Chương 40: Lại Được Một Thê
Được một lúc, hắn ngẩn đầu lên nhìn mợ, chỉ thấy nàng vẫn còn nhắm mắt, hơi thở dồn dập, lại qua rất lâu, Nguyễn Tuyết Như mới bình tĩnh trở lại, mở mắt nhìn hắn, ánh mắt cực kỳ phức tạp.
Không ngờ Trầm Ngư Tiên Tử Nguyễn Tuyết Như nàng, cuối cùng lại thất thân ở trong tình cảnh như vậy, trong lòng nàng cũng không biết là nên vui hay nên buồn nữa.
Sau khi cưới Lâm Khang, phát hiện hắn là 3D, Nguyễn Tuyết Như từng có ý định từ hôn, thế nhưng thân là con cháu của cổ tộc, lại thông hôn với thế lực lớn, làm sao có thể nói từ hôn là từ hôn, không nói tới Nguyễn gia không đồng ý, Lâm gia vì mặt mũi cũng sẽ không cho phép sự tình như vậy xảy ra. Đừng nhìn Lâm Uyên và Lâm Khang ngày thường rất cưng chìu nàng, cho nàng rất nhiều đặc quyền, bởi vì bọn hắn biết gia đình mình thua thiệt nàng, muốn bù đắp mà thôi.
Nhưng một khi nàng có ý định thoái hôn, như vậy rất có thể sẽ bị chính hai người kia vô tình mạt sát. Đây không liên quan tới thiện ác, mà là liên quan tới lịch ích và mặt mũi của cả một đại tộc.
Nguyễn Tuyết Như cũng từng nghĩ cắm sừng Lâm Khang, thế nhưng nghĩ đi nghĩ lại nàng lại bỏ đi ý nghĩ điên khùng ấy, thứ nhất là nàng không phải loại nữ nhân lăng loàn trắc nết, thứ hai là việc như vậy ảnh hưởng sẽ càng to lớn, có thể dẫn tới hai gia tộc trở mặt thành thù.
Sau khi thụ tinh nhân tạo sinh ra Lâm Mộng Điệp, ý nghĩ kia càng bị nàng vô tình giết ch.ết, chỉ tự nghĩ số mình bạc bẽo, cuộc sống hiện tại cũng coi như khá tốt, không còn dám cầu mong gì hơn.
Thế nhưng nữ nhân xinh đẹp, lại ở độ tuổi thanh xuân như nàng, làm sao có thể không có dục vọng chứ, nhưng Nguyễn Tuyết Như chỉ có thể đè nén nó xuống.
Tới hôm nay nhìn thấy Lâm Nhược Yên lại ghen khi Hồ Nguyên Vũ nhìn mình si mê, trong lòng Nguyễn Tuyết Như lại nổi lên ý nghĩ kỳ lạ, cái máu điên thời trẻ của nàng lại nổi dậy, thôi thúc nàng đi làm nhưng sự tình lớn mật, để rồi cuối cùng…
Nguyễn Tuyết Như thở dài, có lẽ đây là ý trời, sinh ra ở trong đại tộc, thật ra nàng không có quá nhiều ray rức khi phát sinh quan hệ với cháu chồng, thứ nhất, là Lâm gia có lỗi với nàng trước, thứ hai chính là quan niệm mà nữ tử các đại tộc từ nhỏ đã được quán thâu, chính là phục tùng cường giả, vì lợi ích của gia tộc mà hi sinh.
Bất quá làm Nguyễn Tuyết Như khóc không ra nước mắt là, tiểu gia hỏa kia chẳng phải là cường giả gì, lại lợi dụng thời cơ chiếm lấy thân thể nàng, tất cả đều quá xảo diệu và trùng hợp, để cho Nguyễn Tuyết Như chỉ có thể oán tạo hóa trêu ngươi.
Thấy Nguyễn Tuyết Như chỉ nhìn mình không nói, Hồ Nguyên Vũ có chút chột dạ hỏi:
- Mợ giận con không?
Nguyễn Tuyết Như trở về thực tại, lườm hắn một cái nói:
- Uhm, không chỉ giận, mà còn muốn giết ngươi diệt khẩu đây.
Nghe Nguyễn Tuyết Như nói như vậy, Hồ Nguyên Vũ hắn đã thành công, không khỏi cười hắc hắc.
