Chương 50: Xin chị đừng vì vậy mà tuyệt vọng!
- Hà Na! – Trịnh Duyệt Nhan vội vàng đuổi theo, chạy đến thang máy chuyên dụng chặn trước nàng: “Hà Na, mày bình tĩnh một chút!”
- Mày muốn làm gì? – Hà Na cảnh giác nhìn nàng, ôm chặt cuốn nhật ký trong lòng, lui lại từng bước, trên mặt còn mang theo tia giận dữ: “Ngăn cản tao à? Muốn đoạt lại cái này, sau đó thuyết phục tao cùng với các người làm bộ như không có chuyện này?! Duyệt Nhan, không đời nào, tao sẽ không dung túng cho ích kỉ, bỉ ổi, không từ mọi thủ đoạn của mày! Lại càng không thể nhìn Tòng Y thống khổ, tao sẽ không giống như các người, lừa gạt chị ấy!”
Trịnh Duyệt Nhan đứng đó, xanh cả mặt, hai người giằng co một lát, hai tay nàng dần dần buông xuống, cằm hơi hơi ngẩng lên: “Được, nhờ mày mang cho chị ta xem, đi ngay đi!”
Nàng chậm rãi đến gần Hà Na, trong mắt mang theo tia trào phúng nhàn nhạt: “Chờ chị ta biết được những gì mình trải qua, biết được những ngày thổn thức cùng Hàn Sanh, còn khiến mày thay đổi cái nhìn về tình yêu đồng tính, tao nghĩ, chị ta sẽ vui sướng khóc rống lên, nhất định sẽ xích mích với cha mẹ, ly hôn với chồng, đem con gái vứt bỏ, sau đó reo vui rộn rã chạy đến ôm ấp mối tình đầu.”
- Tình yêu rất vĩ đại nha, chân tướng cũng rất quan trọng đó! – Trịnh Duyệt Nhan chớp mi: “Tình phụ mẫu với con gái có là gì, cuộc sống hôn nhân nhiều năm như vậy cũng có là gì, bên cạnh Hàn Sanh còn có tao, cũng có là gì, bọn tao có thể chia tay, phải không?”
Từng câu từng chữ của nàng nhắc nhở Hà Na, chuyện đã cách quá nhiều năm trước, rốt cuộc Diệp Tòng Y cũng không giãy khỏi đủ loại dây buộc chặt trên người, cho dù biết chân tướng, cũng chỉ khiến cô tăng thêm phần thống khổ. Tâm trí Hà Na dần tỉnh táo lại, sắc mặt hơi hơi trắng bệch, đúng vậy, chân tướng dĩ nhiên là tàn khốc, nhưng cho Tòng Y biết chân tướng, chẳng phải là tàn khốc hơn gấp trăm lần? Đến lúc đó, cô phải dựa vào đâu để sống?
Trịnh Duyệt Nhan thấy nàng trầm mặc, đưa tay vươn ra: “Đưa tao.”
- Không! – Hà Na ngẩng đầu lên, theo bản năng cự tuyệt.
- Hà Na, mày nên biết, cho chị ta xem cái này, đối với chị ta là đả kích lớn cỡ nào, nếu vì vậy mà chị ta xảy ra chuyện gì, mày không gánh nổi trách nhiệm đâu!
Hà Na tức giận đến đỏ mặt: “Cho nên có thể thừa dịp chị ấy mất trí nhớ, để cho các người ấn đặt cuộc sống của chị ấy như các người mong muốn cả đời?!”
Trịnh Duyệt Nhan sửa đúng: “Điều đó không hề liên quan đến tao, đó là mong muốn của dì dượng.” Nàng dừng một chút, còn nói: “Hơn nữa, tao cũng nhắc nhở mày, Tòng Y đã không còn là Tòng Y lúc trước, chị ta không thể trở về bên Hàn Sanh, Hàn Sanh cũng sẽ không rời tao, điều ấy tao nắm chắc. Cho nên, thời khắc mày đem toàn bộ chân tướng nói cho biểu tỷ tao biết, chị ta sẽ mất đi toàn bộ thế giới, Hà Na, mày nên suy nghĩ kỹ lại.”
- Không, dù mày nói thế nào, tao cũng không đưa cái này cho mày! – Hà Na cắn chặt răng, chỉ lắc đầu.
