Chương 75: Biểu tỷ phu, em có chút chuyện muốn nói
Tào Vân Tuấn quơ tay, tiếng chấn động nóc nhà: “Vì sao? Vì sao không nói cho con biết? Rốt cuộc nó là ai? Vì sao bố mẹ vẫn thần thần bí bí, mỗi lần con hỏi, cũng không chịu nói một chữ!”
Diệp Khai Tường cúi thấp đầu, im miệng không nói, Vương Viễn Trân lau nước mắt, khuyên nhủ: “Vân Tuấn, con bình tĩnh một chút cái đã...”
- Bình tĩnh? Mẹ bảo con làm sao bình tĩnh? Tòng Y dù hận mẹ thế nào đi nữa, mẹ cũng là mẹ cô ấy, thế nhưng nếu Tòng Y thật sự ly hôn với con, gia đình con xong rồi! – Tào Vân Tuấn hầu như ép hỏi đến trước mắt bà.
Diệp Khai Tường đang ôm đầu, bỗng nhiên thấp giọng than thở: “Vân Tuấn, con biết người kia là ai, cũng không thay đổi được gì.”
- Con phải biết, rốt cuộc nó là hạng người gì, có chỗ nào có thể mạnh hơn con, dựa vào cái gì có thể chiếm lòng Tòng Y! – Tâm trạng không cam lòng rất nhiều năm của Tào Vân Tuấn đọng lại trong nháy mắt bạo phát, lửa giận trên lồng ngực rực cháy, hắn chỉ ngón tay hướng ra ngoài cửa, kích động nói: “Tòng Y mới vừa nói, bố mẹ đều nghe thấy được, cô ấy nói chúng ta chia rẽ cô ấy và người cô ấy yêu nhất! Người yêu nhất? Há! Cô ấy cũng chưa khôi phục ký ức, vậy nên bố mẹ nói cho con biết, là ai nói cho cô ấy biết những chuyện trước đây, ai có thể khiến cô ấy tin tưởng như vậy, thái độ quyết đoán như vậy? Chẳng lẽ không phải cái người cô ấy yêu nhất nói sao? Chẳng lẽ không phải thằng đó tìm đến cô ấy sao? Hai người còn phải gạt con sao?!”
Vương Viễn Trân và Diệp Khai Tường nỗi niềm khó nói đầy bụng, hai người nhìn nhau, trong mắt lộ ra vẻ ưu sầu bất đắc dĩ, một lát, không ai lên tiếng.
- Vẫn không nói? Tốt, hai người không nói, con cũng không có biện pháp bắt ép bố mẹ. – Tào Vân Tuấn gật đầu, giọng căm hận nói: “Vấn đề này, sau này con sẽ không hỏi bố mẹ nữa, cơ mà, con sẽ tự mình tóm thằng đó ra ngoài, con thề! Bố mẹ đừng tưởng rằng có thể cả đời gạt con!”
Hắn vừa nói, vừa lui về phía sau, Vương Viễn Trân mới vừa từ trên ghế salon đứng lên, đuổi theo vài bước, trong miệng hô: “Vân Tuấn, con đi đâu vậy?” Nói còn chưa dứt, cánh cửa đã “rầm” một tiếng nặng nề khép lại.
Một ngọn đèn sáng đầu giường, tản ra ánh hào quang màu tím yếu ớt nhàn nhạt. Trầm Hàn Sanh nằm thẳng ở trên giường lớn, Trịnh Duyệt Nhan lại nghiêng người, lưng quay về phía nàng, hai người đều nhắm mắt lại, nhưng hiển nhiên đều vẫn chưa ngủ.
- Duyệt Nhan, xin lỗi. – Trầm Hàn Sanh bỗng nhiên mở mắt, nhẹ giọng nói.
Trịnh Duyệt Nhan để cánh tay lên gối đầu, qua một lúc lâu, mới chậm rãi mở miệng: “Hàn Sanh, người thông minh chắc là sẽ không nói quá nhiều lời nói thật, nhưng ngày hôm nay, em muốn thẳng thắn. Hàn Sanh, chị nghĩ chúng ta bây giờ là quan hệ gì?”
Trầm Hàn Sanh nhìn khoảng không trên trần nhà, mím môi không nói ra lời.
