Chương 81
Vị đế vương bốc đồng không nghe khuyên giải nhất quyết muốn ngủ lại một đêm tại Khanh phủ, không chịu hồi cung.
Thiển Ly Du mở mắt, chỉ thoáng ngẩng đầu liền có thể nhìn thấy khuôn mặt đang ngủ say của đối phương. Trong ký ức của Thiển Ly Du, đây là lần đầu tiên y đồng sàng cộng chẩm cùng Dạ Quân Hi. Trước kia khi còn mang danh Thượng quân, vì tránh né “thị tẩm”, y từng không tiếc làm hắn hiểu lầm chính mình từng bị người làm bẩn, thậm chỉ còn cố ý thụ thương trúng độc, có thể nói là dùng bất cứ thủ đoạn tồi tệ nào. Không ngờ hôm nay, y cư nhiên không thể cự tuyệt nam nhân, ỡm ờ cam chịu ngủ cùng giường với hắn… Thấm thoát, thế sự biến hóa quá nhanh, thực sự khiến người ta không thể chuẩn bị trước. Trái lại nam nhân nằm bên cạnh này, cho dù là đang ngủ cũng ôm chặt y không chịu lơi lỏng một chút, cánh tay rắn chắc ghì tại bên hông khiến Thiển Ly Du không khỏi bất đắc dĩ khẽ thở dài, khóe môi lại cong lên một nụ cười. Đối với thiếu niên “hơn bốn mươi tuổi” thì nam nhân quân lâm thiên hạ này, thỉnh thoảng lại cực kỳ giống một hài tử chưa trưởng thành.
“Trừng mắt lớn như vậy làm gì?”
Một tiếng nói êm tai dẫn theo chút khàn khàn mơ màng đột nhiên truyền đến khiến Thiển Ly Du giật mình hoảng sợ, quay đầu lại mới phát hiện nam nhân nằm cạnh đã chậm rãi mở ra đôi mắt phượng thâm thúy, khóe môi mang cười nhìn y. Thiển Ly Du bĩu bĩu môi, vươn tay vỗ nhẹ lên cánh tay đang gác trên hông mình: “Ghìm chặt quá, ngủ không được.” Mà sự thực là, thân nhiệt vốn thấp của y tại trong lòng ngực ấm áp và an toàn của Dạ Quân Hi đã mấy lần muốn chìm vào giấc ngủ, nhưng những suy nghĩ phức tạp trong lòng cưỡng bách đầu óc y vẫn thanh tỉnh tới tận nửa đêm.
Dạ Quân Hi nghe vậy nhíu mày, thay đổi một tư thế khác để cánh tay không đè lên Thiển Ly Du, nhưng vẫn ôm chặt y không chịu buông ra. Dạ Quân Hi biết rõ những gì Thiển Ly Du gặp phải ở kiếp trước khiến kiếp này y không thể gần gũi người khác, không chịu được những cử chỉ thân thiết như ôm hôn, càng đừng nói tới chuyện sàng đệ chi hoan. Bất quá Dạ Quân Hi rất tự tin… Nếu bây giờ người này không hề chán ghét hắn ôm hôn, vậy thì cách bước cuối cùng chắc hẳn không còn xa nữa. Nhưng là trời biết cái cảm giác người mình yêu nằm trong lòng mình, nhìn thấy được, sờ tới được nhưng lại không ăn được khó nhịn đến thế nào, song nếu muốn hắn buông ra người này thì dù thế nào hắn cũng không làm được.
Thay đổi một tư thế khác, Thiển Ly Du phát hiện chính mình vừa giương mắt liền đối diện với đôi môi mỏng đang mím lại của Dạ Quân Hi. Trong lòng đột nhiên nhớ tới trước khi đi ngủ y từng chủ động hôn môi nam nhân này, cho dù môi răng gắn kết nhưng cũng không cảm thấy khó chịu. Vì vậy Thiển Ly Du thoáng ngẩng đầu, nhẹ nhàng cắn lên cánh môi mê người.
