Chương 8: Exclusion
Sau đó, Theodore ra về. Tôi ôm bó hoa bách hợp tìm một cái bình cắm vào, đặt trong phòng ngủ. Tuy rằng tôi không thích Theodore nhưng mùi hoa bách hợp cũng khá thơm, chưng trong phòng ngủ, mùi thơm thoang thoảng bay khắp phòng cũng rất dễ chịu, nhưng bất hạnh thay, bó hoa lại gặp phải một Augustine ghen tuông, nó chỉ được ở trong phòng một đêm duy nhất, ngày hôm sau đã bị mang ra phòng khách.
“Anh với hắn làʍ ȶìиɦ nhân trong bao lâu?” Tôi hỏi Augustine, hắn nhìn tôi, bộ dáng như không muốn tôi hỏi.
“Tôi không được hỏi? Vậy bỏ đi.” Tôi nhún vai, xoay người tránh, trong lòng có chút không thoải mái. Bọn họ nhất định đã ở cùng nhau một thời gian dài.
“Ghen à?” Augustine đột nhiên vòng tay ôm lấy tôi, “Tôi không nhớ rõ, hình như từ lúc Roosevelt lên làm tổng thống cho tới thời kì cuối cùng.”
“Roosevelt? Là tổng thống lúc chiến tranh thế giới thứ hai?” Quả nhiên bọn họ đã ở cạnh nhau rất lâu.
“Không, hình như là Roosevelt trước nữa.” Augustine suy nghĩ hồi lâu, rốt cuộc cũng nhớ ra một chút.
Trước nữa, tôi nhớ lại lịch sử của Hoa Kỳ, Roosevelt trước nữa thì chắc khoảng năm 1900 đi, vậy chẳng phải… “làʍ ȶìиɦ nhân gần một thế kỷ?!”
“Bảo bối, lúc em còn đi học đúng là học rất giỏi.” Augustine khích lệ, hôn lên má tôi.
“Vậy tại sao lại chia tay?” Trong giọng nói của tôi còn có chút kinh ngạc.
“Chia tay?” Augustine cười nhạt, “Bảo bối, chúng tôi căn bản không yêu nhau thì sao lại kêu là chia tay? Tôi và hắn chỉ là thỏa mãn dục vọng của mình thôi, chán thì đi. Với lại hai chúng tôi cho tới bây giờ cũng không phải dạng chỉ có đối phương.”
Tôi “À” một tiếng thoải mái, có chút bất an hỏi, “Vậy chừng nào anh chán tôi?”
Augustine không đáp, chỉ cắn lỗ tai tôi, sau đó cắn lên đầu vai, cởi quần áo tôi ra, nhưng không có làm, đây là lần đầu tiên từ khi tôi bước chân vào căn nhà này.
Vài ngày sau, Augustine bắt đầu trở nên lạnh nhạt, tuy rằng cuộc sống vẫn như hằng ngày, hắn vẫn nuông chiều tôi nhưng không còn cùng tôi quay cuồng cả đêm trên giường nữa. Chắc là do câu nói kia của tôi làm hắn không vui, nhưng chính tôi cũng không biết vị trí của mình trong lòng Augustine là thế nào. Lúc hắn chiếm lấy tôi, tôi cảm thấy rất an tâm, cho nên tưởng tượng tới ngày hắn chán ghét tôi, tôi thật sự rất sợ. Tuy rằng tôi cũng là quỷ hút máu, tôi cũng có thể rời khỏi Augustine để tìm tình nhân mới, nhưng bây giờ mà nói, tôi thật sự rất thích Augustine, tôi hy vọng sẽ có một bằng chứng, một bằng chứng để tôi có thể an tâm kỳ vọng vào nó, biết rằng mình có thể dựa dẫm vào Augustine.
Thời gian làʍ ȶìиɦ với Augustine ít đi, thời gian tôi chán chường càng nhiều. Tôi đột nhiên nhớ tới Ân Vũ Dương gặp ở quán bar, sau đó nhớ lại khoảng thời gian đi học. Sau khi tôi trở thành quỷ hút máu không lâu, Augustine giúp tôi làm thủ tục tạm nghỉ học, bây giờ đã vài tháng rồi. Không biết trong trường lúc này thế nào, các bạn trong lớp học hành ra sao, nhưng mà tôi luôn là thành phần dư thừa trong lớp, cho nên không có tôi đi nữa thì tất cả cũng chẳng có gì thay đổi.
