Chương 2
Ngày hôm sau thời tiết thực sự rất tốt, ánh nắng chan hòa.
Khải, Oscar cùng Angie đi đến dinh thự cao cấp của Carrington ở ngoại ô thành phố.
Một nam nhân mới 32 tuổi như Carrington lại mang khuôn mặt ảm đạm hơn vẻ bề ngoài, quần áo cực kì sang trọng, nhà ở cũng vô cùng xa hoa, mỗi một chi tiết đều biểu lộ sự giàu có và cao quý của chủ nhân nó. Anh ta tựa hồ không mấy hoan nghênh sự viếng thăm của Khải và hai kẻ đi cùng, nhưng là một người có giáo dục, dù không hài lòng cũng vẫn lịch sự mời ba người bọn họ vào nhà. Mùi xạ hương nồng đậm khiến cho cái mũi bị viêm của Oscar phải hắt xì mấy cái liền mới dần thích ứng được. Ngoài dự đoán của Angie, Khải tháo kính mắt xuống. Đã không còn cặp kính màu đỏ che khuất, đôi mắt đen láy hiện ra giống hệt với màu trên cây thánh giá bằng thủy tinh sáng bóng., thật giống như khi con người ta vừa mới sinh ra lần đầu tiên được nhìn thấy màn đêm, là sự sâu thẳm nói không nên lời. Bị một đôi mắt như vậy quan sát chăm chú khiến Carington đang pha trà có chút mất tự nhiên.
Khải: “ Trong nhà của ngài Carrington hình như có dưỡng một loài động vật ăn thịt?”
Câu hỏi của Khải làm Carrington chấn động, Oscar tức thì sặc nước trà.
Carrington: “Ngài đang nói giỡn đấy ư? Sao tôi có thế dưỡng một thứ như vậy cơ chứ?!”
Khải: “Nga, trên thân thể động vật ăn thịt cỡ lớn luôn luôn có mùi vị đặc thù, khi tôi vào đây thoáng ngửi thấy được, tôi đã từng dưỡng qua một con báo, trên người nó cũng có loại mùi này. Cũng có thể do xạ hương quá nồng nên nảy sinh ảo giác.”
Carrington: “Trở lại vấn đề chính, mấy người tìm tôi có việc gì?”
Oscar: “Ách… là chuyện có liên quan đến công trường đang thi công gần cống thoát nước của ông…”
“Lại là chuyện này sao? Tôi đã nói qua với truyền thông cùng cảnh sát rất nhiều lần rồi: Tôi không biết!”
Angie: “ Ngài có thông tin gì về hành tung của em trai ngài – Arthur không?!”
Carrington đột nhiên giận tím mặt: “ Trước mặt tôi đừng….. nhắc đến tên thằng khốn đó.”
Oscar: “Ách…”
“Xin đừng hiểu lầm, chúng tôi không phải tới đây để tìm hiểu vấn đề này.” Khải tiếp lời của Oscar: “Chúng tôi là muốn thỉnh cầu trong mảnh đất thuộc quyền sở hữu của ngài và nhân tiện cả công trường gần cống thoát nước, ngài có thể cho phép cảnh sát sắp xếp ở đó một vài trạm gác ngầm không.”
Carrington: “Trạm gác ngầm? Vì sao?”
Khải: “Ngoại trừ bảo vệ hiện trường ra, chúng tôi nghĩ người đàn ông kia rất có thể sẽ quay trở lại.”
Carrington kinh ngạc: “Cái gì?!”
Khải: “ Gã đã sống một năm ở đó, trong hoàn cảnh gian khổ như thế, thân thể hắn nhất định phải tốn khá nhiều khí lực để thích ứng, bởi vậy ký ức lưu giữ lại cũng ngày càng mãnh liệt. Cho nên mới nói,nếu Gã muốn khôi phục lại cách sống trong quá khứ này là hoàn toàn có thể. Đúng không?” Khải thăm dò ý kiến của Angie.
