Chương 80: Chân tướng tai nạn giao thông
Vương Viễn Trân há hốc mồm, nghiêng đầu liếc mắt nhìn nhau với Diệp Khai Tường, vấn đề này từ lâu bà đã biết không thể tránh khỏi, Diệp Tòng Y sớm muộn gì cũng sẽ truy tìm căn nguyên, dù ở trong lòng bà đã nghĩ tới vô số lần nói ra câu trả lời, thế nhưng chuyện tới trước mắt lại có chút trở tay không kịp.
- Con mong muốn bố mẹ có thể nói với con sự thật, điều này với con mà nói rất quan trọng. – Trong đầu Diệp Tòng Y hiện lên khuôn mặt Trầm Hàn Sanh, tay không tự chủ siết chặt, thanh âm lộ ra một tia khẩn cấp.
- Tòng Y, việc này đã qua... – Vương Viễn Trân đứng ngồi không yên, nhìn cô một cái, lại nhìn Diệp Khai Tường, vừa chột dạ, vừa hoang mang rối loạn, nuốt nước bọt một cái, ấp a ấp úng nói: “Chỉ cần bây giờ con tốt đẹp, bố mẹ... Bố mẹ...”
- Tốt đẹp, hiện tại con rất tốt đẹp à sao? Các người cho là như vậy sao?
Diệp Tòng Y nói, nét mặt cô cười nhạo, như một cây châm nhỏ nhọn, đâm thẳng vào ngực Diệp Khai Tường, cơ mặt ông rút lại, sau đó chậm rãi lắc đầu, khàn giọng nói: “Viễn Trân, sự việc đã đến mức độ này, bà... Bà đem chân tướng nói cho con bé biết đi.”
- Thế nhưng... – Vành mắt Vương Viễn Trân bỗng nhiên đỏ au: “Ông Diệp, ông bảo tôi làm sao nói!”
- Nói cho con bé biết đi. – Thanh âm Diệp Khai Tường thống khổ mà lại tràn đầy uể oải, hắn kéo tay vợ ở dưới bàn, cho bà một ánh mắt khích lệ, cười khổ nói: “Nói đi, đừng lừa dối nữa, đừng lo lắng, con bé hận chúng ta, cũng sẽ không nhiều hơn chút nào đâu.”
Lời này của hắn xúc động lòng Vương Viễn Trân, nước mắt bà nháy mắt như mở cổng hồng thủy, cuồn cuộn không dứt trào ra bên ngoài, thoáng cái khóc nức nở, vừa khóc vừa nói: “Tòng Y, con đừng trách mẹ, mẹ không phải cố ý, mẹ chỉ là không thể tiếp thu được chuyện con yêu một đứa con gái, hơn nữa còn muốn rời khỏi bố mẹ, mẹ cũng không nghĩ tới sẽ nảy sinh chuyện như vậy...”
Bà khóc cực kỳ thương tâm, sau cùng ngay cả lời nói cũng không có biện pháp nói xong, Diệp Khai Tường vừa lấy khăn tay đưa vào tay bà, vừa vỗ về vai bà, nhẹ giọng an ủi. Vẻ mặt Diệp Tòng Y kinh ngạc nhìn bọn họ, qua hồi lâu mới hồi phục tinh thần lại: “Rốt cuộc... Rốt cuộc chuyện gì xảy ra? Các người làm gì với con?”
Không có người trả lời lời cô, cô đành phải vừa kiên trì vừa lo lắng đợi, một lúc lâu, Vương Viễn Trân rốt cuộc dần dần dừng nước mắt lại, Diệp Khai Tường thở dài, xoay đầu lại: “Tòng Y, tuy rằng chuyện trước kia con không nhớ, nhưng bố sẽ cặn kẽ nói việc này cho con biết, sẽ không có nửa chữ nửa câu lừa gạt.”
- Không. – Diệp Tòng Y khẩn cấp nói: “Rất nhiều chuyện con đều biết rồi, thời gian đó các người nhốt con ở nhà, sau khi con về tỉnh thành chưa được hai ngày thì xảy ra tai nạn giao thông, con chỉ cần các người nói cho con biết nguyên nhân, có phải chỉ là ngoài ý muốn, có phải chỉ đơn giản là do đầu bị va chạm, cho nên mất đi ký ức một khoảng thời gian?”
- Không phải. – Vương Viễn Trân xoa xoa nước mắt, bỗng nhiên mở miệng: “Con xảy ra tai nạn giao thông, tất cả đều là lỗi của mẹ.”
- Cái gì?
