Chương 4: Nam nhân dưới ánh trăng .
Mặc Cách nhỏ bé cứ như vậy ở bên Jessyca chậm rãi lớn lên.
Lời tiên đoán của bá tước cũng dần ứng nghiệm.
Hắn 10 tuổi còn chưa biết nói chỉ ” ân ân,a a” để biểu đạt ý nghĩ, Huyết Tộc bình thường nhất chậm lắm cũng 2 tuổi là nói được.
Hơn nữa, Jessyca phát hiện trong cơ thể hắn không có sức mạnh giao động.
Mỗi khi nhìn Mặc Cách ăn cơm, tâm lí của Jessyca sụp đổ lợi hại.
Tất cả đều là tình cảm hỗn tạp,thất vọng cùng thống hận, không hề có đau lòng cùng tiếc nuối.
Trên thực tế vì hắn là con của bá tước, nên không người nào dám châm chọc đều để mặc hắn hồ nháo.
Nhưng,Jessyca biết trong thành lời đồ đại về hắn rất nhiều.
Mặc dù đã dặn dò chuyện thiếu gia không dược truyền ra ngoài sẽ gây hậu quả nghiêm trọng.
Nhưng hắn ngăn không được tâm lí miệt thị ngày càng tăng.
Jessyca đôi khi sẽ nghi hoặc:không biết tại sao hắn ăn cái gì bộ dáng so với dã thú đều giống nhau.
Hắn dạy vài lần cũng không thay đổi.
Mỗi khi bổ sung năng lượng luôn dùng hai tay cầm thi thể động vật,gặm cắn làm miệng đầy máu tươi,thậm chí còn dính một ít da lông động vật.
Hắn không thích máu người, chỉ thích ăn máu động vật.
Đây là cách ăn của Huyết Tộc cấp thấp.
Hơn nữa coi như Tạp Lỗ là cấp thấp nhất khi ăn cũng không ác như vậy.
Bọn họ ăn xong rồi còn dùng móng vuốt xoa miệng, mà Mặc Cách, mỗi khi ăn no, đều hướng cái miệng dính đầy máu tươi, cười khúc khích với hắn.
Jessyca không nói gì.
Hắn cũng kì quái vì sao Mặc Cách thấy ai cũng như thấy kẻ địch lao vào mà gặm cắn, hay chạy tới dùng sức mà cào.
Chỉ với hắn kẻ luôn lạnh băng lại hết sức ỷ lại.
Vừa thấy hắn sẽ cười khúc khích.
Sau này khi Mặc Cách 15 tuổi,là lúc hắn vất vả học được mở miệng nói chuyện, câu nói đầu tiên không dành cho bá tước cha của hắn,mà là nói với hắn.
Jessyca nhớ kĩ khi ấy cũng là ở trong hoa viên này,cũng tại chiếc ghế phủ kín màu hoa đỏ như máu này, ngẩng gương mặt nhỏ nhìn hắn, sau một hồi hắn nghe thấy tiểu chủ nhân của hắn,dùng thanh âm mền nhuyễn ấm áp mà nói với hắn ” Tạp Tạp, ta thích ngươi ”.
…
_____________________________________________________
” Tổng quản đại nhân, Jessyca, Jessyca ”
Giật mình, hắn vừa nghe thấy thanh âm đặc biệt của tiểu chủ nhân.
Thanh âm có điểm mềm, rất thanh thúy.
Đột nhiên Jessyca tỉnh lại nhìn Mặc Cách trước mắt mình.
Hắn chưa từng phạm phải sai lầm nào trí mạng như vậy
Nếu trước mắt không phải là tiểu chủ nhân mà là kẻ địch, như vậy ngay cả hài cốt hắn cũng chẳng còn.
Dùng thời gian rất ngắn tỉnh táo lại,Mặc Cách nghe thấy một thanh âm có chút lãnh ý ” Trời thật đẹp ”
Hả?
Mặc Cách sửng sốt.
Trời đẹp không tốt sao,ta có thể ngắm mặt trời mọc hả?
