Chương 31: Minh châu
Edit: Hắc Phượng Hoàng
Lý thị tuy chỉ là thôn phụ một chữ to cũng không hiểu, nhưng tính tình lại cực kỳ ngay thẳng, đối với người nhìn thuận mắt sẽ bảo vệ. Nàng vốn tưởng rằng phu nhân Trấn Bắc Hầu xuất thân thư hương môn đệ chắc chắn sẽ thanh cao kiêu kì, nghe tiểu thúc tử (*em trai của chồng) nói muốn dẫn mình đi làm quen với đối phương, trong lòng kỳ thật có chút mâu thuẫn, còn có chút tự ti, nào có ngờ được Quan thị lại là người ung dung, thanh tao lịch sự, đối đãi với người thành tâm thành ý, tao nhã có lễ, cho nên rất nhanh đã trò chuyện với nhau thật vui, kết giao bằng hữu.
Cái danh Trấn Bắc Hầu si tình sớm đã truyền đi mọi người đều biết, quý nữ Yên kinh thấy hắn một lòng như vậy với vợ đã ch.ết, còn cho rằng hắn là một ân huệ lang* (người chồng tốt) hiếm có trong thế gian, vì vậy đều muốn gả cho hắn làm vợ, cũng đồng dạng chiếm được một phần si tình. Nhưng Lý thị lại không cho là đúng, Trấn Bắc Hầu đã giao hết si tình cho vợ đã ch.ết, vậy đâu còn có thể vừa ý những nữ nhân khác? Gả cho hắn không phải hưởng phúc, mà là chịu tội, không chừng cả đời đều phải một mình trông phòng, cô đơn chiếc bóng. Đáng tiếc cho một nữ tử tốt như Tố Y, quãng đời còn lại vô duyên vô cớ cứ như vậy bị lãng phí, không có lối thoát, chỉ vì thánh chỉ tứ hôn thì không thể cùng cách.
Nghĩ vậy, Lý thị không khỏi có chút oán trách Thánh Nguyên Đế. Bởi vì nàng từng làm bếp núc trong quân doanh, từng hầu hạ Thánh Nguyên Đế lúc vẫn chỉ là tướng lĩnh phản quân, quan hệ của hai người có thể nói là quen thuộc, vì vậy nhanh mồm nhanh miệng mà nói, “Bệ hạ, ngài làm hại Tố Y khổ rồi, lại chỉ hôn nàng cho cái tên Triệu Lục Ly nhu nhược kia!”
“Đến cùng là chuyện gì xảy ra vậy?” Tiếng Thánh Nguyên Đế lạnh như băng, lông mày cũng nhăn rất chặt.
“Tố Y và Triệu Lục Ly thành thân không đầy nửa tháng, lão chủ chứa Diệp gia kia lại tìm tới cửa, khóc gào muốn Triệu Lục Ly nạp đích nữ thứ chi mà bà ta nuôi dưỡng dưới gối làm thiếp thất, nói Tố Y lòng dạ ác độc, khắt khe hai đứa bé, có một người Diệp gia ở Hầu phủ chiếu khán mới có thể yên tâm được. Ngài nghe xem bà ta nói gì vậy? Nào có đạo lý nhạc mẫu vươn tay vào trong phòng con rể chứ? Huống hồ vị nhạc mẫu này đã không được coi là nhạc mẫu chân chính nữa, lại coi tòa Hầu phủ to như vậy thành hậu trạch nhà mình vậy, muốn cưỡng ép như thế nào thì cưỡng ép thế đấy, muốn chòng ghẹo như thế nào thì chòng ghẹo thế ấy. Nếu như đổi lại là ta, con mẹ nó, đã sớm vả vào miệng rồi!” Lý thị càng nói càng phát cáu, tới mức nói tục, hủy hết cái tư thái giả làm phu nhân luyện mãi mới được đi không còn một tí tẹo.