Vương Viễn Trân nhớ tới tình cảnh ngày ấy, nước mắt vỡ đê lần thứ hai: “Tòng Y, mẹ xin lỗi con.”
Diệp Khai Tường nhìn bà gần như suy sụp, đành phải thay bà nói: “Sau khi con về tỉnh thành, bố và mẹ cùng đi, bố mẹ tìm được phòng con mướn, sau đó tìm được con, lúc đó con ở nhà một mình, bố mẹ vẫn giống những lần trước đó, vì vấn đề tình cảm của con mà xảy ra cãi vã kịch liệt, con luôn miệng nói yêu cô gái họ Trầm kia, thế nào cũng phải ở bên con bé, chọc giận bố và mẹ con, bố mẹ liền mạnh mẽ lôi con ra khỏi phòng trọ, muốn dẫn con về nhà, kết quả là con vừa khóc lại nháo, còn nói nhốt được thân xác không nhốt được tâm hồn, cho dù ch.ết cũng không muốn xa cách người mình yêu, làm mẹ con tức giận, bà ấy nói nếu con không rời khỏi con bé, vậy cứ để bà ấy ch.ết trước, vì vậy lao thật nhanh ra dòng xe đang chạy trên đường, chuẩn bị đi tông xe, hành động này của bà ấy dọa con, đột nhiên con dùng sức giãy khỏi bố, chạy tới kéo bà ấy, vừa chạy vừa khóc hô ‘Mẹ, quay lại đây! Con nghe lời mẹ nói, con rời khỏi cậu ấy!’ Kết quả... Kết quả mẹ con không có việc gì, con... Con lại vừa đúng lúc bị một chiếc ô tô bay đến đụng vào.”
Diệp Khai Tường nói đến đây, đưa tay lau nước mắt, nghẹn ngào nói: “Đều tại bố vô dụng, bị hành động đột nhiên của mẹ con làm sợ hãi bối rối, không ngăn cản bà ấy, cũng không kịp giữ lấy con.”
Đây là chân tướng? Đây là chân tướng sao? Diệp Tòng Y mờ mịt nhìn cặp mắt sưng đỏ của song thân đối diện, trong đầu vẫn vang câu nói kia. ‘Con nghe lời mẹ nói, con rời khỏi cậu ấy!’ Hàn Sanh, Hàn Sanh, hoá ra, hoá ra tớ lựa chọn rời khỏi cậu, mặc dù bị bố mẹ bức ép, mặc dù sau đó bị đụng xe mất ký ức, nhưng trước đó, tớ đã bị ép buông bỏ cậu sao? Không, Hàn Sanh, thà rằng tớ không biết có những lời này...
- Mẹ làm sao có thể ép tôi như vậy? Mẹ sao có thể lấy cái ch.ết ép tôi rời khỏi người tôi yêu? – Diệp Tòng Y nhìn Vương Viễn Trân, trong nháy mắt hiểu ra, vì sao nhiều năm qua, bản thân vừa nhìn thấy người mẹ này thì sẽ luôn sợ hãi không tự chủ được, dù thế nào vẫn tình nguyện thuận theo lệnh của bà, thì ra cảm giác sợ hãi đã nảy nở trong tiềm thức ở lần tai nạn giao thông trước kia, không cách nào tiêu trừ. Cô run rẩy môi, bỗng nhiên thì thào nói: “Ngày đó nếu như tôi ch.ết thì tốt rồi, như vậy sẽ không xảy ra sự việc sau này, như vậy, cũng không đeo trên lưng tội danh bất hiếu ép mẹ vào đường cùng, cũng không ruồng bỏ tình yêu của mình, vì sao tôi không ch.ết, vì sao?”
- Tòng Y, con đừng nói như vậy, con đừng nói với mẹ như vậy. – Vương Viễn Trân khóc, đưa tay kéo tay cô, Diệp Tòng Y lại lập tức rút tay từ trên bàn về, cô nhịn nước mắt, lạnh lùng nói: “Vì sao, chỉ cho phép một mình mẹ ích kỉ thôi à?”
- Tòng Y, là bố mẹ có lỗi với con. – Thanh âm Diệp Khai Tường tràn đầy hổ thẹn: “Tai nạn giao thông lần đó, là một tay bố mẹ tạo thành.” Ông hít vào một cái, tiếp tục nói: “Tất cả xảy ra sau này, lại là bố mẹ hại con, bố mẹ không nên tự chủ trương, kiên quyết ghép con với Vân Tuấn.”
