Chương 61: Nhật ký yêu Sanh (11)
Ngày 1 tháng 2.
Nhớ Hàn Sanh, mỗi giờ mỗi khắc, mỗi phút mỗi giây, ngay cả trong mơ cũng có mặt cậu ấy.
Từ Chí Ma nói, tôi tìm linh hồn bạn đời duy nhất trong biển người mênh mông, nếu có được, tôi may mắn, nếu không có, đó là mệnh. Không, tôi không chỉ muốn có linh hồn, tôi còn muốn gắn bó kệ cận.
Tôi muốn Sanh của tôi ở cạnh tôi, tôi muốn mắt cậu ấy thấy tôi, tôi muốn tay cậu ấy nắm tay tôi, tôi muốn cậu ấy khiến tôi cười nở nộ lúm đồng tiền từ nội tâm, tôi muốn nghe cậu ấy nói yêu tôi như thế nào.
Tôi nhớ đôi môi của cậu ấy, nhớ nụ hôn say lòng của cậu ấy, nhớ từng cái vuốt ve dịu dàng, nhớ cảnh tượng mỗi buổi tối chúng tôi thân mật, nhớ chúng tôi ôm nhau triền miên nhu tình, nhớ ban đêm tỉnh lặng nghe hơi thở của cậu ấy.
Nỗi nhớ của tôi lại càng sâu đậm hơn, chúng chôn sâu trong tâm hồn đang lên men của tôi, giống như một loại rượu ngon được ủ đã nhiều năm, tóm lại, mỗi ngày tôi không lúc nào không tương tư, lại biến thành say rượu song lại muốn say, thất hồn lạc phách.
À, đây là kết quả ăn vụng trái cấm, bởi vì từ khi bắt đầu, tâm linh và thân thể của tôi đã tìm được cội nguồn, nơi tôi luôn luôn gửi gắm thương nhớ.
Mẹ thậm chí cũng nhìn ra tôi có chút không thích hợp, vài lần nghi hoặc hỏi tôi, đều bị tôi thông minh qua loa tắc trách rồi lướt qua.
Nhưng mà cứ tiếp tục như vậy, sớm hay muộn cũng có ngày lộ ra, mẹ sẽ phát hiện ra tôi đang yêu.
Sanh ngốc, cậu làm cho tớ mê muội, tớ sắp không che dấu được nữa, làm sao bây giờ?
Ngày nghỉ à ngày nghỉ, chấm dứt nhanh đi!
Ngày 16 tháng 2.
Tiểu biệt thắng tân hôn, chắc là kiểu vậy á.
* Tiểu biệt thắng tân hôn: Chỉ việc xa cách một chút, sẽ mang lại cảm xúc mạnh hơn cả cảm xúc trong ngày tân hôn.
Tôi không nói trước cho Hàn Sanh biết tôi đã trở về, tôi muốn cho cậu ấy kinh hỉ.
Lúc Hàn Sanh mở cửa ra, miệng há thật to, thậm chí không thể tin được còn dụi dụi mắt, cái dáng điệu ngốc nghếch kia khiến tôi cười lăn lộn.
Bên ngoài rất lạnh, nhưng trong phòng lại rất nóng, trái tim như bị lửa thiêu đốt. Vừa đóng cửa lại, chúng tôi liền gấp gáp ôm lấy đối phương, kịch liệt hôn môi, dán chặt dây dưa không ngừng nghỉ, lại vẫn thấy thiếu, thế nào cũng không đủ. Cuối cùng, chúng tôi lăn đến bên giường, bắt đầu không ngừng triền miên. Chúng tôi điên cuồng tiêu hao thể lực, khiến thân thể nói lên hết những nhung nhớ đau khổ của những ngày qua, cùng nhau vui sướng kích động trong căn phòng nhỏ màu quả quýt, mãi đến khi mồ hôi làm tóc dán vào trán, mãi cho đến khi cả hai đều cạn kiệt sức lực.
Tôi tự nhiên lại khóc, chúng tôi giống như buổi tối hôm đó vậy.
Tôi hận mình, bản thân thì hưởng cái Tết Âm Lịch náo nhiệt như vậy, lại để cho một mình Sanh trải qua trong lạnh ngắt, tôi vùi vào lòng cậu ấy khóc, khóc không ngừng được, cuối cùng, Sanh cũng nhịn không được mà khóc, cậu ấy lại lần nữa ʍút̼ lấy hỗn hợp mồ hôi và nước mắt trên mặt tôi, khóc nói yêu tôi.
Cả hai chúng tôi không ai buồn ngủ, vừa ôm nhau khóc, vừa lải nhải lẩm bẩm những chuyện vụn vặt xảy ra gần đây, nói hết tình yêu và nỗi nhớ của nhau. Thể lực khôi phục một chút, chúng tôi không kiềm lòng được lại bắt đầu chìm vào ȶìиɦ ɖu͙ƈ, chơi đùa mệt mỏi, dựa sát vào nhau, nói những lời chân thành nghe mãi không biết ngán. Cả buổi tối, chúng tôi lặp đi lặp lại chuyện như vậy, có thể chỉ có như vậy mới có thể nhồi đầy được khoảng trống chia xa mấy ngày nay.
Đêm đông lạnh lẽo dài đằng đẵng, cứ như vậy bị chúng tôi bất tri bất giác tiêu xài hết.
