Chương 87: Từ quan
Triệu phủ xảy ra chuyện lớn như vậy, Kim Tử đương nhiên không dám giấu diếm, ghi kỹ càng tất cả những chuyện trải qua ở bên trong mật hàm, lo lắng bệ hạ hiểu lầm phu nhân ngoan độc, còn miêu tả rõ ràng từng chuyện nàng nổi lên ý định như thế nào, quyết đoán như thế nào, cứu đứa bé ra như thế nào, ôm nó khóc rống như thế nào, đặt nó ở bên người Nguyễn thị để cho hai mẹ con gặp mặt lần cuối cùng như thế nào, khiến người ta như lâm vào cảnh sắc kì lạ.
Thánh Nguyên Đế sau khi thu được mật hàm nhìn đi nhìn lại, tuy biểu lộ vẫn bình tĩnh, nhưng trong đôi mắt xanh đen lại chợt có điện quang sấm sét đang nháy động. Hắn dùng lực xiết chặt mật hàm, tay dần dần bắt đầu phát run, như đang ẩn nhẫn thống khổ lớn lao, chần chờ mấy khắc chung, rốt cục mở ra mật thất nội điện, ý muốn đi vào.
“Bệ hạ, người làm sao vậy?” Bạch Phúc không thể biết được trong mật hàm viết cái gì, nhưng ông hiểu được, nếu như bệ hạ đi vào cánh cửa này, chắc chắn sẽ bỗng dưng nổi điên, sau đó hung hăng thương tổn bản thân mình.
Đầu lĩnh ám vệ cũng không chịu nổi phải hiện ra thân hình, quỳ xuống đất tận lực ngăn lại, “Bệ hạ, chuyện quá khứ thì để nó qua đi, đừng luôn nhớ mãi. Đồ vật trong phòng này, sớm nên cho một mồi lửa thiêu hủy đi.”
Thánh Nguyên Đế không nói một lời lách qua hắn, đi nhanh vào trong. Mật thất không rộng lắm, vách tường bốn phía khảm nạm rất nhiều Dạ minh châu, mà trên tường đối diện cửa ra vào treo một bức tranh khắc bản, nghe nói là Thái hậu riêng tìm họa sĩ Đông Dương, dựa theo tình cảnh chân thật miêu tả, tên là vẽ phù thế. Sắc thái của nó rất diễm lệ, dùng thuốc màu trải qua xử lý đặc thù, có thể bảo tồn ngàn năm mà không mục.
Vừa mới đập vào mắt chính là mảng lớn màu hồng, đó là máu tươi đầy đất. Nếu như là trước đây, Thánh Nguyên Đế đã sớm bị kích thích mà khởi xướng điên cuồng, sau đó tùy ý đánh nện chém giết một phen, cho đến khi mình bị trọng thương hoặc thể lực chống đỡ hết nổi mới không cam lòng mà nằm vật xuống.
Đầu lĩnh ám vệ và Bạch Phúc sớm đã làm chuẩn bị ứng phó một mãnh thú ăn thịt người, nhưng tình huống hôm nay lại đặc biệt bất đồng. Bệ hạ êm đẹp mà đứng trước tranh khắc bản, ngoại trừ hai tay nắm chặt thành đấm, thì không có dị trạng khác thường. Hắn cực kỳ bình tĩnh nhìn đi nhìn lại bức họa kia, bỗng nhiên nở nụ cười trầm thấp, trong tiếng cười có đắng chát, cực kỳ bi ai, càng nhiều hơn đó là thoải mái.
Lúc hắn quay đầu lại, trên mặt đã phủ kín nước mắt, lần nữa cầm lấy mật hàm không biết đã viết cái gì kia, dùng biểu tình cực kỳ ôn nhu đọc lại.
Trong lo nghĩ, đầu lĩnh ám vệ và Bạch Phúc mơ hồ nghe thấy hắn nghẹn ngào nỉ non, “Thì ra trẫm không phải là tội nghiệt, mà là hi vọng, ban ân, còn là tánh mạng kéo dài của mẫu thân. Trẫm không phải yêu ma quỷ quái, Địa Ngục La Sát, trẫm là đứa bé mà mẫu thân dùng tánh mạng bảo hộ!” Hắn cười cười rồi lại khóc lên, khóc trong chốc lát rồi lại cười, nhìn qua tựa hồ còn có lý trí, so với lúc luống cuống thì càng thêm dọa người.
