Chương 77
“Thiển Nhã Phù?”
Đôi mắt phượng thâm thúy nheo lại đầy nguy hiểm, bên trong xẹt qua một tia tăm tối, xen lẫn sát ý và một chút ngoài ý muốn. Dạ Quân Hi không ngờ, người mua chuộc bà vú, đầu độc Dạ Hành Thạc cư nhiên lại là một vị công chúa Diệu quốc khác, người cùng ngồi trên vị trí Thục viện như Thiển Như Nguyệt, là mẫu phi của Hoàng trưởng tử Dạ Hành Đình, Thiển Nhã Phù.
“Chắc chắn là nàng sao?”
Dạ Quân Hi nhíu chặt mày nhìn một lúc lâu mới ngẩng đầu liếc nhìn tâm phúc hỏi. Mười năm trước khi Dạ Quân Hi đăng cơ, Thiển Nhã Phù đã được đưa tới hòa thân, ngoại trừ những thị thiếp đã ở bên Dạ Quân Hi từ khi hắn còn là hoàng tử thì Thiển Nhã Phù có thể coi là vị Hoàng phi đầu tiên của đương triều Lam Vũ, đã từng rất được sủng ái, cho nên mới có thể vừa nhập cung liền mang thai Hoàng trưởng tử. Vài năm sau, hậu cung càng lúc càng khổng lồ, lại có Liên quý phi quản lý, vị Thiển thục viện này dần dần suy sút, không lâu sau liền biến mất khỏi tầm mắt của mọi người. Trong ấn tượng của Dạ Quân Hi, sau khi sinh hạ Dạ Hành Đình Thiển Nhã Phù vẫn sống cuộc sống ẩn cư trong hậu cung. Chưa hề lỗ mãng. Nếu người đầu độc Dạ Hành Thạc quả thật là nữ nhân này, vậy thì mấy năm nay nàng đã ẩn dấu tâm tư của mình quá sâu.
Lâm Hứa nghe vậy, cung kính khom người nói: “Hồi bẩm bệ hạ, tại nhà bà ɖú phát hiện được một mảnh giấy, qua tr.a xét mảnh giấy này được viết bởi cung nữ tâm phúc bên cạnh Thiển thục viện, mà một trăm lượng bạc viết trên giấy đã được tìm thấy tại hầm ngầm trong nhà bà vú, Ám bộ tr.a ra đó là nguyệt triêu mà Thiển thục viện lĩnh hằng tháng ở Nội vụ phủ, bên trên còn có con dấu xác minh.” (nguyệt triêu: theo ta thì nó giống tiền tiêu vặt hàng tháng)
“Nếu nói Thiển Nhã Phù mua cung, ẩn núp gần mười năm mới bắn ra một phát, vậy thì những kẽ hở này cũng quá lớn đi?” Dạ Quân Hi vẫn nghi hoặc.
“Hồi bẩm bệ hạ, vi thần cũng cảm thấy việc này có chút kỳ quặc. Nhưng đêm qua Ám bộ thẩm vấn cung nga bên cạnh Thiển thục viện, nàng đã nhận tội, quả thật chính là nàng đã viết lá thư kia theo mệnh lệnh của Thiển thục viện.” Nói đến đây, Lâm Hứa hơi ngập ngừng, ngay sau đó lại tiếp lời, “Vi thần cho rằng, việc này đích xác có liên quan tới Thiển thục viện, nhưng người đứng phía sau sợ rằng không chỉ là Thiển thục viện. Rõ ràng có người muốn dẫn chúng ta đem mũi tên chuyển hướng Thiển thục viện.”
“Nga? Thế là sao?” Dạ Quân Hi giương mắt, trầm giọng hỏi.
“Hồi bẩm bệ hạ, mặc dù cung nga kia đã thừa nhận mình viết lá thư trên, nhưng lại không biết một trăm lượng bạc đến từ trong cung, cũng không biết việc nhà bà ɖú bị huyết tẩy. Thiển thục viện đến từ Diệu quốc, trong cung vô quyền vô thế, hoàn toàn không có người thay nàng bán mạng giết người. Bởi vậy vi thần cho rằng, kẻ huyết tẩy nhà bà ɖú là một người khác, vả lại người này mới chính là chủ mưu của vụ án…”
Lời nói của tâm phúc kết thúc ở đó, người Lâm Hứa ám chỉ Dạ Quân Hi tất nhiên là biết rõ ràng. Chủ tớ hai người ngầm hiểu nhìn thoáng qua nhau, Dạ Quân Hi gật đầu nói: “Cái ch.ết của Chương Quân Nghị và Lục hoàng tử xảy ra, chỉ sợ Chương Tri Hiếu cũng ngồi không yên. Mệnh Ám bộ tiếp tục điều tra, đem Tịch Liên cung và phủ Thừa tướng lật ngửa lên cho trẫm.”
Trong mắt Lâm Hứa xẹt qua tia sáng, lập tức lĩnh mệnh khom người lui ra.
