Chương 6
Từ Lại Linh nhớ lại, khi biết mẹ của Lâm Hi Nhiên sống ở Nghi Lan thì cô náo loạn muốn đến đó chơi, tạo ra không ít chuyện cười.
“ Muốn lên Bắc Nghi thì trước tiên bạn phải ngủ đã”. Lâm Hi Nhiên nhìn đường núi phía trước, nhắc nhở người bên cạnh. Cô luôn bị say xe.
Bởi vì buổi tối hôm trước quá hưng phấn, hưng phấn đến nỗi cô thao thức không ngủ được nên bây giờ trên xe, Từ Lại Linh đã sớm bắt đầu buồn nôn. Chỉ là cô đang cố chịu đựng. Nghe được Lâm Hi Nhiên nói như vậy, cô không khỏi cảm thấy buồn cười.
Ai biết được người phụ nữ được coi là mạnh mẽ như cô thế nhưng tâm hồn khi ra khỏi cửa lại giống như học sinh tiểu học mong đợi ra được ra ngoài trường học, nên khi quá nửa đêm mới chuẩn bị xong quần áo, lăn qua lộn lại cả buổi tối, thậm chí không cách nào chợp mắt.
Nói ra thì chẳng ai tin.
“ Được rồi”. Đường đi bộ liên tiếp trùng điệp, rồi lại đến đường vòng, làm cô thật sự là hoa mắt. Mặc dù trong lòng không quá thích tới mức ngó nghiêng ra bên ngoài nên cô dựa vào thành ghế, nghe theo lời Hi Nhiên, nhắm mắt dưỡng thần.
Tại sao đi Nghi Lan không thể đi đường cao tốc? Cô đã từng hỏi Hi Nhiên như vậy.
Hi Nhiên chỉ cười, sau đó giải thích với cô, đường cao tốc không đến được Nghi Lan.
Chuyện đó xảy ra lúc cô đang học đại học. Cô thật cảm giác mình tuy tinh thông, thuần thục các bài thi, các kỳ thi nhưng lại thiếu hụt kiến thức cơ bản của cuộc sống.
Cô vẫn cho là, chỉ cần đi trên đường cao tốc, Đài Loan nơi nào cũng có thể đi. . . . . .
Phát hiện hô hấp của Lại Linh đều đều, nghĩ là cô đang ngủ thiếp đi, Lâm Hi Nhiên thả chậm tốc độ xe, điều chỉnh điều hòa nhiệt độ bên trong xe cho ấm, để cô ngủ được thoải mái.
"Hi. . . . . . Nhiên. . . . . ." Mù mờ ngỡ ngàng bên trong, Hi Nhiên ở gần cô gang tấc, hơi thở ngất ngây say mê người. Cô “ưm” một tiếng, không cẩn thận tiết lộ bí mật.
Hi Nhiên chỉ ôn nhã mỉm cười, dùng âm thanh vừa đủ để không đánh thức Lại Linh, hỏi nhỏ:
“ Mình đang ở đây”.
Cô không tìm được Hi Nhiên!
Không tìm được! Không tìm được!
Quá khứ, mỗi lần Từ Lại Linh gặp Lâm Hi Nhiên đều là tiệm ăn nhanh, nơi cậu ta làm việc, rồi hẹn thời gian gặp cậu ta ở thư viện. Nhưng khi cô thi xong, muốn báo thành tích cho Hi Nhiên biết, thế nhưng, cậu ta lại không thấy đâu.
“ Lâm Hi Nhiên à? Cậu ta không có ở chỗ này”.
Trợ lý giám đốc đã gặp qua Từ Lại Linh mấy lần, nhìn cô dường như tới tìm người liền nhiệt tình trả lời cô: “ Anh bạn này làm ở đây vốn chính là làm thay vị trí người bạn của cậu ta đang học đại học, chỉ làm một tháng thôi. Cô không biết sao?”. Bọn họ có nhiều chi nhánh, phần nhiều là bạn bè cùng học giới thiệu đi làm, cũng có người tốt nghiệp xong không học lên tiếp, dứt khoát trờ thành công chức.
"Không có. . . . . ." Tại sao cậu ấy không nói cho cô biết? Có thể là bởi vì bọn họ cũng không phải là quá thân quen thôi. . . . . . Cô có chút mất mát mà nghĩ, tâm tình đã tụt xuống tận đáy cốc rồi.
Nếu cậu ấy nghỉ việc rồi, chắc hẳn cậu ấy sẽ đến trường học. Từ thông tin của người trợ lý giám đốc, cô biết được khoa hệ lớp học của Lâm Hi Nhiên. Cô ngồi xe buýt, hướng về phía trường học của cậu ta.