Diệp Tòng Y và Vương Viễn Trân đồng thời nhìn về phía ông, Diệp Khai Tường cũng không để ý tới ánh mắt ngạc nhiên của Vương Viễn Trân, tự mình nói ra: “Ngay từ đầu, tuy rằng bố nghĩ cách làm này rất không ổn, thế nhưng lúc đó bố lại nghĩ, không có gì bết bát hơn việc con gái mình thích một người đồng tính, cho nên, bố đồng ý cách làm của mẹ con. Thế rồi thời gian trôi qua, bố càng ngày càng hoài nghi cách làm trước đây của bố có chính xác hay không. Tòng Y, con hoàn toàn thay đổi thành một người khác, con không còn hoạt bát, con không còn yêu cười nữa, nhất là sau khi kết hôn, con giống như từ một cô gái tinh khiết đáng yêu, biến thành một phụ nữ trầm tĩnh ít lời. Nhưng mẹ con rất hài lòng, thoả mãn con vừa vặn lại không nhớ được cô gái kia, thoả mãn con và Vân Tuấn vẫn rất thân thiết, lại thêm thoả mãn con nói gì nghe nấy, thế nhưng bố lại phát hiện, dù là ngôn từ, hành vi hay cử chỉ, giữa hai người cũng không còn sự thân thiết của mẹ con phụ nữ, con sẽ không ôm bố mẹ, sẽ không làm nũng, đôi khi bố thậm chí hoài nghi trong lòng con có oán hận với bố mẹ, oán hận này dù con mất ký ức cũng không tan biến, cho nên con vẫn duy trì khoảng cách xa lạ với bố mẹ, điều này làm cho lòng bố rất đau đớn, mỗi khi bố nghe con nói với bố mẹ, ‘Được, bố mẹ thích là tốt rồi’, bố sẽ sinh ra hoài nghi, đây là con gái tôi sao? Là cô con gái ôn nhu đáng yêu, có chủ kiến có cá tính, thỉnh thoảng sẽ đùa giỡn sao? Vốn là bố và mẹ con nghĩ chỉ cần con kết hôn sinh con, sinh hoạt sẽ về với quỹ đạo bình thường, bố mẹ cho là đã cứu vớt được đứa con gái lầm vào lạc lối, ấy vậy mà càng về sau, bố lại càng có cảm giác đã mất đi con gái của mình.”
- Đúng vậy, các người thật đã mất đi tôi. – Diệp Tòng Y ngơ ngác nhìn mặt bàn, bỗng nhiên nói: “Thế nhưng bất kể thế nào, cám ơn các người đã nói thật với tôi.”
Từ khi bắt đầu đến giờ, cô cứ một tiếng lại một tiếng “các người”, cũng không hề mở miệng kêu nửa câu “bố mẹ”, Diệp Khai Tường tất nhiên chú ý tới điểm này, ngực khó chịu tột đỉnh, mắt thấy cô gọi phục vụ tính tiền, tựa như chuẩn bị phải rời đi, vội vàng kêu lên: “Tòng Y.”
Diệp Tòng Y nghiêng đầu nhìn ông, ông mở miệng nửa ngày, mới thốt một câu: “Bố biết mình đã chọn lựa sai cách rồi, một tay bố mẹ tạo nên thống khổ cho con, nhưng con phải tin tưởng, bố mẹ thật rất yêu rất yêu con, mong có một ngày, con có thể tha thứ cho bố mẹ.”
Thanh âm của ông nghe có vài phần khẩn cầu, cả người như bỗng già đi mười tuổi, mà đôi mắt Vương Viễn Trân sưng to vô cùng, vẻ mặt cũng tiều tụy, giọt lệ trong mắt Diệp Tòng Y lăn qua lăn lại, nhưng chung quy cũng không rơi xuống, cô nhắm con ngươi mắt lại, nhẹ giọng nói: “Xin lỗi, tôi không có cách nào tha thứ, trừ phi...”
Trừ phi cái gì? Trừ phi Hàn Sanh có thể trở về bên cạnh cô? Trừ phi có thể cùng nàng trở lại như trước? Tuy nhiên, điều này có thể sao? Họ còn có thể trở lại như trước sao?
Diệp Tòng Y bỗng nhiên đứng dậy, cầm lấy túi, cũng không quay đầu lại, đi ra khỏi tiệm cà phê.
Dọc đường đi thất hồn lạc phách, không biết làm sao về được khu căn hộ Tử Thanh. Về đến nhà, Diệp Tòng Y cảm thấy cả người không còn khí lực, mềm nhũn ngồi phịch xuống ghế sa lon.
