Chương 30: Phiền não của La Tây
Mặc Cách ôm thật nhiều sách vào phòng, vừa đóng cửa, La Tây từ sợi xích hiện ra.
“Tiểu Mặc Cách đầu ngươi bị lừa đá trúng sao? Như thế nào lại chăm học lên vậy.
Mặc Cách trừng mắt nhìn cái tên cười đến không đứng đắn kia sau đó quay đầu coi như không thấy hắn.
Không biết người này tại đây trốn cái gì?
Mỗi khi có hai người mới hiện hình sau đó đem cái miệng đầy ý xấu lẩm bẩm trút hết lên đầu y.
Ta đây gặp phải loại xui xẻo gì mà đụng phải loại người này.
La Tây vẫn tiếp tục ở bên kia líu ríu.
Không biết sao hắn có thể là vương Long tộc.
Mặc Cách thầm nghĩ: Chẳng lẽ Long tộc là một lũ ngốc, còn mỗi tên này hơi tỉnh?
Bề ngoài, y vẫn nhẹ nhàng mở sách ra đọc.
Nếu có ai biết cái này đáng yêu xinh đẹp tiểu Mặc Cách bên trong là cả một bụng nước thối, không biết bao người lác mắt.
Mặc Cách hết sức che dấu tâm tư dù trong đầu y đang suy nghĩ loạn thất bát tao,trên mặt vẫn rất bình tĩnh,moojt gợn sóng cũng không, nhân tiện điểm này y là một tiểu ác ma.
” Này tiểu Mặc Cách, sao ngươi không để ý đến nhân gia, nhân gia hội thương tâm!”
La Tây lúc đầu còn nói rõ chữ sau đó càng lúc càng thê lương, ai oán hắn nhìn Mặc Cách sau đó cúi đầu, ngước mắt lên giả bộ cầm khăn lau tranh thủ sự thương cảm.
” A” Mặc Cách ngẩng đầu nhìn, ta thật nhẹ dạ, nhẹ dạ.
” Jessyca gần đây cho ta sách bảo ta đọc ta hỏi có chuyện gì hắn không nói?”
” Jessyca thật làm càn không biết ai chủ ai phó rồi, để ta thay ngươi giáo huấn hắn ” La Tây xắn tay áo hùng hổ nói.
Mặc Cách thầm nghĩ ;May mà nơi này cách âm tốt.
Sau đó y hí mắt cười đến xấu xa ” Tốt ”
” Ngạch ” Khi La Tây kết thúc màn giả vờ đã muộn, nghe thấy tiếng ” tốt ” xé gió hắn ai oán mà kêu ” Mặc Cách “
” Ngươi rất lạnh lùng ”
“Ân ”
” Ngươi “
” Ân “
“Tốt, tốt ta không cùng ngươi nháo nữa ”La Tây nhìn sánh trên bàn mà hỏi ” Ngươi muốn tiến hành ban đầu cầm giữ?”
Mặc Cách nghe cậu hỏi không giật mình khi Jesyca đưa sách cho mình y cũng đã đoán ra.
Chỉ thấy Mặc Cách thản nhiên ” Có thể!”
” Cái gì là có thể”
” Là có làm hoặc không làm “
La Tây yên lặng một hồi rồi trịnh trọng hỏi ” Năm nay ngươi nhiêu tuổi?”
Khó nghe La Tây đứng đắn, y nói ” Hơn 400 ”
” Rất rất ít Huyết tộc bằng tuổi ngươi chưa làm ban đầu cầm giữ ”.
La Tây nói trắng ra phải biết trong huyết tộc trẻ chưa làm ban đầu cầm giữ là một sỉ nhục, hắn hỏi vậy không sợ y giận.
Mặc Cách cười cười ” Vốn không có “
La Tây mở cặp mắt ngân bạc nhìn Mặc Cách, tròng mắt đầy ý cười sâu thẳm như dò xét y ” Không sợ nguy hiểm?”
Mặc Cách lặng im tâm lý có chút ấm áp ” Có một chút ”
La Tây không cười ” Ta muốn nghe nói thật ”
Mặc Cách trầm mặc, hắn trầm mặc.
Cuối cùng thở dài ” Ha Tu Ngột giúp ta tiến hành ”
Ý là nguy hiểm thì có nhưng Ha Tu Ngột sẽ giảm tối đa
La Tây nhì Mặc Cách rồi gật đầu
—————
Mặc Cách nhìn sách nhưng tâm lý để lên người trước mắt.
Sau khi không nói nữa, La Tây ngồi im lặng, tóc bạc che xuống đôi mắt mị sắc đem khuôn mắt hắn che khuất nhìn gần mà không rõ.
Trong phòng an tĩnh, La Tây yên lặng lại tạo nên áp lực.
Kết quả La Tây ngẩng đầu là một bộ dạng buồn ngủ.
Hắn không hiểu mà nhìn Mặc Cách sau đó tự nhiên ngáp ” Ha ”
Mặc Cách cảm giác trán mình gân xanh chảy đầy đập thình thịch.
Thật là.
Tự nhiên quan tâm hắn làm gì.
Sau đó nhân tiện giận dỗi mà cúi đầu.
Mặc Cách không để ý khi y cúi xuống thì La Tây hết buồn ngủ như chưa từng có, phức tạp mà nhìn y.
Hắn nhìn Mặc Cách cúi đầu mà sầu lo.