Chương 39: Hiền thần
Edit: Hắc Phượng Hoàng
Hôm sau, trong Thừa Đức điện, văn võ bá quan phân biệt bên phải trái, cùng tấu chuyện triều đình.Bởi vì Từ Quảng Chí nhờ giúp đỡ, mấy vị học giả uyên thâm đồng thời đã viết tiến thư chuẩn bị trình báo Hoàng Thượng, bỗng nhiên Cảnh Quận Vương tiến lên vài bước gắng sức nói cho Từ Quảng Chí nhập sĩ, cũng thuận theo mà cùng một chỗ phát ra tiếng. Quan phụ thoáng tiến lên một bước, chuẩn bị tán thành, lại nghe thấy lão gia tử nhà mình rất trung khí mà bác bỏ, “Khởi bẩm Hoàng Thượng, Từ Quảng Chí này đạo đức cá nhân có thiếu hụt, thoái hoá biến chất, không thể làm quan…” Cuối cùng triển khai trong tay tấu chương thật dài, niệm tụng từng chữ từng câu.
Cha ơi, chúng ta trước khi đi không phải đã bàn xong rồi sao? Đừng đánh thể diện của Cảnh Quận Vương ngay trên triều, ngài nói không giữ lời à! Quan phụ nâng trán ai thán trong lòng, trên mặt lại mảy may không lộ ra. Mà mấy vị văn thần học phái Pháp gia được hắn bày mưu đặt kế, chuẩn bị vạch tội Từ Quảng Chí đốt sách phế văn, lúc này cũng trở tay không kịp. Bọn họ tuyệt đối không ngờ tới Quan lão gia tử ngay thẳng như thế, tiểu bối học phái nhà mình cũng nói xé là xé, nhưng mà nghe đi, lại bị tính tình cương trực và quang minh lỗi lạc “Ngẩng không hổ với trời, cúi không thẹn với người” của ông làm xúc động, nhao nhao ướt hốc mắt.
Chính sách đẩy minh Khổng thị vừa ban bố không được bao lâu, chư vị đại thần có tất cả các học phái, đương nhiên cũng lo lắng lợi ích bị hao tổn. Mà ngôn luận “Phế truất Bách gia” của Từ Quảng Chí làm cho bọn họ vốn ở tình cảnh tràn đầy nguy cơ càng thêm gian nan, nếu như không thay đổi sửa trị, kết cục của những điển tịch Pháp gia kia không chừng chính là bọn họ ngày mai. Nhưng mà khiến các học giả buông tha cho sở học bình sinh, miễn cưỡng tiếp nhận tư tưởng mình không ủng hộ, còn tàn nhẫn hơn cả trực tiếp giết bọn họ.
Vì vậy, bọn họ muốn chống lại với Từ Quảng Chí đến cùng, thực sự biết rõ Hoàng Thượng tất nhiên sẽ không giương mắt tới học phái khác, chỉ có dùng mạng ra đánh, hy sinh vì nghĩa mà thôi. Lại không ngờ Quan lão gia tử, Thái đẩu Nho học, thầy của Đế vương lại bước ra trước bọn họ. Nếu như sở hữu tất cả học giả Nho gia đều giống như Quan lão gia tử, đức dày lấp lánh, như vậy văn đàn sẽ hưng thịch, triều đình ổn định, xã tắc vững bền.
Đợi Quan lão gia tử lưu loát đọc từng câu từng chữ châu ngọc trong tấu chương xong, trong triều là một mảnh ầm ầm thanh âm trầm trồ khen ngợi, ngay cả võ tướng xưa nay không hợp với văn thần cũng vỗ tay khen lớn, tán thành không ngừng.
Từ Quảng Chí làm việc cực kỳ cao điệu, không, phải nói hai đời đến nay, hắn đều là loại người hẹp hòi, không coi ai ra gì, bất đồng chính là ở kiếp trước có Thánh Nguyên Đế ủng hộ, đời này lại chỉ có thể leo lên quyền quý, từng bước trù tính, khởi điểm bất đồng vận mệnh cũng khác hẳn đi. Ở kiếp trước hắn cũng từng giết hại học giả khác phái, chưa hẳn không có gây thù hằn, nhưng bởi vì chỗ dựa cường ngạnh, bối cảnh thâm hậu, thủy chung đứng không ngã được. Nhưng ở kiếp này, hắn còn chưa có lực tự bảo vệ mình đã bộc lộ tài năng, gây thù hằn vô số, kết cục có thể nghĩ đấy.
Hắn cho rằng đại thần học phái Nho gia đều làm hậu thuẫn cho hắn, lại quên mất người đứng đầu, Quan lão gia tử có thể thưởng thức tác phong ỷ thế khinh người, đốt sách phế pháp của hắn hay không. Đáp án dĩ nhiên là không cách nào thưởng thức, mà lại còn ghét như kẻ thù!
