Chương 20
- Trở lại vấn đề. Em đã đi đâu 3 tháng qua - Yoongi
- Em về New York với mẹ!
- Đã ăn gì mà để ốm nhom thế này? - Jimin
- Em ăn cơm mẹ nấu!
Nói tới đây, cậu ngồi chồm hổm xuống giống mấy mẹ bán cá ngoài chợ:)):
- Mà mấy anh biết tại sao hơm?
Lũ kia nhiều chuyện, xúm xụm lại chỗ cậu:
- Sao? Sao? Dụ gì?
Bắt đầu chương trình 888:))
- Là vầy nè, Ji Yong hyung á! Trời ơi ảnh tham ăn vô cùng, giành ăn với em hoài hà! Nên em mới ốm như vầy nè!
- Mèn đét ơi, thằng đó sao ăn ở ác ôn dữ vậy trời, nó mà về đây anh sẽ giúp em đòi lại công bằng! - Tae ngồi nói mà mặt mày căng thẳng hết sức:)).
5" sau
- Ô mài gót! Quát háp pần? Chúng mày điên à! Bảo bối à, em thật là gan dạ đó nha! Dám làm bọn anh phân tâm! - Yoongi ngơ ngác nhìn mặt từng người rồi hét ầm lên.
- Em xin lỗi! - Chù ụ:))
- Được rồi! Nghe tiếp đây! Tại sao em dám rời xa bọn anh 1 thời gian dài như vậy? Để đêm nào cái lũ này cũng nằm nói mớ như 1 đứa điên:))? Rồi còn khóc nữa chứ! - Jimin hỏi
- Mố? Các anh khóc á? - Cậu ngạc nhiên, mở to mắt hỏi.
- Ừ, em nhìn nè, mắt bọn anh ai cũng sưng húp lên hết nè. Tại em hết a~ - Hoseok bắt đầu mè nheo.
- Đâu? Để em xem. - Nói xong, cậu chạy ùa lại từng người xem xét kĩ lưỡng.
Đầu tiên là Jimin, cậu ôm mặt anh nhìn nhìn ngó ngó, chớp chớp 2 mắt quan sát. Các anh thấy dáng vẻ đó thì đỏ mặt phừng phừng. Ôm mặt lăn qua lăn lại như mấy người điên:)). Jimin lợi dụng, vòng tay qua ôm cậu sát vào lòng:)).
Cậu sau khi xem cho Jimin xong thì lần lượt qua những người còn lại. Thấy đúng là sự thật, mắt các anh ai cũng thâm quầng và bị sưng. Cảm thấy có lỗi, cậu òa khóc:
- Oa! Tại em! Tại em hết. Em thật vô dụng a~. Đã không làm được gì cho các anh mà còn làm các anh khóc nữa. Vô dụng, quá vô dụng.
Thấy vậy, các anh giật mình, chạy lại bên cậu:
- Thôi, bọn anh không sao cả! Em đừng khóc nữa! Bọn anh đau! ( Su: sến rện:)))
- Ủa? Em khóc mà? Sao bọn anh đau? - Cậu ngây thơ, dứt tiếng khóc, cậu nói.
- Vì Yêu Em A~ - Đồng thanh:)).
- Ơ... - Đỏ mặt:v
- Thôi, không tr.a hỏi nữa! Bảo bối em ngủ sớm đi. Mai còn đi học. - Vẫn là má Jin chu đáo nhất.
- Ừ, bảo bối em nên ngủ sớm đi! - Hoseok cười cười nói.
- Em không quên nhiệm vụ chứ? - Tae nheo mắt nghi ngờ.
- Em nhớ mà!
Hôn xong, cậu chuyển qua mấy người kia. Vẫn biến thái như thường:))). Riêng Tae thì cậu chừa ra:)).
- Bảo bối a~, mới đi có 3 tháng mà em hết thương anh rồi sao? Em thiệt tàn nhẫn! - Tae bù lu bù loa nói.
- Ai biểu lúc sáng anh làm đau em? - Cậu đốp chát lại.
- Anh xin lỗi~~. Tha anh lần này đi mà~. - Mè nheo
- 2 cây kẹo bông gòn? Ôkê?
- Anh biết rồi. - Tươi tắn.
Cậu không nói nữa, chạy lại hôn trên môi anh.
- Rồi! Bây giờ ngủ thôiiiii.
Tắt đèn tối thui....
------------------------------------------------