Chương 3-2

Như trước, ngủ thẳng đến nửa đêm, lại có người leo lên giường hắn, lúc này hắn không ngạc nhiên, chỉ cắn chặt răng, chỉ cần đối phương không quá phận, hắn cũng mắt nhắm mắt mở.
“… Tiểu dã miêu đang giả bộ ngủ.” Người tranh giường chui được vào chăn, nói.


Làm sao gã biết? Mình không nhúc nhích, mặt hướng vách tường, hơi thở không loạn.
“Thân thể băng quá chặt… Hẳn không phải lần đầu tiên ngủ cùng đàn ông, thế nào còn khẩn trương như vậy?” Cố ý khích hắn.


Trương Kiến Hiền nhịn không được, quay đầu mắng: “Tôi tuy rằng ngủ với rất nhiều đàn ông, chỉ với tên ác bá anh là không quen! Anh, anh, anh thật sự rất ồn, tôi sao có thể ngủ? Anh ngủ với Vĩ Tử đi!”


“Tôi nói rồi tôi thích người xinh đẹp, cậu đẹp hơn Vĩ Tử, đương nhiên phải ngủ với cậu.” Gã nói đương nhiên: “Tôi không thích ngủ cùng đàn ông, cậu là trường hợp đặc biệt.”


Trương Kiến Hiền trừng gã, chẳng lẽ mình nên bởi gã nói như vậy mà lớn tiếng cảm tạ sao? Không, trên thực tế, hắn đã tức đến nói không ra lời.
Quay người, kéo chăn bông bao lấy mình, nhắm mắt làm ngơ, tai không nghe, miệng không nói… Ngủ!


Kim Long cười nhẹ, cũng chui vào chăn của Trương Kiến Hiền, ôm chặt lấy hắn, đối phương sẽ sớm… quen với khí tức của mình.


available on google playdownload on app store


Tám giờ sáng thứ hai, đúng giờ rời giường, phát hiện Kim Long còn đang ngủ, Trương Kiến Hiền đen mặt, ngực cùng bụng tên kia lại dính sát vào lưng mình, khó trách thế nào cảm thấy trong chăn nóng như vậy? Càng ghê tởm là, sáng sớm, đàn ông thường có sinh lý biến hóa…


Đáng giận, cùng ai cũng có thể, chỉ có Kim Long lão đại khiến hắn buồn nôn, vị này ni Ander tháp người tồn tại rất chói mắt, cố ý dùng thủ đoạn hạ lưu uy hϊế͙p͙ người, cũng khiến người khinh thường, hiện tại ngay cả ȶìиɦ ɖu͙ƈ cũng quấy nhiễu, tiếp tục như vậy, sớm hay muộn hắn cũng ‘nổi dậy’.


Oán hận vặn bung ra hắn ôm tay mình, xuống giường, quay đầu lại tiếp tục lườm, càng tức, Kim Long tên kia thật sự bại hoại, lại có thể chỉ mặc một cái qυầи ɭót đi ngủ, còn là qυầи ɭót caro của mình, ác, chờ ôn thần này đi rồi, hắn nhất định phải nhớ quẳng cái quần này vào thùng rác, cho xe rác mang đến lò thiêu hoặc là cho cả đống đồ bỏ vùi đi!


Nhẹ chân nhẹ tay rời phòng ngủ, không chú ý đến Kim Long như tên trộm nhìn lén nhất cử nhất động của chủ nhà.


Rửa mặt đánh răng, lấy keo chỉnh kiểu tóc, không cho tóc tán loạn, ngoài ra trong công ti có một nửa là nữ, hắn sức một ít nước hoa quen thuộc, mặc áo sơmi nóng hầm hập tiệp giặt vừa đưa tới, cái này, quản lí bộ phận mở rộng đều có.


Trong công ty muốn người tôn kính, hay tới bar muốn cho người ái mộ, trang phục thích hợp là không thể thiếu, Trương Kiến Hiền hắn am hiểu đạo này, khi đi làm mặc có khuynh hướng cường điệu uy nghiêm cùng khí thế; ban đêm ra ngoài thì áo quần hàng hiệu tao nhã, không cố ý chọn sức phẩm cá tính, suy sút hoặc kiểu tóc cá tính, đều vì tôn mình lên ở mọi phương diện.


Chuẩn bị đã xong, hắn ra khỏi phòng tắm, mở tủ lạnh, bên trong có một đống bánh mỳ Vĩ Tử mua, hắn tùy tay cầm một cái cắn, ân, mùi truyền đến, cà phê đã pha xong, rót một chén, dạ dày không cho phép hắn uống cà phê đen, nhất định phải thêm sữa với đường…


“Tiểu Hiền Hiền dạ dày cậu không tốt, uống ít loại đồ kích thích này thôi, tôi giúp cậu uống…”
Một cái móng heo bay tới giữ lấy eo Trương Kiến Hiền, không cho hắn chạy, sau đó một bộ tóc rối tung rối mù cúi xuống nhấm ly cà phê trên tay Trương Kiến Hiền, như chó săn vui vẻ giành thức ăn.


