Chương 41: Tiêu xài
Diệp lão gia một mặt đóng cửa phủ một, mặt khác sai người đi nha môn kinh đô và vùng lân cận, Liên phòng ngự phủ tư, thậm chí báo án chỗ ba quân cấm vệ Tả, Trung, Hữu, yêu cầu bọn họ nhanh chóng phái người đến điều tra. Diệp gia mặc dù xuất thân thấp hèn, chức quan không cao, nhưng Diệp Tiệp dư lại là nữ nhân duy nhất được sủng ái bên người Hoàng thượng, còn là nữ nhân chức vị cao nhất Tam cung Lục viện, nói không chừng Hoàng đế hạ nhiệm là do bà ta sinh ra, mọi người tất nhiên là không dám thờ ơ, lập tức phái tinh nhuệ tiến đến thăm dò, lập tức mặc thêm quan phục vào cung trình báo.Vì khoe khoang quốc bảo, Diệp gia phát thiếp mời cho tất cả những nhà giàu có ở Yên kinh, thế gia vọng tộc khinh thường lui tới với thương nhân, đại đa số bộ phận cự tuyệt rồi, còn có mấy nhà đang suy tàn, xem ở mặt mũi Diệp Tiệp dư mới hạ mình hàng quý. Có một số người là vì xem náo nhiệt hoặc là tới bới móc, nếu không ngay cả đất trống Diệp gia cũng không muốn giẫm, e sợ ô uế đế giày của mình. Mà trong đó đại biểu điển hình nhất tất nhiên là đại trưởng công chúa không thể nghi ngờ rồi.
Hôm nay bị khóa ở Diệp phủ không được ra ngoài, còn có quan binh lui tới điều tra, liên tiếp hỏi ý, cứ như tù phạm, làm sao đại trưởng công chúa không bực bội chứ? Nàng tát một tên binh sĩ chặn đường, quát lạnh nói, “Bổn cung muốn tới thì tới, muốn đi thì đi, xem ai dám ngăn cản! Bổn cung ngay cả vườn Thượng Uyển Hoàng cung cũng có thể tới đi tự nhiên, ở Diệp phủ ngươi lại bị vô cớ giam cầm, chẳng lẽ Diệp phủ ngươi còn to hơn cả Hoàng cung hay sao? Diệp Tiệp dư chỉ là Tiệp dư, chưa từng tấn phong Hoàng hậu, đừng thực sự coi bản thân trở thành quốc trượng chân chính. Quốc trượng Đại Ngụy ta còn chưa tới phiên một cái bán hàng rong buôn bán ngựa ở biên quan tới đảm đương, không vứt hết thể diện à!”
Binh sĩ vội vàng quỳ xuống xin lỗi, cuối cùng lui sang hai bên cung kính cho nàng ly khai. Thấy Đại trưởng công chúa đi rồi, mấy vị tông phụ thân phận hiển hách cũng muốn trở về nhà, lại bị ngăn lại, không khỏi nóng giận công tâm, nói thẳng muốn bẩm báo Hoàng Thượng, trị Diệp gia tội đại bất kính.
“Lão gia nhà ta cùng Trung Lang tướng đã vào cung bẩm báo việc này, không tới nửa canh giờ ý chỉ của Hoàng thượng sẽ ban xuống, thỉnh chư vị phu nhân, tiểu thư kiên nhẫn chờ, không cần phải bối rối. Ta và Phồn Nhi lập tức đi Cam Tuyền Cung, thỉnh nương nương hỗ trợ nghĩ cách, bị hủy dù sao cũng là vật ngự tứ, mà giá trị lại cực kỳ quý trọng, Diệp phủ ta không dám tự ý quyết định.” Lưu thị một mặt sai nha hoàn bà tử dâng trà bánh hầu hạ chu toàn, mặt khác dẫn Diệp Phồn trang phục lộng lẫy, chuẩn bị vào cung yết kiến Tiệp dư nương nương.
Các vị nữ khách thấy bà ta mang Hoàng Thượng cùng Diệp Tiệp dư ra, đành phải im tiếng, ngồi xuống uống trà, nhưng oán hận tức giận trong lòng lại không hề vơi, ngược lại càng ngày càng tăng. Nếu không có Hoàng Thượng làm chỗ dựa, Diệp gia là cái khỉ gì, cả người toàn mùi nước tiểu với phân ngựa, chát hương phấn đeo cài đầu là có thể làm bộ mình là một con người rồi hả? Thực nực cười!