Trịnh Duyệt Nhan nghĩ nghĩ, tiếp tục nói: “Hà Na, đây là chuyện gia đình biểu tỷ tao, tao hi vọng mày đừng xía vào, mà tao cũng không hi vọng vì chuyện này mà ảnh hưởng đến tình cảm giữa chúng ta.”
- Tao cứ xía vào đấy, tao không trả mày đấy, thì sao?!
Trịnh Duyệt Nhan cười cười, vẻ mặt thản nhiên bình tĩnh: “Việc này năng thủ sơn dụ, mày nguyện ý cầm, vậy mày cứ mượn, muốn giao cho chị ta thì cứ giao, dù mày làm thế nào, mày vẫn là bạn tao. Nhưng tao thấy mày cũng nên suy nghĩ kỹ hậu quả.” Nói xong, nàng liếc mắt nhìn Hà Na một cái, nhưng cuối cùng cũng xoay người đi.
* Năng thủ sơn dụ: Khoai nóng bỏng tay, ý chỉ việc khó giải quyết.
Hà Na nhìn bóng dáng của nàng, tâm tư trong lỏng phập phòng, Trịnh Duyệt Nhan lúc này lại quay đầu: “Bản nhật ký này vốn không có ý nghĩa gì cả, nhất là đối với Hàn Sanh, không lâu sau tao sẽ chứng minh cho mày xem.”
- Cái gì? Khi học đại học, cậu và Tào Vân Tuấn yêu nhau? Không có đâu, Tào Vân Tuấn thường xuyên gọi điện thoại cho cậu, cũng đến trường gặp cậu, nhưng cậu vẫn phiền não vì vậy mà, cậu từng nói với tụi mình, chỉ coi anh ta là anh trai, sao lại biến thành bốn năm yêu nhau, còn đính hôn gì nữa? Nổ như phim! Ai nói với cậu như vậy?
- Nói thật, mặc dù hai cậu nghĩ mình là người rất cẩu thả, nhưng mình thật sự cảm thấy cậu và Trầm Hàn Sanh có gì đó không đúng, giống như một đôi tình lữ ấy, mình cũng không phải không biết xấu hổ đi hỏi hai người, nhưng mà mình cũng có nói với Thịnh Phương suy nghĩ này, cậu ấy mắng mình bệnh thần kinh, nói mình không nên suy nghĩ bậy bạ, nói hai người quan hệ tốt, cùng thuê phòng bên ngoài là để an tâm học hành nghiên cứu thôi...
Xe taxi chạy như bay trên đường, Diệp Tòng Y dựa đầu vào cửa kính xe, ngơ ngác nhìn cảnh đêm muôn màu muôn vẻ ngoài cửa sổ, những lời nói của Mạnh Xuân lại một lần nữa vang lên trong đầu.
Cô chưa từng cùng Tào Vân Tuấn yêu nhau, đính hôn là giả, thì ra quan hệ giữa cô và Hàn Sanh lại tốt như vậy... Rốt cuộc ai nói thật, ai nói dối? Chẳng lẽ cha mẹ lại lừa gạt con gái mình sao? Người bạn học Mạnh Xuân kia lại có lý do gì phải lừa cô?
Cô đột nhiên nhớ đến đêm đó, Trầm Hàn Sanh lạnh lùng nói với mình: “Mà cậu, tốt nhất đừng bao giờ nhớ ra tôi, nhớ rõ, đừng bao giờ!”
Nếu đem cả hai liên kết lại, vậy...
Cô không muốn nghĩ tiếp nữa, hết thảy đều quá đáng sợ, càng nghĩ càng sợ, khiến cả người cô phát lạnh, thân thể cô không tự chủ được rùng mình vài cái, tay trái chậm rãi nắm thành quyền, đè chặt nơi trái tim.
Cô quả thật có chút hối hận vì đã lên máy bay về thành phố kia, bất ngờ gặp Mạnh Xuân, nhưng cô lại cấp bách như vậy, cấp bách muốn biết rõ chân tướng, nên suốt đêm ngồi máy bay chạy về.
Trong đầu Diệp Tòng Y hỗn độn, tâm tư rối loạn, răng gắt gao cắn môi dưới, trên mặt không còn tí huyết sắc nào, trong lòng lại có một thanh âm lướt qua lướt lại. Không, tôi không tin lời ai hết, ai nói tôi cũng không tin tưởng! Tôi chỉ tin cậu ấy, bây giờ tôi phải đi tìm cậu ấy!