Đột nhiên bị “sàm sỡ”, Dạ Quân Hi ngẩn ra, ngay sau đó máu trên toàn thân lập tức tập trung vào một bộ phận, nhiệt độ cơ thể cũng lập tức tăng lên. Dạ Quân Hi thật không ngờ, hắn liều mạng kiềm chế để chính mình bình tĩnh không làm vật nhỏ từng bị thương tổn này sợ hãi, nhưng người nằm trong lòng lại hoàn toàn không chú ý tới nỗi khổ tâm của hắn, dám tại một đêm trăng sáng sao thưa thế này, ái muội chủ động trêu chọc hắn. Nụ hôn ấm mềm mang theo sự cám dỗ rất rõ ràng dần dần từ môi chuyển qua cổ, Dạ Quân Hi cắn răng, hai tay dùng lực đem người đang tác quái kia giam chặt: “Ngươi đang dẫn lửa thiêu thân, Du Nhi…”
Giọng nói mang theo chút trầm thấp mất tự nhiên của Dạ Quân Hi khiến toàn thân Thiển Ly Du cứng đờ, không dám động đậy. Khi cảm nhận được ***g ngực đang ôm chính mình đã nóng hơn lúc trước rất nhiều, y mới ý thực được y vừa làm chuyện không nên làm nhất, gương mặt lập tức đỏ bừng, có chút mất tự nhiên nói: “Ta mệt nhọc, ngủ đi…” Nói xong liền nhắm mắt lại. Đáng thương Dạ Quân Hi bị trêu chọc tới gần như không thể tự kiềm nén, đành phải vận nội lực áp chế phản ứng trên người, đợi cho nhiệt độ biến mất, hắn mới thở phào nhẹ nhõm, cúi xuống hôn lên mái tóc đang vùi trong lòng mình, thấp giọng nói: “Vật nhỏ, còn dám như vậy, xem trẫm có bỏ qua cho ngươi hay không…”
Trằn trọc một đêm, đợi tới giờ Mão, hai người không hẹn mà cùng tỉnh lại.
“Nên hồi cung vào triều rồi.” Thiển Ly Du ngồi dậy, đẩy đẩy Dạ Quân Hi.
“Để bọn họ chờ một lát cũng không sao.” Người thân là đế quân kia lại không hề vội vã, hắn lười biếng nằm không chịu đứng dậy, “Chương Tri Hiếu muốn mượn chuyện Lục hoàng tử ép trẫm lập Thái tử, buổi triều hôm nay có lẽ sẽ vẫn cố chấp với vấn đề này đi…”
“Chỉ là một Thừa tướng liền dám trắng trợn mưu quyền soán vị như vậy, xem ra thế lực Chương thị ở trong triều rất lớn, ngươi đã có kế sách vẹn toàn hay chưa?” Thiển Ly Du vừa nói vừa mặc áo xuống giường, nghĩ tới ngày thường thị nữ trong phủ không thức dậy sớm như vậy, trong viện lúc này không có người hầu hạ, y liền phất tay gọi ảnh vệ, ra lệnh đi lấy đồ dùng rửa mặt.
Dạ Quân Hi thấy Thiển Ly Du điềm nhiên đem ảnh vệ Lam Vũ làm người hầu “sai khiến” ở trước mặt chính mình, khóe môi liền cong lên: “Tuy rằng thế lực của Chương thị rắc rối phức tạp, nhưng đa số trong đó đều hiểu rõ nên đứng ở bên nào, Nghiêm Cẩm Hiên chính là ví dụ tốt nhất. Nếu biết ngươi đem ảnh vệ thành người hầu để sai khiến, Lâm Hứa chắc sẽ rất đau lòng a.”
Thiển Ly Du nghe vậy liền liếc nhìn nam nhân còn đang ngồi trên giường: “Ngươi không đau lòng là được.” Y suy nghĩ một lát lại hỏi, “Về chuyện Lục hoàng tử, ngươi định xử trí Thiển Nhã Phù và Hoàng trưởng tử như thế nào?”
“Thiển Nhã Phù biếm lãnh cung, Hoàng trưởng tử tất nhiên sẽ giao cho cung phi khác nuôi nấng. Sao, muốn cầu tình cho cô cô ngươi?” Dạ Quân Hi vừa trêu ghẹo, vừa mặc áo xuống giường, đi tới phía sau Thiển Ly Du đang ngồi trước gương, “hạ mình” vấn tóc cho y. Thiển Ly Du giương mắt liếc nhìn nam nhân qua gương: “Thiển Nhã Phù thì thôi, nhưng Hoàng trưởng tử ta từng gặp qua một lần, có chút linh khí. Hài đồng nhỏ dại nếu vì thế mà bị hủy thì thật đáng tiếc.”
Dạ Quân Hi nghe vậy, suy ngẫm một chút liền gật đầu. Hắn vốn không nghĩ nhiều tới việc này, nhưng lại được Thiển Ly Du nhắc nhở. Hài tử của tội phi vô luận giao cho cung phi nào cũng không được đối xử tốt, huống hồ chỉ sợ không người nào dám nhận. Nếu nói trong hậu cung có ai dám đón lấy củ khoai nóng phỏng tay này thì sợ rằng chỉ có mình Liên quý phi. Song nếu rơi vào tay Liên phi, cuộc sống sau này của hài tử kia sẽ càng trở nên mờ mịt. Dạ Quân Hi vừa nghĩ, vừa vươn tay cầm lấy cây trâm ngọc ở trước giương cài vào búi tóc của Thiển Ly Du, sau khi hoàn thành xong hắn mới mở miệng: “Giao cho Thiển Như Nguyệt nuôi nấng, ngươi thấy thế nào?”
