Chương 12: Hồng điệp tuyết liên tử
Cánh cửa mục nát dẫn vào chính điện đã bị xô ngã , Quan Vân Sơn hiểu nhân vật đã gây ra hiện trạng này không phải ai khác ngoài Khưu Phúc Linh.
Vừa lúc, Quan Vân Sơn thầm nhận định như thế, chính Khưu Phúc Linh lên tiếng thừa nhận:
- Ta đang tọa công ở hậu điện, nghe tiếng động khá lớn vang lên từ phía này, ngỡ Quan đệ lâm địch nên vội đi tìm. Và ta tình cờ đi vào khu chính điện, cũng là lúc nghe tiếng kêu của Quan đệ đáp lại ở phía tả ngôi cổ tự.
Quan Vân Sơn phì cười:
- Chỉ vì quá lo cho đệ nên đại ca sơ tâm thế sao? Cánh cửa dẫn vào khu chính điện vẫn còn nguyên. Đại ca cần gì phải phí công chạy vào đây tìm đệ.
Khưu Phúc Linh ngớ người, sau đó cười ầm lên:
- Đúng là vì quá lo nên ta đâm ra lú lẫn. Nhưng nhờ đó ta phát hiện những bút tích có lẽ do những tăng nhân ở nơi này trước kia lưu lại. Quan đệ nhìn xem.
Nhìn theo cánh tay của Khưu Phúc Linh, Quan Vân Sơn quả nhiên đọc thấy những bút tích.
Sau khi đọc lướt qua, Quan Vân Sơn nửa mừng nửa giận:
- Đệ nào ngờ những tăng nhân ở đây có những sắp đặt kỳ quái này? Vậy là do đệ vô tình tiến đến cạnh cánh cửa dẫn vào khu chính điện làm cho cơ quan tự phát động, tạo dịp cho Hồng Điệp Tuyết Liên Tử chí báu ở dưới đáy giếng tiếp nhận thanh khí và tự nở ra. Đã thế đệ còn hồ đồ, chưa gì đã hủy hoại vật báu. Đại ca không trách đệ chứ?
Khưu Phúc Linh thở dài:
- Hồng Điệp Tuyết Liên Tử tuy không phải Thiên Niên Tuyết Liên nhưng dù sao vẫn có điểm chí báu nào đó của riêng nó. Quan đệ đã lỡ tay hủy hoại thì thôi, dù ta có cách cũng đâu thể vãn hồi. Ta chỉ tiếc cho Quan đệ vì đã bỏ lỡ cơ hội tự làm cho nội lực tăng tiến.
Quan Vân Sơn chợt đưa mắt nhìn khắp nơi trong lòng khu chính điện:
- Theo bút tích lưu lại, những tăng nhân cuối cùng trước lúc tạ thế đã tìm một nơi riêng biệt để an táng cho bao nhiêu tăng nhân viên tịch trước họ, như không phải nơi này?
Khưu Phúc Linh cũng nhìn quanh:
- Đương nhiên họ phải tìm chỗ kín đáo hơn, đâu thể dùng khu chính điện vốn là chỗ để thờ tự? Quan đeẹ có ý tìm khu vực an táng ư?
Quan Vân Sơn đỏ mặt:
- Vì đệ chợt có ý nghĩ này, một khi họ đã dày công bố trí, sao cho Hồng Điệp Tuyết Liên Tử chỉ hé nở khi có người vượt qua trận đồ bên ngoài và lọt vào đây, thì tại sao họ không lưu lại công phu sở học của chính môn phái họ?
Và Quan Vân Sơn thở dài:
- Đệ đã thất bại trong việc luyện Thái Âm Khí Công, giả như võ học nếu có lưu lại ở đây phù hợp, chẳng phải đệ sè là “Tái ông thất mã”, mất cái này thì có phần khác bù đắp vào sao?
Khưu Phúc Linh gật gù:
- Quan đệ nghĩ như thế cũng phải. Hay là thế này, để ta ra ngoài tìm vật thực cho cả hai, trong khi Quan đệ cứ ở đây, biết đâu sẽ phát hiện như điều Quan đệ mong muốn?