- Chị nghĩ chúng ta còn là một đôi yêu nhau sao? – Trịnh Duyệt Nhan kèo khóe miệng lên một chút, lộ ra nụ cười tự giễu: “Thời gian không rảnh của chị vốn hữu hạn, hiện tại lại phải từ nơi hữu hạn rút ra một chỗ trống để đến với em, lại thêm miễn bàn khi chúng ta sống chung, không có ngôn ngữ thân thiết, không có cử động thân thiết, Hàn Sanh, chị nói xem chúng ta rốt cuộc là quan hệ gì?”
- Tôi không biết. Duyệt Nhan, tôi... Tôi nghĩ tôi cần một chút thời gian.
- Không, điều chị cần chính là để biểu tỷ triệt để tách khỏi cuộc sống của chị, chị cần đem tâm tư của mình đặt vào bạn gái, ngoại trừ em, chị không cần phụ trách cuộc sống của những người khác! – Một chút kiên trì của Trịnh Duyệt Nhan biến mất hầu như không còn, xoay người lại, con ngươi sáng sủa tinh anh nhìn chằm chằm nàng: “Hàn Sanh, em mong chúng ta có thể trở lại những ngày mới vừa ở chung với nhau, lẽ nào chị đã quên lời chị nói với em rồi sao?”
- Tôi không quên.
- Thế thì Hàn Sanh, cuối cùng thì chị muốn thế nào? Vẫn tiếp tục như vậy sao?
Trầm Hàn Sanh nhẹ nhàng thở hắt ra, một lúc lâu, dùng giọng nói cực trầm thấp: “Duyệt Nhan, ngày mai tôi sẽ dời đến Tử Duyệt ở.”
- Vậy cứ như thế, ngày mai vậy, cuộc sống như thế này em một khắc cũng không muốn.
Từ bệnh viện đi ra, đưa tay nhìn đồng hồ một cái, thời gian đã gần bảy giờ. Đứng tại cửa sắt, Trầm Hàn Sanh do dự một lúc lâu, rốt cục quyết định đi về nhà cầm ít đồ và y phục trước, có thể, cũng nên nói với Diệp Tòng Y một tiếng.
Dọc theo đường đi, nàng đều nghĩ đến chuyện này, nghĩ sao mở miệng với Diệp Tòng Y, nàng biết mình phải làm như vậy, nhưng muốn mở miệng, đối với nàng mà nói lại gian nan không gì sánh được. Nàng khát vọng có thể để lại cho Diệp Tòng Y một chút gì, thế nhưng không chỉ không thật sự giúp gì được cho cô, ngay cả một lời cũng không cách nào nói ra, đối với nàng thật tốt, chỉ có thể lấy hành động để biểu hiện, mà bây giờ, những hành động nàng có thể làm cũng đã giảm đi rất nhiều rồi. Mặc dù như vậy, nhưng nàng vẫn mong muốn, mẹ con Diệp Tòng Y có thể ở lại nhà mình, ở phòng mình, bởi vì trong lòng nàng, nàng và Diệp Tòng Y vẫn thân thiết hơn so với Hà Na, nàng không muốn Diệp Tòng Y ăn nhờ ở đậu.
Còn có một nguyên nhân nàng không dám thừa nhận, là nàng muốn nhìn thấy Diệp Tòng Y, dù cho chỉ là tan tầm trở về, hai người ở nhà gần như không nói gì, nhưng ngực cảm giác ấm áp kiên định không gì sánh bằng, cảm giác này rất khó cự tuyệt. Ánh mắt ôn nhu của Diệp Tòng Y, khiến nàng cảm thấy như trở lại thời gian họ yêu nhau, mặc dù biết phía sau ôn nhu, lại ẩn giấu bi thương không thể khép lại, thế nhưng cũng bởi vì như vậy, nàng càng thêm không cách nào mặc kệ cô.
Nàng cảm giác mình đang níu kéo, một mực trì hoãn điều gì đó.
Nhưng bây giờ, nàng đã không cách nào gỡ xuống.
Khi đến cửa nhà mình, Trầm Hàn Sanh không tự chủ chậm bước chân lại, đứng ở nơi đó do dự chốc lát, mới móc ra chìa khóa mở cửa.
- Dì Trầm!
Cửa vừa mở ra, Trầm Hàn Sanh còn chưa phản ứng kịp, một cô bé từ trên ghế salon nhảy xuống, vui sướng chạy tới, nhào đến người nàng, ôm lấy hai chân nàng.
- Tuyết nhi. – Trầm Hàn Sanh ngẩn ngơ, cúi đầu nhìn lên, đã thấy Tào Ấu Tuyết đang ngước mặt ngắm nàng, đôi mắt cười rực sáng trong suốt cong thành hình bán nguyệt: “Dì Trầm, sao lúc này dì mới về, con và mẹ chờ dì thật lâu.”