“Ngô, thật đắng!” Chỉ ɭϊếʍƈ một ngụm, Kim Long liền co đầu rụt cổ, sắc mặt khó coi.
Trương Kiến Hiền trộm cười lạnh, còn chưa cho đường, cho đắng ch.ết! Bất quá hắn còn chưa vui được ba giây đã bị phá.


“Anh! Anh xem, đều tại anh làm hại, cà phê bắn lên quần áo tôi!” Vốn đang vui sướng khi người gặp họa ly cà phê trong tay cầm không chắc liền bắn lên quần áo mình, nổi giận.
Kim Long bất cần nói: “A, cởi ra vứt máy giặt là được, tôi giúp cậu cởi…”


Trương Kiến Hiền dùng sức đẩy tay gã đang sấn đến, nghiến răng nghiến lợi: “Anh có biết vải dệt dính cà phê rất khó giặt không hả? Đáng giận, bộ đồ tốt nhất của tôi!”
Da da cười: “Tôi đền cậu, Tiểu dã miêu, sáng sớm đừng tức giận… Di, cậu thoạt nhìn là lạ…”


Nghi hoặc nhìn đông ngó tây, cuối cùng hắc đạo đại ca tỉnh ngộ, khó chịu gẩy loạn tóc Trương Kiến Hiền: “Tiểu dã miêu, lông của cậu thật khó coi, làm gì phải như vậy? Giống như nhân viên công vụ cứng nhắc… Mùi gì đó? Cậu còn sức nước hoa?”


“Uy, anh dừng tay cho tôi!” Dùng sức đẩy ra, Trương Kiến Hiền phát hoả không phải bình thường: “Trên người tôi chính là nước hoa nam chuyên dụng, anh hiểu hay không a, ở chỗ tôi làm có rất nhiều chị em phụ nữ, sử dụng nước hoa là lễ phép!”


Kim Long lẩm bẩm: “… Tắm rửa xoá ngay mùi này đi, mùi hương của cậu còn dễ ngửi…”
“Anh là cẩu à? Mùi với không mùi?” Cãi lại: “Kiểu tóc dù cứng nhắc thế nào cũng tốt hơn kẻ không đóng nổi hết cúc áo sơmi!”


Kim Long đã mặc lại quần áo mình, có điều, bên trong vẫn là qυầи ɭót của Trương Kiến Hiền, cả người da da, như con gián đánh mãi không ch.ết.


Trương Kiến Hiền sờ sờ đầu mình, thật vất vả chỉnh lại kiểu tóc, nhìn đồng hồ, đến giờ làm rồi, không có thời gian chải lại, hắn thật sự tức đến toàn thân muốn bốc hơi.


Kim Long còn lảm nhảm: “… Cậu mặc loại quần áo đứng đắn này, không giống Tiểu dã miêu… Đổi quần áo, như bộ đồ hôm qua cậu cho Vĩ Tử mặc ấy, theo tôi ra cửa hóng gió…”


“Tôi phải đi làm, nào có thời gian cùng anh đi hóng gió? Anh không phải đang chạy trốn sao? Đi ra ngoài bị cảnh sát bắt, ngàn vạn lần đừng khai ra tôi.” Trương Kiến Hiền dứt khoát từ chối.


“Ai cho phép cậu đi làm?” Không hề báo trước, Kim Long mặt đột nhiên trầm xuống, nhanh chóng ôm lấy Trương Kiến Hiền, tay dùng lực thật lớn.
Cà phê cũng không uống hết, keng một tiếng rơi xuống bàn, Trương Kiến Hiền dù sao cũng là nam nhân, khí lực không nhỏ, giật khỏi tay Kim Long.


“Ai không cho phép ta đi làm? Ngươi xem tất cả đây đều là ta mua về, không làm, ta không có cơm ăn, chẳng lẽ học các ngươi vào nhà cướp của?” Bởi vì tức đến đỉnh điểm, Trương Kiến Hiền bắt đầu nói bừa.


Kim Long hừ một tiếng: “Hiện tại ai còn lưu hành vào nhà cướp của? Tiểu Hiền Hiền cậu quá coi thường tôi, thủ đoạn kiếm tiền của tôi so với cậu còn cao minh hơn…”


“Bán bạch phiến, nhập khẩu vũ khí, hay hối lộ viên chức, bí mật làm chuyện phạm pháp lại lợi nhuận cao?” Trương Kiến Hiền cười lạnh: “Đương nhiên cao minh, nếu không, cảnh sát đã sớm bắt ngươi đi ăn cơm tù.”


