chóng dời đi. Diệp Tòng Y tiếp tục cúi đầu ăn canh, Trầm Hàn Sanh lại bị một khối hồng ngân trên cổ cô chú ý, sắc mặt trong nháy mắt trở nên cứng ngắc.
Không ai nói gì nữa, nhưng không khí lại lặng yên phát sinh biến hóa, không còn ái muội như trước nữa.
Chờ Diệp Tòng Y uống canh xong, Trầm Hàn Sanh liền đem chén vào nhà bếp thu dọn, khi nàng đi ra, nàng chỉ chỉ vào phòng mình: “Đêm nay cô vào đó ngủ đi.”
- Cô ngủ ở đâu?
- Tôi ngủ sô pha.
Diệp Tòng Y ngẩn ra, Trầm Hàn Sanh bổ sung nói: “Nhà tôi chỉ có một cái giường.” Diệp Tòng Y bất an nói: “Thế... Vẫn là tôi nên ngủ sô pha.”
Trầm Hàn Sanh thản nhiên cười: “Tôi bình thường vẫn thường xuyên qua đêm trên sô pha, vào giấc ngủ còn nhanh hơn so với trên giường.” Nói xong, nàng đi vào phòng, cầm ra một cái chăn trải lên sô pha.
- Hàn Sanh?
- Ừm? – Trầm Hàn Sanh ngưng động tác nghiêng đầu nhìn cô.
Diệp Tòng Y nhìn nàng, thần sắc chần chờ: “Đêm nay tôi đột nhiên đến tìm cô, sao cô không hỏi tôi nguyên nhân?”
Trầm Hàn Sanh nhấp mím môi, nói: “Tôi không cần biết nguyên nhân.” Cúi đầu tiếp tục trải chăn. Diệp Tòng Y nghe xong lời này, trong lòng tựa hồ nhẹ nhỏm thở dài một hơi, nghĩ nghĩ, lại hỏi: “Bây giờ cô chuẩn bị ngủ chưa?”
- Rồi, ngày mai tôi phải trực.
Diệp Tòng Y đứng dậy nhẹ giọng nói: “Vậy... Tôi cũng đi ngủ.”
- Ừm, ngủ ngon. – Trầm Hàn Sanh lên tiếng, nhưng không quay đầu, Diệp Tòng Y đứng tại chỗ trong chốc lát, đi vào phòng, nhẹ nhàng đóng cửa lại.
- Quản lý Diệp. – Một cô gái khoảng hai mươi bốn hai mươi lăm tuổi gõ cửa văn phòng của Diệp Tòng Y, sau đó đi vào, đem mấy phần tư liệu cho Diệp Tòng Y: “Đây là Tổng giám đốc tự mình chọn trong số những người nộp đơn tuyển dụng, để cô sắp xếp thời gian ngày mai phỏng vấn bọn họ.”
Diệp Tòng Y gật gật đầu: “Tôi đã biết, cô cứ đặt ở đây.”
Cô gái kia còn nói: “Vé máy bay ngày mốt cô đi Quảng Châu tôi đã đặt xong cả rồi, theo yêu cầu của cô, buổi sáng bay, mười giờ rưỡi.”
- Tốt lắm.
Cô gái kia không còn việc gì khác, xoay người đi ra ngoài. Diệp Tòng Y ngả người về phía sau, ánh mắt vô thần nhìn ra các đồng nghiệp đang vội vàng qua lại ngoài bức tường thủy tinh kia, bỗng nhiên nhẹ nhàng thở dài.
Đã hơn một tuần, kể từ đêm ở nhà nàng, đã hơn một tuần không gặp, nhưng gương mặt tái nhợt kia, đôi mắt u buồn kia trong tâm trí càng ngày càng rõ ràng, cô chưa từng nghĩ đến, hóa ra tư niệm về nàng lại mạnh liệt đến như vậy.
Diệp Tòng Y nhắm mắt lại, tay nhẹ xoa thái dương, đều là người trưởng thành rồi, đã nên sớm nghĩ tới, cô đối với một nữ nhân sinh ra cảm giác khác thường, cô, thích nàng...
Điều này dường như có chút kỳ quái, nhưng lại cứ thế khuếch trương. Các cô như hai người xa lạ gặp nhau trên đường, chỉ gặp nhau vài lần, cô liền ấn tượng với Hàn Sanh, khi lần đầu gặp có cảm giác thân thiết, một lần lại một lần muốn đến gần, lần đi leo núi đó, nhìn nàng bằng ánh mắt luống cuống, ở nhà bếp của nàng, nàng đút cho cô ăn cà chua vô cùng thân thiết, càng khỏi nói đến buổi tối hôm đó, hai người ôm nhau trong mưa, còn đối diện nhau bằng ánh mắt ôn nhu triền miên, vì sao khi cô tâm tình không tốt, người đầu tiên nghĩ đến là nàng, mà không phải Hà Na hay những người khác?
Mà nàng thì sao? Nàng đối với cô lúc lạnh lúc nóng, chợt xa chợt gần, có phải cũng có nguyên nhân giống nhau?