Trầm Hàn Sanh nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu của Tào Ấu Tuyết, trăm mối cảm xúc ngổn ngang, xuất phát từ nỗi lòng yêu ai yêu cả đường đi lối về, nàng vẫn thích Tào Ấu Tuyết, thế nhưng có đôi khi, ngẫm lại đây đứa trẻ mà người bản thân yêu sâu đậm cùng một người đàn ông khác sinh ra, cảm giác lại không khỏi có chút phức tạp. Cơ mà, nàng cùng Tào Ấu Tuyết cũng đã mấy tháng không gặp mặt, điều nàng không nghĩ tới chính là Tào Ấu Tuyết vừa thấy nàng, lại vẫn biểu hiện thân thiết như vậy.
Diệp Tòng Y lúc này cũng đã đi tới, cô tựa hồ biết Trầm Hàn Sanh đang suy nghĩ gì, nhẹ giọng nói: “Tuyết nhi vẫn nhớ mãi không quên mấy lần cậu mang con bé ra ngoài chơi, còn có chuyện ăn kem trái cây nữa, biết hôm nay tới chỗ cậu, vui vẻ vô cùng.”
- Vậy à? – Trầm Hàn Sanh mỉm cười, ngồi xổm xuống ôm lấy Tào Ấu Tuyết, đưa tay đóng cửa phòng, nàng vừa đi vào trong, vừa hỏi Tào Ấu Tuyết: “Con đang mặc trên người đồng phục trường sao?”
- Dạ. – Tào Ấu Tuyết gật đầu.
Trầm Hàn Sanh khen: “Thật là xinh đẹp.”
Tào Ấu Tuyết ôm cổ của nàng, đột nhiên hỏi: “Dì Trầm, chúng ta đi đâu ăn? Chỗ đó có tiramisu để ăn không?”
- Cái gì? – Trầm Hàn Sanh ngạc nhiên, quay đầu lại nhìn Diệp Tòng Y: “Hai người còn chưa ăn cơm tối sao?”
- Vẫn chưa, tớ muốn chờ cậu về cùng nhau ăn. – Diệp Tòng Y nhấp mím môi, lại thêm một câu: “Tớ... Tớ biết cậu đêm nay không cần trực ban.”
- Đã trễ thế này, Tuyết nhi sẽ bị đói mất.
Diệp Tòng Y chỉ chỉ một đống đồ ăn vặt, hoa quả trên bàn trà: “Trong nhà có rất nhiều thức ăn, từ lúc con bé tới, miệng nhai không ngừng nghỉ.”
- Dì Trầm, con muốn ăn tiramisu và kem trái cây lần trước. – Tào Ấu Tuyết chớp chớp mắt, theo bản năng đưa mắt nhìn Diệp Tòng Y, sau đó hơi cúi đầu, bẻ bẻ ngón tay bé xíu, nhỏ giọng nói: “Thế nhưng mẹ nói nơi đó rất xa, dì tan tầm trở về rất khổ cực, không cho đi chỗ rất xa.”
- Tuyết nhi. – Diệp Tòng Y khẽ nhíu mày.
Trầm Hàn Sanh hoàn toàn ngơ ngẩn, mong muốn ban đầu của nàng ngày hôm nay trở về, chỉ là muốn thu thập đồ đạc, sau đó nói cho Diệp Tòng Y biết nàng sẽ dọn về chỗ Trịnh Duyệt Nhan. Từ tối hôm qua đến bây giờ, nàng vẫn nặng nề tâm sự, lại thêm lượng công việc lớn, hầu như quên mất chuyện Tào Ấu Tuyết đi qua nhà mình. Nhưng bây giờ, đối mặt với nét mặt tràn ngập mong mỏi của Tào Ấu Tuyết, ánh mắt mong chờ của Diệp Tòng Y, những lời đã nghĩ vô số lần ở sẵn trong đầu, nhất thời lại nói không được.
- Dì Trầm. – Tào Ấu Tuyết không dám nhìn mẹ mình, vùi mặt vào trong cổ Trầm Hàn Sanh, ôm lấy nàng không buông tay: “Dì mang Tuyết nhi đi được không?”
Lúc này Diệp Tòng Y đã cảm giác được thần sắc khác thường của Trầm Hàn Sanh, trong lòng nổi lên dự cảm xấu, nhịn không được thấp giọng hỏi: “Hàn Sanh, cậu làm sao vậy?”