Quan Vân Sơn lập tức lắc đầu:
- Đệ đã tự đảm nhận việc đi tìm vật thực thì việc này đại ca cứ giao phó cho đệ. Còn đại ca thì cứ tìm. Nếu tìm thấy, cả hai huynh đệ ta cùng luyện.
Và Quan Vân Sơn mỉm cười:
- Lần này đại ca cứ yên tâm, đệ sẽ không để lỡ việc như lần vừa rồi đâu. Đệ sẽ quay lại ngay.
Nhanh nhẹn quay người, Quan Vân Sơn bỏ đi, trước khi Khưu Phúc Linh kịp có phản ứng nào khác.
Lúc đi ngang chỗ có miệng giếng vô tình Quan Vân Sơn đưa mắt nhìn. Để rồi Quan Vân Sơn thở dài vì nơi đó giờ đã sụp lở hoàn toàn, cũng là do hành động lúc mới rồi của chàng nên miệng giếng lở mãi mà thành.
Di chuyển theo cách xuất trận, Quan Vân Sơn chợt nghĩ ngay đến lão Thường Đại Thành khi nghe có tiếng hô hoán bất ngờ vang lên:
- Tiểu tử vẫn an toàn xuất trận. Mau mau cấp báo cho giáo chủ biết.
Quan Vân Sơn đứng ngay bên ngoài cổng tam quan và kinh ngạc nhìn thấy mười mấy nhân vật che kín chân diện như đã cố tình đứng đón chờ Quan Vân Sơn xuất hiện. Vừa nhìn thấy họ, Quan Vân Sơn buột miệng kêu:
- Bọn ngươi đều là giáo đồ Ngũ Liên Giáo?
Đáp lại câu nghi vấn của Quan Vân Sơn, một tiếng rít gió bỗng vang lên...
Viu...
Đưa mắt nhìn, Quan Vân Sơn nhận thấy đó chính là một vệt sáng đang nhanh nhẹn bay vút lên cao. Chợt hiểu đó là tín hiệu của bọn họ, hầu cấp báo cho nhân vật giáo chủ nào đó vừa có người đề cập, Quan Vân Sơn cười vang:
- Biết rõ ta đi vào Trúc Lâm cổ tự để đứng đợi sẵn bên ngoài, bọn Ngũ Liên Giáo các ngươi quả thần thông quảng đại. Tuy nhiên, liệu bọn ngươi có đủ năng lực cầm chân ta để chờ giáo chủ đến chăng, đó là điều bọn ngươi cần phải hỏi lại chính bản thân. Ha... ha...
Không phải lo lắng cho Khưu Phúc Linh, vì đã có Âm Dương Hỗn Mang che chở, Quan Vân Sơn vì gấp rút kiếm tìm vật thực nên đang khi cười đã tùng người lao đi.
Vút...
Bọn Ngũ Liên Giáo che kín chân diện lập tức liên thủ phát kình ngăn lại:
- Tiểu tử! Ngươi dễ chạy thoát thế sao? Hãy dừng lại nào!
- Đỡ chiêu!
- Đừng chạy vội! Đỡ!
Ào...
Vù...
Với khinh thân pháp được vận dụng tận lực, chỉ suýt nữa Quan Vân Sơn thoát khỏi vùng chưởng ảnh liên thủ của bọn chúng. Vì không kịp thoát, nên Quan Vân Sơn ngạo nghễ phát kình:
- Bọn ngươi liệu đủ tư cách ngăn cản ta ư? Đỡ chiêu!
Ầm...
Có lẽ bọn họ chỉ là giáo đồ cấp thấp nhất của Ngũ Liên Giáo, vì hợp lực của bọn chúng chỉ làm cho toàn thân Quan Vân Sơn khẽ dao động một ít rồi thôi. Quan Vân Sơn đắc ý tiếp tục lao đi.
- Cáo biệt nha. Ha... ha...
Vút...
Chợt có tiếng quát:
- Chậm đã nào, tiểu tử. Việc gì phải vội chứ? Đỡ!
Ầm...
Bị một chưởng bất ngờ quật vào từ phía tả, Quan Vân Sơn phải văng sang mé hữu.
