Chương 75
“Không gặp.”
Dạ Quân Hi không hề quay đầu lại, chỉ lạnh lùng nói một câu, khiến tên nội thị tới bẩm báo sợ tới mức hai chân mềm nhũn quỳ rạp xuống đất. Thiển Ly Du thấy thế thoáng trầm ngâm, giương mắt liếc nhìn nam nhân đang mất hết kiên nhẫn kia, sau đó nói với tên nội thị: “Ngươi hãy chuyển lời cho nàng, nói nàng hãy về tẩm cung hảo hảo nghỉ ngơi, không thể tùy ý ra ngoài. Lúc nào cũng phải để Tô Thụy đi theo bên mình, đã nghe rõ ràng chưa?”
Nội thị kia nghe vậy, run rẩy ngẩng đầu liếc mắt nhìn Thiển Ly Du, sao đó nơm nớp lo sợ đem ánh mắt rời về phía Dạ Quân Hi, không dám dựa theo lời “Bạch ngự y” mà đi truyền lệnh. Không ngờ, đế quân bệ hạ hung hăng trừng mắt nói: “Còn quỳ ở đó làm gì?”
Tên nội thị run bắn người lên, lúc này mới dám đứng dậy lui ra. Dạ Quân Hi hừ lạnh một tiếng: “Nữ nhân ngu xuẩn.” Bây giờ tới đây cầu kiến hắn, chẳng phải sẽ làm người khác cho rằng nàng đang chột dạ, định dùng mỹ sắc đến mê hoặc đế quân, sau đó càng thêm hoài nghi nàng sao? Dạ Quân Hi nói xong, liền kéo người trước mặt đến bên chiếc bàn đã được bày thiện: “Mặc kệ nàng, cùng trẫm dùng bữa mới là thỏa đáng. Bất quá lớp dịch dung này, lột bỏ đi, trẫm cũng không muốn cùng “Bạch ái khanh” dùng bữa.” Hai người đứng trước bàn, Dạ Quân Hi nói xong liền vươn tay lần tìm chiếc trâm cài tóc màu xám của Thiển Ly Du. Khi đầu ngón tay chạm tới một nơi gồ ghề cực kỳ bí ẩn, hắn dùng lực kéo xuống ngay khi Thiển Ly Du còn chưa phản ứng kịp, tách ra lớp ngụy trang trên đầu y. Mái tóc dài đen như mực lập tức trút xuống như thác nước, dài tới tận thắt lưng, kết hợp với gương mặt đầy nếp nhăn của y, có vẻ vạn phần quỷ dị. Nhìn mái tóc bạc trong tay Dạ Quân Hi, Thiển Ly Du thoáng sửng sốt, trên mặt hiện ra một chút bất đắc dĩ.
Lâm Hứa vốn rất giỏi phóng đoán tâm tư chủ thượng, lúc này liền đứng ở bên hát đệm: “Hình dạng này của công tử quả thực có chút quái dị, trong tẩm cung của bệ hạ không ai dám nhiều lời, công tử không cần lo lắng.” Nói xong không hề chờ Thiển Ly Du phản bác, Lâm Hứa lạp tức triệu một cung nga tới nói: “Chuẩn bị đồ dùng rửa mặt.”
Mắt thấy cung nga kia nhanh nhẹn hành lễ lui ra, Thiển Ly Du nhíu mày, quay đầu lại hơi hơi lườm Dạ Quân Hi, trong mắt lộ ra một tia buồn bực… Đừng tưởng y không biết, có hành động nào của Lâm Hứa mà không phải là toan tính âm thầm của nam nhân này? Quả không hổ là tâm phúc của hắn!
