Chương 43: Nỗi lo sợ của kí ức

Mặc Cách chjy đến bên phía Mai Tạp Tây  cả người  hắn dính đầy đất trông rất chật vật.
Mặc Cách nhẹ ngàng gọi ” Mai Tạp Tây.. ” không có phản ứng chẳng lẽ hắn …..Mặc Cách chần chờ sau đó vươn tay sờ thân thể Mai Tạp Tây, may mà vẫn còn ấm, gọi thêm lần nữa ” Mai Tạp Tây ”.


Vẫn không phản ứng Mặc Cách lần này đặt tay lên mũi Mai Tạp Tây, vẫn còn thở, thì ra là xỉu rồi.
Y nhẹ nhàng kiểm tr.a Mai Tạp Tây không thương tích gì, nhưng nhìn không thấy không có nghĩa là không có.
Mặc Cách nghĩ lại lúc Ám Tư tự tiện dùng ma pháp mà tức giận Ha Tu Ngột sẽ không bao giờ làm như vậy.


Mặc Cách đứng dậy nghiêm túc đi đến định xử lí Ám Tư thì có một cỗ ma pháp thật lớn ập đến, khi luồng khí đó ập đến hoa sen trên trán y chợt lóe sáng tản ra ánh sang bao phủ quanh y đem năng lượng hắc ám hòa tan.
” Ngươi quả nhiên là Li Thương ”.


Thanh âm khàn khàn của Ám Tư cách y rất gần, thậm chí có một luồng hơi lạnh lẽo vô cùng quất tới,Mặc Cách ngẩng đầu. 


Quả nhiên Ám Tư cách y rất gần mà chính xác là hai người dính sát một chỗ, tay hắn vươn ra sờ lên ấn kí trên trán y. Mặc Cách hoảng sợ mà không dám lùi lại cũng không muốn lùi lại.


Y nghe thấy Ám Tư nói:” Vốn là ngươi, Thương, ngươi có biết ta đợi ngươi ngàn năm, ngươi nói đợi ngươi về ta tin nhưng ngươi không biết thời gian như độc dược, nó làm ta nghi ngờ, Ngàn năm trước ta nhẫn nại trong cô độc, trong hắc ám mà chờ đợi ngươi không nghĩ tới Mật Tư – Ha Tu Ngột kia ý chí lại mãnh mẽ chỉ cần hắn tỉnh táo ta sẽ bị áp chế. Ngàn năm trước hắn rối loạn một lần, ngàn năm sau hắn rối loạn mọt lần, lần nào cũng là, lần nào cũng là vì ngươi, ngươi biết không?”


available on google playdownload on app store


Khi Ám Tư nói ánh mắt không hề lạnh lùng mà có chút mê li như đang chìm trong kí ức của mình, thậm chí có hoảng hốt cùng ôn nhu nhắc đến  Ha Tu Ngột lại không hề lo lắng như là Ám Tư cũng không chán ghét Ha Tu Ngột.” Hai Lần đều là ngươi thức tỉnh ta, ngươi thực sự giữ lời hứa đến tìm ta rồi ” nói đến đây Ám Tư hai mắt nhìn Mặc Cách trong đó là dòng lệ hòa với ánh đỏ chói mắt.


Ám Tư vuốt ve khuôn mặt y cười đến xấu xa ” Ngươi biết không xem ra Ha Tu Ngột cũng rất quan tâm ngươi, ta biết hắn ghét ta không cho ta ra nhưng là ngươi nên ta nhân tiện …”
Mặc Cách nghe đến đây hét ” Nhân tiện cái gì?”
Nhìn vẻ mặt của Mặc Cách. Ám Tư thất vọng vô cùng.
Chúng ta gầ nhau triệu năm.


Ta đợi ngươi nghìn năm.
Nhưng hiện tại ngươi lại quên ta.
Đây là lời ngươi hứa sao?
Tốt thôi!
Hai tròng Mắt Ám Tư tối sầm lại, miệng hiện lên ý bất hảo sau đó lại gần hơn nữa tóc đỏ phất qua Mặc Cách ” Ngươi đoán xem ta nhân tiện thế nào, sau đó lè lưỡi ɭϊếʍƈ vành tai y.






Truyện liên quan