“Ân…. Khi đã thích ứng với một không gian hoàn toàn khép kín- tối tăm, ẩm ướt, oi bức, sẽ khiến hắn nếu sống ở một nơi khác khô ráo sạch sẽ, trống trải hơn nảy sinh cảm giác bất an! Vì vậy trong tiềm thức luôn muốn trở lại cống thoát nước, chí ít cũng phải tìm nơi có hoàn cảnh tương tự thì gã mới an tâm được. Mặt khác, tràng dạ dày của gã đã thích ứng với việc tiêu hóa và hấp thụ thịt sống, nếu ăn chín như tự nhiên sẽ không hợp với gã, thế nên gã vẫn phải ăn thịt tươi, hơn nữa còn phải là loại đã rữa nát….Ca bệnh như vậy không hề ít, người sói là một ví dụ điển hình…Ách… Tôi có xem qua một bài báo từng nói về vấn đề này…” Angie thật muốn tát cho mình một cái, thiếu chút nữa là lỡ miệng, cô len lén liếc mắt nhìn Khải và Oscar, hai người tựa hồ căn bản không thèm để ý tới, mới âm thầm thở phào nhẹ nhõm.
“…”Carrington trầm mặc trong chốc lát, sau đó nói, “Các người cứ tự nhiên, tôi không có ý kiến.”
“Cám ơn rất nhiều! Chúng tôi xin phép cáo từ.” Khải đứng dậy chuẩn bị rời đi, Oscar cùng Angie căn bẳn không rõ Khải rốt cuộc muốn làm gì, nhưng chẳng còn cách nào khác đành phải đi theo anh. “Nga, đúng rồi!” Khải từ trong ví tiền lấy ra một tấm ảnh đưa cho Carrington: “Có ấn tượng gì về hắn không?” Carrington đón lấy bức ảnh chụp thi thể không đầu, nhìn một chút rồi lắc đầu nói, “Không có.”
Rời khỏi ngôi nhà của Carrington, Khải giống như một người nhàn nhã thủng thỉnh quay về. Oscar đuổi theo: “Uy! Rốt cuộc là thế nào?” Khải đeo vào cặp kính che mắt, khẽ mỉm cười, quay đầu lại nhìn thoáng qua nơi ở giống như một pháo đài cổ kính của Carrington….
Ban đêm, Carrington bị ác mộng làm cho giật mình tỉnh giấc.
Nhớ lại những lời của Khải, “Gã nhất định sẽ quay trở lại với cách sống trước kia.”
Hắn căm phẫn ném đồ đạc, mà con mắt hắc sắc kia giống như đang xuyên thấu qua màn đêm mà cười nhạo hắn. Hắn cầm theo đèn đi xuồng tầng hầm: “Xem ra hắn đã biết…Vậy…”
Ánh đèn chiếu trên mặt đất, cửa địa lao mở rộng, không một bóng người… Chỉ có một chiếc lông chim màu đen đang nhẹ nhàng rơi xuống….
Cảnh cục.
Oscar đang phi máy bay giấy.
Angie: “Thám tử, anh vẫn còn ngồi ở đây?! Đã qua bốn ngày rồi.”
Oscar: “ Sáng sớm hôm nay tôi và tiểu tử kia đi bố trí trạm gác ngầm trong công trường đang thi công, sau đó hắn bảo tôi trở về gấp máy bay giấy.”
Angie: “Vì sao?”
Oscar: “ Có trời mới biết, dù sao lần nào cũng bị hắn đùa giỡn xoay như chong chóng…”
Chiếc điện thoại gần ngay cạnh Angie đột nhiên đổ chuông, “Uy?!” Oscar bổ nhào tới, nhưng cô đã đi trước một bước nhận cuộc gọi, “ …Nga.. Vẫn chưa bắt được…Ách, yên tâm đi, có tin tức gì chúng tôi sẽ nhanh chóng thông báo cho ngài.. Được rồi, tạm biệt.”
