Chương 48
" Đại ca, mấy chục vòng rồi, đầu lăn rất đau." Dã Kê tội nghiệp nói.
" Lại đây...." Lãnh Tử Diễm vẫy vẫy tay.
Dã Kê lập tức mặt mày hớn hở, chân cún tiến đến trước mặt Lãnh Tử Diễm, gãi gãi tóc.
" Nơi đây, sưng lên.. Ôi... Bảo... Đại ca, nhẹ chút, nhẹ chút..."
" Đâu có sưng?"
Hung tợn cào lên da đầu sưng đỏ mấy cái, Lãnh Tử Diễm diện vô biểu tình nằm sấp lại.
" Tiếp tục."
" Đại ca...." Dã Kê vẻ mặt đau khổ. "Bên ngoài có người nhìn."
" Ta biết."
" Các nàng sẽ cười ta."
Lãnh Tử Diễm lười biếng nói.
" Dù sao ngươi mặt dày, cũng không có hình tượng gì đáng nói, bị cười có sao đâu?"
Cho đến lúc quản gia đẩy xe ăn vào, Dã Kê mới nghênh đón giải phóng.
" Thiếu gia, nên dùng cơm."
Lãnh Tử Diễm buông sách trong tay, thản nhiên nhìn, món ăn chuẩn bị trong xe đều là đồ bổ thượng thừa, xem ra phụ thân bớt giận không ít.
" Tạ thúc, phụ thân nói thế nào?"
Tạ quản gia hạ mắt.
" Tiên sinh nói... Có lần sau nữa, liền không phải đánh mấy roi đơn giản như vậy."
" Vậy còn cái gì?"
Dã Kê một bên cũng không đồng ý, lập tức nhảy dựng lên, lòng đầy căm phẫn.
" Hơi một tí liền đánh con trai, có phụ thân nào như hắn không? Sau lưng đại ca vết roi nhiều như vậy, cũng không phải lấy làm đẹp."
" Chuyện trong nhà ta không cần ngươi chen mồm."
Lãnh Tử Diễm một câu vô thưởng vô phạt như vậy, khóe miệng Dã Kê hơi co rút, sắc mặt lập tức trở nên không đẹp nổi, khẽ hừ nhẹ, xoay đầu.
" Là nhà các ngươi muốn tìm ta về, cũng không phải ta không thể thiếu được nơi này."
" Nhị thiếu gia." Tạ quản gia thấy không khí không ổn lập tức hoà giải. "Thiếu gia tính tình như thế, ngươi cũng thả tâm chút đi!"
" Tạ thúc..." Lãnh Tử Diễm nhăn mày lại, hơi có chút bất mãn với cách nói của Tạ thúc.
" A, ta biết, ta sẽ không chấp nhặt đại ca."
Lãnh Tử Diễm kinh ngạc, Dã Kê trái lại vui vẻ, cong mắt lên xới một chén cơm, lấy mấy thứ đồ ăn để bên trên, vui rạo rực ngồi bên giường.
" Đại ca, ta uy ngươi nhé."
" Ta có tay."
Dã Kê dùng chiếc đũa gõ gõ trên chén.
" Ngươi bị thương nặng như vậy, lỡ như lại làm vỡ thương thì sao đây?"
" Không liên quan tới ngươi."
" Nhưng ta sẽ đau lòng."
"... ...... ..."
Lãnh Tử Diễm lông mày nhếch lên, khóe miệng hơi câu, lại không phải đang cười.
" Tạ thúc, ngươi bận bịu đi trước đi, cơm nước xong ta gọi ngươi."
Tạ quản gia hầu hạ phụ tử Lãnh thị nhiều năm, thế nào không hiểu tâm tư thiếu gia nhà mình. Thiếu gia tính tình lạnh nhạt, nhưng nếu thật sự thích một người, vậy tất nhiên đào tâm móc phổi đối hảo với y, nếu không, cũng sẽ không vì một cái hộp Lăng Diệp đưa mà chọc gia chủ nổi giận.
Dã Kê trước mắt xem ra là có chút ý với thiếu gia, không nói ra còn được, nếu nói ra, đó chính là đụng tới nòng súng thiếu gia, thiếu gia không đem y lăn qua lăn lại đến ch.ết mới là chuyện lạ.
