Chương 12
William tim đập dồn dập từ trên mặt đất đứng lên, giống chạy trối ch.ết mà đi ra ngoài, anh chạy không mục đích chạy như điên, chạy ra khỏi nhà Cole, thật lâu thật lâu, cho đến khi kiệt sức, anh mới ngã ngồi trên mặt đất, thở hổn hển, trong đầu trống rỗng, mà anh cũng không dám nghĩ thứ gì, chỉ cần anh tập trung suy nghĩ trước mắt liền hiện lên giọng nói và khuôn mặt Cole! Thật sự là điên rồi! Anh đúng là gặp quỷ rồi!
Xem ra anh đúng là cần trở về mà tắm nước lạnh! Xe… Còn Cole… Cole cậu… Không xong! Cole còn phát sốt cao mà!
William ý thức được một vấn đề quan trọng, vừa rồi anh hoàn toàn không để ý đến người bệnh đang sốt cao mà chạy như điên ra ngoài
Chậm rãi hít thở, William bắt buộc chính mình tỉnh táo lại, lại chạy về nhà Cole, may mắn là, anh chạy ra mà không đóng cửa, anh lại có chút tự trách mình, như thế chỉ có Cole một mình mơ màng lại còn mở của, lỡ có kẻ xấu tiến vào thì làm sao?
Khóa kỹ cửa phòng, do dự một chút, anh mới lên lầu nhìn Cole, mà trước mắt Cole nằm trên mặt đất khó chịu rên rỉ. Nhưng sau khi anh tới gần, phát hiện tình trạng Cole càng lúc càng không ổn, nhiệt độ tăng lên, mặt đỏ tái nhợt có chút đáng sợ, miệng khô nứt đến độ có máu chảy ra, khi anh đụng tới thân thể cực nóng thì sợ tới mức giật mình, như như một lò lửa a! Không được! Xem ra phải đưa đến bệnh viện! Nếu không sẽ bị co giật!
William ôm lấy thân thể có chút nhẹ của Cole, cậu giống như tiểu hài tử co rúm lại trong lòng anh, không ngừng thì thầm: “Mẹ… Đừng đi…”
William lái xe đem Cole đến bệnh viện gần nhất, bác sĩ nói Cole sốt cao tới bốn mươi độ, cần nằm viện, anh gật gật đầu, đi làm thủ tục nhập viện, nhìn các y tá truyền nước cho Cole từ khi ở ngoài cho đến lúc vào phòng bệnh, anh vẫn đi theo, rồi mới an tĩnh lại, lại lẳng lặng ngồi bên Cole.
Lâm vào tình trạng bán hôn mê đột nhiên Cole không ngừng khua tay, kêu to: “Mẹ… mẹ”
William cuống quít đè cậu lại, nắm lấy tay Cole, kêu lớn tên Cole: “Cole… Cole…”
Nghe được giọng của anh, cậu lập tức dừng động tác, được anh cầm tay, lặp đi lặp lại: “Đừng rời xa tôi… Cầu anh… Đừng rời xa tôi…”
William kinh ngạc nhìn dáng vẻ yếu ớt của Cole, cậu như mất đi vẻ lạnh nhạt, như một đứa trẻ sợ hãi, bất lực run rẩy, khóe mắt thậm chí còn chảy ra nước mắt, anh tâm tình không ngừng co rút đau đớn đứng lên, nhịn không được mà nhẹ nhàng lau nước mắt cho cậu, hôn môi cùng tay cậu, an ủi nói: “Đừng sợ… Tôi sẽ không rời cậu…”
Anh dùng lời nói muốn trấn an Cole, cậu bình tĩnh rất nhiều, dần dần thân thể không lộn xộn nữa, như là đang ngủ an ổn, nhưng nếu William hơi hơi rút tay, cậu liền trở nên bất an mà kích động, William không có cách nào, đành phải vẫn nắm tay cậu, liền như thế ngồi xuống,ý thức cũng chậm rãi mờ nhạt.
“Phanh” một tiếng đột ngột vang lên, làm cho William bừng tỉnh lại đây, anh nhìn lại ra là y tá không cẩn thận làm rơi đĩa. Nàng bối rối xin lỗi, liên tục giải thích: “Thực xin lỗi! Thực xin lỗi! Tôi không cố đánh thức cậu!”
William xoa nhẹ đôi mắt còn mơ ngủ, theo thói quen lộ ra vẻ ôn hòa tươi cười: “Không có việc gì.” Rồi mới quay đầu nhìn về phía Cole, lấy tay sờ nhẹ trán cậu, thở dài nhẹ nhõm, nơi đó đã không còn nóng nữa!
Y tá tò mò nhìn cái nắm tay gắt gao của William, lại nhìn phía Cole trên giường cười nói: “Các cậu là người yêu?”
William sửng sốt một chút, lập tức phủ nhận: “Không phải!” Anh sao có thể cùng đại băng sơn này là người yêu! Cho dù anh muốn, đoán chừng Cole cũng sẽ từ chối…
“Nga…” nàng nở nụ cười một chút, một bên thu thập đồ vật này nọ một bên đối William nói, “Vậy cậu cần phải cố lên! Tôi tin tưởng cậu đối cô ấy tốt như vậy, cô ấy nhất định sẽ cảm động! Chúc cậu sớm ngày đuổi tới người trong lòng!”
Y tá dùng “cô ấy” mà không dùng “cậu ấy”, William biết cô hiểu lầm, muốn giải thích, đột nhiên nghĩ tới cái gì, kinh ngạc quay đầu lại nhìn về hướng Cole đang nằm im lặng trên giường, trong mắt tràn ngập khó có thể tin, sao lại có thể!