Oscar: “Ai?”
Angie: “Carrington! Dường như đột nhiên trở nên rất quan tâm đến tình hình án tử.”
Oscar: “Con cáo già đó! Rõ ràng là hắn có dính líu tới việc này!”
Carrington buông điện thoại.
Đột nhiên, hắn nhìn thấy một bóng người chợt lóe ngoài cửa.
Carrington: “Ai?!”
Không có tiếng trả lời, trong căn phòng vắng vẻ chỉ có những tiếng “ ai—ai—ai” vọng lại. Bên tai vang lên giọng nói của Khải: “Gã nhất định sẽ quay trở lại với cảnh sống trước đây…” Ánh dương quang xuyên thấu qua song cửa, hiện ra một bóng đen thật dài, dữ tợn vặn vẹo, đôi mắt hắc sắc giống như có mặt ở khắp mọi nơi, lật tung cả bàn đầy thức ăn, một chiếc lông chim màu đen chậm rãi rơi xuống bên khăn trải bàn…
Thời gian thường trôi qua rất nhanh, nháy mắt, kỳ hạn chỉ còn lại một ngày một đêm.
Oscar mắt thấy sắc mặt cục trưởng càng ngày càng kém, rốt cuộc đã không thể kiềm chế…
Gần như đâm sầm vào cả hai người, Khải tầm mắt không chuyển dán vào quyển sách trên tay: “Hey! Oscar, ở đây có bản đồ quy hoạch cống thoát nước của thành phố, nhìn qua có vẻ không tồi…”
Oscar nhẫn nhịn chịu đựng sự xúc động muốn đập cho Khải một trận, nói: “Đừng giỡn nữa Khải, cậu đã sớm biết có phải không? Là Carrington giúp anh ta ẩn nấp? Để bảo vệ cho em trai mình, đem anh ta giấu dưới một mật thất nào đó trong pháo đài cổ kính kia, cậu nhất định có chứng cứ, nói mau!”
Khải: “ Đã qua sáu ngày chưa?”
Oscar: “Khải!!”
“Được rồi! Được rồi! Tôi nói.” Khải khép lại quyển sách trên tay: “ Anh hắn là có chú ý tới căn nhà của Carrington rất quái lạ: Thứ nhất, ánh sáng trong phòng phi thường hôn ám, nhà anh ta bài trí hết sức xa hoa, nhìn mấy cái cửa sổ to sát đất rất phô trương kia, có thể thấy được bản thân chủ nhân nó cũng không hẳn là người không thích ánh mặt trời; thứ hai, mùi xạ hương thực sự quá nồng, giống như là để che đậy cái gì, một ngôi nhà lớn như thế lại giàu có vậy mà đến cả một người hầu cũng không thấy. Tất cả đều không phải quá kì quái hay sao? Liên tưởng một chút, nếu sống một thời gian dài trong điều kiện thiếu ánh sáng, con mắt sẽ quen dần, muốn khôi phục lại cũng cần phải có thời gian,ánh nắng trong thời gian ngắn khẳng định không được hoan nghênh.hủ thi (xác ch.ết) tương đối nặng mùi, khi ở cùng chỗ với những thứ đó quá lâu, trên người tự nhiên cũng sẽ có vị đạo đó; nếu có người hầu, sẽ không thể che giấu bí mật…”
Oscar:”Quả nhiên là hắn đã tên kia giấu đi sao? Tôi đi xin lệnh lục soát.”