Triệu Thuần Hi bị mấy tiểu thư thân phận không bằng mình vây quanh trấn an, cảm thấy không kiên nhẫn, nghe được Lưu thị muốn vào cung, vội vàng chạy tới năn nỉ, “Ngoại tổ mẫu, con đã lâu không gặp dì cả, rất nhớ ngài ấy, người mang cả con đi đi. Con sẽ biết điều mà, tuyệt đối sẽ không nói lung tung, sẽ không tùy ý chạy loạn.”
Lưu thị chung quy là thiệt tình yêu thương hai đứa cháu ngoại, thấy đáy mắt nó tràn đầy nhớ thương, bèn đồng ý cho đi. Một đoàn người ngồi xe ngựa nhanh chóng chạy đến cửa cung, đưa bài tử thỉnh gặp.
Trong Cam Tuyền Cung, Diệp Trăn ném thẻ bài đi, lạnh nhạt nói, “Bổn cung vẫn còn cấm túc, không thể tiếp khách, thưởng mấy đồ vật rồi đuổi đi bọn họ đi.”
“Nương nương, lúc này xảy ra chuyện lớn rồi, ngài không thể không gặp nha.” Vịnh Hà lo lắng nói, “Mới vừa rồi Lão phu nhân nói, ngài thưởng cho cây Hồng San Hô kia ở trong phủ không biết bị tặc tử nào đánh nát, cấm vệ quân, cận vệ kinh đô và vùng lân cận đang tr.a xét, thẩm tra, nhưng mà không thấy một chút dấu vết nào, mà gia đinh phụ trách trông coi san hô có tận hơn mười người, bao bọc vây quanh rương nhìn đăm đăm, cho đến khi mới mở rương đó ra cũng không có phát hiện dị trạng gì. Ngài nói chuyện này có kỳ quái hay không, không biết là ai làm ra, Diệp gia hay là Hoàng Thượng?”
“Nát?” Diệp Trăn sợ hãi cả kinh, đề cao âm lượng, “Bị người đánh nát?”
“Đúng vậy ạ! Mới đầu nô tỳ cũng cho là mình nghe nhầm.” Vịnh Hà lộ ra thần sắc sợ hãi, chỉ vì tặc tử kia đến vô tung đi vô ảnh, như là quỷ mị.
“Hầu hạ Bổn cung thay quần áo, Bổn cung đi gặp Hoàng Thượng ngay. Ngươi dẫn mẫu thân và mấy người kia vào, Bổn cung nhận được thánh ý rất nhanh sẽ quay lại.” Diệp Trăn nhanh chóng trang điểm, biểu lộ nôn nóng.
Cây Hồng San Hô kia về phẩm tương, màu sắc, độ cao, tư thái, đều rất khả quan, cũng coi là một kiện quốc bảo, nhưng mà Hoàng Thượng không thích cái này, lúc tiếp nàng tiến cung, nàng “Độc cũ tái phát”, bởi vì trong lòng áy náy đã mở kho riêng, mang một ít đồ vật cho Cam Tuyền Cung, cây san hô này chính là một trong số đó. Cũng bởi vậy, chỉ Diệp Trăn biết rõ, quốc bảo kia không phải là Hoàng Thượng sủng ái mới tiến hành hậu thưởng, chỉ là tiện tay đưa tới mà thôi.
Nhưng quốc bảo chung quy là quốc bảo, nàng có thể chi phối, nhưng không thể làm tổn hại. Lúc này Diệp gia để xảy ra chuyện, nếu như không bắt được đầu sỏ gây nên, không tránh khỏi phải chịu tội danh.
Đến lúc này, Diệp Trăn mới biết, Hoàng thượng cảnh cáo còn không coi là mất mặt, lần này tai hoạ mới chân chân chính chính tổn thương gân động xương đây. Nếu như nó lặng lẽ nát trong khố phòng Diệp phủ thì cũng thôi đi, nhưng mà nó lại nát trước mặt mọi người, đây rõ ràng là tặc tử cố ý gây ra, khiến thanh danh Diệp gia mất sạch mà!
Cùng lúc đó, Thánh Nguyên Đế trong Ngự thư phòng đã tiếp kiến Diệp lão gia cùng Trung Lang tướng, đợi hai người nói xong, không nhanh không chậm mà nói, “Đã không tìm ra được điểm đáng ngờ, cũng không bắt được nghi phạm, vậy thì thôi đi.” Việc này vì sao phát sinh, có lẽ Ngụy Quốc không có người rõ ràng hơn hắn, lúc này hắn đã sửa Pháp, lại muốn làm lại công sở, ước gì có thể tách một khắc ra thành hai khắc để dùng, đâu có thời gian và tinh lực lãng phí ở cái chuyện không quan trọng này?