Thánh Nguyên Đế chăm chú lắng nghe Đế sư nói chuyện. Bởi vì trong lòng hắn tôn sùng Pháp gia, bài xích Nho học, ấn tượng của hắn đối với Quan lão gia tử chỉ dừng lại ở chỗ bảo thủ, không biết thay đổi mà thôi. Sau khi ngầm phát sinh tình cảm với Quan Tố Y, hắn mới bắt đầu nhìn kĩ lại lão gia tử một lần nữa, rốt cục phát hiện che dấu phía dưới cổ hủ ngoan cố là trung thành, ngay thẳng, đội trời đạp đất và cương trực.
Mà Quan phụ thì càng thêm thú vị, bên ngoài là chuyên gia Nho học, ngầm thì lại thân thiết với các học giả khác phái, cũng cực kỳ tinh thông Chư Tử Bách gia, một câu “Toàn trí, toàn năng, sành sỏi” cũng không đủ. Hắn đi vào triều đình chính như giao long trước vực thẳm, tất nhiên vui vẻ mà bay lên.
Thảo nào Quan Tố Y lại huệ tâm hoàn chất, chung linh lục tú như vậy(*), lại còn là gia đình có tiếng là học giỏi sâu xa, mưa dầm thấm đất. Lúc này Thánh Nguyên Đế còn không biết, người Trung Nguyên có một câu nói là: yêu ai yêu cả đường đi, bởi vì thích một người mà đương nhiên yêu thích tất cả những người thân bên cạnh người, vì vậy trước kia còn cảm thấy cha con Quan gia cổ hủ, giờ lại cảm phục.
[*huệ chất lan tâm = chất huệ lòng lan, chỉ những người cao nhã, thuần khiết
Chung linh dục tú =1 thành ngữ chỉ nhân vật ngưng tụ linh khí trong thiên địa, dựng dục ưu tú]
Lúc này hắn vẫn còn đang nung nấu, phản kháng, áp lực, nhưng cũng không ngại nâng Quan gia tiến một bước. Đợi tiếng trầm trồ khen ngợi và tán thành dần dần tan đi, hắn nói, “Đế sư nói thật đúng, Từ Quảng Chí này chỉ vì cái trước mắt, đạo đức cá nhân có thiếu hụt, không xứng làm quan.”
Mắt thấy Cảnh Quận Vương như muốn tranh luận, hắn tiếp tục nói, “Trẫm ra thánh ý là ‘Đẩy minh Khổng thị, ức truất Bách gia” lại bị hắn xuyên tạc thành ‘Trục xuất Bách gia, độc tôn Nho thuật”. Nếu như một quan viên mà ngay cả thánh ý cũng không lý giải được, vậy dùng làm gì? Pháp gia hình phạt rõ ràng, Nho gia thi hành nhân ái, Mặc gia yêu thương, binh gia bảo vệ đất nước… Chư Tử Bách gia ai cũng có sở trường riêng, nỗ lực phấn đấu, học giả các phái rồng cuốn hổ nhảy, ý chí chiến đấu sục sôi, vì vậy đại Ngụy ta trăm trăm hoa đua nở, trăm nhà đua tiếng, văn võ quan viên ganh đua, mọi người đồng tâm hiệp lực, sức mạnh như thành đồng, lo gì xã tắc không ổn, giang sơn không vững? Trẫm tôn sùng Nho học chỉ vì một chữ ‘Nhân’, thần tử nhân ái, dân chúng nhân ái, làm sao có thể noi theo bạo Tần đi ‘Đốt sách chôn người tài’? Các ngươi có thể có tư tưởng của mình, trẫm cũng có phương châm trị quốc, chư quân cảm thấy có đúng hay không?”
Một loạt câu truyền xuống, Cảnh Quận Vương đã không còn sức mà cãi lại, ngượng khó tả, mà văn võ bá quan ngay ngắn quỳ xuống đất hô vạn tuế, Quan lão gia tử tức thì bị Hoàng thượng nhân hậu mà cảm động đến rơi lệ đầy mặt, vui lòng phục tùng.
Chuyện Từ Quảng Chí nhập sĩ cứ như vậy bị bác bỏ, Thánh Nguyên Đế lại thẩm tr.a xử lí mấy cọc chính vụ, lúc này đưa ra hoàn thiện pháp điển, trùng kiến chuyện trật tự, bởi vì phía trước có học giả các phái với tư cách chăn đệm, văn võ bá quan rất phối hợp, ngoại trừ tán dương quân chủ thánh minh, không bất kỳ dị nghị gì.