Dạ Quân Hi lập tức bày ra vẻ mặt vô tội, nhưng khóe miệng cũng kìm không được hơi hơi cong lên, hiển nhiên trong lòng sung sướng vô cùng. Nước và khăn mặt được mang lên rất nhanh, Thiển Ly Du khẽ thở dài, cuối cùng y lấy ra một chiếc bình dương chi bạch ngọc, đổ chất lỏng trong suốt có mùi thơm lạ lùng ra bố khăn, chần chờ một lúc mới nhẹ nhàng lau lên mặt, làn da trơn bóng trắng nõn lập tức lộ ra khỏi lớp dịch dung.
Dạ Quân Hi nhìn dung nhan của Thiển Ly Du lộ ra từng tấc từng tấc một, trong đôi mắt phượng thâm thúy xẹt qua một tia kinh diễm… Bất luận là nhìn bao nhiêu lần, dung nhan tuyệt sắc này vẫn khiến hắn cảm thấy đẹp đến không gì sánh được. Nhưng sau khi kinh diễm, hắn lại bắt đầu suy ngẫm, hắn không thể lý giải được sự chán ghét của người này đối với dung mạo của chính mình. Trong tiềm thức quả thật có một suy đoán hợp lý, nhưng suy đoán này quá mức độc ác và thống khổ khiến hắn không muốn nghĩ tới nó.
Lâm Hứa đứng một bên, cũng đang sửng sốt. Tuy nói đây không phải lần đầu tiên nhìn thấy, nhưng đột nhiên nhìn Thiển Ly Du tẩy đi lớp dịch dung già nua lộ ra dung nhan khuynh thành như vậy, vẫn khiến Lâm Hứa khó mà bình tĩnh. Nhưng đế quân bệ hạ đột nhiên lạnh lùng trừng mắt lườm hắn, khiến cả người hắn run lên, vội vàng cúi đầu không dám tiếp tục nhìn thiếu niên tuyệt mỹ kia.
Thiển Ly Du lau hết lớp dịch dung trên mặt, sau đó lấy nước sạch rửa lại một lần, rồi mới buông khăn để cung nga bưng nước ra ngoài. Không phải y không cảm nhận được ánh mắt của hai người bên cạnh, nhưng dung nhan quen thuộc và vệt chu sa lệ vô cùng mị hoặc kia khiến y cau mày, thần sắc phiền muộn pha chút hổ thẹn đặt trên khuôn mặt của y lại biến thành thoang thoảng u sầu, thôi thúc người khác muốn đi an ủi. Quả nhiên, một khắc sau Thiển Ly Du bị kéo vào ***g ngực tràn đầy khí tức Thanh Mộc đàn hương, những ngón tay thon dài hữu lực nhẹ nhàng xoa lên ấn đường của y, cho tới khi nếp nhăn hoàn toàn bị vuốt phẳng, giọng nói trầm thấp dễ nghe liền vang lên bên tai: “Du Nhi, buồn bã vì dung mạo của mình chỉ là nỗi lo của kẻ yếu, thông tuệ như ngươi, cần gì phải chú ý tới dung nhan của mình như vậy?”
Hai mắt không chớp nhìn chăm chú vào Thiển Ly Du, Dạ Quân Hi chưa hề bỏ qua vẻ chán ghét của thiếu niên khi đối diện với dung mạo của mình, trong lòng hắn trỗi dậy một nỗi đau ê ẩm. Hắn không biết rốt cuộc người này đã trải qua điều gì, cũng không quan tâm tới những việc đó mà chỉ thương tiếc bộ dáng bị quá khứ dằn vặt của y. Trực giác nói cho hắn, hắn không nên tiếp tục im lặng, bằng không, sợ rằng không thể tiến vào trái tim người này.
