Chương 6: Ái vô cấm kỵ 06
“cám ơn anh đã mời Sang Thảo tham dự tuần lễ thời trang năm nay, Gavin”
“oh, tất cả đều là dựa vào thực lực của Sang Thảo thôi. Nếu như không có nếu như không có thực lực thì ‘Hiệp hội Thời Trang Milan’ chúng tôi cũng sẽ không đồng ý các anh tham gia ‘Tuần lễ Thời Trang’ đâu, điểm ấy tôi tin anh cũng hiểu rõ mà.” Gavin giảm nhẹ lực đạo bắt tay.
“Cám ơn”
“Bất quá, các anh cũng nên hiểu, Tuần lễ thời trang Milan trước đến nay đều là đầu tàu dẫn dắt xu hướng mới của quốc tế, các anh mới đến, bước trên sân khấu của một trong năm kinh đô thời trang đẳng cấp thế giới, có thể nhờ đây mà lập tức nổi lên như cồn, nhưng cũng có thể sẽ sẩy chân đó, rào xây cao dễ đỗ mà.”
“Điểm này thì tôi hểu rõ hơn hết so với bất cứ ai” Nghiêm Khải Hoa yên lặng tiếp nhận lời cảnh báo như uy hϊế͙p͙ của Gavin, thần sắc vẫn thong dong.
“Nếu không nắm chắc phần thắng 100%, tôi cũng sẽ không mạo hiểm đưa Sang Thảo lên sàn diễn quốc tế”
Ánh mắt Gavin chuyển từ kinh ngạc sang thưởng thức “Lấy cánh nhìn của người Phương Đông mà nói, thái độ của anh thật sự là quá cuồng vọng.”
Bị nói là cuồng vọng, Nghiêm Khải Hoa vẫn chỉ nhún vai nhẹ, thần thái nhã nhặn, khuôn mặt tuấn tú hiển lộ nụ cười nhẹ.
“Còn lấy cái nhìn của người Phương Tây mà nói…” Gavin đột nhiên đem Nghiêm Khải Hoa kéo về hướng mình, hai không buông ra, đặt lên người hắn
“Tôi rất hứng thú với anh, Khải Hoa, hy vọng sau này chúng ta có thể hợp tác vui vẻ, ởMilancó vấn đề gì, hoan nghênh anh đến tìm tôi bất cứ lúc nào.”
“Cám ơn.” Nghiêm Khải Hoa vẫn lãnh đạm như cũ.
“Đừng khách sáo” đối mặt với sự lạnh lùng này, Gavin vẫn trưng ra khuôn mặt tươi cười như cũ.
“Tôi có thể đảm nhiệm vai hướng dẫn viên miễn phí cho, giới thiệu tất cả mọi thứ ở Milan cho anh, cần gì cứ việc nói.”
“Cám ơn, bất quá, tôi nghĩ trong tuần lễ thời trang, anh nhất định sẽ rất bận, không phiền anh đâu.”
“Ầy, người phương Đông từ trước đến nay đều câu nệ như vậy, dù một phút trước mới nói ra câu đầy tự tin đến cuồng vọng kia.”
Từ nhỏ sinh trưởng ở phương Tây hào sảng, Gavin vẫn cười nói:
“Được rồi, chúng ta có rất nhiều cơ hội gặp mặt, tôi hy vọng có thể cùng anh…Phương Đông có câu thành ngữ nói thế nào nè? Để tôi nhớ một chút….A! Tôi nhớ ra rồi, ‘Nâng cốc ngôn hoan’! Đúng, đúng vậy, Khải Hoa, tôi hy vọng có thể có một ngày cùng anh nâng cốc ngôn hoan, có phải nói như vậy hay không?”
(ngôn: lời nói; hoan: niềm vui; ngôn hoan: chia sẽ niềm vui, lời chúc tốt đẹp)
Khi Gavin nói bốn chữ ‘Nâng cốc ngôn hoan’, giọng phương Tây nói tiếng Trung nghe thật quái dị, vừa chợt nghe sẽ khiến người ta muốn bật cười.
“Ha hả…” Nghiêm Khải Hoa nhịn không được cười ra tiếng.
“Sao thế, tôi nói sai rồi sao?” Gavin nghi hoặc nhìn hắn.”Hắc, mấy lời này tôi học đã lâu rồi, vẫn là nói sai sao?”
“không, chỉ là rất thú vị.” Nghiêm Khải Hoa nhìn thẳng vào Gavin cao một mét chín mươi mấy đang đứng trước mặt, không tự giác cười sâu hơn. “Tôi thật sự mong chờ có một ngày như vậy.”
“tuy rằng hiện tại tuần lễ thời trang còn chưa tiến vào giai đoạn chuẩn bị dữ dội, nhưng anh có thể đến ban công phòng trưng bày vittorio emmanuelle bên nhà thờ xem thử, dãy tủ kính cửa hiệu tại Milan có thể nói là đứng đầu thế giới, ở nơi này anh có thể phát hiện thêm rất nhiều thứ, đối với kiến thức về thiết kế của anh cũng có lợi.”
“Thật đáng tiếc, tôi đối với thiết kế dốt đặc cán mai, nhưng với vittorio emmanuelle nổi danh, vẫn luôn nghe mọi người nhắc đến, thật rất muốn đến tham quan thử.”
“Anh sẽ không thất vọng đâu.” Gavin nói tự tin tràn đầy, đồng thời hướng Nghiêm Khải Hoa nháy mắt.
-0-
Bên cạnh nhà thờ là con đường thời trang nổi tiếng thế giới
-0-
Show diễn kế:
Phương Cẩn khó khăn nuốt ngụm nướt bọt, bình thường luôn quen đóng vai thợ săn, hắn nay rốt cục cảm nhận được cảm giác bị làm con mồi.