Ước chừng 20 phút đường xe, cô nhìn ngoài cửa xe, xộc xệch nghĩ tới: cậu ta mỗi ngày đều đi xe đạp chạy tới chạy lui, không mệt mỏi sao?
Đến nơi, không cho phép bản thân do dự, cô tự do bước vào như trường đại học công lập, tìm khoa hệ của Hi Nhiên. Trường học của bọn họ hình như giống với khóa huấn luyện quân sự, chỉ định ngày kéo cờ mới phải mặc đồng phục, thời gian còn lại, sinh viên được thoải mái mặc quần áo muôn hình muôn vẻ. Căn bản cùng với trường đại học thì không sai biệt lắm, không hề gò bó.
Cô cũng biết Lâm Hi Nhiên khi không có tiết học sẽ làm chuyện mình thích, thích đi nơi nào liền đi nơi đó, cũng không ở trong trường học hoặc trong phòng học. Kỳ thi của bọn họ hai lần cuối kỳ nên việc học không áp lực, không gấp rút và chặt chẽ.
Phong cách trường học hoàn toàn bất đồng. Nếu như nói, đây chính là hoàn cảnh mà Lâm Hi Nhiên đọc sách, như vậy, xem xét lại cô, chỉ hạn chế bản thân, quả thật cô không khác gì đang ngồi tù
Cô chợt hiểu ra một điều. Có lẽ bởi vì cậu ta hướng tới sự tự do cho nên mới lựa chọn như vậy.
Chưa quen cuộc sống nơi đây, cộng thêm cô một thân mặc đồng phục màu xanh lá cây khiến người khác chú ý. Cô tìm một vòng trong ra vòng ngoài nhưng cô không thấy Hi Nhiên đâu cả.
Rất hợp lý thôi, cô không biết ban cấp của Hi Nhiên ở vị trí nào, cũng không biết người ở nơi này, có thể tìm được người, còn phải nhờ vào vận số phi phàm của cô.
Nếu như cô có thể nghĩ sâu tính kỹ một chút, sẽ sớm phát hiện ra: hôm nay cứ như vậy mà chạy tới đây là rất lãng phí thời gian. Cô cho tới bây giờ đều không phải là người làm việc vội vàng, tại sao lại vọng động như vậy ?
Cô không hiểu.
Tỉnh táo lại, cô cảm thấy mình nên về nhà thay quần áo, tắm rồi nghỉ ngơi, không nên ở chỗ này giống như con ruồi không đầu, chẳng phải tìm bạn học cũng chẳng phải tìm người quan trọng nào.
Vì vậy cô lần nữa ngồi lên xe buýt, về nhà đi tắm.
Ăn cơm tối xong, làm bài tập xong, đi ngủ. Cô nhìn lên giá sách có tấm phiếu báo điểm, bên cạnh còn có sổ ghi chép của Hi Nhiên.
Năm phút sau, cô xuống giường, bắt đầu cố gắng kiểm tr.a toàn bộ. Cô tìm trong thùng giấy cuốn sổ lưu niệm khi tốt nghiệp trong nước, nghĩ may mắn ở thời điểm đó giữ nó lại, nếu không trong lúc tổng vệ sinh cô đã ném vào trong thùng rác.
Trực tiếp mở sổ ra, lật đến trang cuối cùng có ghi chép thông tin, cô tìm được lớp học của mình, tìm được tên Lâm Hi Nhiên, tìm được số điện thoại, sau đó ghi lại 7 con số.
“ …………..Xin lỗi quý khách, mã số này không đúng, xin quý khách kiểm tr.a lại………”
Cầm ống nghe, đầu bên kia truyền đến âm thanh cứng nhắc lại kèm theo giọng nói được cài đặt sẵn, cô đứng ngây ngô.
Số này không đúng? Số này không đúng?
Tại sao lại không đúng?
Một cỗ tức giận không thể đè nén đột nhiên trào lên, thân thể hoàn toàn nổ tung, cô cầm điện thoại tay dùng sức ném về hướng giường đệm, biểu đạt nội tâm phức tạp, bất mãn mãnh liệt, thở dốc thật sâu.
Điện thoại không được để cẩn thận, rất nhanh vang lên tiếng “ ục ục”. Cô nhổ hết dây điện thoại, bốn phía khôi phục lại vẻ yên tĩnh lắng đọng. Cô nhìn điện thoại, suýt nữa nó vì cô mà chịu cảnh phân thây, lại một lần nữa cảm giác cảm xúc của mình mất không chế mà không vì một lý do nào.
“ Vì sao mình lại vì cậu ta ……….”. Cắn môi, cô tức giận quét hết đồ vật xuống, nhấc chăn lên trùm hết đầu. “ Vì sao mình lại vì cậu ta……….Vì sao mình lại vì cậu ta………..”. Tự lẩm bẩm, ép buộc mình ngủ.