Cô cứ ngồi ở chỗ đó như vậy, không ăn cũng không uống, chỉ ngây ra, từ buổi chiều đến chạng vạng, cho đến khi màn đêm buông xuống, Hà Na đưa Tuyết nhi lên lâu. Tào Ấu Tuyết mấy ngày nay không đi nhà trẻ, trên căn bản là ở cùng Diệp Tòng Y, thỉnh thoảng có việc, Hà Na và Tiểu Phương thay phiên trông nom.
Tào Ấu Tuyết vừa vào cửa, thì vẻ mặt liền hưng phấn chạy như bay tới, thoáng cái nhào vào trong lòng Diệp Tòng Y: “Mẹ ơi!” Diệp Tòng Y tạm thời thu hồi tâm sự đầy bụng của mình, đưa tay ôm lấy cô bé, vuốt ve sợi tóc trên trán cô bé, miễn cưỡng cười nói: “Ngày hôm nay chơi với chú Phương rất vui à?”
- Chơi rất vui!
Hà Na cười nói: “Tiểu Phương hiện tại sắp thành bảo mẫu siêu cấp rồi, trông Tuyết nhi mà còn tâm đắc, lại bảo sẽ khiến con bé thích.” Nói rồi, nàng nhìn Diệp Tòng Y: “Sao tinh thần kém vậy?”
Diệp Tòng Y sờ sờ mặt mình: “Vậy à?”
- Tự soi gương đi, nhìn y như người bệnh. Chị ăn chưa ăn cơm?
Diệp Tòng Y nói dối: “Ăn rồi.”
Hà Na nhận lấy Tào Ấu Tuyết, để con bé xuống đất: “Tuyết nhi ngoan, tự chơi đi, để dì với mẹ nói mấy câu.”
- Dạ. – Tào Ấu Tuyết nghe lời gật đầu, cầm món đồ chơi Tiểu Phương mua cho mình qua một bên chơi
Hà Na thẳng người lên, quay đầu nói: “Gặp bố mẹ chị? Thế nào?”
Diệp Tòng Y cũng không gạt nàng, nói đầu đuôi ngọn nguồn đối thoại của bọn họ cho nàng nghe, Hà Na thở dài một tiếng, hồi lâu mới nói: “Em đối với mẹ chị không còn từ nào để nói, hoá ra nguyên nhân là như thế này.” Nói đến đây, nàng chợt nhớ Tiểu Phương có nói tới chứng lựa chọn mất trí nhớ, lồng ngực lộp bộp, đột nhiên ngậm miệng lại.
truy
- Hà Na, tuy rằng lúc đó là tình thế bắt buộc, nhưng chị vẫn cảm thấy bản thân thật có lỗi với Hàn Sanh, nếu chị không xảy ra tai nạn giao thông, không mất trí nhớ, chắc hẳn chị cũng sẽ rời cậu ấy mà đi, kết cục này của bọn chị so với kết cục ngày hôm nay cũng không khác là mấy.
Hà Na cau mày nói: “Cũng không có thể nói như vậy, trách chỉ có thể trách mẹ chị chuyện gì cũng làm được, hành động như vậy thật là đáng sợ, lúc đó chị nói như vậy, chỉ là vì không muốn bà ấy làm ra hành vi quá kích mà, cũng không có nghĩa là chị thật sẽ làm như vậy. Em hỏi chị, hiện tại chị có yêu Trầm Hàn Sanh hay không?”
Diệp Tòng Y cười khổ nói: “Hà Na, em biết rõ...”
- Chị nhìn mặt em mà trả lời, Tòng Y, em nghiêm túc.
- Chị yêu cậu ấy.
Mắt Hà Na nhìn chằm chằm cô: “Vậy bây giờ muốn chị rời khỏi chị ấy, đi lập gia đình, chị có sẵn lòng hay không?”
Diệp Tòng Y cắn cắn môi, nói: “Hiện tại cậu ấy vốn cũng không thuộc về chị, không thể nói là rời khỏi hay không rời khỏi, thế nhưng trong lòng chị có cậu ấy, cho nên tuyệt đối sẽ không ở bên bất kỳ ai.”
Hà Na nghe được lời của cô, dường như cũng thở phào nhẹ nhõm: “Đây chưa phải kết thúc, đừng tự trách mình lung tung.” Nàng nhìn Tào Ấu Tuyết đang chơi đùa bên cạnh, sau đó tới gần Diệp Tòng Y, thấp giọng nói: “Em nói với chị, Hàn Sanh đã chia tay với Duyệt Nhan.”