Tần Lăng Vân vừa nâng trán ai thán, vừa khẽ kéo ống tay áo tẩu tử, ra hiệu nàng nói chuyện chú ý một chút. Bệ hạ hôm nay là quốc chủ Ngụy Quốc, không phải là đầu lĩnh năm đó cùng bọn họ nói chêm chọc cười kia.
Thánh Nguyên Đế vốn tưởng rằng cọc hôn sự này là Triệu Lục Ly bỏ qua tự tôn đi xin, chắc chắn sẽ đối xử tử tế với Quan Tố Y, không ngờ lại có chuyện này. Tạm bỏ qua cái chuyện tình yêu tình ái, vợ cả thánh thượng khâm ban cho, lại còn có cáo mệnh nhất phẩm trên người, dù thế nào cũng phải coi trọng một vài chứ?
Hắn làm như vậy, đặt Quan gia ở chỗ nào? Đặt thánh ý ở chỗ nào? Từ khi Diệp Trăn ly khai, hắn trở nên không gượng dậy nổi, cũng càng ngày không biết phân biệt, chẳng lẽ một nữ nhân thực sự quan trọng đến như thế sao? Nếu như thế, vì sao lúc trước không ngăn cản lão Hầu gia? Thánh Nguyên Đế không đoán ra được tâm tư của Triệu Lục Ly, cũng không có cách nào lý giải được những gì hắn làm, chỉ thấy trong lòng nghẹn một bụng tức, trái lo phải nghĩ lại không biết bụng tức này là vì vị đồng bào ngày xưa, hay là vì vị nữ tử bị người làm nhục kia.
Lý thị thấy Hoàng Thượng thật lâu không nói, lại nói thêm, “Tố Y là người như thế nào, ta chỉ gặp qua một lần là có thể biết rồi, bằng tư thế phong quang tễ nguyệt của nàng, tuyệt đối sẽ không đi khắt khe con trai gái riêng kia, cái lí do của Diệp gia chỉ là cái cớ hại người mà thôi. Cọc hôn sự này chính là bệ hạ khâm ban cho, mà Tố Y lại là đường đường nhất phẩm phu nhân, vốn nên được nhận kính trọng, nhưng Diệp gia ngang nhiên không để nàng vào mắt, đại hôn không được vài ngày đã bức bách Trấn Bắc Hầu nạp thiếp, nói Diệp gia không phải có chủ tâm khó xử Tố Y, đánh ch.ết ta cũng không tin. Bệ hạ ngài nói xem, bọn họ dựa vào cái gì mà dám coi rẻ nhất phẩm phu nhân mà do miệng vàng của ngài sắc phong?”
Không đợi Thánh Nguyên Đế trả lời, Lý thị nói mỉa mai, “Còn không phải dựa thế Diệp tiệp dư sao? Không có Diệp Tiệp dư, Diệp gia bây giờ còn đang ở biên quan buôn bán ngựa đấy!”
Tần Lăng Vân sắp túm nát ống tay áo tẩu tử rồi, nhưng không ngăn cản được nàng bênh vực lẽ phải, trong lòng vừa tức giận vừa buồn cười, đành phải nhìn Hoàng Thượng thở dài bồi tội.
Thánh Nguyên Đế sẽ không so đo với một phụ nhân, huống hồ Lý thị nói không sai, nếu không phải là lưng tựa hoàng tộc, Diệp gia nào dám trực tiếp chống lại Đế sư phủ? Không biết Quan Tố Y hiện tại như thế nào, trong lòng là cảm thụ gì, có oán hận cọc tứ hôn này không?
Sắc mặt Thánh Nguyên Đế lại âm trầm vài phần, cuối cùng ngồi không yên, phất tay áo nói một câu “Dẹp đường hồi phủ” rồi sải bước đi xuống cầu thang, một thoáng thôi đã chẳng còn bóng dáng người đâu nữa.