Trằn trọc trở mình, làm thế nào cũng không ngủ được, cô đem lý do đổ lỗi cho cậu em trai ở căn phòng sát vạch đang chơi điện tử, trách em gái học tiếng Anh bằng băng ghi âm, thâm chí là tại ba và mẹ nhỏ to nói chuyện……….Vậy mà, cô cuối cùng cũng quyết định ngồi dậy.
Sắp xếp lại đồ trong phòng, sổ lưu niệm tốt nghiệp xiêu vẹo bị cô để qua một bên.
Thô lỗ bật đèn bàn, xé giấy ghi chép, cô quỳ trên mặt đấy, xốc xếch ghi chép lại địa chỉ nhà Lâm Hi Nhiên bằng nét bút xiêu vẹo. Sau đó cất quyển sổ đi, cắm dây điện thoại về chỗ cũ, cất giấy ghi chép vào hộp đựng bút máy.
Tắt đèn, cô vùi đầu vào giường, hi vọng trời nhanh sáng.
Vừa hết tiết học, Từ Lại Linh liền đeo túi sách, lần theo địa chỉ tối hôm qua ghi chép tìm đến nhà Lâm Hi Nhiên, đứng trước hàng rào gố trước nhà. Khi còn học trung học trong nước, Hi Nhiên chỉ cần nhảy qua cái hàng rào này là đến trường học. Lý do chỗ này không phải là nơi nổi danh trong nước, mà chỉ là vì đường xá đi lại thuận tiện, có thể chuyển hộ khẩu dễ dàng. Nhà cô ở khu trung tâm chợ nên rất ít khi đi về hướng này, nói đến hàng rào gỗ, liền nghĩ đến mấy năm gần đây mới khai trường một vườn thú.
Ngẩng đầu nhìn nhà trọ trước mắt, xem ra nhà này ít nhất cũng phải 20 năm rồi.
Đang muốn ấn chuông điện, ngón tay đặt ở vị trí hình tròn màu đen, động tác bất giác ngập ngừng.
Nếu người ở trong nhà đi ra, vẫn còn…………….đường đột chứ?
Điện thọa không đúng, có thể hiểu là đã chuyển nhà đi nơi khác. Coi như Hi Nhiên ở nhà, cô chẳng qua cũng là vì muốn báo cho cậu ấy biết thành tích thi cử mà thôi, có cần phải hoảng hốt như vậy không? Hơn nữa, mặc dù cậu thật sự giúp cô không ít việc, nhưng cô cũng không cần quá gấp gáp vội vàng muốn nói cho cậu ấy biết rằng mình đã tiến bộ trong môn số học phân số.
“ Em tìm ai?”
Từ sau lưng truyền đến câu hỏi với âm thanh trầm thấp không khỏi hù họa cô. Vội vàng xoay người lại, chỉ thấy một thanh niên cao to tráng kiện lấp đầy tầm mắt của cô.
"A! Em . . . . .". Ôi ! Người này có vóc dáng khổng lồ, quả thật có thể dùng lưng hổ vai gấu mà hình dung.
“ Em tìm ai?” Thanh niên tới gần một bước, quan sát cô gái xa lạ, cũng không chỉ bởi đối phương có bề ngoài diễm lệ liền thương hương tiếc ngọc.
Bị anh ta nhìn chăm chú, Từ Lại Linh hung mãnh giống như động vật ăn thịt, nhắm ngay con mồi ảo giác. Mặc dù trời còn chưa tối, trời chiều chưa ngả bóng, cô nhạy bén lui một bước sang bên cạnh.
“ Em ……Em muốn hỏi đây có phải Lâm gia không?” . Cô trầm tĩnh trả lời.
“ Họ lâm có 3 hộ”. Đây là dòng họ rất thường gặp. Người thanh niên nhíu mày.
“ Em………..em muốn tìm một người tên là Lâm Hi Nhiên……….”
“ Em ba?”. Anh ta cắt đứt lời cô.
Em ba? Từ Lại Linh vẫn không hiểu anh ta là người như thế nào, chỉ thấy anh ta lướt qua mình, tiến bước cửa chính lầu dưới, cũng không quay đầu lại nói: “ Em ba không có ở đây”, rồi nhìn lên trên lầu.
Ý của anh ta là anh ta biết Lâm Hi Nhiên, nhưng cũng có ý muốn nói với cô là nên cẩn thận, có thể mình là một thanh niên nguy hiểm.
“ Xin hỏi lúc nào thì bạn ấy sẽ trở lại ạ?”. Cô mới bật thốt lên lời nói, ngay cả mình cũng cảm thấy kinh ngạc.
Người thanh niên nhìn cô một cái, đơn giản nói: “ Sang năm”.
“ Hả?”. Cô ngơ ngẩn. Cái vui đùa này………..quá nhàm chán, cũng quá không thú vị.
