Chương 22

Đối mặt Hạ Hành Thù trầm mặc bất đồng dĩ vãng, Thẩm Gia Hành rốt cục cũng cảm giác được không thích hợp, cậu vươn tay, có chút thật cẩn thận nắm lấy tay Hạ Hành Thù , quơ quơ “Hành Thù, anh làm sao vậy? Thoạt nhìn là lạ .”


Hạ Hành Thù nhìn về phía Thẩm Gia Hành, nhìn cằm cậu vốn vẫn luôn hếch lên đã hơi cúi xuống, nhìn đôi mắt cậu ngày thường ngạo nghễ nay lại mở tròn nhìn anh , còn mang theo một chút lo lắng, tựa tiểu bạch thỏ dịu ngoan nhìn về phía anh , Hạ Hành Thù tâm tức thì mềm mại , đau đớn nho nhỏ bị bao phủở dưới thương tiếc.


Anh lấy tay sờ sờ khuôn mặt Thẩm Gia Hành, vẫn mỉm cười nói “Anh không có gì, chỉ nghĩ rằng , có lẽ nên cho em chút thời gian để hiểu rõ .”
Tuy rằng ngữ điệu anh nhu hòa, nhưng nghe ở trong tai Thẩm Gia Hành lại hoàn toàn không phải như vậy “Đây là…… Có ý gì?” Cậu hỏi lại cẩn thận.


“Chúng ta tạm thời đừng gặp mặt nữa, trong khoảng thời gian này, em có thể không có gánh nặng gì mà hảo hảo suy nghĩ xem rốt cuộc bản thân em muốn cái gì, sau đó, chờ em hiểu rõ rồi nói cho anh biết đáp án, anh sẽ tôn trọng quyết định của em.”


Lời nói của Hạ Hành Thù giống như cậu đã phỏng đoán, đột nhiên xa cách cùng mơ hồ ám chỉ khiến cậu sinh ra dự cảm bất hảo, đáy lòng Thẩm Gia Hành đầy kích động xôn xao, ôm chặt lấy tay anh , hô: “Em không cần!”
“Gia Hành……” Hạ Hành Thù hơi bất đắc dĩ mà vỗ nhẹ tay cậu trấn an.


Nhưng biểu tình như vậy ở trong mắt Thẩm Gia Hành lại càng như là không kiên nhẫn, cậu đã nhận ra Hạ Hành Thù lúc này tâm tình không tốt, vì thế mới nhớ lại những lời mình mới nói , tiếp tục hô :“Em vừa nãy có phải đã nói sai cái gì hay không? Anh tức giận có phải hay không? Em thu hồi , anh coi như em chưa từng nói ra , được không ?”


available on google playdownload on app store


“Không phải, không phải , Gia Hành……” Hạ Hành Thù cũng có chút kinh ngạc vì thái độ Thẩm Gia Hành đột biến.


“Vậy vì cái gì?” Vì cái gì ở thời điểm cậu cần anh làm bạn nhất anh lại nói ra yêu cầu không cần gặp mặt ? Vì cái gì người nên là người chỉ dẫn cho cậu nay lại muốn rời cậu đi ?


“Là bởi vì anh không hy vọng em gặp Hà Qúy sao? Em đây có thể không gặp hắn, em có thể cam đoan dù gặp một lần cũng không , cho dù nhìn thấy hắn em cũng sẽ né tránh, thật sự!”


“Gia Hành, em bình tĩnh một chút, hãy nghe anh nói!” Hạ Hành Thù giữ chặt hai tay Thẩm Gia Hành, đem người đã rời khỏi sô pha đang không ngừng nghiêng hướng về phía anh kéo trở lại trên bàn “Anh không giận , thật sự không có. Anh nói muốn chúng ta không gặp nhau một đoạn thời gian cũng không phải vì giận dỗi , bởi vì anh biết em hiện tại thực mâu thuẫn, hơn nữa quyết định sau này đối với em rất trọng yếu, cho nên em càng không thể qua loa mà phán đoán, phải trải qua nghĩ sâu tính kĩ , xác định sẽ không làm cho bản thân em hối hận mới được. Anh chỉ muốn cho em một không gian tương đối công bằng, không chỉ cho em , cũng là với mọi người, gồm cả anh nữa, em hiểu chưa?”