“Oscar!” Khải gọi với theo cái người đang chực phóng ra ngoài cửa “Hãy nghe tôi nói hết đã, phần sau mới là trọng điểm!! Kỳ thực có vấn đề nhất chình là bản thân Carrington! Khuôn mặt của hắn ta trắng bệch không có huyết sắc, thậm chí còn hơi xanh xao. Giống như bị bệnh, chỉ vì đã lâu không tiếp xúc với ánh mặt trời mới có thể như vậy. Mà vừa nãy tôi có nói qua, hắn không phải là người không thích ánh sáng; răng hắn rất vàng, khẩu âm tương đối nặng, so với những gì mọi người thường nói về hắn có điểm khác, hàm răng thành ra như vậy là do ăn những thứ không sạch sẽ trong thời gian dài, tỷ như xác thối…; hắn mặc tương đối kín, nhưng để ý quan sát sẽ thấy dấu hiệu của bệnh ngoài da, hình như là một loại nấm. Đây không phải là loại bệnh nên thấy ở một người có thân phận như hắn, nhưng trong cống ngầm vừa nóng vừa lạnh, chân khuẩn rất dễ sinh trưởng; móng tay hắn vừa cứng vừa thô, trên tay có rất nhiều nốt ban, Carrington gia thế phi thường tốt, vừa sinh ra đã làm một cậu ấm, vì sao hắn lại có đôi tay của những người lao động nghèo khổ chứ? Bởi vì hắn ở một nơi mà ngoại trừ dùng tay ra sẽ không thể sử dụng bất cứ một công cụ nào khác. Hơn nữa trong trường hợp nhìn không rõ rất dễ bị thụ thương, ở miệng vết thương sẽ có bụi bẩn, sau khi vết thương đã lành sẽ xuất hiện vết ban có màu sắc na ná như vậy; điều then chốt nhất chính là, kiểu dáng cổ tay áo sơ-mi hắn mặc là lọa có đường viền,và hầu như không sử dụng tay trái. Thế nên tôi cố ý đưa bức ảnh sang bên trái, hắn đã dùng tay phải để nhận, trông có vẻ khó khăn. Lý do rất đơn giản, bởi vì tay trái của hắn cả một năm trời bị còng, loại thương tổn này không phải chỉ trong ngày một ngày hai là có thể biến mất.”
“…”Oscar mồm há hốc dường như quên mất phải khép lại, “Chờ…Chờ một chút Khải… Cậu lại nói giỡn sao? Ý cậu là Carrington chính là ác ma trong cống thoát nước?”
Khải: “Sự thực là như vậy.”
Oscar: “Thế nhưng…Vậy thì ra Carrington kia là…”
Khải: “ So với việc trước kia hắn luôn sống âm thầm, nhưng gần đây lại bắt đầu lộ diện mà nói, xem ra….Trước kia là giả, đây mới là người thật. Nói cách khác, trước đó hắn sống trong cống thoát nước, em trai Arthur là người thay thế cho hắn.”
Oscar: “Anh em bọn họ chơi trò gì vậy?”
Khải: “Tôi có đi tìm hiểu thu thập được một số tin tức, đại khái là: năm đó Carrington cũng không cần thiết phải thay tim. Chính Arthur và tên bác sĩ (cũng là thi thể không đầu kia) nói dối cô em gái La San. Cô em gái đơn thuần trong lúc xúc động nhất thời đã vì anh trai mình mà hi sinh mạng sống. Arthur nhân cơ hội cãi nhau với anh trai đuổi hết người hầu đi, sau đó thừa dịp anh mình thể xác và tinh thần đều mệt mỏi thì ra tay đánh lén. Chờ khi Carrington tỉnh lại thì đã thấy mình bị còng trên tường trong cống thoát nước. Arthur nói cho hắn toàn bộ sự thật, đem hắn cùng thi thể cô em gái nhốt trong cống ngầm. Sau đó yên tâm thoải mái sống dưới cái vỏ ngụy trang là Carrington, cũng thầm tính toán anh trai hẳn là không cần đến vài ngày sẽ ch.ết thảm. Không ngờ rằng Carrington sức sống mãnh liệt có thể trải qua một năm trời ở đó, sau được người cứu thoát. Hắn trở về khu nhà cao cấp tìm cách báo thù em trai, cũng là lấy lại thân phận của mình. Vừa vặn đúng lúc ấy vị bác sĩ đã từng giải phẫu cho hắn phát hiện ra, thất kinh muốn gọi điện báo cho Arthur…Carrington hiển nhiên sẽ không bỏ qua cho hắn.”