Không thể nào lấy cớ chỉ là bạn bè ra để lừa dối mình được nữa. Tuy nhiên, nên làm gì đây? Cho đến bây giờ cô không hề nghĩ đến chuyện này sẽ xảy ra với mình, cô thậm chí đã kết hôn, sinh con, trời cao là đang đùa giỡn với cô sao?
Có lẽ lần đi công tác Quảng Châu sắp tới này, hẳn là nên đem chuyện này giải quyết hết, thừa dịp tình cảm của các cô lúc này chỉ là cảm giác, vẫn còn ở giai đoạn hiển sơn lộ thủy, nên giải quyết hết không để lại dấu vết. Ngồi đấy nửa ngày, Diệp Tòng Y quyết định để lý trí lên hàng đầu, có chút thống khổ đưa ra quyết định này.
*Hiển sơn lộ thủy: Chưa biểu hiện ra, vẫn còn mờ nhạt.
Có lẽ đã lâu không liên lạc, Trầm Hàn Sanh thấy bóng dáng Diệp Tòng Y đứng ngoài cửa, một tia kinh ngạc ngoài ý muốn chợt lóe lên, nàng một bên nghiêng người nhường đường cho cô đi vào, một bên khách khí hỏi: “Ăn cơm tối chưa?”
- Rồi. – Diệp Tòng Y trả lời tựa hồ có chút không yên lòng.
Khi ngồi trên sô pha, trong lòng Diệp Tòng Y dâng lên một tia ấm áp không hiểu nổi, cô phát hiện mình đối với căn hộ nhỏ của Trầm Hàn Sanh rất thích, rất hài lòng. Nghĩ đến có thể sau này không thể đến nơi này, con ngươi trong suốt của cô đột nhiên trở nên ảm đạm.
Trầm Hàn Sanh pha cho cô một ly chanh nóng, sau ngồi xuống bên cạnh cô.
Ánh mắt Diệp Tòng Y đánh giá xung quanh: “Tôi cũng chưa nói với cô, tôi là người thích sạch sẽ, từ lần đến nhà cô, ấn tượng của tôi dành cho cô lại tăng thêm một chút, nói là hoàn toàn hài lòng cũng không sai là mấy.”
- Ồ? – Trầm Hàn Sanh nhìn nhìn cô: “Hồi trước ít hơn vài phần, thế bị trừ ở chỗ nào vậy?”
- Có đôi khi cô rất lạnh nhạt.
Trầm Hàn Sanh sửng sốt, Diệp Tòng Y tự giác nói nhanh, trong lòng ảo não một hồi, lời dạo đầu hoàn toàn bỏ xa ý định ban đầu hôm nay mình đến đây, cô hắng giọng, tiếp tục nói: “Chồng tôi cũng thích sạch sẽ.” Bình thường cô ở trước mặt người ngoài đều gọi là Tào Vân Tuấn, lúc này nói ra hai chữ chồng tôi, bản thân thấy một trận mất tự nhiên không hiểu nổi.
Trầm Hàn Sanh hơi hơi nheo mắt lại, nhìn cô không nói lời nào.
- Tôi trước kia có nói với cô về chồng tôi không?
- Không có.
- Cô có muốn nghe một chút về chuyện của chúng tôi không? – Diệp Tòng Y cố gắng biểu hiện vui vẻ một chút, tự nhiên một chút.
Trầm Hàn Sanh thản nhiên nói: “Tùy cô.”
- Ừm, chồng tôi... Anh ấy hơn tôi hai tuổi, chúng tôi từ nhỏ đã biết nhau. Ba tôi và cha anh ấy là đồng sự, mẹ chúng tôi là bạn hồi trung học, cho nên gia đình hai bên rất thân thiết. Ba mẹ tôi luôn luôn rất thích anh ấy, cha mẹ anh ấy lại không cần phải nói, cơ hồ mỗi lần gặp tôi, đều hay nói giỡn muốn tôi về sau làm con dâu họ.
Nói tới đây, Diệp Tòng Y liếc mắt nhìn Trầm Hàn Sanh một cái, thấy vẻ mặt bình tĩnh của nàng, tựa hồ như đang nghe rất nghiêm túc, trong lòng cô bỗng nhiên có cảm giác khó chịu quái lạ mãnh liệt, qua một hồi lâu, mới tiếp tục nói: “Khi đó, tôi gọi anh ấy là anh trai, anh Vân Tuấn, anh ấy cũng trân trọng tôi như em gái. Tôi thích ăn gì, anh ấy đều nhớ rõ, chỉ cần nhà anh ấy có, anh ấy sẽ vội vàng mang đến cho tôi, có một lần, cha anh ấy từ ngoại địa trở về, mang về một hộp chocolate cho anh ấy, anh ấy lại mang đến cùng ăn với tôi, chơi cùng chúng tôi có một tên mập, anh ấy không chịu chia cho cậu ta, thế là nhóc mập kia giận, nói là anh ấy đối tốt với tôi như vậy là vì tôi là vợ anh ấy, sau đó làm tôi tức giận khóc lên, anh Vân Tuấn liền cùng cậu ta đánh một trận, kết quả là cả đầu cũng chảy máu.”