Bởi vì công việc nên Trầm Hàn Sanh thường xuyên tiếp điện thoại lúc nửa đêm, nhưng đêm khuya có người gọi cửa, đúng là chuyện hiếm thấy. Nàng luôn ngủ rất cạn, chỉ cần nghe một chút tiếng động liền sẽ tỉnh lại, cho nên khi chuông cửa vừa vang lên, nàng đã thức dậy ngay.
Trịnh Duyệt Nhan bên cạnh đang ngủ say, Trầm Hàn Sanh ngay cả đèn cũng không dám bật, rón rén lưu loát rời khỏi giường, sau đó thật cẩn thật đóng cửa phòng ngủ lại.
Đèn phòng khách mở lên, thoắt cái trở nên sáng như ban ngày, từ mắt mèo nhìn ra phía ngoài cửa, thần sắc của nàng bỗng nhiên cứng đờ. Nhưng tiếng chuông cửa vẫn vừa nhanh vừa vội như cũ, Trầm Hàn Sanh rất sợ cứ tiếp tục thế này sẽ đánh thức Trịnh Duyệt Nhan, cũng không do dự nữa, đưa tay mở cửa phòng.
Chỉ mấy tháng không gặp nhưng lại như đã lâu thật lâu, như gian nan trôi qua đã vài năm.
Diệp Tòng Y dừng trước cặp mắt mang theo tia u buồn nhè nhẹ, đôi mắt tinh thuần như mặt hồ, tay đột nhiên cứng lại ở không trung, cấp bách trên mặt không còn thấy nữa, trên mặt toát nên thần sắc vui buồn, như thiên ngôn vạn ngữ mãnh liệt đồng loạt tiến ra, nhưng lại bị ngăn ở ngực, cảm giác đau đớn từ nơi đó bắt đầu tràn ra.
Trầm Hàn Sanh tay vịn cửa, như bức tượng điêu khắc đứng đó, qua một hồi trầm mặc, khóe miệng nàng bỗng nhanh chóng tràn ra một nụ cười thản nhiên, cúi đầu kêu một tiếng: “Bà Tào, có việc gì sao?”
Diệp Tòng Y ngẩn ra, lòng như bị hàng ngàn con ong mật vây chích, đau nhức một trận, cô nhíu mi lại, cố gắng áp chế nước mắt sắp mãnh liệt trào ra của mình, sau một lúc lâu mới run run giọng nói: “Tôi... Tôi có chút chuyện muốn hỏi cậu.” Cô có chút sợ hãi nhìn sắc mặt lạnh lùng dị thường của nàng, dũng khí cơ hồ biến mất không còn, nhanh chóng bồi thêm một câu: “Là chuyện rất quan trọng, cậu... Có thể cho tôi vào không?”
Trầm Hàn Sanh hạ mí mắt, không dám nhìn đến cô, trong miệng lại nói: “Thực xin lỗi, Duyệt Nhan ở bên trong, không tiện, có chuyện gì để sau rồi nói.”
Lời nói này cũng giống cách xưng hô kia, như một thanh kiếm vô hình, thẳng tắp đâm vào tim cô, làm cho Diệp Tòng Y đau đến hít thở không thông, sắc mặt nháy mắt trở nên trắng bệch.
- Hàn Sanh... – Môi run run, theo bản năng muốn cầu xin, nhưng lại như bị mất giọng, không phát ra được thanh âm nào.
Trầm Hàn Sanh vẫn không nhìn cô, chỉ chậm rãi đóng cửa lại, cánh cửa sắt lạnh như băng kia, liền đem cách trở cô ở bên ngoài.
Diệp Tòng Y không biết mình như thế nào tiến vào thang máy, như thế nào xuống dưới lầu, cô như một du hồn cô độc, trên đường cái xe đến xe đi dạo chơi, cô đi khắp nơi không mục đích, nước mắt như một chuối ngọc trai, không ngừng rơi xuống.
Trong lòng chỉ có lạnh, cái lạnh rét buốt thấu xương, đau đớn nghẹt thở.
Tại sao lại phải như vậy? Bảo cậu ấy gọi mình là bà Tào là ý của mình, bảo cậu ở bên cạnh Duyệt Nhan cũng là ý của mình mà.