Ngày hôm sau, lâm triều, Chương Tri Hiếu quả thật không thể ngồi yên tựa như những gì Dạ Quân Hi sở liệu. Dạ Quân Hi ngồi trên đế tọa cao cao, vừa thờ ơ nghe triều thần bẩm tấu, vừa âm thầm chú ý người đứng đầu hàng ngũ các văn thần – Chương Tri Hiếu.
“Có việc khải tấu, vô sự bãi triều!” Thấy chúng thần không còn bẩm tấu, nội thị chủ trì nhìn qua phía dưới một vòng rồi cao giọng hô. Cuối cùng, Chương Tri Hiếu cũng bước ra khỏi hàng: “Khởi bẩm bệ hạ, thần có bản tấu.”
Dạ Quân Hi ngồi nghiêng trên đế tọa, có chút lười biếng nói: “Chương thừa tướng ôm đau nhiều ngày, hôm nay rốt cuộc có thể tiến cung lâm triều rồi?”
Chương Tri Hiếu nghe vậy lập tức quỳ xuống, cúi người dập dầu một cái, bày đủ bộ dạng cung kính xong mới cao giọng nói: “Cựu thần tạ ơn bệ hạ quan tâm.”
Nhìn bộ dáng trung thần của Chương Tri Hiếu, Dạ Quân Hi không khỏi cong khóe môi cười lạnh: “Thừa tướng miễn lễ. Có bản tấu gì?”
“Khởi bẩm bệ hạ, Lục hoàng tử vừa mới nhập táng hoàng lăng, lời này của cựu thần vốn đại nghịch bất đạo. Nhưng vì giang sơn xã tắc của đế quốc Lam Vũ, cựu thần không thể không nói.” Chương Tri Hiếu nói xong lại lạy một lạy, cao giọng hô: “Cựu thần khẩn cầu đế quân bệ hạ sớm lập Thái tử để giang sơn vững chắc!”
Chương Tri Hiếu vừa dứt lời, quần thần đều kinh sợ… Từ trước đến nay, tuy nói sớm lập Thái tử cũng là việc quan trọng liên quan tới giang sơn xã tắc, nhưng trên thực tế có mấy vị quân vương cam tâm tình nguyện đem đế vị của mình chắp tay nhường cho người khác, cho dù là thân sinh tử tự cũng phải đắn đo nhiều mặt, đợi tới khi chính mình quả thực lực bất tòng tâm mới bất cam bất nguyện thiết lập Thái tử. Nhưng tại khi đế quân bệ hạ còn trẻ trung khỏe mạnh như vậy mà đề xuất lập việc Thái tử, đây chẳng phải hy vọng đế quân bệ hạ sớm ngày băng hà sao? Huống chi nữ nhi của Chương thừa tướng – Liên quý phi có sinh hạ hai hoàng tử, hắn nói ra lời này, chẳng phải sẽ khiến người khác hoài nghi hắn có mưu đồ gì sao?
Quả nhiên, nam nhân trên đế tọa trầm mặc một lúc lâu, đến tận khi hàn ý quanh người khiến tất cả triều thần trong điện đều bắt đầu toát mồ hôi lạnh, Dạ Quân Hi mới lạnh lùng mở miệng: “Trẫm mới chỉ hai mươi bảy, các hoàng tử đều còn nhỏ tuổi, Thừa tướng không cảm thấy lời này không thỏa đáng sao?”
“Cựu thần đáng ch.ết, thỉnh bệ hạ xử trí!” Chương Tri Hiếu nghe vậy liền dập đầu, nằm sấp trên mặt đất nhất quyết không sửa miệng. “Nhưng trước khi cựu thần ch.ết, mong bệ hạ nghe cựu thần một lời! Cựu thần nghe nói chuyện Lục hoàng tử, lại nghĩ tới năm trước bệ hạ từng bị ám sát trong cung, mặc dù bệ hạ lông tóc vô thương, nhưng những kẻ rắp tâm sẽ không từ bỏ ý đồ! Cựu thần cho rằng, sớm ngày lập Thái tử mới có thể yên ổn nhân tâm, đề phòng bất trắc!”
Đã sớm đoán được lão già kia sẽ nói như vậy, nhưng chính tai nghe những lời ấy, thân là đế quân, đôi mắt phượng thâm thúy của Dạ Quân Hi vẫn xẹt qua một tia sát khí: “Chương Tri Hiếu, ngươi thật to gan. Nếu trẫm nói ngươi cố tình dao động lòng người, còn phạm thượng nguyền rủa trẫm ch.ết sớm, ngươi có nhận tội hay không?”