Đầu lĩnh ám vệ và Bạch Phúc chưa bao giờ thấy hắn thất thố như thế này, đều cho rằng cử chỉ của hắn là điên rồi, đang nghĩ ngợi có thỉnh phù thủy tới trừ tà cho bệ hạ hay không, thì thấy hắn bỗng nhiên thu hồi tất cả biểu lộ, vừa dùng khăn lau nước mắt vừa đi ra mật thất, trong giọng nói chan chứa nồng đậm yêu thương, “Phu nhân lại cứu trẫm một lần, không hổ là phu nhân của trẫm.”
Đến cùng trong mật hàm viết cái gì vậy? Lại chữa khỏi bệnh điên cho bệ hạ? Đầu lĩnh ám vệ và Bạch Phúc tò mò ngứa tim ngứa phổi.
Ba ngày sau, nghi hoặc trong lòng bọn họ rốt cục cũng được giải đáp, vốn là Quan phu nhân sau khi đệ muội khó sinh tử vong đã mổ ra bụng của nàng, lấy đứa bé ra, sau đó may lại vết mổ. Việc này cũng quá dũng cảm đi à nha?
Ngay cả ám vệ giết người như ngóe cũng cảm thấy không chịu đựng nổi, nói gì tới dân chúng thấp cổ bé họng? Này đây, khi người Nguyễn gia ồn ào truyền bá khắp nơi, Quan phu nhân liền được cái bêu danh “Yêu phụ”, kỳ nhân kỳ sự rất có hiệu quả dỗ trẻ con khóc đêm. Những đứa trẻ khóc đêm không thể dạy dỗ được nay bị dọa sợ, trưởng bối nghiêm mặt nói ra, “Còn ồn ào, ồn ào nữa ta để cho Đại phu nhân Triệu gia đến mổ ngươi, cho ngươi rách một lỗ!” Đảm bảo khiến trẻ con nghe lời giống như chim cút.
Mới chỉ ba ngày thôi, danh tiếng nhân đức của Quan gia bị phá hủy không còn một mảnh, thấy tấm biển đế sư phủ, người nhát gan sẽ lách qua, gan lớn thì cầm cục đá hoặc trứng thối ném loạn một trận, còn có phụ nhân tin Phật giáo lén lút hoá tiền vàng mã ở chỗ chân tường, đánh tiểu nhân, đuổi yêu tà, khiến cho Quan gia chướng khí mù mịt.
Quan lão gia tử và Quan phụ không hề có ý trách tội hòn ngọc quý trên tay một chút nào, vẫn xuất hành như thường, bằng chân như vại. Bọn họ biết rõ, việc này nếu không có người trợ giúp, nhất định sẽ không huyên náo lớn như vậy, bên ngoài nhìn như nhằm vào Y Y, kì thực mũi kiếm lại chỉ vào Đế sư phủ. Nhưng bọn họ không thẹn với lương tâm, tất nhiên là lâm nguy không sợ, đợi ba ngày, rốt cục đợi đến lúc có người ở trên triều làm khó dễ.
Tống đại nhân Tống Huyền vừa gia nhập Thượng thư đài, mặc dù mới hai mươi, lại đảm đương chức vị Tào giá hộ Tào Thượng thư, cầm ngọc hốt, tiến lên một bước, “Khởi bẩm Hoàng Thượng, vi thần muốn vạch tội hai người.”
“Chuẩn tấu.” Con mắt Thánh Nguyên Đế nặng nề liếc nhìn hắn một cái.
“Vi thần muốn vạch tội đế sư và Thái thường không biết dạy con, đạo đức cá nhân có thiếu hụt, xúi giục Quan thị khinh nhờn di thể, làm Quỷ Thần tức giận, làm chuyện yêu ma. Thi hài bị mổ, vong hồn gặp nạn, thực sự là hành vi phạm tội thế gian hiếm thấy, cũng diệt tuyệt nhân tính, kính xin Hoàng Thượng theo lẽ công bằng xử trí, giải tội cho vong hồn, để cho người ch.ết được yên giấc.”
Hắn vừa dứt lời, lại có mấy người đứng ra tán thành, đều có phần có quyền thế căn cơ thế gia huân quý.