“Cũng tốt. Có Tô Thụy chăm sóc, sẽ an toàn một chút.” Thiển Ly Du gật đầu nói, sau đó y đứng dậy kéo nam nhân ngồi xuống trước gương, cũng vấn tóc giúp hắn. Đợi mọi việc đều ổn thỏa, Dạ Quân Hi mới giương giọng nói: “Tiến vào.”
Hắn vừa dứt lời thì hai ảnh vệ lập tức xuất hiện trong phòng, một người khụy gối xuống đất, một người bưng đồ dùng rửa mặt.
“Khởi bẩm bệ hạ, trong đế đô không thấy người mà công tử miêu tả.” Tên ảnh vệ đang quỳ trên mặt đất trầm giọng bẩm báo.
“Nói như vậy, tức là không tìm được Chung Ly?” Dạ Quân Hi không vui, nheo mắt lại. Biết được Chung Ly chính là người sai chim sơn ca truyền đến lá thư này, đêm qua hắn liền lệnh cho ảnh vệ tìm kiếm người nọ. Thế nhưng Chung Ly chỉ nói sẽ ở lại đế đô vài ngày, song ngay cả Thiển Ly Du cũng không biết chính xác là nơi nào.
“Từ trước đến nay hành tung của Chung Ly bí ẩn vô định, vẫn là hắn tìm tới ta còn ta lại không hề biết hắn ở nơi nào. Tìm không được hắn cũng không đáng quở trách. Ngươi lui ra đi.” Thiển Ly Du nói xong, ảnh vệ kia liền hành lễ, biến mất tại chỗ. Những ảnh vệ ở Khanh phủ, bảo vệ Thiển Ly Du đều hiểu rõ địa vị của Thiển Ly Du trong lòng Dạ Quân Hi hơn những người trong cung rất nhiều, bởi vậy đối với bọn họ, lời nói của Thiển Ly Du và mệnh lệnh của Dạ Quân Hi cũng không kém nhau là bao.
“Ngươi có dám chắc người nọ không có ác ý hay không?” Dạ Quân Hi lo lắng hỏi. Đối với tên Chung Ly kia, Thiển Ly Du chỉ nói đó là ân sư của y, là người truyền thụ võ thuật và dịch dung thuật cho y mà thôi, nhưng Dạ Quân Hi có cảm giác Thiển Ly Du đang che giấu một việc. Còn việc đó là gì thì Dạ Quân Hi không vội vã hỏi, chỉ cần biết người nọ không uy hϊế͙p͙ đến Thiển Ly Du là được. Bất quá người có họ “Chung Ly” cũng không nhiều, nếu thực sự như hắn suy đoán, thì thế cục thiên hạ đã bất tri bất giác bắt đầu biến đổi.
Thiển Ly Du cau mày nói: “Ta cũng không biết. Nhưng nếu hắn có ác ý, thì cần gì phải dạy ta võ công và dịch dung thuật.” Về thân phận thực của Chung Ly, y mới chỉ suy đoán, bởi vậy vẫn chưa nói cho Dạ Quân Hi.
“Nếu quả thực không có việc gì thì không sao.” Dạ Quân Hi ôm lấy thiếu niên, ấn một nụ hôn xuống trán y, trong lòng thầm nghĩ phải nhanh chóng xử lý Chương thị, sau đó đem người này mang về cung lúc nào cũng đặt bên người thì hắn mới yên tâm.
Thiển Ly Du chưa hề bỏ qua thần sắc trên mặt Dạ Quân Hi, thoáng suy tư liền biết suy nghĩ trong lòng đối phương. Nhưng đối với việc này y lại có tính toán khác, không phải là không thể hồi cung, nhưng y lấy thân phận gì để hồi cung thì có lẽ còn phải bàn bạc kỹ hơn.
Khi Dạ Quân Hi bí mật hồi cung, nghênh đón hắn tất nhiên là tâm phúc Lâm Hứa. Nhưng điều bất ngờ chính là ngoại trừ Lâm Hứa, còn có một đống hỗ độn chưa được thu thập ở trong Thương Kình cung.
“Ở đây xảy ra chuyện gì?”
Mắt thấy khắp nơi đều lưu lại vết tích đánh nhau, không đợi Lâm Hứa trả lời, trong lòng Dạ Quân Hi đã có suy đoán, trong mắt phượng xẹt qua một tia u ám. Vẻ mặt Lâm Hứa bình tĩnh, khom người vái chào: “Hồi bẩm bệ hạ, đêm qua có thích khách xâm nhập Thương Kình cung. Vi thần suy đoán, việc này có liên quan tới Chương thừa tướng.”