Giận dữ và quay lại nhìn, Quan Vân Sơn chỉ thấy một nhân vật cũng che kín chân diện, đúng là đồng bọn và là thượng cấp của bọn kia. Quan Vân Sơn tung người lao đến:
- Dám đánh lén người, nào phải là hành vi của nam nhi đại trượng phu? Đỡ!
Vù...
Nhân vật nọ cười vang:
- Chỉ tiếc bản nhân nào phải nam nhi đại trượng phu như tiểu tử ngươi vừa bảo. Hãy xem chưởng! Ha... ha...
Ào...
Phát hiện lực đạo của nhân vật vừa phủ nhận bản thân không là nam nhi đại trượng phu là quá lợi hại, Quan Vân Sơn vừa dịch người lo tránh chiêu, vừa quát hỏi:
- Vậy mụ là ai? Có oán thù gì với Quan Vân Sơn này?
Vẫn với giọng nói trầm trầm, khó thể tin đó là thanh âm được phát ra từ nữ nhân, người nọ bật cười khi bám đuổi theo Quan Vân Sơn:
- Hảo tiểu tử! Ngươi định dò xét bản nhân chỉ qua một vài câu hỏi đơn giản thế sao?
Ngươi xem thường bản nhân quá đấy! Đỡ chiêu!
Bùng...
Quan Vân Sơn bị trúng kình và phải thầm thừa nhận thân thủ của nhân vật này như có phần cao minh hơn, so với Thường Đại Thành. Đủ để chứng tỏ thực lực của Ngũ Liên Giáo là không thể xem thường, cho dù bọn chúng chỉ gần đây mới xuất đầu lộ diện.
Sợ gặp nguy nếu cứ mãi chậm chân, Quan Vân Sơn dù chưa kịp ổn định chân nguyên sau khi bị lãnh nhận một kình vẫn hối hả tìm phương tháo chạy.
Đoán biết trước động thái của Quan Vân Sơn, nhân vật nọ chỉ sau một thoáng xoay người đã xuất hiện ngăn lối:
- Ngươi chưa thể đi được đâu, tiểu tử. Nếu chưa tiết lộ những gì ẩn giấu ở bên trong cổ viện Trúc Lâm hàng hai trăm năm qua, chưa một ai có đủ bản lãnh đột nhập. Nằm xuống!
Vù...
Quan Vân Sơn chợt động tâm. Hóa ra Trúc Lâm Thiền Viện lại là nơi không phải chỉ có một ít người biết. Trái lại, theo cách nói của nhân vật này, đó là nơi được nhiều người biết đến qua một danh xưng có phần đổi thay, là cổ viện Trúc Lâm, và suốt hai trăm năm qua vẫn chưa một ai vượt qua Cổ trận để có mặt bên trong như Quan Vân Sơn và Khưu Phúc Linh vừa may mắn có mặt.
Với ý nghĩ này, một câu nghi vấn không thể không nảy ra trong tâm trí Quan Vân Sơn, là Khưu Phúc Linh đã biết hay như bản thân Quan Vân Sơn chưa biết gì về Trúc Lâm cổ viện?
Đó là chưa đề cập đến chuyện giả như Khưu Phúc Linh có biết thì biết được bao nhiêu phần về cổ viện này?
Định tâm sau này nếu có dịp sẽ đem nghi vấn đó hỏi Khưu Phúc Linh, Quan Vân Sơn đành gắng sức cố vượt thoát trùng vi trong lúc này. Quan Vân Sơn đảo người.
Vút...
Và lạ thật, nhân vật nọ không hiểu sao cứ đoán trước được định ý của Quan Vân Sơn.
Một lần nữa nhân vật nọ chỉ cần một thoáng xoay người là xuất hiện ngay trước mặt Quan Vân Sơn:
- Bản nhân bảo ngươi đừng chạy kia mà. Đỡ!
Bung...