Là chơi với một canh bạc mạo hiểm . Có lẽ, anh thật sự có thể dùng biện pháp khác để ngăn cản Thẩm Gia Hành chạm mặt Hà Qúy, nhưng mà anh không thể vĩnh viễn cứ làm mãi như thế . Như bây giờ, đối mặt với Thẩm Gia Hành không có kinh nghiệm xử lý chuyện tình cảm , anh hẳn nên chỉ dẫn một chút, ảnh hưởng tới cậu , tựa như ỷ lại của con chim nhỏ khi mới sinh ra liền thấy chim mẹ , ở trong tim cậu dần vẽ ra hình dáng bản thân , đây nguyên bản là kế hoạch của anh , nếu tiến hành cũng không tồi tý nào.


Đúng vậy, anh đương nhiên có thể cứ như vậy làm cho Thẩm Gia Hành từng giây từng phút yêu anh , bất động thanh sắc có được cậu , cho dù là Hà Qúy cũng sẽ không phải đối thủ của anh , nhưng, như vậy thứ có được chỉ là Thẩm Gia Hành mà anh muốn, cũng không nhất định là Thẩm Gia Hành chân chính.


Cho nên lựa chọn buông tay , lựa chọn đánh cuộc , để quyền quyết định một lần nữa trở lại trong tay chủ nhân nguyên bản của nó.
Thẩm Gia Hành tâm tình thật không tốt.
Điểm ấy không cần nói rõ, chỉ cần xem khuôn mặt tuấn tú đã cứng ngắc gần hai giờ của cậu là đủ biết .


Dưới cái dạng uy hϊế͙p͙ băng sơn này, toàn bộ đồng nghiệp trong phòng không có một người nào dám tiến lên sờ râu cọp , cuối cùng đành phải đem một vị nam đồng bào duy nhất đá ra làm tiên phong.


Bình thường Tiểu Trương cùng Thẩm Gia Hành coi như quan hệ không tồi , đầu tiên trong lòng gã chửi thầm hết tất cả đám đồng nghiệp nữ trong phòng này , sau đó mới thật cẩn thận mà rón rén đến bàn làm việc của Thẩm Gia Hành , hỏi:“Thẩm trưởng phòng, thời gian nghỉ trưa cũng sắp tới rồi, anh muốn cùng bọn em đi xuống lầu ăn cơm không?”


Thẩm Gia Hành ngẩng đầu lườm gã một cái, lại lần nữa trừng hướng hồ sơ trong tay “Không cần, cám ơn.”
Đinh đang đang, ngay mặt va chạm băng sơn.


Tiểu Trương không tự giác vươn tay sờ sờ cái mũi, lại thử nói:“Chốc nữa em mang lên cho anh một hộp cơm được không ? Giữa trưa không ăn cái gì là không thể được nha.”
“Không sao, tôi có mang bánh mì.”
Rầm rầm , hoàn toàn dập nát.


Nhìn Tiểu Trương mặt xám mày tro mà rời đi, đáy lòng Thẩm Gia Hành nảy lên nho nhỏ một trận hối lỗi , cậu không phải không biết Tiểu Trương là một mảnh hảo tâm, cũng biết hành vi của mình là đang giận chó đánh mèo, chỉ là cậu thật sự không thể khắc chế.


Nghĩ đến nguyên nhân khiến tâm tình mình tồi tệ thế này , không khỏi lại thở dài.


Ngày đó, tranh cãi giữa cậu cùng Hạ Hành Thù không hề có kết quả. Tuy rằng Hạ Hành Thù kiên trì nói đấy không phải tranh cãi, nhưng cậu lại nhận định như thế, nếu không vì cái gì anh phải đưa ra cái loại yêu cầu này, hơn nữa vô luận như thế nào cũng không chịu lui một bước?


Cậu đương nhiên cũng biết hết thảy chuyện này đều bắt đầu từ Hà Qúy, nhưng cậu thật sự không rõ Hạ Hành Thù đến tột cùng muốn cậu làm thế nào ? Cho dù nói chính bản thân cậu không cần lựa chọn gì cả , lần nữa cam đoan có thể không gặp Hà Qúy, cũng vẫn không làm anh có một tia hồi tâm chuyển ý , thật sự làm cho cậu không biết nên làm thế nào cho phải.


Thẩm Gia Hành không có hình tượng mà lấy tay cào đầu giựt tóc, quyết định vẫn nên buông chuyện phiền lòng, từ túi làm việc lấy ra bánh mì nhân đậu, chuẩn bị bắt đầu hưởng dụng cơm trưa đơn giản của chính mình.