Song, Chương Tri Hiếu tựa như hạ quyết tâm, hoàn toàn không quan tâm tới lời uy hϊế͙p͙ của Dạ Quân Hi, chỉ cao giọng nói: “Cựu thần biết tội!” Ngay lúc này, bè lũ Chương thị đều quỳ xuống cầu tình cho Chương Tri Hiếu, nội dung đơn giản là lão thừa tướng chỉ suy nghĩ cho đế quốc Lam Vũ, thỉnh đế quân bệ hạ khoan dung vân vân. Nhất thời, trong điện trở nên ầm ĩ, mà đế quân bệ hạ cao cao tại thượng lại không nói một lời, lạnh lùng nhìn trò hề phía dưới, khi triều thần phát hiện sự trầm mặc của đế quân, mới dần dần im lặng, không ít người vươn tay áo xoa xoa mồ hôi lạnh trên trán, dưới sự áp bách cường liệt của đế quân bệ hạ, không ai dám mở miệng nhiều lời một câu. Thời gian trôi qua vô cùng thong thả, chỉ nửa khắc ngắn ngủi mà tựa như nửa thế kỉ. Trước khi phần lớn các triều thần không chịu được áp lực, té xuống mặt đất, đế quân bệ hạ chậm rãi mở miệng: “Lời của Thừa tường không phải là không có lý. Sau khi lâm triều, các khanh tiến cử hoàng tử nào, viết tấu chương dâng lên là được. Bãi triều.”
Dạ Quân Hi nói xong, không đợi triều thần phía dưới phản ứng lại, hắn đã lập tức đứng dậy khỏi đế tọa, vung tay áo nhanh chóng rời đi đại điện. Bách quan trên điện còn đang ngơ ngác, rất lâu sau mới có người bình tĩnh… Đế quân bệ hạ là… Đáp ứng lập Thái tử?
“Thừa tướng…”
“Thừa tướng đại nhân!”
Chúng thần vọt tới nâng Chương Tri Hiếu dậy, muốn hỏi thêm chuyện lập Thái tử là sao, nhưng có vài người phát hiện, vị thừa tướng đại nhân xử sự vô cùng bình tĩnh trước mặt đế quân bệ hạ này thực ra đã sớm chảy mồ hôi lạnh nhễ nhại, ướt đẫm phía sau lưng.
Trên đường đi tới Ngự thư phòng, Lâm Hứa khẽ cười nói: “Bệ hạ quả thực anh minh, sớm đoán được Thừa tướng sẽ đề xuất việc lập Thái tử.”
“Thư tín gửi tới Mậu thành vẫn không có hồi âm, quyền lực của Liên phi dần dần suy yếu vì Thiển Như Nguyệt được sủng ái, ngoại trừ đề xuất lập Thái tử phát động quần thần tiến cử Tứ tử, Ngũ tử, hắn còn có thể làm gì?”
Dạ Quân Hi hừ lạnh một tiếng, vẫn có chút tức giận vì việc mới xảy ra lúc lâm triều. Lâm Hứa cười khẽ: “Quả thực như vậy. Diễm cơ từ Loan Cầm các truyền thư đến, trên giang hồ đang đồn đãi hình như có kẻ muốn thuê người, ý đồ mưu phản, đáng tiếc không có tổ chức sát thủ nào dám tiếp nhận sinh ý đó, còn không cẩn thận để lộ tin tức.”
“Xưa nay Chương Tri Hiếu có can đảm, khi Tiên hoàng tại vị liền vạn phần sùng tín hắn. Chỉ tiếc, dường như hắn đã quên, giờ đây không phải lúc Tiên hoàng còn tại vị….”
Đôi mắt phượng nheo lại đầy nguy hiểm, Dạ Quân Hi cong khóe môi lộ ra nụ cười lạnh lẽo, tỏ ý có khoảng hơn trăm mạng người đã bị đặt dưới lưỡi đao. Chủ tớ hai người chậm rãi đi tới Ngự thư phòng, thị vệ cung kính hành lễ, đẩy cửa phòng, khiến hai người kinh ngạc chính là, bên trong có một vị khách, hình như đã đợi khá lâu.
“Đây không phải chim sơn ca bên người Du Nhi sao?”
Nhìn con chim tuyết trắng đậu trên án thư, lúc này Dạ Quân Hi mới thu lại nụ cười lạnh lẽo bên môi, trong mắt thoáng nổi lên chút nhớ mong… Đã ba ngày không đi gặp vật nhỏ của hắn… Tiểu bại hoại kia không chịu thường thường tiến cung, không biết đã hiểu rõ chưa… Dạ Quân Hi vừa nghĩ như vậy, vừa tiến tới lấy ống thư trên đùi chim sơn ca, sau đó liền mở cửa sổ thả con chim kia về với bầu trời, đợi tới khi con chim bay ra phía ngoài cung, bay xa đến không còn thấy tung tích, lúc này hắn mới cúi đầu, mở bức thư trong tay, nhưng ánh vào tầm mắt không phải nét chữ thanh tú của Thiển Ly Du mà Dạ Quân Hi biết.
Càng đọc càng cảm thấy bất ngờ, càng đọc càng cảm thấy kinh hãi, khi xem hết bức thư, người đứng trước núi tuyết lở vẫn không thay đổi thần sắc như đế quân Lam Vũ, lúc này trên mặt lại hiện lên vẻ khó tin… Du Nhi của hắn, cư nhiên là…!