Sau khi hạ triều, Thánh Nguyên Đế giữ đế sư, Quá thường và mấy vị văn thần học phái Pháp gia lại, cộng đồng thương thảo luật pháp cụ thể hoàn thiện chi tiết, tỉ mỉ. Quan phụ đi theo sau lưng Quan lão gia tử, chậm rãi đi đến Vị Ương Cung, nhỏ giọng nói, “Cha, ngài hôm qua đã đồng ý với con rồi mà, vì sao trên triều lại bố trí con vậy.”
Cảnh Quận Vương độ lượng nhỏ hẹp, dã tâm bừng bừng, trước đã có ý lôi kéo Quan gia, lôi kéo không thành lại đến đỡ nanh vuốt, dẫn tâm phúc, lúc này kế hoạch bị Quan gia đảo loạn lần nữa, mặc dù trên mặt giả bộ đại nhân đại nghĩa, trong lòng tất nhiên đã hận thấu Quan gia. Dẫu thế nào hắn cũng là người Cửu Lê Tộc, còn là dòng họ hoàng thất, nếu như hắn cố tình gây khó dễ cho Quan gia, Hoàng Thượng bỏ ai bảo vệ ai còn chưa biết đâu.
Quan lão gia tử bờ môi chưa động, tiếng lòng đã đưa tới bên tai Quan phụ, “Sinh, ta cũng muốn. Nghĩa, ta cũng muốn vậy. Cả hai không thể được cùng nhau, người bỏ sinh mà lấy nghĩa. Lời này ta dùng để động viên con hằng ngày, cũng động viên chính mình. Người khác làm quan hoặc bởi vì quyền lợi, hoặc bởi vì phú quý, người Quan gia ta nhập sĩ vì cái gì, con đã quên sao?”
Quan phụ nhỏ giọng trả lời, “Nhi tử chưa từng quên ngày nào, khai trí cho người trong thiên hạ, mưu sinh cho người trong thiên hạ, khai sáng thịnh thế, thiên hạ thái bình.” Dứt lời dừng một chút, rồi mới tỉnh táo lại nói, “Cha, nhi tử biết sai rồi!”
Quan lão gia tử hừ lạnh một tiếng, lúc này mới hòa hoãn sắc mặt, “Con có thể không quên tư tưởng ban đầu. Con có thể có thủ đoạn khéo léo đưa đẩy, ta đi đạo trung trực của ta, ngày sau tất cả không thể làm chung, hoặc chung sức hợp tác, hoặc tranh phong tương đối, mà mặc cho ta và con chính kiến mà thôi.”
Quan phụ vâng vâng đồng ý, bái phục không thôi. Ai nói lão gia tử không có có tâm cơ, không hiểu cải biến, ông để cho hai phụ tử đi một con đường riêng, chính là tâm cơ lớn nhất, cải biến tốt nhất, thật là tiến có thể công, lui có thể thủ, nếu như gãy một cái, cũng có thể bảo toàn người còn lại.
Hai người ngầm hiểu, dọc đường không nói gì nữa, ở ngoài điện chờ một lát thì được dẫn vào ngự thư phòng.
“Chư vị ái khanh mời ngồi.” Thánh Nguyên Đế không có một chút kiêu ngạo nào, cởi xuống long bào thay đổi thường phục, giơ tay mời mấy vị đại thần ngồi xuống. Trấn Tây Hầu xin nghỉ dài hạn ba tháng sớm đã đợi ở một bên, cầm trong tay một tấu chương thật dày.
“Nước không thể không có vua, càng không thể loạn pháp, pháp loạn tức thế loạn, thế loạn tức dân thương vong, trẫm vốn sớm có ý chỉnh đốn pháp luật, đặc biệt thỉnh chư vị ái khanh tới hỗ trợ nghiên cứu tường tận, làm lại pháp điển, trong sạch thời thế.”
Các vị đại thần đều bị quân vương nhân ái thu phục, muôn miệng một lời mà nói, “Nguyện cống hiến cho bệ hạ, nguyện cống hiến cho đại Ngụy, nguyện cống hiến cho dân chúng.”
“Quá tốt!” Thánh Nguyên Đế long tâm cực kỳ vui mừng, lời ít mà ý nhiều nói, “Trẫm vừa tiếp xúc với văn hóa Trung Nguyên không lâu, học thức giới hạn, không tiện nhiều lời, chỉ một nguyên tắc thỉnh chư quân ghi nhớ: sửa Pháp lúc này lấy ‘Quân nhẹ dân quý’ làm gốc, vì mong muốn của dân chúng, quốc pháp áp đảo tông pháp, ý dân áp đảo tiếng quan, vương tử phạm pháp cùng tội với thứ dân, huỷ bỏ luật lệ cổ lỗ sĩ ‘Hình bất thượng đại phu lễ bất hạ thứ nhân, thân thân tương ẩn, quan quan tương hộ*’, chính thức dùng dĩ nhân vi bản*, dùng người làm gốc.”