Tuy rằng nói như thế, nhưng tôi rất muốn đi xem, tôi không thích những đứa bạn trong trường, nhưng tôi thích đi học, thích nơi tụ tập nhiều tri thức.
“Augustine, tôi có thể về trường xem thử không?” Tôi gọi điện cho Augustine, trưng cầu lời đồng ý của hắn.
Ở đầu dây bên kia, có lẽ hắn đang nhíu mày, “Bảo bối, bây giờ là ban ngày.”
“Tôi biết, nhưng bây giờ trời khá tối, lát nữa chắc có mưa, không thấy mặt trời.”
Hắn trầm mặc chừng nửa phút, “Được rồi, bảo bối, ra ngoài nhớ cẩn thận, lúc tôi về nhà phải thấy em còn nguyên vẹn không chút trầy xước.”
Tôi mặc quần áo, chải tóc gọn gàng, quyết tâm đến trường. Trường học không quá xa, vì tiền đi xe cho nên tôi đã thuê căn phòng ở gần trường học, từ nhà của Augustine qua đó chừng nửa tiếng.
Bầu trời kéo mây đen dày đặc, trong chốc lát có mưa nhỏ lất phất, nhưng ra đường ban ngày vẫn khiến tôi không thoải mái. Có chút hoa mắt, da cũng đau đau, mỗi bước đi cũng khó khăn hơn bình thường. Tôi bước đi thong thả, mất hứng bung dù, vài phút sau, bên đường có một chiếc xe dừng lại, bấm kèn.
“Steven?” Tôi ngạc nhiên nhìn hắn, “Anh đi làm?”
“Đúng vậy, Lăng, sao lại ở đây?” Hắn bất ngờ cũng không khác gì tôi, “Hiếm thấy nha, ban ngày mà có thể gặp được cậu, mà còn đi một mình.” Hắn hơi dừng chút, “Có muốn quá giang không?”
Tôi gật đầu, leo lên xe hắn, nhờ hắn chở tới trường. Tôi hôn lên mặt hắn coi như cám ơn, sau đó leo xuống xe bước vào trường. Tất cả đều vô cùng quen thuộc, ngoại trừ ánh mắt khinh miệt và hành động chỉ trỏ bàn tán xôn xao, tôi đi mấy vòng trong trường, đợi khi hết tiết, tôi chen vào trong đám người tìm một phòng học, ngồi xuống.
Chuông reo lên, giáo viên bước vào phòng học, vừa may là môn lịch sử thế giới mà tôi thích, tôi tập trung lắng nghe, đã lâu không chạm vào sách, một tiết ngắn ngủi này gợi lên khát vọng tri thức của tôi, tôi thậm chí còn bắt đầu tính, mỗi ngày đều có thể tới trường học vài tiết.
Tan học, tôi nhìn đồng hồ, không có thời gian học thêm một tiết, tôi liền chui ra khỏi phòng học, tới rừng cây mà tôi rất thích đến lúc trước. Đi vào sâu trong rừng, tôi liền phát hiện có gì đó không đúng, phía sau hình như có ánh mắt dõi theo tôi. Giác quan của quỷ hút máu nhạy hơn người bình thường, tuy rằng tôi chỉ mới có vài tháng tuổi, nhưng cảm giác càng ngày càng rõ. Tôi xoay đầu lại, nhìn thấy có vài nam sinh mặc đồng phục đang đi về phía tôi.
“Các người muốn làm gì?”
“Phương, mày nghỉ học rồi mà? Sao hôm nay lại đến trường làm gì?” Một nam sinh lỗ mãng nói với tôi, chân bước lại gần.
“Tôi chỉ muốn đến xem thôi.” Tôi nói với mình, không được sợ, bọn họ chỉ là người, là đồ ăn của chúng ta.
Vài nam sinh kia mỉm cười xấu xa, vây tôi đến gần một cái cây, “Trường của tụi tao là trường nghiêm túc, cái loại hư hỏng dụ dỗ như mày sao có thể trà trộn vào đây?”
“Nhìn đi, còn để tóc dài như vậy, không hổ là người ra vào quán bar, hèn chi lại nghỉ học, hầu hạ đàn ông còn không kịp nữa là.”