Sáng sớm lúc một tia dương quang rải vào cửa sổ, tôi lại mệt mỏi ngủ thiếp đi, từ trong lòng tôi đã sớm hình thành một quyết định, sau khi khai giảng, tôi muốn dọn ra khỏi ký túc xá trường, muốn ở cùng với Sanh, tôi không thể nào chịu đựng được phải xa rời cậu ấy một thời gian dài, tôi phải ở cùng người tôi yêu, trải qua cuộc sống gia đình tạm thời, cả đời tiếp tục như vậy.
Ngày 22 tháng 3.
Dọn ra ngoài đã lâu như vậy, bố mẹ không biết sự gì, đôi khi nhớ tới mình đang nói dối, tôi cũng có chút áy náy, nhưng mà bảo tôi làm sao bỏ được căn phòng mình tự bày trí, căn phòng chứa đầy vui vẻ và hạnh phúc của chúng tôi chứ, bảo tôi làm sao bỏ Sanh của tôi được chứ! Tôi chỉ có thể thầm nói trong lòng, xin lỗi bố mẹ, hi vọng bố mẹ tha thứ cho con gái bất hiếu.
Không nhớ rõ là lớp mười hay lớp mười hai nữa, trong lớp có một cô giáo nói một đề tài, đột nhiên nửa thật nửa giỡn nói với chúng tôi, một ngày nào đó, người quan trọng nhất trong đời các con sẽ xuất hiện, anh ta / cô ta sẽ khiến các con phấn đấu quên mình, xem nhẹ tất cả mọi thứ bên cạnh.
Lúc ấy mọi người đều cười, tôi và vài bạn cùng lớp cướp lời nói, sẽ không, người quan trọng nhất trong lòng con, mãi mãi là bố mẹ.
Cô giáo đó lại nói, chờ thêm vài năm nữa xem các con có thể nói như vậy không, nếu thế cha mẹ các con sẽ rất vui mừng vì có đứa con gái như vậy, nhưng mà cô chắc chắn, cho dù đến lúc đó các con có nói như vậy đi nữa, thì đó cũng không phải thật tâm, khi các con gặp được người mình thật sự yêu, các con vẫn trả lời cha mẹ là quan trọng nhất, đó chỉ là trả lời trên đạo đức, các con cảm thấy đáp án hẳn phải là như vậy, mà thật sự, trong lòng các con cũng sẽ nghiêng về phía tình cảm, sẽ không nghiêng về hướng cha mẹ nữa.
Cho tới hôm nay, tôi phải thừa nhận cách nói của cô giáo ấy đúng, bởi vì Sanh của tôi, tôi đã phấn đấu quên mình, xem nhẹ hết thảy, chúng tôi gần như đem mọi thứ quan trọng và quý giá nhất của cuộc đời này giao cho đối phương.
Sanh nói, trước đây may mắn được chị hai trân trọng, nhưng hơi ấm gia đình, cậu ấy chỉ mới cảm nhận được trong những ngày gần đây, tôi cho cậu ấy tất cả khát vọng, cậu ấy nói tôi là ân huệ lớn nhất mà trời cao ban cho mình.
Sau khi học đại học, trên người Sanh có một chút thay đổi, môi trường rộng rãi của đại học khác xa với cao trung, rất ít người vì xuất thân mà xem nhẹ cậu ấy, mọi người đều thấy được sự cố gắng, vĩ đại của cậu ấy, vô tình cậu ấy trở thành nhân vật tiêu điểm trong mắt người khác, bên người cũng có một đám bạn bè, thậm chí, trong trường còn có không ít con trai theo đuổi cậu ấy, về chuyện ấy, tất nhiên là tôi có chút ghen, nhưng mỗi lần như vậy cậu ấy đều dỗ dành tôi, mãi cho đến khi tôi không còn vì chuyện đó mà để bụng nữa mới thôi.
Điều chân chính làm cho Sanh thịt đổi xương thay, vẫn là lúc chúng tôi cùng chìm vào bể tình, khi thể xác và tinh thần giao hòa, cậu ấy trở nên tự tin hơn nhiều so với trước kia, càng năng động, càng tích cực, mỗi ngày đều thần thái sáng láng, nét mặt tỏa sáng.
Tôi thích nhìn cậu ấy như vậy, tinh thần phấn chấn mạnh mẽ.
Từ nhỏ đến lớn, cậu ấy nhận hết lạnh lùng của cha mẹ, nhận hết khinh thường của người khác, vẫn một mực sống trong tình cảnh khốn túng, còn tự kiêu và tự tôn, không ngừng từ chối hảo tâm thương hại và đồng cảm của người khác.
Sanh yêu dấu của tớ, từ giờ trở đi, tớ không muốn cậu tiếp tục chịu uất ức, tớ muốn cho cậu tận hưởng tình yêu tốt đẹp, cuộc sống tốt đẹp.
Hôm nay, tớ nói với cậu, tớ vẫn sẽ cho cậu cảm giác gia đình, tớ rất nghiêm túc rất nghiêm túc!
Tớ tin một ngày nào đó trong tương lai, nhất định sẽ có một gia đình chân chính thuộc về hai chúng ta, tớ biết, bây giờ cậu vì điều này mà cố gắng, mà tớ, cũng sẽ cùng cố gắng với cậu, tuy rằng cậu không nói gì cả, không đáp lại lời nói của tớ, nhưng chắc chắn cậu đang tràn ngập cảm kích, ánh mắt sáng nở rộ kỳ diệu, với tớ mà nói còn hơn trăm nghìn ngôn từ.
Tình yêu à, thật làm cho người ta sinh ra sức sống và hi vọng tràn đầy, tương lai của chúng ta, nhất định sẽ thuận lợi như trong tưởng tượng, hơn nữa còn tươi sáng sắc màu hơn nữa!