[*Hình bất thượng….: Hình phạt không dùng với người có địa vị, dân thường không nói tới lễ nghĩa, *quan quantương ẩn….người thân che chở cho nhau, quan lại bao che cho nhau]
[*dĩ nhân vi bản = dùng người làm gốc]
Trong điện yên tĩnh một lúc, học giả Pháp gia tất nhiên là mừng rỡ như điên, vui lòng phục tùng, lại lo lắng Đế sư và Quá thường nói phản đối, đợi xem thế nào đã, lại thấy hai người song song quỳ xuống miệng nói Thánh Quân, còn kích động hơn cả bọn họ, “Hoàng Thượng một lòng vì dân, đại nhân đại nghĩa, tất nhiên tạo sự nghiệp to lớn muôn đời, phương danh lưu thiên cổ! Bệ hạ vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế!”
Thánh Nguyên Đế vội vàng nâng hai người, trong lồng ngực bắt đầu khởi động ngàn vạn tự, cũng có hùng tâm bừng bừng chí khí. Hắn suy nghĩ một lát, lại nói, “Trừ sửa pháp ra, trẫm còn muốn tạo một công sở khác, tên là Đốc sát viện, do Đốc sát Ngự Sử và cấp sự trung hợp thành, luật lệ can gián Hoàng đế, nghe dân chung quanh nói, vạch tội đủ loại quan lại, giám sát địa phương thực quyền, từ trung ương lớn đến thôn huyện nhỏ, từ Hoàng đế cho tới đủ loại quan lại, vì kéo dài đại sự quốc gia và dân sinh muôn màu, đều trong phạm vi giám sát và nói của Ngự Sử. Trẫm giao phó bọn họ tuyệt đối tự do, phải làm châm kim đá hết sức, vạch tội đủ loại quan lại, không nói hoạch tội, cũng không cứng nhắc, để tránh miễn tai ương hôn quân loạn chính, gian nịnh họa nước…”
Đây cũng là tư tưởng khi nghe Quan Tố Y nói về tệ nạn mà Pháp gia quân quyền độc đoán sinh ra.
Hoàng Thượng nói còn chưa dứt lời, Quan lão gia tử đã quỳ xuống lần nữa, thanh âm hô vạn tuế như núi nở còn đang run, ông thậm chí còn nói ra nguyện ý từ chức vị siêu phẩm đế sư, đi làm thất phẩm Ngự Sử nho nhỏ kia, chờ lệnh vì dân, nhìn thẳng vào lời nghe được. Mọi người còn lại cũng nhao nhao quỳ xuống tình nguyện, không hề có ý miễn cưỡng chút nào.
“Tốt! Có hiền thần như thế này, lo gì đại Ngụy ta không hưng thịnh, xã tắc không vững bền!” Thánh Nguyên Đế cao giọng cười to, cực kỳ thoải mái. Từ giờ khắc này, ấn tượng của hắn đối với phụ tử Quan gia đã hoàn toàn đổi mới, từ nho học quảng cáo rùm beng có cũng được mà không có cũng không sao biến thành xương cánh tay, tâm phúc phụ tá đắc lực.
Tần Lăng Vân cũng bị hai người cao thượng lây, thật là bái phục, thầm nghĩ khó trách Quan Tố Y ưu tú và độc lập độc hành như vậy, thì ra là nguyên nhân gia phong thanh chính. Rồng sinh rồng phượng sinh phượng, lời này quả nhiên đúng vậy.
Mọi người nghị sự từ sáng sớm đến chạng vạng tối, ở Vị Ương Cung dùng qua ngự thiện mới từng người về nhà. Tiến lên trên xe ngựa, quan phụ từ từ nói, “Sửa pháp, thiết lập đốc sát viện, Hoàng Thượng lo nước lo dân, đặt quyền lợi chung lên quyền lợi riêng, con lại muốn mượn cả hai cái này đi làm một việc tư.”
“Chuyện của Y Y?” Quan lão gia tử ngầm hiểu.
“Cha, ngài quả nhiên thông minh trong vạn vật xung quanh.” Quan phụ cười vuốt đuôi nịnh bợ.
“Được rồi, việc này ta xử lý.” Quan lão tử gia tử đảm nhiệm nhiều việc, dù biết rõ nhi tử đào cái bẫy, nhưng suy nghĩ vì cả đời cháu gái an khang thì thực sự vui vẻ chịu đựng.