Thánh Nguyên Đế đang định tức giận, Quan lão gia tử và Quan phụ đã từ từ cỡi mũ miện, đi trừ quan bào, bước lên trước quỳ lạy. Quan phụ chắp tay, giọng điệu nghiêm nghị, “Khởi bẩm Hoàng Thượng, tiểu nữ mổ bụng, không phải là khinh nhờn di thể, mạo phạm Quỷ Thần, mà là cứu trợ thai nhi chờ sanh trong bụng. Phật ngữ có câu: ‘Ông trời có đức hiếu sinh, cứu một mạng người hơn xây bảy tòa tháp”, tục ngữ lại nói: ‘Mạng người như trời, không thể khinh thường’. Tiểu nữ không giết người, ngược lại còn cứu một người, vi thần quả thực nghĩ mãi mà không hiểu nó sai ở chỗ nào. Nhưng thế nhân đều nói nó cứu lầm rồi, vậy thì liền sai lầm đi, vi thần và phụ thân dùng hai cái nón lụa đen này đổi lấy một cái mạng, chưa từng cảm thấy thua lỗ tí tẹo, ngược lại cảm thấy may mắn! Lúc này liền từ quan về nhà.”
Lão gia tử cũng chắp tay, xúc động nói, “Công đạo không ở nhân tâm, thiện ác đều có trời định. Cháu gái lão phu có phải là yêu phụ hay không, thần minh đang nhìn, vong hồn đang nhìn, đứa nhỏ may mắn còn sống kia cũng đang nhìn. Lão phu không hề thấy nó thiếu hụt đạo đức cá nhân, còn muốn khen nó một câu công đức vô lượng, tim đồng gan sắt, dám vì người không biết làm, dám gánh người không dám gánh, là nữ tử tốt tuyệt đỉnh mà Quan gia ta giáo dưỡng ra. Hôm nay lão phu từ quan vì nó, lão phu không hề cảm thấy đáng tiếc, chỉ cảm thấy thoải mái, ngàn năm gia huấn của Quan gia ta chỉ có một câu —— ngẩng không thẹn với trời cúi không thẹn với người. Nó cúi đầu và ngẩng đầu đều không thẹn, ta cũng không oán không hối! Hoàng Thượng, lão phu cáo từ.”
Dứt lời cũng không đợi Hoàng Thượng phản ứng, dẫn nhi tử đi nhanh ra ngoài, tay áo tung bay.
Nghe ông dõng dạc, chính khí nghiêm nghị một phen nói xong, lại thấy ông không hề nhớ mong quyền thế một chút nào, nói đi là đi, văn thần hơi có khí khái đã bị ông thuyết phục, mà chúng võ tướng đã sớm tâm phục khẩu phục đối với lão gia tử, tất nhiên là ầm ầm phát ra tiếng xin tha cho ông, có mấy người đã rút đao kiếm ra, muốn bổ Tống Huyền ngay tại chỗ.
Người giống như phụ tử Quan gia, quả thật là thanh liêm trong triều, cho tới bây giờ đối với chuyện hay người không đúng, thì không có ý kiến sau lưng, không phân chia đảng phái, không phân chia văn thần, võ tướng, ngươi có đạo lý, bọn họ sẽ giữ gìn; ngươi xúc phạm quốc pháp, bọn họ sẽ vạch tội,. Tiểu nhân thì sợ, quân tử thì kính, quân nhân đầu óc xưa nay toàn cơ bắp càng thân cận với bọn họ, đầu rạp xuống đất.
Nếu như Đế sư và Thái thường rời xa triều đình, văn thần, võ tướng sợ là sẽ phải tranh phong tương đối.
Thánh Nguyên Đế căn bản không có ngờ tới hai vị Thái Sơn quyết tuyệt như thế, nói đi là đi, đợi lúc phục hồi tinh thần lại chỉ có cười khổ, ngưng cười nghĩ đến phu nhân bị chỉ trích, lại đau lòng một hồi.
Con mắt hắn đầy màu sâm lãnh mà nhìn lại Tống Huyền, nói từng chữ từng chữ một, “Nếu như trẫm nhớ không lầm, Tống đại nhân mới vừa vào Thượng thư đài, gánh chức vị thay Pháp Tào giá bộ Tào Thượng thư, quản lí tư pháp tòng quân, luật pháp án kiện trong ngục, giám sát trộm cắp, biết đồ vật ăn cắp ở đâu, phúc thẩm các nơi có án, đúng hay không?”
Tống Huyền không rõ ràng cho lắm, vâng vâng đồng ý, “Vâng.”
Thánh Nguyên Đế lại nói, “Ngày trước luật pháp dân hình đã chỉnh sửa hoàn tất, tiêu chuẩn cơ bản của nó như thế nào?”