Tần Lăng Vân nhìn phía dưới đang ba hoa khoác lác, không ai bì nổi Từ Quảng Chí, lại nhìn xem tình cảm quần chúng kích động học giả Nho gia, không khỏi cười rộ lên. Đáng thương những người này hết sức biểu hiện, lại không biết quý nhân mà bọn họ muốn leo lên đã sớm không hứng thú rồi.
So với dự thính khẩu chiến, tựa hồ hắn càng thêm để ý tới Quan Tố Y thì phải? Trong lòng có ý nghĩ này, Tần Lăng Vân lại cười khà khà, thấy tẩu tử vẫn còn tức giận, vội vàng vỗ vỗ cái lưng căng cứng của nàng, sự sủng nịch không thể diễn tả hết bằng lời.
Thánh Nguyên Đế vừa trở lại Vị Ương Cung, liền có ám vệ trình báo lần lượt từng chuyện phát sinh gần đây của Trấn Bắc Hầu phủ.
“Vốn là đau khổ khích lệ Trấn Bắc Hầu lấy Quan Tố Y làm vợ, sau đó nhét làm đích nữ thứ phòng vào kiềm chế chủ mẫu, Bạch Phúc.” Thánh Nguyên Đế thả mật hàm xuống, trầm ngâm nói, “Ông nói xem Diệp gia là cố ý gây ra hay là đánh bậy đánh bạ?”
Bệ hạ chân trước vừa ghi tục danh của Trấn Bắc Hầu phu nhân thêm vào bản danh sách, Lưu thị chân sau liền mang theo Triệu Thuần Hi tình cờ gặp gỡ mẹ con Quan gia, còn nói cái gì mà mới quen đã thân, vô cùng hợp ý, nhất định phải lấy Quan thị làm mẹ kế Triệu Thuần Hi, cuối cùng có chuyện Triệu Hầu gia vào cung xin chỉ. Nhiều chuyện trùng hợp phát sinh trong cùng một thời gian, nếu nói là bên trong không người thúc đẩy, đánh ch.ết Bạch Phúc cũng không tin.
Nhưng chuyện liên quan tới Diệp Tiệp dư, hắn cũng không dám tùy tiện nói tiếp, đành phải cười cái ha ha, “Cái này, cái này, nô tài cũng khó mà nói, có lẽ là ý trời như thế.”
“Cái gọi là ý tời, phần lớn đều là do con người làm ra. Tin tức trong Vị Ương Cung không khỏi bay quá nhanh rồi.” Trong lòng Thánh Nguyên Đế đã định tội Diệp gia rồi, thậm chí còn định cả Diệp Trăn nữa. Nhưng trước kia hắn đã từng thề, chắc chắn bảo vệ Diệp Trăn cả đời không lo, chỉ cần không chạm đến nghịch lân, sẽ không động tới nàng ta, nhưng mà ấn tượng với nàng rốt cuộc là giảm bớt đi nhiều.
“Ngày xưa các ngươi chỉ biết bảo hộ trẫm, bên cạnh thì mặc kệ, sau này thay đổi.” Ném mật hàm vào trong chậu than thiêu hủy, Thánh Nguyên Đế nói từng câu rành mạch, “Phân phối mấy đội ngũ, thanh lý tất cả các cung một lần, từ quý chủ cho tới tiện nô, đều phải điều tr.a rõ ràng, có bộ dạng khả nghi, không câu nệ là ai, chức cao vị thấp, cứ xử lý sạch hết cho trẫm. Ngày sau tất cả các cung có dị động gì, trẫm muốn là người thứ nhất biết được.”
Ám vệ trung tâm, tiếp Hoàng mệnh lập tức đi làm, lật tòa Hoàng thành to như vậy ra tận đáy ngọn nguồn, cũng xác thực thanh lý ra rất nhiều cọc ngầm tiền triều còn sót lại, nhất là ở Vị Ương Cung, tùy tiện tìm cớ xử trí một đám tai mắt.