Ai kêu thiếu gia ghét nhất kẻ không biết điều quấn lấy hắn.
Tạ thúc chân trước vừa đi, Lãnh Tử Diễm cương ngạnh đoạt lấy cái chén, chậm chạp lùa cơm vào miệng.
" Ngươi nói loạn cái gì trước mặt Tạ thúc?"
" Đại ca bị thương, ta làm đệ đệ đau lòng có cái gì không đúng?"
Trên mặt Dã Kê không có biểu tình gì, môi lại gắt gao mím.
" Huống chi họa này vốn là ta gây, bị phạt cũng nên là ta chịu, đại ca nói như vậy... Thật đúng là khiến người ta thương tâm."
" Ngữ khí ngươi có vấn đề."
Dã Kê cười vô lại.
" Sao lại có vấn đề?"
Bàn tay khớp xương rõ ràng nhẹ vuốt trên chén. Lãnh Tử Diễm nâng mắt lên.
" Ngươi miệng một bức huynh hữu đệ cung, trong lòng lại không nghĩ như vậy."
" Kẻ có tiền nói chuyện không thẳng thắn, nói nửa câu lưu nửa câu lại."
Dã Kê lắc đầu, tựa tiếu phi tiếu, đáy mắt một mảnh thâm trầm nồng đậm, y cúi xuống, môi thổi qua vành tai đối phương.
" Đại ca không bằng nói... Ngươi cảm thấy... Ta muốn thao ngươi..."
Một chữ cuối cùng âm kéo hơi dài, Lãnh Tử Diễm dùng đũa đem đầu Dã Kê đâm ra.
" Làm Lãnh gia nhị thiếu gia, ngươi muốn nam nữ nào cũng có thể."
" Ta chỉ muốn đại ca."
" A." Lãnh Tử Diễm nhẹ cười, giọng điệu châm biếm. " Dựa vào ngươi?"
" Nếu không phải vì đại ca, ta căn bản sẽ không vào Lãnh gia các ngươi!" Dã Kê híp mắt, thấp giọng nói. "Từ đêm đó trở đi, ta liền không thể quên được đại ca... Trong đầu... Toàn là bóng dáng đại ca..."
Lãnh Tử Diễm không rõ ý nghĩ của Dã Kê.
Họ chỉ nhìn mặt nhau mấy lần, làʍ ȶìиɦ cũng chỉ một lần, thân thể có phù hợp đi nữa, tình cảm cũng là nhạt như tờ giấy.
Có cái gì đáng giá để nhớ mãi không quên?
Vọng nhìn quá khứ, đối diện một đôi song mâu hẹp dài nghiêng xéo ẩn tình gợi cảm.
Ở Hắc Phố đêm đó hắn liền chú ý tới, nam nhân đầu gà rừng này đúng là bẩn loạn, mắt lại cực kỳ trong suốt, thâm thúy sâu thẳm, thanh tú như bầu trời đêm óng ánh.
" Ta một chút cũng không hảo." Lãnh Tử Diễm thành khẩn khó có được, còn bổ sung một câu. "Thật sự, chọn đại bất cứ người nào cũng hảo hơn ta."
" Họ không ɖâʍ đãng như đại ca."
" Ngươi....."
Vừa mới suy xét phẩm hạnh bản thân, Lãnh Tử Diễm một ngụm cơm ngậm trong miệng, nửa ngày nuốt không xuống được.
" Bên ngoài người như thế vẫn còn nhiều."
" Đem đại ca ép xuống dưới thân có cảm giác nhất."
Dã Kê cười híp mắt, mũi cũng nhăn, y dung nhan vốn tuấn mỹ, ba phần đáng yêu ba phần vô lại, còn ngạo khí quỷ dị trời sinh dung hợp vào, hấp dẫn người chí mệnh.
Đáng tiếc, trong mắt Lãnh Tử Diễm, Quân Ngân là nhìn tuyệt nhất, theo thước đo lấy Quân Ngân làm chuẩn 100%, vẻ đẹp của những nam nhân khác chỉ ở đáy cột.