Trầm Hàn Sanh nghe đến đó, sắc mặt không chút thay đổi nói: “Tình cảm thanh mai trúc mã đúng là làm người ta hâm mộ.”
Diệp Tòng Y mỉm cười: “Sau đó chúng tôi dần lớn lên, hiểu được tình cảm nam nữ có khác, hơn nữa sợ người khác trêu chọc, không thân mật như trước nữa, nhưng bởi vì quan hệ trong nhà vẫn tốt, lại học cùng trường, vẫn thường xuyên gặp mặt. Khi tôi học lớp mười, sinh nhật anh ấy, tôi để tâm lựa chọn quà, tự mình đưa đến nhà cho anh ấy, ai biết ngày đó, anh ấy đóng cửa phòng, thực kích động lôi kéo hai tay tôi nói anh ấy thích tôi, anh ấy nói không cần tôi đáp trả, anh ấy vẫn chờ tôi, chờ tôi lớn lên.”
Trầm Han Sanh cắn chặt răng, tay đặt trên đầu gối không tự chủ mà siết chặt lại.
- Sau đó, anh ấy thường xuyên viết thư tình cho tôi, mãi cho đến khi anh ấy học đại học ở tỉnh ngoài. Anh ấy ở trong thư cổ vũ tôi học tập, nói ra tình yêu say đắm với tôi và nhớ nhung, hơn nữa bảo tôi không cần lo lắng, không cần do anh ấy to gan thổ lộ mà bị dọa, anh ấy cũng nói anh ấy có đủ kiên nhẫn chờ tôi thích anh ấy. – Diệp Tòng Y nhíu mày, biểu tình tựa hồ chìm trong hồi ức, thanh âm ngưng lại một chút, lại chậm rãi nói tiếp: “Sau khi học đại học, nguyện vọng của anh ấy thành sự thật, chúng tôi rốt cuộc cũng trở thành một đôi yêu nhau, hơn nữa lại đính hôn trước sự chứng kiến của cha mẹ, sau khi tôi tốt nghiệp một năm, chúng tôi kết hôn, hợp thành một gia đình nhỏ.”
- Rất nhiều người xung quanh hâm mộ chúng tôi, hâm mộ hai bên gia đình quan hệ tốt như vậy, hâm mộ chúng tôi là tình yêu thanh mai trúc mã, hâm mộ chúng tôi ngoại hình xứng đôi, hâm mộ chúng tôi có Tuyết Nhi thông minh đáng yêu. – Diệp Tòng Y nhắc đến con gái, trên mặt không khỏi lộ ra một chút tươi cười ngọt ngào.
Trầm Hàn Sanh trong lòng ẩn ẩn đau, đôi con ngươi u buồn tối tăm như ao tù nước đọng.
- Là một nữ nhân, tôi thật sự cảm thấy thỏa mãn, Hà Na luôn nói tôi số tốt, nói đến người khác đều tha thiết mơ ước, tôi lại không phí tí sức nào lại có thể dễ dàn chộp vào tay, quả thực không có một chút ngăn trở. – Diệp Tòng Y nghiêng đầu, nhẹ nhàng nghiêm túc nói: “Tôi thật sự yêu chồng mình, thật sự yêu con gái mình, vì gia đình bé nhỏ của chúng tôi, tôi nguyện hi sinh tất cả, nguyện trả giá mọi thứ.”
Trầm Hàn Sanh nghe xong những lời này, trong đầu một trận “ong ong” rung lên. Lời nói lạnh như băng của Tiểu Phương như vọng lại bên tai nàng: “Hàn Sanh, Tòng Y đã không còn nhớ rõ em, nói cách khác, không nhớ rõ chính mình thế nào lại yêu em, mà chồng cô ấy, là một nam nhân anh tuấn đầy sức quyến rũ, bọn họ kết hôn đã vài năm, chẳng lẽ em thật sự ngây thơ cho rằng, có thể cô ấy không yêu Tào Vân Tuấn sao?” Huyết dịch Trầm Hàn Sanh dần trở nên lạnh lẽo, cả người đều bắt đầu phát run, trong lòng một thanh âm đang rít gào, lặp đi lặp lại một câu: “Cậu ấy đã không nhớ rõ tôi, không còn yêu tôi, cậu ấy đã yêu Tào Vân Tuấn!” Nàng càng nghĩ càng kích động, càng nghĩ càng thấy ghen tị đến phát cuồng, một thời gian dài áp lực thương tâm và phẫn nộ tới nay, đủ loại cảm xúc trong lồng ngực dấy lên sóng gió ngập trời.
Diệp Tòng Y nhận thấy được vẻ mặt nàng dị thường, ánh mắt dần trở nên kinh ngạc lo lắng, cô nhìn nàng, cẩn thận dò hỏi một câu: “Hàn Sanh, cô sao vậy?”
Trầm Hàn Sanh bị cô gọi một tiếng, chậm rãi quay đầu, ánh mắt thẳng tắp nhìn chằm chằm cô, Diệp Tòng Y không kịp nghĩ gì, sờ sờ tay nàng, sốt ruột hỏi: “Tay cô lạnh quá, cô có làm sao không...”