Một nam sinh níu tóc tôi, tôi chán ghét lui ra sao, nhưng phía sau đã bị một gốc đại thụ chặn lại.
“Thật ra nhìn kỹ, trông mày cũng không tệ, có phải đám người châu Á đều giống như mày, bị người ta chơi?”
Quá đáng! Tôi nắm chặt tay, cái này không phải là kỳ thị thì là gì! Bởi vì đám người da trắng tụi bây giàu có, cho nên có cái quyền khinh thường người da màu? Dựa vào cái gì, dựa vào cái gì mà đối xử với khác da màu với mình như thế hả!
“Tụi bây…” Tôi muốn lớn tiếng phản bác, đột nhiên có người nắm tóc tôi, tuột lấy dây ruy băng trên tóc tôi, làm tóc tôi rối bời.
“Dây ruy băng của tôi… trả đây!” Tôi giơ tay đoạt lấy nhưng hắn lại giơ tay lên cao, làm cho tôi không thể với tới. Đó là thứ mà Augustine tặng tôi, tôi liều mình muốn đoạt lại, nam sinh kia thấy tôi như vậy, hắn nhìn hai đứa còn lại, hai người kia đẩy tôi vào gốc cổ thụ giữ chặt lại, tôi trơ mắt nhìn người kia bật lửa đốt sợi dây ruy băng của tôi, chỉ trong chốc lát nó đã biến thành tro bụi, bay trong không trung.
“Tụi mày… tụi mày trả lại cho tao!” Tôi hét to, nam sinh kia cầm bật lửa lại gần tôi, kéo tóc tôi đưa vào ngọn lửa.
“Không được… không được!”
Tôi sợ hãi, lửa nhanh chóng đốt cháy tóc tôi. Tôi run rẩy, chụp lấy ngọn lửa để dập tắt nó, nhưng đối mặt với màu vàng của lửa, tôi không ngừng run rẩy. Tôi sợ lửa, không phải Phương Lăng sợ lửa, mà là quỷ hút máu Phương Lăng sợ lửa. Trong đầu tôi bắt đầu xuất hiện ảo giác, ngọn lửa như đang thiêu đốt cơ thể tôi, làn da phát ra âm thanh tách tách rồi hóa thành nước, giống như quỷ hút máu bị cột vào thánh giá rồi đốt cháy trong truyền thuyết.
“Xì, chơi chẳng vui gì cả.” Nam sinh kia đóng nắp bật lửa, xua tay làm bay đi mùi hôi của tóc cháy, “Hay là đổi trò đi.”
Ba người ép chặt tôi, bắt đầu xé quần áo. Tôi vẫn như trước bị cơn sợ lửa vây quanh, thân thể không khỏe còn bị bóng ma tâm lý, mãi cho đến khi tôi cảm nhận mưa rơi ướt ngực mình, tôi mới phát hiện mục tiêu của họ là quần của tôi. Thoáng chốc, cơn sợ hãi bị lửa giận và tôn nghiêm đoạt lấy, trong lòng tôi bùng nổ. Tôi không thể để chúng nó chạm vào tôi, chúng nó không có tư cách, chúng nó chỉ là người, có tư cách gì chạm vào tôi!
Ba nam sinh đột nhiên dừng tay lại, nhìn tôi sững sờ. Trên cỏ bắt đầu đọng nước, dựa vào nước trong veo, tôi có thể nhìn thấy mắt mình chuyển sang màu vàng. Tôi nở nụ cười quyến rũ, vươn tay ôm cổ nam sinh đốt dây ruy băng của tôi, tìm góc độ mà hai tên kia không thấy, ɭϊếʍƈ ɭϊếʍƈ, không khách khí cắn xuống. Hút được khoảng chừng 200cc máu, tôi ɭϊếʍƈ đi vết cắn, ɭϊếʍƈ ɭϊếʍƈ môi, nở nụ cười ngọt ngào, chậm rãi rời khỏi bọn họ. Gần ra khỏi rừng cây, tôi xoay đầu lại, nhìn ba người như vừa tỉnh mộng, nhìn nhau chẳng biết vừa xảy ra chuyện gì.
Tôi cúi xuống nhìn quần áo, cài nút lại cho đàng hoàng, chậm rãi quay lại dãy phòng học. Đã hơn bốn giờ, ánh nắng sau tầng mây đã yếu đi, hơn nữa còn vừa mới hút máu, tôi cảm thấy thân thể cũng không quá khó chịu, nhưng trong lòng thì đờ đẫn, chỉ biết đi về nhà, như một cái máy.