“Khi trẫm sinh tình với ngươi, ngươi vẫn mang hình dáng trước kia, cho dù ngươi thay đổi gương mặt, trẫm cũng sẽ không bởi vậy mà sửa lại tâm tư. Du Nhi, trẫm thích dáng dấp khi ngươi không hề e dè, đối chọi với trẫm, hôm nay gò ép như vậy, có phải là lo sợ không đâu hay không?” Dạ Quân Hi vừa nói vừa vươn tay nhẹ nhàng mơn trớn gương mặt của người trong lòng. Đầu ngón tay vuốt qua vệt chu sa lệ, thoáng lưu luyến sau đó liền chuyển tới hai tròng mắt tuyệt sắc, cúi đầu, ấn một nụ hôn nhẹ như chuồn chuồn lướt nước lên đôi mắt kia.
Từ khi Dạ Quân Hi nói ra câu đầu tiên, Thiển Ly Du liền ngơ ngác, không ngờ nam nhân vẫn luôn bí hiểm này lại thẳng thắn biểu đạt tình cảm của hắn đối với y như vậy. Thiển Ly Du không khỏi nhớ lại những lời tương tự mà Ngụy Thanh Hằng từng nói với y, nói y đừng vì khuôn mặt mà gò bó chính mình, nói y hãy tự do tùy tâm, không nên bị bất cứ thứ gì trói buộc. Y quả thực đã vì những lời nói của Ngụy Thanh Hoằng mà cố gắng mở rộng trái tim, đi cảm thụ một con người hoàn toàn mới, một cuộc sống hoàn toàn mới. Nhưng chính nụ hôn của nam nhân trước mắt lại khiến y chần chờ. Ngay khi còn ở trong cung, Thiển Ly Du liền phát hiện ra, nam nhân thân là đế quân Lam Vũ này, ảnh hưởng rất lớn tới y, lớn tới mức khiến y cảm thấy hoảng hốt, lớn tới mức khiến y thậm chí thường nghĩ, nếu tình cảm của nam nhân đối với y chỉ là vì lớp vỏ tuyệt thế thì y nên làm gì… Nhưng bây giờ, nam nhân chính miệng nói cho y, hắn nảy sinh tình cảm đối với y ngay từ khi y còn mang hình dáng trước kia… Thông tuệ như Thiển Ly Du, nhưng lúc này lại không biết nên trả lời Dạ Quân Hi như thế nào. Không hiểu sao trong lòng dần dần ấm áp, quên sạch tất cả mọi thứ xung quanh, chỉ ngơ ngác nhìn dung nhan anh tuấn trước mắt.
Dạ Quân Hi nhìn thần sắc hoang mang của người nọ, nỗi đau trong lòng càng lúc càng tăng. Nhưng hiển nhiên người này đã nghe hiểu được những gì hắn nói, điều này khiến hắn cảm thấy có chút an ủi, xiết chặt hai tay, đem người nọ ôm vào trong ngực, nhẹ nhàng hôn lên thái dương y: “Du Nhi, trẫm sẽ không cưỡng cầu ngươi, mà chỉ muốn nói với ngươi, ngươi có thể tin tưởng trẫm.”
Có thể sao… Hai tròng mắt như hắc diệu thạch tràn đầy hoang mang, tựa như không hiểu những gì nam nhân nói, nhưng thân thể đã phản ứng trước cả lý trí, buông hết sức lực toàn thân, dựa vào lòng ngực quen thuộc, tản ra khí tức khiến y an tâm. Từ khi Dạ Quân Hi nói ra câu đầu tiên, Lâm Hứa đã phất tay, dẫn tất cả cung nhân lui ra ngoài. Ánh nắng chiều xuyên qua ô cửa sổ, chiếu vào bóng dáng hai người đang ôm nhau trong điện. Thỉnh thoảng còn có thể thấy thân ảnh cao lớn kia cúi đầu hôn nhẹ lên trán người trong lòng, mang theo sự thương tiếc và tình yêu vô tận.
Khi cung nhân tiến vào thu thập, khóe mắt liếc thấy người cùng đế quân bệ hạ dùng cơm cư nhiên không phải Bạch ngự y, mà là một thiếu niên kinh thế tuyệt diễm, thì đều ngẩn ra. Ngay sau đó một luồng áp lực cực lớn bỗng truyền đến, cung nhân đều rùng mình, vội vàng cúi đầu, nhanh chóng thu thập bát đĩa, không dám ngẩng đầu liếc mắt thêm.