Cho mình là kẻ ngu, bị người khác đùa bỡn, cô tức giận nghĩ quay đầu lại chuẩn bị đi, người thanh niên kia thấp giọng nói: “ Em ba…….Hi Nhiên tạm thời nghỉ học. Em ấy đi du lịch vòng quanh trong nước. Em ấy dự tính sang năm, khoảng tháng 3-4 mới về”. Ngay cả anh ta cũng vừa mới biết là tuần trước Hi Nhiên đã sớm làm xong thủ tục tạm nghỉ học, chuẩn bị cưỡi con ngựa sắt vụn kia đi du lịch --- ----chỉ là người này luôn như vậy, biết nhưng không thể trách.
Du lịch……..?
"Lừa gạt. . . . . . Người. . . . . .". Cô không tự chủ lẩm bẩm nói, chấn động vô cùng.
"Em có thể đến trường học của Hi Nhiên hỏi thì biết”. Nhìn cô giống như bị sét đánh, vẻ mặt kinh ngạc khó có thể chấp nhận, anh ta lại bổ sung thêm: “ Anh là anh trai của Hi Nhiên”. Dứt lời, không có dừng lại thêm, thậm chí còn không lịch sự mời cô uống ly trà, liền cắm đầu cắm cổ đi lên lầu.
Anh trai? Bọn họ căn bản không có bất kỳ điểm nào giống nhau ! Từ Lại Linh đứng nghiêm tại bậc cầu thang, thật lâu không có cách nào nhúc nhích, trong đầu hỗn loạn.
Lâm Hi Nhiên. . . . . . Tạm nghỉ học? Đi du lịch?
Sang năm mới trở về?
Tại sao. . . . . . Cô không hiểu nổi, không hiểu nổi. . . . . .
Cậu ta sao có thể nói đi là đi? Hơn nữa cậu ta mới chỉ là một học sinh, chỉ mới 17 tuổi mà thôi. Lại có thể tùy ý vứt bỏ tất cả, sau đó lại đi làm cái loại này…………Loại này…………Cô cho chuyện này chẳng có ý nghĩa gì.
Tại sao cậu ta lại có thể không quan tâm như vậy? Cậu ấy nghĩ gì?
Chẳng biết tại sao cô cảm giác rất tức giận. Cô làm sao lại muốn đi tìm cậu ta, lại có ý định chia sẻ dự tiến bộ rõ rệt của cô trong môn số học, lại nhận được kết quả như thế này, càng làm cô thất vọng, thất bại thảm hại.
Hôm đó, cô không biết làm thế nào mà mình về được đến nhà, chỉ là đêm hôm đó, cô mất ngủ.
Cũng không phải bởi vì quá mức kinh ngạc, mà là khi cô bình tĩnh lại, sau đó mới phát hiện, đến anh trai của Hi Nhiên cũng nói khoảng nửa năm cậu ta mới về.
Thế có nghĩa là, cô và Hi Nhiên sẽ không có bất kỳ liên lạc nào, ít nhất là trong vòng nửa năm.
". . . . . . Lại Linh?"
Nghe giọng nói quen thuộc gọi mình, cô giật mình tỉnh giấc. Cơ hồ là hốt hoảng mở mắt ra. Gương mặt người đàn ông trước mặt cô xuất hiện trong giấc mơ của cô nhưng sao trong nháy mắt cô ghét cái hình ảnh lúc ẩn lúc hiện này thế. Đó là dạng lo lắng tiếc nuối tâm tình, đó là dạng hư hư thực thực đan xen, để cho cô theo bản năng cứ phải đuổi bắt.
“ Lại Linh?”. Lâm Hi Nhiên thấy thế, thả mềm giọng nói: “ Chúng ta đã đến”.
". . . . . . A." Phát hiện mình làm chuyện ngu xuẩn, cô lập tức trở về thực tại, vội vàng thu tay lại, xoắn xoắn nhúm tóc. “ Mình……….mình………ngủ thiếp đi à?”
". . . . . . Bạn chảy rất nhiều mồ hôi”. Hi Nhiên thuận tay rút giấy ra đưa cho cô.
"Vậy sao. . . . . ." Cô nhận lấy, cười một tiếng, khóe môi không tự giác cong lên. “ Mình……….gặp ác mộng”. Cô nằm mơ thấy Hi Nhiên đứng ở đằng xa, không chút lưu tình mà cứ đi về phía trước. Cô làm thế nào cũng không đuổi theo được, chỉ có thể trơ mắt đứng nhìn khoảng cách của Hi Nhiên càng ngày càng xa, cho đến khi bóng dáng của cậu ta hoàn toàn biến mất.
Cảm giác cậu ta biến mất khiến cho cô rét run.