Bước ra khỏi trường học, tôi lại nhìn thấy xe của Steven. Hắn hình như đang chờ tôi.
“Hi, Lăng, có muốn quá giang nữa không?” Hắn kéo cửa xe xuống, vẫy tay gọi tôi.
Tôi hơi sửng sốt, gật đầu, chui vào xe hắn, dọc trên đường đi không lên tiếng.
“Bảo bối, cậu không khỏe sao?” Hắn sờ đầu tôi.
“… Tôi nghĩ vậy.” Tôi dùng giọng nói cực nhỏ đáp lại.
“Tất cả sẽ tốt lên nhanh thôi, Augustine chắc đã về nhà rồi.” Hắn an ủi tôi, nhìn thấy tôi kinh ngạc liền giải thích, “Ai bảo lúc nãy tôi gặp cậu, nếu tôi không chăm sóc cậu tốt, Augustine sẽ giận chó đánh mèo lên người tôi.”
Tôi ngẩng đầu, “Augustine hắn…”
Steven nháy mắt thần bí, “Hôm nay là một ngày đặc biệt với Augustine.”
Xe dừng trước cửa nhà, tôi cám ơn Steven, xuống xe, Augustine ra mở cửa, giơ tay ra về phía tôi. Tôi ngây ra hai giây, sau đó chạy như điên tới, lao vào lòng hắn òa khóc.
“Augustine, tôi sợ, tôi rất sợ… Bọn họ đốt dây ruy băng anh tặng tôi, đốt tóc của tôi, ép tôi vào cây… Tôi sợ, thật sự rất sợ…”
“Không sao rồi, bảo bối.” Hắn vỗ lên lưng tôi, tôi khóc càng nhiều hơn.
“Bọn họ nhìn tôi với ánh mắt thật lạnh lùng… Tôi bị mọi người từ bỏ… tôi…” Tôi lau nước mắt lên áo hắn, nước mắt làm tóc tôi dính lên mặt, rối tung.
“Bảo bối, chúng ta không cùng loại với con người, chúng ta là sinh vật của bóng đêm, ở phía trên con người rồi.” Hắn bế tôi lên, mang tôi vào phòng, tôi thấy trên bàn được bày đồ ăn ngon, Augustine chỉ vào, nói với tôi, “Nhìn nè, tôi mua cho em bánh ngọt, còn có chút ốc sên mà em kêu muốn ăn thử, có gan ngỗng kho, còn có rượu vang, tối nay tôi cho em uống.”
Hắn giống như một đứa trẻ bướng bỉnh, vui vẻ nói xong cũng không đặt tôi xuống ghế mà bế thẳng tôi lên phòng ngủ.
“Augustine, Steven nói hôm nay là một ngày đặc biệt của anh, là sinh nhật hả…” Tôi lau nước mắt, khóc nức nở, “Xin lỗi, tôi lại ở sinh nhật của anh…”
Augustine lấy khăn giấy lau nước mắt cho tôi, rồi cầm dúm tóc bị đốt cắt đi.
“Hôm nay là ngày tôi trở thành quỷ hút máu.” Hắn nghiêm túc nói cho tôi biết, “Tôi nghĩ vài ngày rồi, rốt cuộc cũng nghĩ ra món quà mà mình muốn.”
Tôi dùng đôi mắt đỏ nhìn hắn mở một chiếc hộp, bên trong có một vòng khuyên, nhưng hình như không giống nhẫn.
“Cái này đeo ở đây.” Hắn chỉ trước ngực tôi, “Em sẽ tặng tôi món quà này chứ, Lăng?”
Tôi ngây ra nhìn vòng khuyên trong hộp, hiểu ra ý của hắn. Đeo vật này vào, tôi sẽ chỉ thuộc về một mình hắn, hắn muốn tôi tặng chính tôi cho hắn.
“Augustine…” Tôi không cầm chiếc hộp mà quỳ gối trên giường ôm cổ hắn, “Quỷ hút máu có tình yêu không?”
“Bảo bối?”
“Anh sẽ yêu tôi chứ?”
Augustine không đáp.
“Vậy tôi có thể yêu anh không?” Tôi hỏi tiếp.