“… Tiểu Hiền Hiền, cậu cũng biết cha mẹ thân thích của cậu ở Đài Nam thường chơi mánh gì chứ? Lại nói, tôi vẫn quang minh lỗi lạc hơn, ít nhất, tôi nói rõ cho cậu biết tôi là hắc đạo, tuyệt không giả bộ thanh cao.”


Lời này làm tổn thương Trương Kiến Hiền, hắn trắng mặt, cũng không đôi co với Kim Long nữa, ra cửa đổi giày da, khoác áo vét, mở cửa ra ngoài, Kim Long đứng đó sắc mặt chuyển đổi mấy lần, đang muốn đuổi theo kéo người lại, Vĩ Tử đột nhiên lao ra ra khỏi khách phòng.


“Lão Đại Lão Đại, Cận đại ca gọi điện khẩn tới!”
Kim Long bởi vậy mới dừng lại, chờ gã nghe xong điện thoại, toàn thân nổi giận như ác quỷ.
“Vĩ Tử, lập tức lui, thu dọn toàn bộ nơi này!” Gầm lên.


Sớm đã quen tùy thời tùy chỗ chuẩn bị trốn chạy, hai người không chút trì hoãn, Kim Long nói vớ lấy túi vũ khi hôm qua Vĩ Tử mang tới, đi dép lê liền lao ra ngoài, Trương Kiến Hiền lúc này đã tới ga-ra, mở cửa ghế lái, xoay người muốn vào, chợt thấy Kim Long hổn hển chạy tới, nhíu mày, đoán đối phương lại muốn làm gì.


“Tiểu Hiền Hiền, đợi…” Kim Long kêu.
Đợi mới là lạ! Nhanh chóng vào xe, không cho Lão Đại phản động lấy lý do bắt mình về.


Chợt một tiếng chói tai, như thanh âm xé rách không khí truyền tới, sóng âm ba truyền đến từ vách tường phía sau Trương Kiến Hiền cùng Kim Long, thanh âm chấn động bầu không khí sáng sớm.
Trương Kiến Hiền ngây cả người, đã từng đi lính hắn qua hai giây liền hiểu ngầm ra đó là…
Súng giảm thanh!


“Tiểu Hiền Hiền, đừng phát ngốc!” Kim Long hổn hển, cúi thấp người, đẩy Trương Kiến Hiền vào trong xe.
“Súng! Có người nổ súng!” Trương Kiến Hiền kêu lên, phản ứng đầu tiên là gọi điện báo cảnh sát.


“Đã qua, nhanh lên!” Kim Long đẩy mông Trương Kiến Hiền, đẩy đối phương qua ghế phụ, sau đó chính mình tránh ở sau cửa xe, lấy cửa xe làm lá chắn, bắn về phía kia mấy phát.


Vĩ Tử lúc này đã chạy ra, lập tức nổ súng yểm trợ Lão Đại, Kim Long thừa dịp này không khách khí ngồi vào ghế lái, đóng cửa xe kêu: “Chìa khóa xe!”


Thấy chìa khóa ngay trên tay chủ xe, Lão Đại cũng không khách khí, đoạt lấy liền khởi động xe, Trương Kiến Hiền mất phương hướng bị người đẩy qua, tư thế rất khó coi, lúc này đang nghĩ cách xoay thân hình một mét tám của mình lại, chờ ngồi thẳng, thấy trên đường cái có hai kẻ cưỡi mo-to đen, tay cầm súng bắn về phía này, lập tức ngăn chặn xúc động muốn mắng người.


Lại là hai tiếng bang bang nhỏ vang lên, một cái xe vọt lên, Trương Kiến Hiền tức sùi bọt mép.
“Xe mới của ta! Bọn hắn là ai? Cừu gia của ngươi có phải không? Bắn ngươi là được rồi, sao phải bắn xa của ta? Trời, đèn xe cũng không tha…”


“Xe Tiểu Hiền Hiền không tồi, thép tấm đủ dày, có thể bắn không xuyên được!” Vừa nói vừa nhấn ga, vọt tới bên người Vĩ Tử, cho hắn lên xe, tiếp theo phóng đi, lao thẳng tới hai chiếc mo-to, trong đó một chiếc né không kịp, bị đụng trúng, người bay ra xa tít, sau đó Kim Long đột nhiên quay xe, chờ xác định được phương hướng, lập tức lách vào ngõ nhỏ ngoài đại lộ.


“Đợi một chút, anh muốn đi đâu? Đây không phải hướng tới công ty tôi, tôi phải đi làm!” Trên xe, người vẫn còn hồ đồ không hiểu hiện trạng kêu lên thảm thiết.






Truyện liên quan