“ Bạn gần đây ngủ không được tốt lắm”. Hi Nhiên nhìn thấy quầng thâm nhàn nhạt trên mắt của Lại Linh, nên khẳng định như vậy. “…………Hi vọng chuyến du lịch nho nhỏ lần này có thể để cho em buông lỏng”. Hi Nhiên mỉm cười, cởi dây an toàn ra sau rồi xuống xe.
“ A”. Không có nghe rõ lời Hi Nhiên nói bởi giọng nói quá nhỏ và thanh, cô mở cửa xe ra. Vửa ngẩng đầu nhìn thấy cảnh sắc xung quanh mình, cô ngây ngẩn cả người. “ Hi, Hi Nhiên……Không phải là bạn phải về nhà sao?”. Nơi đây là nơi nào vậy a?
"Đúng vậy a". HI Nhiên nâng môi lên.
"Thế nhưng trong. . . . . . Nơi này là. . . . . ." Nhìn thế nào cũng không giống ngôi nhà bình thường
"Là Độ Giả sơn trang”. Hi Nhiên trả lời đơn giản, lại làm cho cô không hiểu ra sao.
"Chuyện này. . . . . .” Nhìn cách đó không xa, từng nóc nhà sơn đỏ, nhà gỗ nhỏ, cô thật sự không hiểu lý do gì mà bọn họ phải đứng ở chỗ này. “ Vậy…………..mẹ của bạn chuyển đến đây ở sao?”.
Lâm HI Nhiên cười ra tiếng. Đây được coi là biểu hiện hết sức kỳ lạ, từ trước đến nay cậu là người biểu hiện cảm xúc cực kỳ nhạt.
Cũng vì vậy, Từ Lại Linh không để ý mình đã nói cái gì khôi hài vui vẻ như là một chuyện cười thú vị, cô trợn to đôi mắt xinh đẹp nhìn chăm chú Hi Nhiên.
“ Không, chúng ta trước tiên phải ở nơi này một buổi chiều, ngày mai mới đi thăm mẹ mình”. Ngừng cười, Hi Nhiên đi đến chỗ ngồi ở phía sau lấy ra hành lý giản tiện của hai người.
“ Hả?”. Cô chỉ có thể bật ra từ nghi vấn này.
"Đến đây đi." Hi Nhiên nghiêng đầu mời mọc.
Cô chỉ có thể bị động đuổi theo bước chân của Hi Nhiên, nghe giọng nói ôn hòa của cậu đang giải thích qua loa với cô.
"Bạn thích cá heo không?"
Phong thủy hữu tình, bờ cát đẹp, thiên nhiên hoang dã.
Nghi Lan hấp dẫn động lòng người.
Nghi Lan ở phía đông bắc bộ Đài Loan, Lâm Hải. Giao thông trên thềm lục địa, nếu như muốn lái xe, chỉ có hai hướng giao thông, một là trong truyền thuyết 9 khom 18 ngoặt – đường Bắc Nghi. Hai là dọc theo bờ Bắc Hải đi theo đường Tân Hải.
Có lẽ bởi vì giao thông không thuận tiện lắm lại thêm địa hình phức tạp nên quang cảnh ở Nghi Lan nhân tình thế thái đặc biệt thuần khiết, con người dễ gần, hơn nữa có nhiều người di dân từ các nơi tới đây mang theo sắc thái phong phú.
Nổi tiếng là dân tộc có nhiều hoạt động, đàn tế là nơi điển hình diễn ra các hoạt động tế lễ. Mấy năm gần đây nhiều người đến đây ngắm cảnh, cộng đồng quốc tế quan tâm cũng chính là nơi này.
Cô phát hiện, Hi Nhiên thật biết đùa. Không phải hàng đêm nơi này toàn diễn ra các hoạt động vui chơi ca hát hay sao, mà sao bây giờ…………
"Oa ──"
Khi thấy cá heo nhảy vọt lên khỏi mặt nước, hơn 10 người đang ngồi trên thuyền không nhịn được cùng sự vui mừng mà cùng đồng thanh kêu lên. Thân thể ưu nhã mượt mà dưới bầu trời trong xanh, tư thái nhàn nhã, cá heo nhảy lên như đang nói lời chào cùng mọi người.
"Hi ── Hi Nhiên, có cá heo!". Từ Lại Linh vốn rất tự chủ, nhưng khi nhìn thấy bộ dáng đáng yêu của sinh vật này, cô cũng hưng phấn như một cô gái nhỏ, liều mạng chỉ ra biển.
"Chúng ta rất may mắn." Hi Nhiên hơi mỉm cười nói. Cũng không phải mỗi lần ra biển đều có thể nhìn thấy cá heo nhảy. Hiện tại quả là không tệ, có lẽ thần biển nể mặt người con rể này chăng.