Oscar: “Cậu đã biết từ sáu hôm trước, đến hôm nay mới nói cho tôi! Còn bảo tôi đi gấp máy bay giấy?!”
“Nga, nếu không bảo như thế cậu có khả năng sẽ phải cư trú trong cống thoát nước,còn chuyện kia tôi nghĩ có lẽ tôi đã quên mất.”Khải làm như không có việc gì nói.
Khi cảnh sát chạy tới nơi ở của Carrington thì ở đó không còn một bóng người. Triệt để lục soát dưới tầng hầm ngầm, phát hiện trong địa lao có bóng người cuộn tròn.
Oscar: “Là Arthur sao?! Uy?! Ngươi không sao chứ?! Chúng tôi là cảnh sát!”
Angie: “Hắn hình như là….”
Nhìn kĩ, người nọ hóa ra là Carrington, chỉ thấy hắn hình dung tiều tụy, thần chí không rõ. Lúc mọi người đến gần, hắn thấy Khải đứng cách đó không xa, giống như nhìn thấy quỷ kêu lên thảm thiết. Oscar kéo hắn: “Arthur ở đâu? Em trai ngươi ở đâu?”
Nhưng Carrington dường như đã phát điên, chỉ lặp đi lặp lại một câu duy nhất: “ Tôi nhìn thấy rồi! Đôi cánh màu đen…”
Angie nhớ tới 47 phạm nhân bị giam trong ngục….
Oscar bất lực, chỉ còn cách lôi hắn đi, anh hỏi Khải: “ Em trai hắn ở đâu?”
Khải khẽ cười nói: “Cái đó… xuống địa ngục rồi…”
Oscar: “Hắn đã ch.ết?!”
Khải mỉm cười xoay người rời đi, lưu lại một câu: “Có lẽ… Nếu như hắn đủ may mắn…”
Oscar cùng Angie trên đường trở về.
Angie “Carrington nói hắn thấy được đôi cánh màu đen là có ý gì?!”
“..Ân..” Oscar mơ hồ đáp trả, trong óc vẫn không ngừng nghĩ đến câu nói kia của Khải: “Có lẽ… Nếu như hắn đủ may mắn…”
“Lẽ nào lại như vậy!” Oscar dường như đột nhiên nhớ tới điều gì xoay người bỏ chạy, Angie theo sát anh. Oscar chạy đến công trường bỏ hoang, lúc này có mấy cảnh sát đi ra, hẳn là người trong trạm gác ngầm Khải bố trí ở đây.
Oscar: “Có ai đã tới đây không?”
Cảnh sát: “Không có, chúng tôi trực ở đây đã năm ngày, có mấy người bạn nhỏ muốn vào đây thám hiểm, đều bị chúng tôi đuổi đi.”
“Sáu ngày…Năm ngày.. lại trúng kế tiểu tử kia rồi!”
Oscar cầm đèn pin chạy vào cống thoát nước, chỉ thấy nơi Carrington bị còng trước kia nay thay thế bằng một người khác, hắn ngồi ở đó, vẫn không hề nhúc nhích, đầu và hai tay đều buông thõng, tư thế kia khiến Angie nhớ tới một con rối bị đứt dây…
Oscar: “Arthur?”
“Anh?” Arthur kêu lên với Oscar.
“Tôi là cảnh sát!” Oscar nhìn ra thần chí của hắn tựa hồ cũng không được rõ ràng lắm.
“Xin hãy tha thứ cho em! Anh! Tha thứ cho em!” Arthur hình như không để ý tới cái khác.
Angie: “Đã không cứu được…”
“La San?!” Arthur nhận lầm cô là em gái. “La San, là hắn đưa em tới sao? Anh đã nhìn thấy đôi cánh đó, nó màu đen…”
Angie: “Người thứ 49”.
Oscar: “Cái gì?”