Lại bị một kình nữa chấn dội, làm cho Quan Vân Sơn chao đảo không thôi. Tuy vậy, kết quả này lại làm cho nhân vật nọ có lẽ quá kinh ngạc khi buột miệng kêu:
- Bản nhân đã vận dụng đến sáu phần hỏa hầu, không ngờ tiểu tử ngươi cho đến lúc này vẫn bình yên vô sự. Không lẽ ngươi đã gặp kỳ tích ở trong cổ viện Trúc Lâm? Hãy tiếp thêm một chưởng nửa xem.
Vù...
Phản ứng của nhân vật này khiến Quan Vân Sơn tỉnh ngộ. Tình thế diễn ra quả đúng như vậy, là trước sau hai lần, cứ mỗi khi bị trúng kình thì toàn thân Quan Vân Sơn dù bị chao đảo nhưng xét về nội lực chân nguyên thì dường như chưa hề bị một tổn hại nào dù là nhỏ.
Hoàn toàn khác với lúc trước, mỗi khi bị họ Thường đá trúng một kình là huyết khí toàn thân Quan Vân Sơn đều bị sôi trào nhộn nhạo.
Tuy chưa hiểu nguyên nhân tại sao, nhưng vì nghĩ đây là lợi thế không thể bỏ lỡ nên Quan Vân Sơn đánh liều cùng nhân vật nọ dùng kình chạm kình. Quan Vân Sơn hất tay:
- Mụ cũng tiếp ta một chưởng. Đỡ!
Ào...
Nhưng ngay khi chưởng kình vừa phát ra, Quan Vân Sơn lập tức nhận thấy có điều bất ổn. Đó là khí huyết kinh mạch toàn thân bỗng sôi quặn lên, làm cho việc dụng chân lực của Quan Vân Sơn hầu như bị nghẽn lại một vài sát na. Nhận biết lúc phát kình nếu để chân nguyên bị gián đoạn là tự chuốc hậu quả khó lường, Quan Vân Sơn vội vã thu kình.
Đúng lúc này chưởng lực của nhân vật nọ đổ ập đến.
Ầm...
Vì đó là lúc Quan Vân Sơn thu kình nên việc bản thân bị kình lực chấn lùi, Quan Vân Sơn còn để cho chấn kình của đối phương có cơ hội đâm xuyên vào tận huyết mạch đau nhói.
- Ôi chao!
Sắc diện của Quan Vân Sơn vụt tái nhợt, hoàn toàn khác với một ngụm huyết đang thổ ra đỏ ối.
- Ọe...
Vẫn chưa hết những điều tồi tệ cứ liên tiếp xảy đến cho Quan Vân Sơn, là từ đại huyệt đan điền của chàng cùng một lúc có hai luồng chân khí đối chọi nhau đã đột ngột xuất hiện.
Và hai luồng chân khí này một Hàn một Nhiệt nên chúng xâu xé lẫn nhau làm cho toàn bộ ngũ tạng lục phủ của Quan Vân Sơn cứ đau buốt lên từng cơn.
Quan Vân Sơn vì thế chợt quặn người, sau cùng tự ngã vật xuống bất tỉnh.
Huỵch!
Diễn biến này khiến nhân vật nọ và những tên giáo đồ Ngũ Liên Giáo đều thất kinh.
Tiến đến cạnh Quan Vân Sơn, nhân vật nọ sau khi xem qua kinh mạch liền gật đầu:
- Chân khí nghịch hành! Để tiểu tử ch.ết thế này là quá nhẹ, so với bản nhân định dành cho bản thân ngươi. Không dễ thế đâu.
Sau đó khi đã lục soát khắp người Quan Vân Sơn, nhân vật nọ giận dữ đến phải bật kêu:
- Tiểu tử không giữ Tỵ Độc Châu trong người? Hừ! Nhưng dù ngươi giấu ở đâu vẫn không thể giấu được mãi bản nhân.
Đoạn quay đầu về phía sau, nhân vật nọ ra lệnh:
- Bọn ngươi chúng ta lui được rồi. Nhân tiện, hãy đưa tiểu tử về, giam vào Tử lao.
Bọn giáo đồ Ngũ Liên Giáo lập tức thi hành và chỉ một thoáng đã mất hút khỏi khu rừng trúc vốn vẫn bao quanh Trúc Lâm cổ viện, cho dù trận Cửu Cung Bát Quái trận ở đó đã bị Xuân Mãn và Đông Điền phá hủy.