“Lấy dân làm gốc, mạng người như trời.” Nói ra những lời này, Tống Huyền mới bắt đầu đổ mồ hôi. Hắn chỉ biết Quan thị mổ di thể, hành vi kinh thế hãi tục, vi phạm nhân đạo, lại quên mất ước nguyện ban đầu của nàng là thuận theo Đạo trời. Cứu một mạng người hơn xây bảy tòa tháp, Phật tổ cũng sẽ không trách nàng, vậy đâu đến phiên phàm nhân xen vào.
“Làm khó ngươi còn nhớ rõ.” Thánh Nguyên Đế tựa hồ rất vui mừng, rồi lại nhanh chóng giận tái mặt truy hỏi, “Trong đó khoản thứ sáu, thứ bảy có nội dung gì?”
Đầu óc Tống Huyền trì độn trong chốc lát, lúc mở miệng tiếng nói đã khàn khàn như lệ, “Khoản thứ sáu, thứ bảy, nếu như các nơi phát sinh chuyện mạng người, chuyện vượt tử tội, quan phủ địa phương không được tự ý chuyên quyền, phải báo cáo lên các cấp, các cấp phê duyệt, tất cả tử tù phải phúc thẩm xong mới được nhận về đợi trảm, trước thu đông nếu có oan khuất, có thể đưa đơn kiện, trình bày hết nội tình, mỗi khi có đơn kiện, quan phủ tất nhiên sẽ điều tra, không thể đổ trách nhiệm lên người khác.”
“Thì ra ngươi đều nhớ rõ đấy.” Thánh Nguyên Đế nhìn chung quanh triều đình lặng ngắt như tờ, từ từ nói ra, “Đối đãi với tử tù, triều đình còn để cho hắn một đường sinh cơ, đối đãi với trẻ mới sinh vô tội, chỉ vì nó nhỏ yếu, miệng không thể nói, chân không thể đi, liền có thể coi như không thấy sao? Các ngươi cảm thấy Quan phu nhân cứu sai rồi, biết rõ thai trong bụng động đậy, còn để đứa bé mai táng cùng cơ thể người mẹ, đấy là nên làm sao? Các ngươi không biết thị phi, thiện ác, trẫm quả thực không hiểu.”
Hắn nhìn chằm chằm vào Tống Huyền, giọng lạnh như băng, “Biết rõ mạng người có thể cứu mà không cứu, trái lại còn trách cứ người ta cứu lầm, loại ngữ điệu hồ đồ này đúng là từ trong miệng Pháp Tào Thượng thư nói ra, trẫm cảm thấy khiếp sợ vô cùng, cũng thất vọng vô cùng. Nếu như ngày sau có án mạng người muốn báo tới chỗ ngươi phúc thẩm, phải chăng ngươi cũng sẽ điên đảo trắng đen, thiện ác chẳng phân biệt được như hôm nay?”
Hắn nhấc bút lên, vừa chậm rãi nói vừa viết xuống công văn bãi miễn, “Quốc pháp chính là căn cơ vững chắc xã tắc, không thể khinh thường. Trẫm tuyệt đối sẽ không để quốc pháp giao cho người thị phi chẳng phân biệt được, thiện ác không rõ. Biết rõ bên trong có một sinh mệnh nhỏ, nhưng ngay cả một tầng bụng cũng không dám cắt, Tống đại nhân đã nhát gan vậy, cũng bất nhân bất nghĩa, còn không hề có tâm huyết, quả thực không có nửa điểm làm đúng, cái chức vị Giá bộ Tào Thượng thư này ngươi cũng đừng ngồi nữa, để cho người khác thôi.” Dứt lời nhìn nhìn những người tán thành Tống Huyền kia, lắc đầu cười lạnh, lại chỉ vào một gã đề hình quan vừa góp lời cho hai vị Thái Sơn, nói ra, “Tân nhiệm Pháp Tào Thượng thư, hãy xưng tên ra.”
Người nọ vạn không ngờ tới bầu trời bỗng dưng lại rớt xuống cái bánh lớn, nện vào đầu khiến hắn choáng váng, trong hoảng hốt báo tính danh, liền thấy Hoàng Thượng đang ngự bút viết xuống công văn nhiệm mệnh, đóng ngọc tỉ, sau đó phất tay áo rời đi.
Tống Huyền mới còn thoả thuê mãn nguyện đã mặt không còn chút máu, xụi lơ trên mặt đất, bị hai gã nội thị kéo đi ra ngoài, ném ở bậc thang. Hắn đấm ngực dậm chân, cảm thấy hối hận vô cùng.