Diệp Tòng Y vô cùng oán hận phản ứng của mình, lại không ngăn được nản chí ngã lòng dâng lên, chân tướng thế nào cô không đủ sức để suy nghĩ nữa, lời nói của Mạnh Xuân cũng tạm thời bị cô ném sang một bên. Cô chỉ biết là, tình cảm trong lòng cô đã quá sâu, mà người cô luôn nhớ nhung, trong mắt đã không còn cô, tâm trạng cô mềm xuống, giờ phút này đều bị đau xót chiếm cứ, hơn nữa không thể thoát khỏi.
“Két”, tiếng lốp xe kịch liệt ma sát với mặt đường, sinh ra âm thanh sắc bén chói tai, một chiếc taxi khẩn cấp phanh lại, ngừng ngay phía trước cô, tài xế bị hù nhảy dựng, mặt giận dữ vươn đầu ra ngoài, rống to: “Cô đi đâu vậy? Không nhìn đường à, không có mắt sao?!”
Ô tô bắn ra chùm tia sáng trắng tuyết, tài xế giận dữ gầm lên, khiến Diệp Tòng Y từ trạng thái thất hồn lạc phách khôi phục tinh thần lại, cô liếc nhìn tài xế một cái, sau đó chạy nhanh lướt qua, mở cửa sau xe taxi ra rồi ngồi xuống.
Hành động này hoàn toàn ngoài dự liệu của hắn, hắn quay đầu nhìn cô, há hốc mồm nói: “Cô... Cô làm gì vậy?”
- Tài xế, đưa tôi đến chỗ này. – Đôi mắt hàm chứa nước mắt của cô hướng tài xế phân phó, sau đó lấy di động ra, gọi đến số Hà Na.
Hà Na rất hiếm khi ở trong nhà mình, hơn nữa theo lời nói của nàng, mấy ngày nay nàng đều ở nhà mình, Diệp Tòng Y cũng không hỏi nguyên nhân, cô vui mừng vì nàng chỉ ở một mình, bởi vì giờ phút này, cô muốn cấp bách có một người mình tin tưởng ở bên cạnh.
Đầu tóc hỗn độn, ánh mắt dại ra, khuôn mặt xinh đẹp tái nhợt mà tiều tụy, cùng với nước mắt giàn giụa. Hà Na chưa từng thấy bộ dáng chật vật đến thế của Diệp Tòng Y, mà Diệp Tòng Y cũng không nhận thấy được ánh mắt phức tạp Hà Na nhìn mình, không chỉ có kinh ngạc, còn có đau lòng, còn có một chút trốn tránh, và một chút khác biệt...
Vừa vào cửa, cô liền nhào đến bên vai Hà Na khóc lớn, Hà Na không hỏi cô gì cả, chỉ đem cô vào phòng ngủ, vắt một cái khăn ấm cho cô, sau đó ngồi bên giường cùng cô yên lặng.
Chưa từng có cảm giác đau đớn đến vậy, như muốn đem tất cả nước mắt mình có được giải thoát hết, Diệp Tòng Y khóc một hồi lâu cũng bớt dần, hôm nay Hà Na lại cư xử khác với ngày thường, chỉ âm thầm lau nước mắt cho cô.
- Hà Na, chị với Hàn Sanh...
Cái tên này vừa nói ra khỏi miệng, động tác của Hà Na lập tức ngừng, khẩn trương nhìn về phía cô.
Diệp Tòng Y bị thái độ của Trầm Hàn Sanh đả thương, phát tiết nửa ngày, lúc này mới hồi phục một chút lý trí, nghẹn ngào nói: “Hà Na, có chuyện chị muốn nói với em, có thể là trước kia chị quen biết Hàn Sanh.”
Thân mình Hà Na chấn động, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm cô, ngay cả chớp cũng không dám chớp. Diệp Tòng Y nhịn xuống đau đớn trong lòng, đem chuyện ở sân bay gặp được một người bạn, đầu đuôi gốc ngọn nói cả cho Hà Na biết.