Dưới ánh sáng lờ mờ, Quan Vân Sơn phát hiện bản thân thì đang nằm và ngồi ngay bên cạnh là một bóng nhân ảnh khó nhìn rõ nhân dạng.
Sợ hãi, Quan Vân Sơn ngồi bật dậy:
- Tôn giá là ai?
Đáp lại câu hỏi đầy nghi ngờ của Quan Vân Sơn, thanh âm của nhân vật nọ tỏ ra hiểu biết:
- Bần đạo vì đã từng trải qua tâm trạng như thiếu hiệp lúc nãy, nên sẵn sàng giải thích những gì thiếu hiệp đang nghi vấn và thế nào cũng hỏi.
Chỉ có chừng đó mà nhân vật nọ đã tỏ ra mệt nhọc, nhưng vẫn nói tiếp:
- Thứ nhất, chúng ta đang bị giam ở Tử lao và là Tử lao của Khưu đạo trang. Thứ hai, cũng như bần đạo, thiếu hiệp bị giam vì ở thiếu hiệp nhất định phải có vật gì đó rất cần thiết cho Khưu đạo trang. Do vậy, tình trạng này sẽ tiếp tục kéo dài cho đến lúc nào Khưu đạo trang đạt mục đích mới thôi, đó là chiếm cho bằng được vật gì đó ở thiếu hiệp. Thứ ba, bần đạo là đệ tử Toàn Chân phái, có đạo hiệu Trùng Quang, bị giam như thế này đã ngoài ba năm. Và sau cùng, nếu thiếu hiệp không còn gì để hỏi, bần đạo nghĩ chúng ta nên khẩn trương bàn đến chuyện khác hệ trọng hơn, vì một dịp may như thế này chắc chắn không bao giờ có lần thứ hai.
Những gì nhân vật nọ vừa bộc lộ làm cho Quan Vân Sơn kinh tâm động phách, đến nổi Quan Vân Sơn cứ nhìn sững vào nhân vật nọ. Chỉ khi lấy lại sự trấn tĩnh, chàng mới có thể lên tiếng, và nói một cách cẩn trọng:
- Tại hạ đương nhiên vẫn còn nhiều điều muốn hỏi, nhưng chuyện đó cứ để sau. Còn lúc này, chỉ xin tôn giá giúp tại hạ minh bạch một điều, đó là tôn giá biết gì về đoạn văn này.
Và Quan Vân Sơn đọc luôn một đoạn kinh văn, không cần biết nhân vật nọ có chịu nghe hay không, hoặc tuy có nghe nhưng không biết có bao nhiêu phần am hiểu.
Động thái và nhất là đoạn kinh văn của Quan Vân Sơn làm nhân vật nọ sững sờ. Quan Vân Sơn nhận biết điều đó qua thái độ câm lặng của nhân vật nọ, cho dù những gì cần đọc, chàng đã đọc xong từ lâu.
Vì nhân vật nọ cứ mãi câm lặng nên Quan Vân Sơn cứ khinh khỉnh mỉa mai:
- Như tôn giá không biết gì về đoạn kinh văn vừa rồi? Đủ chứng tỏ tôn giá không hề là đệ tử Toàn Chân giáo như vừa mạo nhận? Vậy tôn giá nói đi, Ngũ Liên Giáo muốn gì ở tại hạ khi dùng khổ nhục kế, tạo cơ hội cho tôn giá tiếp cận tại hạ trong cảnh ngộ mười phần giả tạo nhưng lại diễn ra y như thật thế này?
Những câu hỏi vừa gay gắt, vừa đề quyết của Quan Vân Sơn rốt cuộc cũng làm cho nhân vật nọ mở miệng:
- A! Nếu thiếu hiệp biết rõ về đoạn kinh văn này, không lẽ trong sáu sư huynh của bần đạo đã có người lâm nguy? Mà thôi, có lẽ điều cần thiết trước tiên là giúp thiếu hiệp giải tỏa mọi nghi vấn đang có về bần đạo. Là thế này...