Augustine đẩy tôi ra, đỡ vai tôi, lộ ra nụ cười giảo hoạt, “Đương nhiên rồi, bảo bối, câu này nghĩa là em đồng ý?”
Tôi gật đầu, “Sinh nhật vui vẻ, Augustine.”
Tôi nằm xuống, Augustine cởi chiếc áo sơmi đã bị xé hư, nhanh chóng đeo chiếc vòng khuyên vào ngực tôi. Cơn đau chạy thẳng lên đỉnh đầu, tôi cắn chặt răng, nhưng tôi biết vết thương sẽ mau chóng lành lại, tất cả sẽ như chưa từng xảy ra, nhưng trên người tôi sẽ xuất hiện một dấu hiệu.
“Không được tháo ra, bảo bối, mãi mãi.” Augustine híp mắt, cố ý dùng giọng nói ra lệnh uy hϊế͙p͙.
“Ừ.” Tôi chồm người dậy, hôn hắn, “Tôi sẽ nhớ kỹ cơn đau này, như vậy tôi vẫn sẽ có quyền lợi dựa dẫm vào anh.”
“Lăng, nghe đây, trong huyết tộc không có người yếu đuối. Em có thể biểu lộ sự yếu đuối và sợ hãi, nhưng chỉ có thể ở trước mặt tôi, ở trước mặt người khác, em phải học cách giữ gìn tôn nghiêm, thậm chí là sự cao ngạo, coi rẻ mọi thứ.”
Tôi gật đầu, trong lòng lặp lại lời nói của hắn. Tôi là thành viên của huyết tộc, là chủng tộc theo tôi suốt đời, đó là giấc mơ mà con người theo đuổi mấy ngàn năm vẫn không có được. Tôi có quyền lợi nhìn xuống xã hội loài người với ánh mắt miệt thị. Tựa như trong trường học lúc nãy, phải có lòng tự tôn của quỷ hút máu.
Augustine im lặng nhìn tôi không trả lời, đột nhiên nhếch môi, gõ lên đầu tôi, “Đứa ngốc này, không có gì phải lo, bởi vì có tôi ở đây rồi.” Sau đó liền cười to.
Tôi cũng mỉm cười theo, không biết tại sao lại cười, nhưng cười rất thoải mái, tựa như quên đi tất cả sợ hãi và đau đớn khi nãy, chỉ cảm thấy sự ấm áp từ Augustine, cái ôm lạnh như băng nhưng lại ấm áp vô cùng.
“Chúng ta xuống ăn cơm.” Cười đủ, hắn lại ôm tôi, bế xuống phòng ăn, đặt tôi trên đùi, đút thịt bò cho tôi ăn.
“Ngon!” Tôi vừa nhai vừa nói, “Augustine, tôi muốn ốc sên.”
“Được, bảo bối.” Hắn dùng nĩa xiên vào con ốc sên mềm mại, đưa tới miệng tôi rồi lại cố tình đưa đi.
“A!” Tôi hô một tiếng vươn tay giữ chặt nĩa, lại bị hắn dùng sức giành đi, bỏ vào miệng mình, còn nhai ra tiếng.
“Lăng, nói cho em nghe một bí mật.” Augustine nuốt xuống, đặt cằm bên vai tôi, “Lúc tôi nghĩ muốn em vĩnh viễn thuộc về tôi, tôi nghĩ tôi đã yêu em rồi.”
“Hả…” Tôi há miệng, ngơ ngác nhìn hắn, nhất thời không biết phản ứng ra sao, chỉ có nước mắt ào ào trào ra.
“ch.ết tiệt, không được khóc!” Hắn hung hăng nhét miếng ốc sên vào miệng tôi, “Khóc nữa là tối nay mặc kệ em đó!”
Tôi dụi mắt, “Tôi không khóc, không bao giờ… khóc nữa.” Tôi ôm cổ hắn, miệng phát ra âm thanh kiều mị, nhẹ nhàng lắc mông, cố tình cọ sát thứ ở giữa chân hắn, “Cho nên tối nay, anh nhất định phải ôm tôi.”
Mắt Augustine đã chuyển sang màu vàng, hắn không nhịn được, đè lại thắt lưng tôi không cho tôi nhúc nhích, dồn ép ham muốn, “Nhóc con, đừng nóng vội, tối nay tôi sẽ từ từ tận hưởng quà sinh nhật của mình, em đừng mong được ngủ.”