Thánh Nguyên Đế tuy là xuất thân thiếu tộc trưởng Cửu Lê Tộc, nhưng chung quy chưa từng quản lý bang nước, càng chưa từng làm hoàng đế, mọi việc đang ở bước sờ mò. Trước đây hắn xem thường năng lực của nữ nhân, nhận được tấu chương mới biết, thủ đoạn tranh giành đấu đá của những nữ nhân này không hề kém tàn khốc hơn trong chiến trường đao thương chém giết. Mà ở trong suy nghĩ của hắn, Diệp Trăn sáng trong như trăng, dịu dàng mềm mại, lại không phải là loại lương thiện, trong tay tạm thời không có xảy ra án mạng, nhưng một mình chống lại thái hậu cùng Tần phi toàn cung, nhưng chưa từng rơi xuống hạ phong.
Có thể thấy được nàng làm đủ loại vẻ ta đây hối tiếc đều là đang tranh thủ đồng tình, sau đó dựa thế thượng vị, thậm chí mượn đao giết người.
Mặt Thánh Nguyên Đế phủ đầy sương lạnh, trầm giọng nói, “Trẫm cho rằng nàng là bị buộc bất đắc dĩ mới khuất phục Triệu Minh (cha Triệu Lục Ly), ở bên người trẫm chỉ vì tìm một chỗ sống yên phận, thì ra nàng ta cũng xu nịnh, dùng hết thủ đoạn. Những cái si tình dứt khoát, tình cũ khó quên, hậm hực sống qua ngày, lấy nước mắt rửa mặt của nàng ta, hẳn là đều là giả dối phải không?”
Bạch Phúc nào dám chỉ trích Tiệp dư nương nương, nếu là quay mặt lại Hoàng Thượng lại nhớ thương tới ơn cứu mệnh của nàng, còn không nhổ đầu lưỡi của mình à, vì vậy hắn tại tiếp tục cười ha ha.
Thánh Nguyên Đế cũng không cần câu trả lời của hắn, cười nói trào phúng, “Ở trước mặt quyền thế to như vậy, ai có thể không quên trái tim ban đầu? Diệp Trăn biến thành bộ dạng ngày hôm nay, ngược lại cũng không có gì kỳ quái. Mà thôi, trẫm đã từng nói qua sẽ bảo vệ nàng, vậy thì cứ tiếp tục bảo vệ thôi.” Mặc dù nói như vậy, lại rút hết nhân thủ điều động đến Cam Tuyền Cung về. Diệp Trăn đã có tài cán như thế, có lẽ không cần người bên ngoài thêm trợ lực đâu. Bảo vệ và bảo hộ, khác nhau một chữ, nhưng đãi ngộ lại khác nhau một trời một vực.
Xem hết tất cả mật báo của các cung, xử lý sạch tất cả cọc ngầm và tai mắt, Một bụng tức trong lòng Thánh Nguyên Đế lại chưa từng tiêu giảm. Hắn cầm một tấu chương lên, cả buổi không lật lấy một trang, bỗng nhiên kì cục nói, “Bạch Phúc, trẫm nhớ được người Trung Nguyên các ngươi có một cách nói, nhưng cụ thể đó là mấy chữ nào, trẫm không nhớ rõ.”
“Cách nói gì ạ?” Bạch Phúc bó tay nghĩ không ra.
“Có một viên Minh Châu, nó rực rỡ chói mắt, giá trị liên thành, vốn nên được người ta trân trọng, sưu tầm, nhưng mà bị một loại người không hề có mắt nhìn lấy được, sau đó trở thành đá vụn hoặc cá mục, tùy ý ném ở nơi hẻo lánh, khiến nó ngày ngày bị xếp xó, phủ kín bụi bậm. Đó là cách nói gì?”
“Vàng thau lẫn lộn? Minh Châu bị long đong? Người tài giỏi không được trọng dụng?” Bạch Phúc thăm dò nói.
