Chương 19: Thích khách
Canh năm vừa qua, Lam Vũ đế cung liền âm thầm trở nên bận rộn. Các nơi trong hậu cung đều có nội thị chuyên trách tranh thủ thái dương còn chưa xuất hiện, mang theo bình nhỏ bằng bạc lấy sương sớm từ hồ sen trong ngự hoa viên để chuẩn bị cho các phi tần và công chúa điều phấn thượng trang (trang điểm).
Còn trong Thương Kình cung, mười vị cung nga tay cầm các loại kiện vật, ra vào tẩm điện của nam nhân tôn quý nhất Lam Vũ đế quốc, hầu hạ hắn thay y phục, rửa mặt, chuẩn bị vào triều sớm.
Đêm qua, trong Thương Kình cung đã đổ máu, ngay cả trong tẩm cung được đốt Thanh Mộc xạ hương tốt nhất, mà vẫn còn một chút huyết tinh lan tràn.
Ngay lúc rạng sáng, liền có năm tên thích khách mặc một thân y phục dạ hành tránh thoát thị vệ tuần tr.a xông vào tẩm cung, khi ảnh vệ còn chưa kịp phản ứng, bọn chúng đã vén lên sàng trướng(màn) minh hoàng sắc(màu vàng tươi). Lại thấy, Lam Vũ đế quân vốn nên ôm ôn hương nhuyễn ngọc (ý chỉ thân thể phụ nữ, mềm mại thơm tho) ngủ say, lúc này lại đang ngồi dựa lên đầu giường, đôi mắt phượng sắc bén hiện lên sát ý kia còn mang theo ý cười khiến người kinh sợ. Tên thích khách thứ nhất còn chưa kịp thấy rõ diện mạo Lam Vũ đế quân liền mất đi tính mạng, ba tên khác đều bị ảnh vệ diệt trừ, tên còn sót lại thấy tình thế không ổn liền uống thuốc độc tự sát.
Trên năm cỗ thi thể không có bất cứ tín vật hay ấn kí gì có thể chứng minh thân phận lai lịch của bọn họ. Dạ Quân Hi cũng chỉ phân phó ảnh vệ xử lý thi thể, không hề vì thế mà giận dữ.
Không bao lâu sau, khi chân trời phía Đông lộ ra tia nắng sớm đầu tiên, Lam vũ đế quân bệ hạ bước lên ngự liễn(xe kéo vua ngồi), đi từ tẩm cung đến Lam Vũ đại điện, tại lời xưng tụng mỗi ngày của văn võ bá quan, Dạ Quân Hi ngồi lên nơi tối cao mà kẻ khác không dám ngẩng đầu nhìn trộm kia.
Nghiêng người ngồi dựa vào trên đế tọa, Dạ Quân Hi chỉ nói một tiếng: “Chúng ái khanh bình thân.”, sau đó đại điện liền trở thành vũ đài cho bách quan biểu diễn.
Trước khi vào triều, quần thần liền nghe được tin đế quân bị thích khách tấn công, không ai không cảm thấy khiếp sợ. Nhưng Dạ Quân Hi chỉ nói một câu: “Trẫm sẽ điều tr.a rõ ràng.” Liền chặn lại những lời hỏi han và thượng tấu của mọi người, bách quân không biết làm sao, đành phải bẩm báo như thường.
Lam Vũ đế quốc to lớn như vậy mỗi ngày đều diễn ra trăm loại tình cảnh – thiên tai, nhân họa, gian thần, nghịch đảng, này đều là những yếu tố vĩnh viễn không thể thiếu của một đế quốc. Cũng may Dạ Quân Hi chính là vị quân chủ cường hãn nhất từ trăm năm khai quốc tới nay, trong triều đình không người nào dám kết bè kết cánh thách thức với quyền uy của hắn, hơn nữa các hoàng tử đều còn nhỏ tuổi, vở kinh kịch đại chiến tranh quyền cứ vài chục năm lại diễn ra kia còn chưa mở màn. Còn về thiên tai nhân họa, trong triều đã có nhân tài đông đúc, quốc khố lại tràn đầy, như vậy cũng không có điều gì đáng lo lắng cả.
Hai canh giờ trôi qua, tiếng bách quan tranh luận trên đại điện lúc này mới dần dần tiêu tán. Dạ Quân Hi rốt cuộc dương mắt nhìn lướt qua bên dưới, nhanh chóng hạ vài đạo thánh chỉ, đều là những quyết định liên quan tới việc mà triều thần mới tấu trình. Còn lại mấy chuyện khó giải quyết liền phân phó đại thần thượng tấu viết một tấu chương kể lại tường tận dâng lên trên đợi ngự bút chu phê (phê duyệt bằng mực đỏ).
Quần thần nghe giọng nói bình tĩnh không một chút cảm tình của đế quân bệ hạ nói ra những quyết sách dứt khoát anh minh, không khỏi âm thầm kính nể sợ hãi trong lòng – quân vương cường đại như vậy chính là phúc khí của đế quốc, những cũng là ác mộng của những kẻ có âm mưu đen tối trong lòng.
“Có ai còn có bản tấu?” Cuối cùng, Dạ Quân Hi hỏi. Một vị quan văn bước khỏi hàng, cung kính khom lưng, vị này chính là Lễ bộ Thượng thư.
“Khởi bẩm bệ hạ, nửa tháng nữa là ngày các nước phụ thuộc tiến cống. Sứ thần của các quốc gia đều đã xuất phát, sớm nhất ba ngày sau sẽ tới đế đô.”