- Hà Na, em có lẽ sẽ cảm thấy không dám tin, nhưng chị và bạn học trước kia thật sự là ngẫu nhiên gặp nhau, điều cậu ấy nói cho chị biết, rất khác với điều bố mẹ chị nói. Dọc đường đi, chị đã suy nghĩ rất nhiều chuyện, hồi tưởng đủ loại chuyện xảy ra nhiều năm qua, chị lại càng cảm thấy vô cùng đáng ngờ, tại sao sáu năm chị mất trí nhớ đều không lưu lại một dấu vết gì, tại sao bố mẹ chị luôn sợ chị trở về, tại sao Vân Tuấn luôn kể về chuyện của bọn chị rất sơ xài, tại sao...
- Hà Na, chị muốn tìm một bạn học của chị, chị có địa chỉ, số điện thoại của cô ấy. – Sắc sợ hãi trong ánh mắt Diệp Tòng Y càng ngày càng đậm, đột nhiên nắm tay Hà Na: “Nhưng trong lòng chị, thật sự gần như đã tin tường lời nói của Mạnh Xuân, chị có dự cảm... Hà Na, chị rất sợ, sợ bố mẹ chị gạt chị, mà vị hôn phu chị kết hôn, ở cùng căn bản không phải là người chị yêu. Hơn nữa, chị càng sợ, chị và Hàn Sanh... Chị và Hàn Sanh...”
Hà Na cắn môi không lên tiếng, Diệp Tòng Y cũng không lưu ý đến thần sắc của nàng, thậm chí cũng không suy nghĩ đến, chuyện này ấy thế mà không khiến nàng kinh ngạc, chỉ thì thào nói: “Cảm giác số phận đã định... Nếu chị và cậu ấy... Hà Na, chị sẽ suy sụp mất, chị thật sự sẽ suy sụp mất...”
Hà Na nhìn cô, đột nhiên thấp giọng nói: “Tòng Y, chị muốn tìm về sáu năm trí nhớ, tìm về chân chính bản thân đúng không?”
- Đúng vậy. – Diệp Tòng Y gật gật đầu, lau đi nước mắt trên mặt: “Đúng vậy, cho dù nó sẽ làm chị sa vào thống khổ vô cùng vô tận, nhưng điều này so với dối gạt còn tốt hơn, cuộc đời này chị ghét nhất là bị lừa gạt, nhất là người thân bên cạnh lừa gạt. Cho nên Hà Na, chị xin em giúp chị, ngày mai, ngày mai chúng ta sẽ đi Singapore tìm Thịnh Phương, được không?”
Hà Na không trả lời, ánh mắt di chuyển dần về phía bên trái, chuyển đến ngăn tủ đầu giường, sau đó dừng lại, thật lâu sau, nàng như hạ quyết tâm, chậm rãi mở miệng: “Tòng Y, có một thứ của chị, đặt ở chỗ em hai ngày, em luôn do dự không biết có nên giao cho đi không, nhưng vẫn không hạ nổi quyết tâm.”
- Là cái gì? Chị có cái gì để ở chỗ em sao? – Diệp Tòng Y thấy sắc mặt nàng ngưng trọng, ngẩn ra, vô thức nhìn ánh mắt nàng.
- Tòng Y, thứ này sẽ làm cuộc sống của chị biến hóa nghiêng trời lệch đất, sẽ làm cho chị oán hận rất nhiều người, thậm chí sẽ làm cho chị có cảm giác như bỗng chốc trắng tay. – Hà Na vừa nói, vừa đứng dậy mở ngăn tủ, lấy ra một quyển nhật ký màu xanh thật dày, nàng quay đầu, đem nó đưa cho Diệp Tòng Y, hai tay đồng thời nắm chặt cổ tay cô, sau đó nhìn vào ánh mắt cô, khẩn khiết nói: “Nhưng Tòng Y này, xin hãy tin tưởng, chị ít nhất còn có người bạn là em, em vĩnh viễn sẽ ở bên cạnh chị, dù xảy ra chuyện nhẫn tâm đến cỡ nào, xin chị đừng vì vậy mà cảm thấy tuyệt vọng!”
--- ------ ------ -----
P/s: Từ bây giờ mình sẽ sửa lại về cái xưng hô Bắc Nam, lần trước có bạn ý kiến.
Diệp Tòng Y, Trầm Hàn Sanh, Tào Vân Tuấn, Tào Ấu Tuyết, Diệp Khai Tường, Vương Viễn Trân: Xưng hô theo miền Bắc. Còn lại theo miền Nam. *cảm thấy bản thân quá màu =]]*