“Sắc trời không còn sớm nữa, ta nên xuất cung hồi phủ.”
Thiển Ly Du nhìn sắc trời bên ngoài, nhíu mày nói. Chỉ dùng vãn thiện thôi, mà đã muộn như thế… Dạ Quân Hi nghe vậy liền đem người nọ kéo lên khỏi ghế, ôm lấy đi tới tháp thượng ngồi xuống, cười nói: “Nếu sắc trời không còn sớm, vậy ở lại trong cung qua đêm được không?”
“Đế quân bệ hạ không sợ bị ta đánh cắp bảo bối nữa sao.”
Thiển Ly Du nghe vậy liếc mắt nhìn người ngồi cạnh. Dạ Quân Hi lập tức cười khẽ, vươn tay xoa xoa đầu thiếu niên: “Chỉ cần ngươi chịu lưu lại, bảo bối trong cung liền mặc cho ngươi lấy, thế nào?”
Thái độ của người này đã khôi phục như trước đây, thậm chí còn thân thiết hơn với hắn, tuy rằng thỉnh thoảng vẫn có chút mất tự nhiên, nhưng được như thế hắn sao có thể không vui? Dạ Quân Hi thầm nghĩ, những lời nói vừa rồi quả nhiên hữu dụng. Sớm biết như vậy, hắn sẽ không e sợ do dự như người này mà lập tức nói rõ mọi chuyện.
Nhìn nụ cười tà mị của Dạ Quân Hi, trái tim Thiển ly Du lập tức run lên, thầm mắng một câu, không muốn tiếp tục để ý tới hắn. Trời biết những lời nói vừa rồi gây nên bao nhiêu rung động trong lòng y, sợ rằng còn phải đợi rất lâu y mới có thể thích ứng, sao nam nhân này có thể nói ra lời nói vô lại như vậy? Bất quá nói tới bảo bối.
“Mèo con đi đâu rồi?”
“Mèo?”
Dạ Quân Hi nhìn xung quanh tẩm cung, lúc này mới phát hiện tiểu tử màu xanh nhạt nọ sau khi chạy về làm nũng trong lòng Thiển Ly Du một hồi bây giờ lại không biết biến đi đâu, “Tiểu gia hỏa kia rất có linh tính, lại biết đường đi, cứ mặc kệ nó.” Nói xong tiếp tục ôm chặt người nọ vào lòng, “Thực sự không lưu lại sao?”
Thiển Ly Du tức giận trừng mắt nhìn nam nhân, thoáng giãy dụa đứng dậy nói: “Nếu vậy, liền để nó ở lại trong cung đi. Ta về phủ trước.”
Nói xong lập tức đi ra ngoài tẩm cung. Nhưng đúng lúc này, một cung nga vội vàng chạy tới, thở hổn hển quỳ xuống trước mặt hai người, nghẹn ngào nói: “Bệ… Bệ hạ, dị… Dị thú kia quấn quýt lấy Thiển thục viện nương nương trong Cầm Y cung không chịu rời đi, tiểu nhân không dám làm tổn thương nó, nhưng nương nương đã bị kinh sợ. Thỉnh bệ hạ… Thỉnh bệ hạ tới thăm nương nương!”
Cầm Y cung? Dạ Quân Hi cùng Thiển Ly Du nghe vậy lập tức nhìn nhau, trong mắt tràn đầy nghi hoặc… Tiểu gia hỏa kia vì sao lại vô duyên vô cớ chạy tới tẩm cung của Thiển Như Nguyệt quấy rầy nàng ta? Với thân thể hiện nay của Thiển Như nguyệt, sợ rằng không chịu nổi nỗi khiếp sợ này.