Đến lượt nhân vật nọ đọc luôn một hồi toàn là những khẩu quyết kinh văn võ học, bất chấp đoạn đó có hay không có liên quan đến đoạn kinh văn Quan Vân Sơn đã đọc.
Thái độ của Quan Vân Sơn vụt thay đổi, và càng nghe nhân vật nọ đọc, chàng càng thêm bàng hoàng, đến độ phải chồm người đến, nắm vào hai bên vai của nhân vật nọ:
- Chỉ có đệ tử Toàn Chân giáo mới am hiểu kinh văn Tiên Thiên, không lẽ tôn giá đúng là đạo trưởng Trùng Quang, nhân vật cuối cùng còn sót lại của Toàn Chân đệ tử?
Giật bắn thân hình vài lượt, và nếu nhân vật nọ không được hai tay Quan Vân Sơn giữ lại, có lẽ đã ngã ập qua một bên. Có tình trạng này vì nhân vật nọ đang bàng hoàng kêu:
- Thế nào là nhân vật cuối cùng còn sót lại? Không lẽ... không lẽ những sư huynh của bần đạo đã... đã...
Qua thần thái lúc này của nhân vật nọ, Quan Vân Sơn càng hiểu rõ hơn và biết nhân vật nọ tuyệt đối không thể là giả mạo. Và giả làm sao được, nếu nhân vật nọ đã chứng tỏ vừa am hiểu kinh văn của tâm pháp Tiên Thiên – đúng với tâm pháp Quan Vân Sơn đã được một đạo trưởng Toàn Chân phái trao truyền - đồng thời vừa cho thấy toàn bộ công phu võ học của nhân vật nọ đã không còn nữa, đến một chút chân lực cỏn con cũng không. Vả lại, bọn Ngũ Liên Giáo dù muốn giảo mạo đến mấy, muốn dụng kế khổ nhục đến thế nào đi nữa thì chúng đâu dễ gì tìm ra một nhân vật sẵn sàng vì kế khổ nhục để chịu phế bỏ võ công, là điều quả thật đang có ở nhân vật này?
Quan Vân Sơn tỏ ra áy náy và hối tiếc:
- Mong đạo trưởng lượng thứ cho những nghi ngờ vừa rồi của vãn bối.
Nhân vật nọ xua tay và sau đó cố tự ngồi một mình, bằng cách gỡ nhẹ hai tay Quan Vân Sơn ra:
- Bần đạo đâu thể trách thiếu hiệp, nếu như chính bần đạo cũng vì nghi ngờ nên suýt nữa đã đẩy thiếu hiệp vào tử địa.
Quan Vân Sơn giật mình:
- Đạo trưởng cũng nghi ngờ vãn bối? Thật sao?
Trùng Quang đạo trưởng gật đầu:
- Vì phàm nhân vật nào cũng vậy, trước khi bị đẩy vào Tử lao này đều phải chịu phế bỏ võ công, ở thiếu hiệp thì ngược lại, nên bần đạo đã có ý định tận dụng cơ hội này để đào thoát, cho dù biết chắc thế nào thiếu hiệp cũng mất mạng, bần đạo vẫn phải tiến hành.
Nói đến đây, Trùng Quang vụt thở dài:
- Do lúc này mọi nghi ngờ đã chẳng còn, tốt hơn hết thiếu hiệp hãy kể lại toàn bộ cho bần đạo nghe. Vẫn còn đủ thời gian cho bần đạo định kế lâu dài. Nhớ đấy, thiếu hiệp phải kể cho thật tường tận, đừng bỏ sót bất kỳ chi tiết nào.
Như vậy, Quan Vân Sơn đã rõ. Những gì ngay lúc đầu Trùng Quang đạo trưởng đã nói đều là sự thật, kể cả cơ hội để đào thoát cũng là sự thật nốt. Do đó, dù chưa hiểu muốn đào thoát phải làm như thế nào, nhưng vì đã tin vào đạo trưởng Trùng Quang nên Quan Vân Sơn nhất nhất kể lại mọi việc.