Điện thoại trên bàn hợp thời vang lên, Thẩm Gia Hành phóng mắt nhìn thấy văn phòng trống rỗng, chỉ đành cầm lấy để nghe.
“Xin chào , đây là bàn tổng đài ở lễ tân lầu một , xin hỏi ngài Thẩm Gia Hành có đó không ?”
“Tôi đây , xin hỏi có chuyện gì?”


“Xin chào ngài Thẩm, có một vị Giang Hi Ngạn điện thoại tới tìm ngài , cần chuyển hay không ạ ?”
Giang Hi Ngạn? Đó không phải là tổng tài Hoya sao , bạn tốt của Hạ Hành Thù ? Hắn vì sao đột nhiên tìm đến đây ? Chẳng lẽ là…… Hành Thù bên kia xảy ra chuyện gì……


Tưởng tượng đến loại có thể này, Thẩm Gia Hành lập tức đáp:“Thỉnh giúp tôi nối dây tới .” Trong thanh âm liên thanh cũng mang khẩn trương không tự giác .


Mấy giây chờ đợi sau, trong điện thoại truyền đến giọng nói mềm mại vốn không hợp tuổi thực tế của Giang Hi Ngạn:“Alô? Là mỹ nhân lão bà nhà Hành Thù đó sao?”


Vừa nghe đến câu xưng hô này, Thẩm Gia Hành tuy rằng cực kỳ bất mãn, nhưng đồng thời cũng buông tâm xuống, dù sao không ai sẽở khi bạn tốt gặp chuyện không may lại còn có loại thanh thản thế này.
“Xin chào, Giang tiên sinh, tôi là Thẩm Gia Hành.”


“Ai nha, cuối cùng cũng được nghe thấy tiếng của cậu rồi đó , tổng đài công ty các cậu thật đúng là nghiêm khắc, tìm người cũng phải kiểm tr.a một đống vấn đề, tôi lại không biết ngành của cậu, bằng không có thể trực tiếp gọi vào rồi .”


“Thật có lỗi , để Giang tiên sinh mất nhiều thời gian như vậy, không biết anh vội vã tìm tôi có chuyện gì quan trọng không ?”
“Ai nha, nào có chuyện gì quan trọng đâu .” Trong ống nghe cư nhiên truyền đến tiếng cười ha hả của Giang Hi Ngạn “Hai người chúng mình đi ra ngoài uống cà phê gặp mặt đi , thế nào?”


Ngữ khí như vậy, dùng từ như vậy, cho dù là thân phận bạn tốt của tình nhân cũng rất khó làm cho người ta không hướng tới suy nghĩ kiểu khác . Thẩm Gia Hành sợ run cả người, cẩn thận mà trả lời:“Giang tiên sinh quá khách khí, chỉ là thật sự ngại quá , thời gian nghỉ trưa bên tôi đã sắp hết , tôi không thể bỏ việc đi ra ngoài.”


“Không sao không sao đâu, không cần phải vào giữa lúc trưa thế này đâu, hôm nay tan việc xong hẳn cậu không còn việc gì nữa đúng không ? Thế này đi , chúng ta hẹn nhau năm giờ rưỡi gặp tại nhà hàng Địa Trung Hải ở gần quảng trường Thế Kỷ nhé , cậu có biết đường không ? Đồ ăn Hy Lạp ở nhà hàng này mới là chính cống đó. Tôi sẽ đặt chỗ trước, nếu cậu tới trước thì cứ việc báo tên tôi là xong .OK ,vậy coi như định rồi nhé ”


Thẩm Gia Hành muốn cự tuyệt, nhưng loại thời điểm này tài năng làm chủ câu chuyện của Giang Hi Ngạn được phát huy tới kinh người , ngữ tốc bay nhanh hơn gió làm cho Thẩm Gia Hành hoàn toàn không có cơ hội mở miệng, sau đó hắn chỉ nói thêm dăm ba câu rồi dập máy, im lặng khiến cho Thẩm Gia Hành đối với điện thoại cơ hồ trợn mắt há mồm, sau đó mới nhớ tới bản thân căn bản không biết được số điện thoại của Giang Hi Ngạn, ngay cả việc gọi lại để cự tuyệt cũng không thể.


— hoàn toàn bị người tính kế.






Truyện liên quan