Còn nam nhân đầu gà rừng này... Đánh giá chỉ lên đến 80%... Nếu y không dùng ánh mắt nhìn hắn tựa như dã thú nhìn một bàn thịt to, điểm này còn có thể cao hơn.
Cái loại ánh mắt thâm tình mà bao hàm dục vọng nồng đặc, làm Lãnh Tử Diễm cảm thấy Dã Kê bất cứ chỗ nào bất cứ lúc nào cũng đều cân nhắc làm sao xé rách y phục hắn.
Hắn khẽ hừ nhẹ một tiếng trong lòng, thầm nghĩ quả nhiên dã thú chính là dã thú, luôn luôn động dục, cùng gia hỏa Lăng Diệp kia một loại.
" Ta có người mình thích, hắn không thích ta có quan hệ với nam nhân khác." Lãnh Tử Diễm mở miệng không chút lưu tình.
Dã Kê ngẩn người, nửa ngày không nói lời nào, một lúc lâu sau, hỏi.
" Kẻ đưa cái hộp kia?"
Lãnh Tử Diễm gật gật đầu, cơm trong chén rốt cuộc hết, đưa cho Dã Kê, bảo đối phương xới một chén cho hắn.
Lúc xoay người, Dã Kê nghe được sau lưng truyền đến một thanh âm.
" Ta muốn cùng hắn trải qua cả đời này."
Động tác bới cơm tạm dừng.
Cả đời dài bao nhiêu, Dã Kê từ trước tới giờ không nghĩ tới.
Cuộc sống ở Hắc Phố, mỗi ngày đều là đánh đánh giết giết, mỗi ngày đều có rất nhiều người tử vong.
Máu tanh, bạo lực, tình ái, đây là mọi thứ của y.
Đến tận khi người này xông tới...
Hắn cao ngạo, cường tráng, khóe mắt nét cười hơi nhếch, đáy mắt lại không có bao nhiêu ý cười, dù có, cũng là châm biếm thản nhiên.
Lồng ngực cường tráng, cái mông rất vểnh, hai chân thon dài thẳng tắp... Gợi cảm hơn bất cứ nam nữ nào y từng thượng qua. Y chưa từng khao khát một người kịch liệt như vậy, muốn áp ngã hắn, đem cự long của mình thao vào nhục huyệt ɖâʍ đãng của hắn.
Dã Kê không biết cái gì là luyến ái, hắn chỉ biết là, hắn yêu thân thể người này.
Lão đại trong Đại Hưng Bang có một tình nhân, lão đại đối với tình nhân này vâng lời răm rắp yêu sủng vô cùng, tình nhân kia gây sóng gió ở Đại Hưng Bang, vô pháp vô thiên.
Dã Kê làm nhân vật số hai sớm đã nhìn không nổi, nói bóng nói gió nhắc nhở lão đại, đừng vì một gốc cây bụi từ bỏ một mảnh rừng sâu.
Lão đại nói, gã cam tâm tình nguyện.
Dã Kê chỉ tiếc rèn sắt không thành thép: lão đại, tính tình tình nhân ngươi cũng quá thối.
Kết quả, lông mày lão đại nhếch một cái, chậm chạp nói: ta thích, ai dám có ý kiến?
Đúng vậy, ta thích, ai dám có ý kiến?
Y cam tâm bán mình cho Lãnh gia vì Lãnh Tử Diễm, tình nguyện mặc nghiên cứu viên rút máu, nghiên cứu thân thể y vì Lãnh Tử Diễm, cam tâm tình nguyện sửa tính cách lưu manh, học tập lễ tiết quý tộc buồn tẻ ch.ết người vì Lãnh Tử Diễm.
Thậm chí bị người này châm chọc chế giễu, y cũng vui vẻ chịu đựng.
Y thích, ai dám có ý kiến?!
Phi, nam nhân nào dám tranh bảo bối của y, y còn không đem gã đánh dẹp lép.
Thừa lúc đưa chén, y dán lên khóe môi Lãnh Tử Diễm, thanh âm mơ hồ mà nhiệt liệt.
" Đại ca... Ngươi là của ta..."
Lãnh Tử Diễm ngẩng đầu nhìn y, khóe miệng hơi vén lên, con ngươi màu đen... Một mảnh lạnh nhạt.