Dạ Quân Hi nghe vậy nhíu mày. Ngày mùng một tháng mười hằng năm là ngày các nước phụ thuộc cử người tới tiến cống, nhưng năm nay hắn hầu như đem việc này quên sạch sẽ. Ngẫm nghĩ nguyên nhân, Dạ Quân Hi phát hiện chính mình gần đây tựa hồ tốn rất nhiều tâm tư cho thiếu niên đang ở trong lãnh cung kia, hắn nhịn không được nhíu mày lại, rồi gật đầu nói: “Theo quy củ những năm trước tiếp đãi là được.”
Lễ bộ Thượng thư tuân chỉ lui về trong hàng, sau đó liền không còn ai thượng tấu. Thanh âm chói tai của nội thị vang lên “Bãi triều”, quần thần lần thứ hai cúi đầu, lấy dáng dấp hèn mọn cung tiễn đế quân rời đi.
Ngoài cửa ngự thư phòng sớm có người đứng chờ, Lâm Hứa phụng mệnh điều tr.a việc ám sát hôm qua thấy Dạ Quân Hi tiến đến, liền cung kính hành lễ vấn an.
“Hồi bẩm bệ hạ, ngoại trừ Đồng quốc các nước phụ thuộc khác chưa từng có ý định phản loạn, thám tử ở Thụy Hoa chưa truyền lại tin tức.”
Dạ Quân Hi nheo mắt lại, hừ lạnh một tiếng: “Mới mấy ngày không gặp thích khách…….giờ đã xông vào tận tẩm cung của trẫm, lá gan cũng không nhỏ.”
“Bệ hạ, theo ngu kiến của thần. Nếu thích khách thực sự là do nước phụ thuộc nào đó phái tới, thì ngày tiến cống vào nửa tháng sau chỉ sợ sẽ không yên bình.”
Dạ Quân Hi nghe vậy gật đầu nói: “Phái người tìm hiểu rõ ràng lai lịch sứ thần của các quốc gia, sau đó xếp mật thám vào trong đội ngũ.”
“Thần tuân chỉ.” Lâm Hứa lính mệnh, lại nói: “Còn có một chuyện, thần nhận được mật báo, Lăng Tê quốc ẩn nấp đã lâu cũng phái ra sứ thần, đang đi về hướng đế đô, ước chừng năm ngày sau sẽ tới. Quốc thư của Lăng Tê hai ngày sau sẽ đưa đến trong cung.”
Trong đôi mắt phượng sắc bén hiện lên một tia kinh ngạc, rồi lập tức bị sự u ám che kín. Dạ Quân Hi ngắm nghía huyết ngọc ban chỉ trên tay, bên môi lộ ra một nụ cười nghiền ngẫm: “Thụy Hoa rục rịch, Lăng Tê cũng muốn chen một chân vào sao? Xem ra thế cục bốn phía của thiên hạ, sợ rằng chống đỡ không được bao lâu nữa……..”
Nhìn thần sắc của Dạ Quân Hi, trong lòng Lâm Hứa cũng có chút thấu hiểu: “Ý tứ của bệ hạ là…………..”
“Truyền chỉ xuống phía dưới, năm nay tăng thêm ba phần quân lương, để các tướng sĩ hoạt động gân cốt………Phòng ngừa chu đáo chưa bao giờ sai a.”
Lâm Hứa cung kính đáp lại, trong lòng lại âm thầm than nhẹ. Quốc khố Lam Vũ tràn đầy, tăng quân lương như thế chỉ là cửu ngưu nhất mao (không tốn bao nhiêu) mà thôi. Nhưng nếu chiến tranh nổ ra, dựa theo tính tình cường hãn của vị đế quân này, chiến tranh chỉ sợ sẽ khơi dậy dã tâm xưng bá thiên hạ của hắn……..
Dạ Quân Hi đang muốn cầm lên ngự bút phê duyệt tấu chương, lại thấy Lâm Hứa vẫn đứng ở chỗ cũ, hắn hỏi: “Còn chuyện gì?”
Lâm Hứa lấy lại bình tĩnh nói: “Khởi bẩm bệ hạ, về Ly Du Thượng quân…..”
Nghe được hai chữ “Ly Du”, Dạ Quân Hi liền có chút hăng hái buống bút xuống, “Nói.”
“Tuân chỉ. Diệu quốc có một thanh lâu tên Lam Chỉ uyển, chính là thanh lâu đứng đầu trong quốc đô Diệu quốc. Tục truyền lão bản của thanh lâu này họ Khanh, có người gặp qua người này, lại nói người này cùng Ngụy gia trưởng tử Ngụy Thanh Sương giống nhau như đúc.”
Họ Khanh? Ngụy Thanh Sương? Dạ Quân Hi nghe vậy, ý cười bên môi càng đậm. Nếu vị “Khanh lão bản” này quả thật là người của Ngụy gia, như vậy cái gọi là “Ngụy gia tiêu thất” chẳng qua là đem tất cả tài sản từ chỗ sáng chuyển sang chỗ tối…..Một thương nhân thế gia muốn che dấu tai mắt người khác, mà trong đó lại không có lý do gì đặc biệt là một chuyện không có khả năng…..
Dạ Quân Hi hứng thú nheo mắt lại – không biết thiếu niên trong lãnh cung kia sao rồi.
Nhớ lại thân thể cứng còng của thiếu niên khi nằm trong vòng tay hắn tại Uyển Anh điện ngày ấy, Dạ Quân Hi không tự giác nhăn mày lại. Thiếu niên kỳ lạ kia lại từng chịu nhục, thực sự là đáng tiếc……..Nhưng bỏ qua chuyện này không nói, tuy có Tô Thụy mỗi ngày bẩm báo, Dạ Quân Hi lúc này không biết vì sao lại rất muốn tự mình đi lãnh cung nhìn xem một chút, như vậy trên dung nhan bình thường kia liệu có còn lộ ra thần sắc đạm nhiên bình thản như trước không……….