"Thật là đẹp. . . . . .". Lấp đầy trong mắt quang cảnh trong xanh xung quanh, cách đó không xa là đảo Rùa, biển trời một màu xa lá, cảnh trí tươi đẹp khiến cho cô trút bỏ vẻ thận trọng mà từ từ vui vẻ lên.
Hiếm khi nhìn thấy gương mặt vui vẻ của cô, Hi Nhiên cũng lộ ra nụ cười âm ấm.
Để không kinh động đến cá heo, thuyền chở người cũng sẽ không đến gần quá mức. Cho dù có thể nhìn như vậy cũng đủ làm cho người ta vui vẻ vỗ tay hoan hô. Nghe hướng dẫn viên trên thuyền giảng giải, chủng loại cá heo này có đặc điểm đầu mũi tròn hơi nhô ra là loại rất tích cực hoạt động, phân bố rộng khắp các nơi trên thế giới, từ vùng biển ôn đới đến vùng biển nhiệt đới……………..
“ Bạn có bị choáng váng đầu không?”. Hi Nhiên nhỏ giọng hỏi.
“ Hả”. Cô theo phản xạ mà hướng đến gần Hi Nhiên.
“ Không biết”.
"Vậy thì tốt."
Vốn là không muốn cô bị say tàu, định mở boong thuyền ra sẽ tốt hơn nhiều, gió biển dễ chịu, cô ở trên xe đều ngủ bù, hơn nữa cá heo cũng phân tán sự chú ý của cô. “ Nên mang theo kem chống nắng”. Hi Nhiên đột nhiên nói, giơ tay vén mấy sợ tóc nhét vào sau tai cho cô.
"Là ── thật sao?" Nàng thẳng thắn nhịp tim, mọi cử động của Hi Nhiên trên người cô đều nhạy cảm cực độ
"Mặt bạn đỏ rần rần kìa." Hi Nhiên cười trêu chọc.
“ Mình á”. Cho là mình bị nhìn thấu, trái tim của cô co rụt lại, rồi sau đó mới phản ứng đến câu nói kem chống nắng kia, cô vội nói. “ Không………..không cần bôi. Chỉ có một lúc mà thôi, mình không sợ rám đen, cũng không dễ dàng bị bắt nắng”. Đây cũng là lời nói thật.
“ Vậy…………..”. HI Nhiên cười khẽ. “ Chúng ta………….là đi chơi cả ngày”. Cậu không lạnh không nóng tuyên cáo.
"Hả?"
Nghe giống như là đang nói đùa, nhưng Hi Nhiên từ trước đến giờ không bao giờ nói giỡn với Lại Linh.
Cho nên, bọn họ lại thật sự chơi suốt cả một ngày.
Ngắm cá heo xong là đến thời điểm ăn trưa. Nếm thử một chút đồ ăn vặt của địa phương, đậu phụ bao lạp xưởng, rau muống chao tương, còn có canh bột gạo cùng thịt cuốn.
Ăn uống no đủ xong lại đi tiếp, đến Đông Sơn Hà và vườn Thủy Công đi xe đạp đôi, cô bình thường không biết đi xe đạp như con cừu nhỏ kia, dĩ nhiên khó khăn này không ngăn được cô, ngược lại hai người đồng thời cùng ngồi trên một chiếc xe mang đến cho cô một cảm giác mới mẻ. Dọc bờ sông, cảnh tượng trên đường đi, nào người, nào hoa cỏ cây cối lấp đầy tầm mắt, thoảng trong gió hương thơm cây cỏ, lòng dạ cũng không còn trống trải nữa. Vừa đúng có cuộc thi chèo thuyền thi đấu theo lời mời, chỉ thấy không ít người dưới cầu luyện tâp, cũng coi như là một thể nghiệm mới.
Chảy mồ hôi, tắm rửa là tốt nhất. Vì vậy đi tới suối nước lạnh,bọn họ đi đến cửa hàng nhỏ ven đường mua thêm đồ bơi.
Nước suối giàu khoáng vật axit cacbon, nhiệt độ thiên nhiên 22 độ C, chất nước trong suốt, dưới đáy suối không ngừng nổi lên những mảng bọt khí, giống như là đang ngâm ở trong bồn thủy tinh.
Trước khi đi, Hi Nhiên còn đặc biệt mua chè dương canh ở suối nước lạnh,cười nói rằng khi trở về sẽ rất hữu ích. Bữa ăn tối thưởng thức cá mực, cô cũng mua không ít mứt hoa quả cùng bánh lưỡi bò.
Lấp đầy cái bụng, trở lại Độ Giả Sơn Trang cũng đã là 9h tối.
Trong nhà gỗ nhỏ có kèm theo phòng tắm được lắp đặt thiết bị, một người hai gian phòng. Rất công bằng, rất quân tử, Hi Nhiên chính là loại người này, sẽ không nhân cơ hội này chiếm tiện nghi hoặc có tư tưởng tà ác hại người, cô rất hiểu điều đó.