“Đúng, người tài giỏi không được trọng dụng.” Thánh Nguyên Đế giật mình, vốn con mắt đen tối không khỏi lại thâm thúy vài phần.
Bạch Phúc đợi rất lâu cũng không đoạn dưới, vội ngẩng đầu liếc, thấy Hoàng Thượng đang từ từ xoay huyết ngọc ban chỉ(*) trên ngón cái, biểu lộ tối tăm phiền muộn, tâm tư khó lường, đành phải nơm nớp lo sợ lui vào một góc, tận sức cân nhắc câu “Người tài giỏi không được trọng dụng” là chỉ chuyện gì, hoặc là, người phương nào?
(*)huyết ngọc ban chỉ: nhẫn ngọc đeo trên ngón tay cái có màu đỏ như máu. Hình minh họa đây:
images-1
——
Hậu cung loạn thành như vậy, Thánh Nguyên Đế cũng đau đầu không thôi, nếu Diệp Trăn có năng lực, cũng có thủ đoạn, vậy cứ để cho nàng ta tiếp tục trông coi không sao cả, về phần tiến thêm một bước, có tội nhìn trộm hành tung của đế vương phía trước, vị trí Tiệp dư đã là cao rồi, cái khác thì thành hy vọng xa vời.
Nội tình này Diệp Trăn một mực không biết, quả thực hoảng loạn lên, chỉ vì biến cố tất cả cung nhân không hề nhỏ, có người trong vòng một đêm biến mất vô tung, có người lại bỗng nhiên thò đầu ra, Trong Vị Ương Cung là rõ nhất. Mà nàng là Tiệp dư, chấp chưởng lục cung, nhưng một chút tiếng gió cũng không nghe thấy, lại phải liên lạc với tai mắt của thuộc hạ mới biết được, bọn họ cũng biến mất một cách khó hiểu.
“Nương nương, sau khi cô cô chưởng sự bị điều đi, Tư Cầm và Tư Họa cũng đi rồi, nô tỳ mới vừa đi hỏi, bọn họ không chịu nói, cũng không biết tương lai sẽ đi hầu hạ vị chủ tử nào. Nương nương, chúng ta nên làm cái gì bây giờ?” Đại cung nữ Vịnh Hà của Diệp Trăn lo lắng hỏi.
Cô cô chưởng sự Tư minh là lão nhân tiền triều, ở lại trong tòa cấm cung này đã vài thập niên, trước sau từng phục thị hai vị Hoàng hậu, một vị Chiêu Nghi, có thể nói là mánh khoé thông thiên. Có bà ta với tư cách trợ lực, Diệp Trăn một đường đi được xuôi gió xuôi nước, mà Tư Cầm, Tư Họa là đệ tử đích truyền của bà ta, một người giỏi y thuật, một người giỏi mưu lược, đều là nhân tài hiếm có.
Bởi vì không rõ chi tiết, Diệp Trăn cũng không dám trọng dụng mấy người, chỉ chờ bắt lấy nhược điểm uy hϊế͙p͙ áp chế bọn họ, nhưng mặc dù chỉ là ngẫu nhiên hỏi ý kiến, cũng lấy được lợi ích không nhỏ. Hôm nay nàng không khỏi âm thầm hối hận, nếu là sớm thu nạp mấy người kia, bọn họ sẽ không nói đi là đi. Nếu như bọn họ trở thành tâm phúc người khác, chắc chắn sẽ thay đổi mũi nhọn để đối phó chính mình, vậy thì không ổn rồi.
Trong lòng chuyển vô số ý niệm âm độc, trên mặt Diệp Trăn lại không hề lôh ra, thoải mái tiễn bước người đi, còn ban thưởng phong phú, xem như tình nghĩa chủ tớ, nhưng sau lưng có ý định điều tr.a rõ hướng đi của mấy người làm xử trí tiếp theo.