“Đôi cánh màu đen rốt cuộc có ý nghĩa gì?” Angie nghiêm túc hỏi Oscar.
“…Cô không nhìn thấy sao?” Angie để ý thấy trong nháy mắt Oscar lộ vẻ kinh ngạc “Thật may mắn a…”
Angie: “Rốt cuộc là có ý gì?!”
Không để ý tới sự truy vấn của Angie, Oscar đi ra ngoài: “Ai..Sau khi tan tầm phải uống vài chén a, chúc mừng việc không phải đi công tác trong cống ngầm! Thật không phải là một nơi tốt lành gì…”
Sáng sớm ngày thứ hai Angie một mình đến tìm Khải.
Khải đang ở dưới tầng hầm, bên trong chứa đầy các loại thư tịch cùng tài liệu.
Angie: “Những thứ này là gì?”
Khải: “Là bộ sưu tập cá nhân của Mary, bao gồm tình tiết hoàn chỉnh của các vụ án trên thế giới được ghi chép lại, còn có tiểu thuyết trinh thám cùng tiểu thuyết kinh dị.”
Angie: “Bà ấy vì sao sưu tập những thứ này?”
Khải: “Bà ấy nói bà ấy thích ánh sáng, cho nên cả đời phải sưu tầm bóng tối.”
Angie: “Nghe qua có vẻ mâu thuẫn.”
Khải: “Sẽ không a, có đen phụ trợ thì trắng sẽ càng thêm trắng.”
Angie: “Anh đã làm gì với Carrington?”
Khải: “Tôi cái gì cũng chưa từng làm.”
Angie: “ Tôi đích xác nghe qua không ít lời đồn, nói anh có năng lực khống chế nhân tâm người khác…Nhưng tôi vẫn cho rằng đó là lời nói vô căn cứ.”
Khải: “Chính xác.”
Angie: “Vậy Carrington…”
Khải: “Tôi chỉ là làm ám thị tâm lý với hắn! Hắn sống trong cống thoát nước quá lâu như vậy, thân thể tự nhiên sẽ quen dần, hơn nữa sợ Arthur quay lại phục thù, xuất hiện loại phản ứng đó là rất bình thường! Cô cũng từng nói có ca bệnh như thế a.”
Angie: “Khó trách bọn họ đều gọi anh là người thao túng.”
Khải đưa cho Angie một quyển sách “Người thao túng bọn họ, cũng không phải là tôi.” Nói xong xoay người rời đi.
Angie: “Đôi cánh màu đen có ý nghĩa gì?”
Khải quay đầu lại: “Cô không nhìn thấy sao?” Có đôi chút giật mình.
Angie: “Là ý gì?”
Khải ly khai tầng hầm, để lại cho Angie một câu nói duy nhất: “Thật may mắn a…”
Angie cầm lấy quyển sách, tên sách là >, trên trang thứ nhất có ghi một câu “Nếu như còn có thể khóc, nên cảm thấy may mắn, nói như vậy là vì, thương tổn chỉ là đôi mắt của ngươi.”Angie lẳng lặng ngồi một chỗ xem hết cuốn sách. Lúc đem trả lại trên giá thì chú ý tới đống tư liệu ở hai bên, trên nhãn có viết “Ghi chép về những án kiện huynh đệ tương tàn từ 1990 đến 2000.”
Angie ra về cũng là lúc trời đã tối khuya, chẳng biết bắt đầu từ khi nào, thành phố đã đón trận tuyết rơi đầu mùa, phủ một lớp mỏng lên đất đai, trời đêm trong trẻo nhàn nhạt nhưng lạnh lùng, len lỏi qua đám đông vội vàng đi qua vũng bùn dưới chân, những bông hoa tuyết trắng xóa qua ánh đèn sáng rỡ thật khiến người ta gai mắt.
ڼڼ END.ۑۑ
Truyện đến đây là kết thúc.
Xin chân thành cám ơn các bạn đã theo dõi bộ truyện này.