Lòng Diệp Tòng Y chấn động: “Cái gì? Vì sao?”
- Vì sao? Làm sao em biết. – Hà Na nhún vai: “Có lẽ là Hàn Sanh khó chịu bởi tính cách của Duyệt Nhan, hai người ở bên nhau lâu ngày sinh mâu thuẫn, có lẽ vì sự kiện Tào Vân Tuấn, có lẽ chị ấy đã nhìn thẳng vào sự thực bản thân vẫn còn yêu chị.”
- Yêu chị? Cậu ấy sẽ không vì chị mà chia tay với Duyệt Nhan. – Trên mặt Diệp Tòng Y lộ ra nụ cười cay đắng khổ sở: “Hà Na, đừng nói với chị những lời như vậy, đừng làm cho chị ôm hi vọng, đừng làm cho chị khó chịu, trái tim của chị đã quen chịu đả kích và bi ai, nhưng không thể tiếp nhận hạnh phúc tạo nên trên hư ảo, chị không thể hi vọng xa vời điều gì.”
Hà Na nói: “Em van chị, đừng để những lời nói dối và cuộc hôn nhân vô sỉ này hủy đi sự tự tin của chị được không? Hơn nữa kết hôn rồi thì thế nào, sinh con rồi thì thế nào? Sẽ không còn tư cách được chân chính yêu nữa sao? Tại sao chị không nhớ đến duyên phận của mình, khoảng thời gian xa nhau và dằn xóc đều là khảo nghiệm tình cảm với hai chị đấy. Nói chung ở trong lòng em, hai người không ở bên nhau, trời tru đất diệt, tình yêu tinh khiết nồng nàn như vậy, cuối cùng là kết quả này, em không thể tiếp thu nổi, bản thân chị cam tâm sao?”
Đêm đã rất khuya.
Hà Na đi rồi, Tuyết nhi cũng tắm, và đi ngủ rồi. Thời gian từng giờ trôi qua, kim đồng hồ đã chi hướng mười một giờ, trong lòng Diệp Tòng Y không khỏi có chút nóng nảy, cô biết mình chờ mong cái gì, mỗi ngày cô đều mong đợi thời khắc người kia về nhà, người chiếm cứ toàn bộ thể xác và tinh thần cô, thế nhưng chưa từng có ngày nào như ngày hôm nay, sau khi biết sự thật về tai nạn giao thông, cô cứ bất an như vậy, cô khẩn cấp muốn gặp nàng, muốn nói với nàng một chút, có thể không nói chuyện tình cảm, không nói quan hệ phức tạp giữa hai người, chỉ tùy ý tâm sự là tốt rồi.
Cô nhớ nàng, so với thường ngày càng thêm nhớ nàng, mà lời Hà Na nói, lại làm nội tâm cô thêm gợn sóng.
Cô biết Trầm Hàn Sanh hôm nay không cần phải trực ban, thế nhưng vì sao trễ như thế vẫn chưa trở về, càng khiến người ta thấy kỳ quái hơn là, bình thường Trầm Hàn Sanh không trở về hoặc về muộn, đều gọi điện thoại cho cô, hoặc gửi một tin nhắn, thế nhưng cả đêm cô nhìn chằm chằm di động, ấy vậy mà lại không có một chút động tĩnh.
Diệp Tòng Y đợi đã lâu, cũng không nhẫn nại được nữa, cầm ĐTDĐ lên gọi cho số điện thoại đã in sâu vào tâm trí, điện thoại được kết nối, “Bíp — bíp”, một tiếng vang thật dài được nối tiếp bằng một tiếng vang thật dài, dây dưa trong lòng làm thần kinh trở nên run rẩy, tuy nhiên điện thoại gọi một lần lại một lần, nhưng vẫn không người nghe.
Qua hồi lâu, Diệp Tòng Y để ĐTDĐ xuống, đứng dậy tắt đèn phòng khách, về phòng ngủ của mình, cô rón rén lên giường, sau đó đưa tay nhẹ nhàng ôm lấy con gái. Trong khoảng thời gian yếu đuối, thân người bé xíu mềm mại trong lòng cũng có thể trở thành chỗ dựa nho nhỏ cho cô.
Diệp Tòng Y nhắm mắt lại, ép bản thân không suy nghĩ miên man, bỗng nhiên cảm giác thân người con gái giật giật, bên tai liền vang lên một giọng con nít non nớt tràn đầy buồn ngủ: “Mẹ ơi, dì Trầm có về không?”