Một cây san hô cũng xưng là quốc bảo, mà còn đón lấy muôn vàn cực kỳ hâm mộ, tất cả ghen ghét, cuối cùng lại huy động rất nhiều nhân lực, vật lực, gây ra nhiễu loạn; ngay cả nha môn kinh đô và vùng lân cận, phối hợp Phòng ngự phủ tư, tam quân cấm vệ cũng xuất động, có thể sánh bằng vụ án phá vỡ bang quốc. Nếu không có việc này, hắn cũng không biết Diệp gia còn có năng lực đến tận đây cơ đấy.
Thánh Nguyên Đế âm thầm hít sâu, khuyên bảo chính mình nhất định phải khoan dung độ lượng, thương cảm thần tử, lúc này mới đè sát niệm đầy lòng xuống.
Diệp lão gia không dám nhìn thẳng thánh nhan, nên không nhìn thấy sát khí trên mặt Hoàng Thượng, biểu lộ nhẫn nại đến cực điểm, không phục nói, “Việc này sao lại thôi được? Cây san hô này là Hoàng Thượng ngự tứ, tặc tử kia đều dám xuống tay, chẳng phải là chĩa về Hoàng Thượng hay sao? Hôm nay Tiết lão tặc đã ở phía tây xưng Vương, trong kinh cũng không thiếu dư nghiệt tiền triều, không chừng việc này là do bọn họ trù tính. Hôm nay có thể nhằm vào Diệp phủ, làm sao biết ngày mai không dám ám hại Hoàng Thượng? Vì Hoàng Thượng an nguy mà tính, nhất định phải tr.a rõ đến cùng mới được!”
Thánh Nguyên Đế cong ngón tay lại đánh mặt bàn, từ từ nói, “Trẫm sửa bốn điểm cho ngươi, một, Hồng San Hô kia không phải là quốc bảo, nó chỉ là một vật trang trí có cũng được mà không có cũng không sao thôi, trẫm cũng không coi vào mắt; hai, Hồng San Hô kia là Diệp Trăn thưởng cho Diệp phủ, không phải là trẫm ngự tứ, đừng cầm Long uy của trẫm đi ra oai cho Diệp phủ các ngươi; ba, phòng vệ trong kinh do trẫm định đoạt, không cho người ngoài quyết định; bốn, trẫm trước đây có nói, nếu không có nguy cấp quân địch hãm thành, loạn thần tặc tử mưu triều soán vị, Ngụy Quốc xã tắc nguy ở sớm tối, tam quân cấm vệ và Liên phòng ngự phủ tư không được tự ý động, nếu không sẽ dùng tội mưu nghịch luận xử, giết không tha!”
Vừa dứt lời, Trung Lang tướng đi cùng Diệp lão gia đến đây gặp mặt thiên nhan đã đổ mồ hôi lạnh như thác nước, run như cầy sấy, trong lòng gào thét bị Diệp gia lừa thảm rồi! Hoàng Thượng căn bản không sủng ái Diệp Tiệp dư giống lời đồn đâu, càng chưa nói tới ngoan ngoãn phục tùng, nói gì nghe nấy.
Mà Diệp lão gia là thương nhân, đối với quan hệ lợi hại càng thêm nhạy cảm, rất nhanh đã lĩnh hội ngụ ý của Hoàng thượng: một, trẫm không coi trọng Hồng San Hô, cũng không coi trọng con gái Diệp gia ngươi; hai, Diệp gia mượn Long uy lôi kéo triều thần đã chạm đến tận cùng nhẫn nại của trẫm, kính xin tự hạn chế; ba, Diệp gia chức vị nhỏ, không có tư cách tham dự triều chính; bốn, tự tiện điều động phòng ngự kinh đô và vùng lân cận, đã phạm tử tội, nếu trẫm mất hứng một cái, tùy thời có thể kéo các ngươi xuống xử trảm!
Lần lượt cảnh cáo mịt mờ đánh vào màng tai, làm cho Diệp lão gia thiếu chút nữa hồn phi phách tán. Con gái, con gái không phải rất được sủng sao? Làm sao lại không hề giống vậy? Nhưng tình huống nguy cấp, không cho suy nghĩ sâu xa, hắn vội vàng quỳ xuống đất dập đầu, không ngừng thỉnh tội, mồ hôi ồ ồ ướt đẫm áo mỏng, bên trên triều phục dính lại một mảnh nước đọng dài hẹp, nhìn cực kỳ chật vật.