Câu chuyện kể của Quan Vân Sơn đâu có gì là dài, chỉ phiền một nỗi là có quá nhiều tình tiết. Mà theo đạo trưởng Trùng Quang căn dặn, Quan Vân Sơn nào dám bỏ qua bất kỳ một chi tiết nào dù là nhỏ. Do đó, để kể cho hết và cho thật mạch lạc, Quan Vân Sơn cũng phải tiêu tốn đến ít lắm là hai canh giờ.
Vì thế đó là nguyên nhân khiến đạo trưởng Trùng Quang khẩn trương lên tiếng giải thích ngay, sau khi Quan Vân Sơn dứt lời:
- Bần đạo có thể nói tóm lại thế này. Nhân vật đã đánh bại thiếu hiệp ở cạnh cổ viện Trúc Lâm dù có tự nhận là người của Ngũ Liên Giáo thì do đã đưa thiếu hiệp đến và giam giữ ở tử lao này, có thể hiểu thêm nhân vật đó cũng là người của Khưu đạo trang. Và khi chỉ cho thuộc hạ đưa thiếu hiệp về đây giam giữ là có thể hiểu nhân vật nọ đang bận tâm về những gì còn ẩn giấu ở trong Trúc Lâm cổ viện. Do đó, dù có tìm thấy những vật ẩn giấu ở đó hay không thì muộn lắm cũng nội nhật ngày mai, nhân vật nọ cũng quay về để tr.a hỏi thiếu hiệp về Tỵ Độc Châu. Điều này, chứng tỏ thiếu hiệp chẳng còn được bao nhiêu thời gian để tự tạo cơ hội thoát thân an toàn. Hãy nghe lời bần đạo, mau dùng tâm pháp Tiên Thiên của bổn phái mà thiếu hiệp đã biết, để cấp tốc trấn áp và ổn định hai loại chân nguyên đối chọi nhau đang tồn tại trong nội thể của thiếu hiệp. Chỉ có cách duy nhất đó là giúp thiếu hiệp tự cứu thân, cũng là thay bần đạo thực hiện nhiều tâm nguyện.
Cố quên đi những mệt mỏi để nói luôn một hơi dài như thế, Trùng Quang đạo trưởng sau đó cứ chực liêu xiêu, khiến Quan Vân Sơn phải nhanh tay đỡ mới không ngã quỵ.
Vẫn sợ Quan Vân Sơn để phí thời gian, đạo trưởng Trùng Quang rõ ràng là sắp ngất đến nơi, vẫn cố nói thêm một vài lời nữa:
- Gọi là tử lao vì nơi này ngoài việc mạo hiểm xông ra phía trước, là điều không thể nào thực hiện nổi với bản lãnh như thiếu hiệp, thì ở phía sau lại bị ngăn chận bởi một chướng ngại tuyệt đại gian nguy là Hàn Nhiệt Nhị Cốc. Nhưng vì thiếu hiệp lại có sẵn hai loại chân nguyên Hàn Nhiệt, nếu cứ theo nguyên lý sinh khắc...
Chợt hiểu vì sao đạo trưởng Trùng Quang lại tỏ ra khẩn trương, Quan Vân Sơn cố ý mỉm cười:
- Tại hạ hiểu cả rồi. Tại hạ sẽ dùng Nhiệt công khi xông qua Hàn Cốc, và ngược lại sẽ vượt qua Nhiệt cốc bằng Hàn công. Nhưng trước đó cần phải vận dụng tâm pháp Tiên Thiên để ổn định Hàn Nhiệt Nhị Chân Nguyên? Có phải ý đạo trưởng là như thế?
Và Quan Vân Sơn chỉ nhìn thấy đạo trưởng Trùng Quang nở một nụ cười mãn nguyện, cho dù đang chìm vào hôn mê trầm trầm.
Đỡ đạo trưởng ngồi vững, Quan Vân Sơn sau một lúc đắn đó và nhìn ngắm diện mạo quá ư tiều tụy của người đã bị giam giữ suốt thời gian dài, chợt quả quyết đặt tay vào đại huyệt Linh đài của đạo trưởng.
Vậy là thêm hai canh giờ nữa trôi qua, cho đến lúc đạo trưởng Trùng Quang cựa mình choàng tỉnh...