Jessyca nhìn Mặc Cách mở tròng mắt tròn xoe,đột nhiên nghĩ tới người đang nhìn mình là đứ nhỏ tòn xoe núc ních kia tiểu Mặc Cách, đối với hắn cười chính là tiểu Mặc Cách.
Vì vậy, khi lơ đãng khóe miệng cũng mỉm cười.
Một người lịch sự và một người anh tuấn hay cười.
Hắn cười rộ lên mị lực không cách nào cản được.
Mặc Cách xúc động muốn nói:ngươi hắn là nên cười nhiều, xem đi cười rộ lên cũng rất đẹp mắt.
Nhưng lí trí thanh tỉnh của hắn chỉ là thưởng thức mĩ nam mà thôi.
Hăn cảm giác tim mình đập thình thịch như thân thể và linh hồn tách ra.
Hắn cảm thụ được thân thể này — đối với Jessyca là yêu say đắm!
Mặc Cách nghĩ,có lẽ Mặc Cách trước kia vốn là yêu một Jessyca như vậy! .
Jessyca không vì nụ cười của mình mà xấu hổ, ngược lại đưa tay xoa đỉnh đầu có điểm loạn của Mặc Cách, nhìn hắn mắt dại ra cười đến càng sáng lạn ” Tiểu Cách ngươi lại quên, Huyết Tộc không thể phơi nắng?”
Đến đây, Mặc Cách đáng thương hoàn toàn ngu triệt để,rất bi thúc mà cảm giác cái gì cũng không thể làm, hoặc có làm sẽ sai hết mọi thứ.
Nam nhân này rất có mị lực.
Mặc Cách thần không biết quỷ không hay bị đem về phòng, nhìn bóng lưng Jessyca rời đi,rất hiểu được điều mà tiểu Mặc Cách kia từ trước đã rất thích.
Ngay lúc Jessyca đóng cửa lại,Mặc Cách như cũ đang su mê,một tiếng nói trầm thấp vang lên sau lung hắn mang theo cảm giác lạnh lẽo của kim loại ” Nghe nói,ngươi ăn hoa quả rồi?”
” Sao hai người bước đi không có âm thanh vậy hả? ”
Mặc cách bị dọa hét lớn.
Hắn xoay người không biết ohisa sau là ai đã muốn quát tháo ” Làm sao,ta là ăn rồi, ăn rồi thì sao, phạm pháp?”
Nhưng sau khi xoay người trong nháy mắt hắn không thể nói gì.
Đây là thần sao?
Người bình thường sao có thể lớn lên như thế này?
Chỉ thấy người nọ một đầu tóc dài đen nhánh,đuôi tóc hơi xoăn tạo một độ cung làm ngứa ngáy lòng người.
Hai tròng mắt xanh thẫm, tựa như bóng đêm không giống bầu trời tạo cảm giác mê người.
Hắn nhìn Mặc Cách khiến Mặc Cách cảm giác người này có thể nhìn thấu linh hồn mình.
Mũi hắn cao, da rất trắng,trên màu trắng đó nổi bật lên là đôi môi thủy nhuận mang màu anh đào đỏ mọng.
Tất cả đều như không có thật.
Thậm chí ngay cả đôi hoa tai đồng màu với song nhãn của y, kim cương xanh mang ánh sáng mê li.
Hắn hỏi xong thì đứng dưới ánh trăng.
Mặc Cách hoài nghi, người này với những lời mình hét lên có nghe thấy hay không.
Khi Mặc Cách quay đầu về phía hắn lông mi hắn có chút động đậy biểu thị nghe được.
Mặc Cách không tự nhien mà khẩn trương.
Cuối cùng khi Mặc Cách không có sự chuẩn bị cần thiết.Hắn biến mất trong bóng đêm.
” Ai?”
Mặc Cách tiến lên từng bước nhưng không thấy bóng dáng ai?.
Chẳng nhẹ đụng phải thứ gì kì quái rồi?
Mặc Cách thoáng quay đầu lại liếc nhìn, hắn phát giác mình lạnh hết sống lưng.