Thánh Nguyên Đế cầm một phần tấu chương chậm rãi đọc qua, đợi hai người dập đầu rách trán mới nói, “Người trong Liên phòng ngự phủ tư và tam quân cấm vệ tự tiện rời cương vị, đồng thời trượng trách 100, hạ ba bậc. Diệp gia phúc lộc nông cạn, khó nhận thánh ân, trời không có cảm tình, nát thành đá vụn. Án này không cần dò xét nữa, dừng ở đây.”
Diệp lão gia và Trung Lang tướng tránh được nạn mất mạng, liên tục đồng ý. Vừa định dập đầu chào từ giã, lại nghe thấy thanh âm bên ngoài truyền đến Diệp Tiệp dư cầu kiến.
Đúng lúc này ngươi đến xem náo nhiệt gì? Diệp lão gia cũng không nhận ra Hoàng Thượng sẽ cho con gái mặt mũi, trái lại, vừa dập tắt không ít lửa giận sợ là lại nhảy lên thăng lên, quả nhiên lại nghe thấy Hoàng Thượng nói, “Bảo nàng ta trở về đi, ngày sau thư phòng trọng địa không được bất luận Tần phi nào tới gần, người xông vào giết không tha!” Bạch Phúc vâng vâng đồng ý, đi ra ngoài truyền lại khẩu dụ.
Thoáng nhìn hai người nhũn như bùn, Thánh Nguyên Đế phất tay lạnh nhạt nói, “Tản đi. Diệp đại nhân có thể đi Cam Tuyền Cung trò chuyện cùng Diệp Tiệp dư, để tránh Diệp gia không nghe rõ, đi sai bước nhầm. Cái ân cứu mạng kia cũng không đủ cho các ngươi dùng cả đời, vẫn nên tiết kiệm đi.”
Diệp lão gia đã là gan liệt hồn bay, không dám nhiều lời, lê chân ra khỏi Vị Ương Cung, cứ như từ Diêm La điện trở lại nhân gian, thiếu chút nữa sụp đổ gào khóc. Trung Lang tướng có quan hệ thân thiết với hắn hung ác nói, “Trượng trách 100, hạ xuống ba cấp, giỏi một quốc trượng đại nhân mánh khoé thông thiên! Xuất cung, ta sẽ vì đại nhân tuyên dương Diệp gia ‘Quang vinh sủng’ trước mặt Hoàng Thượng!” Dứt lời tự đi Đình Úy phủ lĩnh phạt không đề cập tới.
Diệp lão gia cảm thấy hoảng hốt, liên tục xin lỗi, lại bởi vì Bạch Phúc ở bên cạnh nên không dám đuổi theo, đành phải trơ mắt nhìn hắn dần dần từng bước đi. Bạch Phúc đưa tay mời, “Xin mời Diệp đại nhân. Hoàng Thượng lúc này còn có thể khai ân cho ngươi và Diệp Tiệp dư gặp mặt một lần đã là rộng lượng lắm rồi, nếu không ngài ấy mà không đề cập tới một câu nào, Diệp gia các ngươi cứ tiếp tục làm, không chừng năm nào tháng nào sẽ phạm vào kiêng kị, ngay cả ch.ết cũng không biết ch.ết như thế nào. Nô tài lắm miệng khuyên bảo các ngươi một câu, tình cảm ngày xưa hoàn toàn chính xác là dùng tốt, nhưng ân dễ sinh oán, không nên không biết chừng mực mà tiêu xài hết tha thứ của bệ hạ, phải biết quân uy khó dò, đế vương vô tình, đảo mắt thôi thì thời tiết đã thay đổi rồi.”
Diệp lão gia bị khuyên bảo lần nữa, lúc này lục phủ ngũ tạng đã nát hết, vừa chà lau mồ hôi lạnh vừa tất cung tất kính đồng ý, đâu còn vẻ hăng hái, sức lực coi trời bằng vung của sáng sớm hôm nay nữa. Nhưng mà hắn lại không biết, Hoàng Thượng dùng chiêu thức ấy vẫn chỉ là xao sơn chấn hổ, phụ tử Quan gia lại muốn đánh gãy toàn bộ xương cốt của bọn họ.
Quân tử báo thù mười năm không muộn, nhưng quân tử báo thù tất nhiên cũng chia lượng đủ mười phần