Tắm xong, thay quần áo mặc ở nhà, cô đứng bên phòng Mộc Lan hưởng thụ gió đêm mát mẻ.
Cô đã thật lâu thật lâu không có thả lỏng như vậy. Suy nghĩ một chút lần trước ra cửa du ngoạn, có lẽ là thời điểm Sở nghiên cứu tổ chức cho nhân viên mới đi, hơn nữa khi đó là cô bị chị nhân viên lâu năm trong công ty buộc đi, dĩ nhiên không có cảm giác chơi thoải mái như hôm nay.
"Muốn uống sao?" Lâm Hi Nhiên cầm bình nước suối có thả vài viên đá, đi tới bên người cô.
"Cám ơn." Nhận lấy, uống một hớp, vị giác được kích thích bởi nhiệt độ thanh lạnh khiến cho Lại Linh nói thanh thanh: “ Thật là tuyệt! Mình không nhớ rõ lần cuối cùng uống nước có gas là lần nào nữa”.
" Bởi vì bình thường bạn quá bận rộn." Hẳn là nên ra ngoài đi chơi một chút.
Cô thở dài nói: “ Hết cách rồi, hiện tại…………công việc có chút không thuận lợi”. Cô sơ lược nói với Hi Nhiên.
“ Mình muốn……….Bạn đừng quá nghiêm khắc với bản thân”. Hi Nhiên không hiểu công việc kinh doanh của cô, dĩ nhiên sẽ không hiểu điều khó khăn mà cô gặp phải nhưng anh biết, cô đối mặt với công việc như lên dây cót, một chút sơ sót cũng không được.
Từ trước đến giờ luôn là như thế.
“ Bạn cảm thấy mình rất nghiêm túc sao?”. Lại Linh mím môi hỏi. Cô đã tận lực công và tư rõ ràng cơ mà.
Cho nên, cậu ấy không phải mới vừa nói là ý này sao? Cô lập tức phản ứng nghiêm túc, làm cho Hi Nhiên bật cười. Nhìn Lại Linh không trang điểm, ánh trăng mông lung chiếu nhẹ lên khuôn mặt cô, lúc ẩn lúc hiện nhìn rất xinh đẹp.
Cô thường ngày luôn luôn chỉnh tề, duy chỉ có trước mặt Hi Nhiên, cô sẽ thả tóc dài, mặc quần sooc kết hợp với áo T-shirt, thể hiện một phong cách khác – lười biếng mà hấp dẫn.
Là lúc nào bắt đầu đây?
Hi Nhiên như có điều gì suy nghĩ, cười một tiếng.
“ Như vậy đi, bạn mua lại chè dương canh của mình, hôm sau đến công ty thì chia cho đồng nghiệp ăn thử”.
“ Hả?”. Cô mở to đôi mắt. Việc cô nghiêm túc với chè dương canh thì có quan hệ gì? “ Cái này………….”. Chia cho đồng nghiệp ăn? Quan hệ của cô với nhân viên không được khá cho lắm.
“ Nơi này ít ánh sáng, nhưng lại rất nhiều sao”. Ngẩng đầu nhìn bầu trời đêm, Hi Nhiên nhàn nhạt nâng khóe miệng lên.
Có lúc bạn ấy cũng sẽ như thế. Cắm đầu cắm cổ nói sang chuyện khác, nếu không chính là câu trước câu sau không trả lời. Coi như biết bạn ấy lâu như vậy, cô vẫn không có biện pháp tiếp chiêu linh hoạt này.
Thiệt là. Cô cười, rướn cổ lên.
“ A………….”. Hình như cũng thật lâu rồi, ở căn hộ của chính mình, cô cũng không nghĩ sẽ mở cửa sổ ra ngắm nhìn những vì sao.
Lấp lánh lập lòe, giống như những viên kim cương ở trên cao đang khiêu vũ.
Một làn gió nhẹ lướt qua mặt, cô thuận thế nhìn gò má của Hi Nhiên, trong nháy mắt bỗng quên là mình muốn nói gì. Quần áo đơn bạc, nhìn bạn ấy thật thon gầy. Tóc mái lưa thưa tán loạn trên trán, hơi ướt bởi vừa tắm xong, cô có thể ngửi thấy mùi dầu gội thơm ngát.
Tuy không có những năm tháng khắc cốt ghi tâm, nhưng khi học xong, bước chân vào xã hội, trên con người ấy, cô không tìm thấy sự thay đổi nào.
Cô cảm giác như quay trở về quá khứ. Có lẽ bóng đêm say lòng người, có lẽ vũ trụ quá lãng mạn, cô sinh ra kích động khác thường, muốn mở miệng nói cho Hi Nhiên biết bí mật đã chôn sâu rất lâu rồi.