- A, không có việc gì, không có việc gì. – Trầm Hàn Sanh đột nhiên phục hồi tinh thần lại, liên tục phủ nhận, trên mặt miễn cưỡng nở nụ cười: “Nếu Tuyết nhi muốn đi nơi nào, chúng ta cứ theo ý con bé đi, kỳ thực cũng không phải rất xa.”
- Thế nhưng bây giờ cậu hẳn là rất mệt mỏi, chúng ta ăn một chút ở gần đây đi, đừng nuông chiều con bé.
- Không sao cả, cơ mà, tớ phải về phòng thay quần áo khác cái đã. – Trầm Hàn Sanh buông Tào Ấu Tuyết ra, cười nói với cô bé: “Tuyết nhi, con cứ ở đây chờ dì một chút.”
Nói rồi nàng đứng dậy, xoay người trở về phòng của mình, nhẹ nhàng đóng cửa. “Duyệt Nhan, xin lỗi, ngày hôm nay tôi phải nuốt lời rồi, cơ mà, đây là lần cuối cùng.” Nàng dựa vào cửa, ở trong lòng nói như thế với Trịnh Duyệt Nhan, đồng thời cũng là nói với mình, sau đó hít một hơi thật sâu, đi tới bên giường, lấy ĐTDĐ ra bấm số điện thoại của Trịnh Duyệt Nhan.
- A lô? – Thanh âm Trịnh Duyệt Nhan nghe cũng không khác gì thường, Trầm Hàn Sanh lại cảm giác tay mình cầm ĐTDĐ, gần như khẩn trương đến chảy mồ hôi, nàng lấy lại bình tĩnh, mới nói: “Nhan Nhan, đêm nay tôi có chút việc, không thể qua chỗ em được, ngày mai, ngày mai có được không?”
- Làm sao vậy? Bệnh viện muốn chị tăng ca sao? – Ngữ điệu Trịnh Duyệt Nhan vẫn thả lỏng như vậy, Trầm Hàn Sanh thoáng yên tâm, do dự một chút, úp úp mở mở trả lời: “Ừ.”
- Vậy được rồi, nhớ phải dành thời gian nghỉ ngơi, đừng để mình quá mệt mỏi.
Trong lòng Trầm Hàn Sanh đột nhiên nổi lên chút xấu hổ, giật giật môi, dường như kích động muốn xin tha thứ, bên kia lại “cạch” một tiếng, đúng lúc cúp điện thoại. Trầm Hàn Sanh ngồi mép giường, ngây người nhìn ĐTDĐ treo hồi lâu, rốt cục đứng dậy, thay quần áo khác ra cửa.
Thành phố này ban đêm vẫn ngựa xe như nước, phồn hoa không thể tả, Trầm Hàn Sanh ôm Tào Ấu Tuyết, cùng Diệp Tòng Y đứng ở ven đường chờ xe taxi, một trận gió đêm thổi tới, Tào Ấu Tuyết nhịn không được rụt vào trong ngực nàng một cái, lúc này đã ngày thu, gió mang chút cảm giác mát, Trầm Hàn Sanh vội vàng dùng áo gió quấn lấy cô bé, hỏi: “Lạnh không?”
- Có một chút chút ạ. – Tào Ấu Tuyết non nớt đáp.
Mắt Diệp Tòng Y vẫn nhìn dòng xe cộ, đột nhiên vẫy vẫy tay, một chiếc xe taxi trống rất nhanh dừng lại ở trước mặt họ, ba người lần lượt ngồi lên, đóng cửa xe, xe kia rất nhanh biến mất giữa ngọn đèn neon phía xa.
Dưới đèn đường cách đó không xa có đậu một chiếc Audi màu đỏ, trong xe là một cô gái trẻ trung xinh đẹp, mặt nàng không thay đổi nhìn chăm chú cảnh này, cho đến khi xe taxi biến mất, ánh mắt của nàng vẫn nhìn phía trước không nháy một cái.
Khoảng hơn mười phút đồng hồ sau, nàng mới chậm rãi thu hồi ánh mắt, tay lại đưa đến chỗ cạnh tài xế, cầm ĐTDĐ vào tay, ngón tay vuốt màn hình, bấm một dãy số, sau đó, đầu nàng từ từ ngửa về phía sau, tựa vào chỗ ngồi xe, nhắm hai mắt lại.
- A lô, Duyệt Nhan. – Điện thoại rất nhanh được bắt, một giọng nam quen thuộc truyền vào tai.