Đây là một cơ hội tốt, nói đi! Thật chẳng lẽ muốn lừa gạt cả đời sao?
"Hi. . . . . ." Mở ra môi, đáy lòng cô quẩn quanh một câu chữ đơn giản như vậy nhưng không biết tại sao nó cứ mắc ở cổ họng, cố gắng sắp xếp gọn gàng từng câu từng chữ, thế nhưng vẫn hóa vào hư vô.
“ Sao?” Hi Nhiên nhìn Lại Linh, mặt mày tĩnh lặng.
Cô lại nhìn Hi Nhiên chằm chằm, rồi cười. Thật phải nói sao? Hi Nhiên đối với cô sẽ có tình yêu sao? Nếu như không có thì làm thế nào?
Bạn ấy đối với mỗi người cũng ôn hòa, chỉ cần là đối phương chủ động, bất luận là ai cũng sẽ làm bạn với người đó. Không phải duy nhất một mình cô. Khi không có cô thì bạn ấy cũng vẫn sẽ như thế. Có lẽ chỉ là bởi vì bọn họ quen biết nhau quá lâu rồi, trừ điểm này ra, Lại Linh cơ hồ không có bất kỳ lợi thế nào nữa.
Nhưng nếu bạn ấy chỉ coi cô là tri kỷ, cô nói ra khỏi miệng sẽ phá hỏng mối quan hệ này.
Hoặc là yêu thì sẽ có hạnh phúc, nếu không yêu thì cũng sẽ tàn phá tình bạn thành những mảnh nhỏ, chỉ có hai kết quả này, cô có quyết tâm tiếp nhận hay không?
“ Lại Linh à?. Thấy cô yên lặng, thật lâu không nói, Lâm Hi Nhiên khẽ gọi.
“ Hi Nhiên……………..”. Cô dời tầm mắt, không dám nhìn Hi Nhiên nữa, chuyển ánh mắt nhìn một vì sao, chậm chạp hỏi: “ Tại sao bạn………….Muốn dẫn mình đến đây chơi?”. Cô không ngu ngốc đến mức không nhìn ra lý do đơn thuần của Hi Nhiên là về thăm mẹ ở Nghi Lan.
“ Bởi vì mình nhìn thấy bạn dường như rất mệt mỏi”. Hi Nhiên cười ấm áp, ôn thanh nói: “ Công việc quan trọng nhưng luôn luôn bắt ép chính mình là không tốt. Nên ra ngoài chơi một chút, đối với bạn mới có lợi”. Không hề giả dối, chỉ có sự quan tâm thành khẩn.
Như vậy………….Sẽ nghỉ lại ở nhà gỗ nhỏ, có lẽ Hi Nhiên băn khoăn cô sẽ bị gò bó khi ở nhà của mẹ bạn ấy. Bạn ấy luôn có chút tán mạn, nhưng đối với từng địa phương thì đặc biệt hiểu tỉ mỉ hiểu rõ…………….
Từ Lại Linh nhắm mắt lại.
“ Hi Nhiên, cám ơn bạn”. Cô buông lỏng bả vai, cười nhìn bầu trời. “ Hôm nay, là lần đầu tiên trong đời mình được ra biển xem cá heo bơi lội, đi xe đạp đôi trên bờ sông, xem người ta chèo thuyền ở dưới cầu, còn rót nước suối lạnh. Điều này cứ như là ở trong chuyện cổ tích. ………….Mình thật sự rất vui vẻ”. Thật đấy !
Cô làm sao có thể mất đi Hi Nhiên…………….Làm sao có thể đây………..Bạn ấy đối với cô……..Quan trọng như thế………..Dịu dàng như thế……………
Nếu có lần sau. . . . . . Có lẽ để lần sau hãy nói. . . . . .
Lần sau, lần sau. . . . . . Cô đã từng tự nói với mình bao nhiêu lần sau rồi?
Đây quả thực là quá mâu thuẫn, vị trí của Hi Nhiên trong lòng cô là điều không thể thay thế, tình cảm của cô càng khó nói ra thành lời.
Cô làm sao lại chọn cách chật vật như vậy, khác gì người hấp hối đi vào ngõ cụt .
Cô vụng về nói về khóa học thiền, học được cách ngồi tĩnh lặng ( chỗ này ta chém nhá . Trong bản convert là : Chỉ vào sao, nàng lung tung vụng về nói giờ Đồng Quân khóa học được Tinh Tọa phương vị)
Cô thủy chung không dám cúi đầu xuống, bởi vì cô sợ chính mình là sẽ không giấu được nước mắt.
Cũng bởi vì như vậy, cô bỏ lỡ người kia đang đưa mắt thật sâu nhìn.