Thấy Hồ Nguyên Vũ không những không sợ mà còn cười khúc khích, Nguyễn Tuyết Như đỏ mặt, đưa tay nhéo hắn một cái.
- Ngươi đó, quả thật là to gan lớn mật, ngay cả mợ cũng dám cưỡng gian.
Hồ Nguyên Vũ chống chế:
- Ai bảo mợ xinh đẹp như thế làm chi, là mợ khiêu khích con trước nha.
Nghe hắn nói như vậy, Nguyễn Tuyết Như càng đỏ mặt, không ngờ một cái đá chân lại đưa tới hậu quả như vậy. Hồ Nguyên Vũ lại tò mò hỏi.
- Mợ, người và cậu đã có biểu muội, sao lại còn…
Nguyễn Tuyết Như lườm yêu hắn một cái, sau đó kể lại đầu đuôi sự tình.
Nghe được sự thật, Hồ Nguyên Vũ cũng trợn mắt há hốc mồm, không nghĩ tới hồi còn trẻ Nguyễn Tuyết Như điên cuồng như vậy, chỉ vì chút hơn thua mà lấy phải một 3D. Bất quá sau đó hắn lại vui vẻ không thôi, không ngờ mình lại may mắn như vậy, lấy được thân thể ngà ngọc của Trầm Ngư Tiên Tử Nguyễn Tuyết Như, đây quả thật là ông trời ban thưởng cho hắn. Hơn nữa sau này mình lại lấy Lâm Mộng Điệp, như vậy chẳng phải mẫu nữ ăn sạch sao?
- Phát động nhiệm vụ truyền thuyết, song túc song phi, thời gian 10 năm, để mẫu nữ Nguyễn Tuyết Như tự nguyện hầu hạ một chồng, thành công ban thưởng 2 vạn điểm tạo hóa, 10 viên Phá Thần Đan, thất bại trừng phạt, vĩnh viễn mất đi tình yêu của hai mẹ con Nguyễn Tuyết Như.
Thanh âm của Tử Trúc vang lên, làm Hồ Nguyên Vũ giật điếng người, trừng phạt cũng quá ác đi, bất quá hắn lại không sợ, trong 10 năm, hắn nhất định có thể để hai mẹ con này yêu hắn, tự nguyện theo hắn cả đời.
Đột nhiên Nguyễn Tuyết Như nhìn chằm chằm vào Hồ Nguyên Vũ, hỏi:
- Vũ nhi, quan hệ với mợ và quan hệ với Nhược Yên, ai làm con sướng hơn.
Hồ Nguyên Vũ còn đang đắm chìm trong ảo tưởng, nghe hỏi như vậy theo bản năng nói:
- Cả hai đều có khoái cảm riêng…
Mới vừa nói đến đây, hắn liền giật mình ngậm miệng, biết mình đã bị Nguyễn Tuyết Như hố.
Nguyễn Tuyết Như trợn tròn mắt, không ngờ nàng lại đoán đúng, Lâm Nhược Yên còn điên cuồng hơn cả nàng, nha đầu kia muốn làm gì, chẳng lẽ muốn đẩy con mình vào chỗ ch.ết sao?
Bất quá sau khi biết chuyện này nàng lại có chút an tâm, dù sao có Lâm Nhược Yên gánh ở phía trước, dù gian tình của nàng và Hồ Nguyên Vũ có bại lộ, Lâm gia cũng chỉ có thể ngậm bồ hòn làm ngọt, bất quá lấy trực giác của nữ nhân, nàng cảm thấy dù Lâm gia phát hiện gian tình của nàng và Hồ Nguyên Vũ cũng sẽ không làm gì nàng, đơn giản là vì lão gia hỏa Lâm Uyên kia sủng ái cháu ngoại trai này còn hơn cả con ruột mình, nói không chừng sau khi biết chuyện, còn có thể trói nàng đưa lên giường của cháu ngoại đó chứ.
- Hai người quả nhiên có gian tình, các ngươi cũng thật to gan, không sợ bị hoàng tộc lăng trì sao?
Hồ Nguyên Vũ rất kiên định nói:
- Ta không sợ, ta thật lòng yêu Nhược Yên, nhất định sẽ cho nàng hạnh phúc.
Nguyễn Tuyết Như lắc đầu thở dài:
- Vũ nhi, có nhiều thứ không phải cứ muốn là được, thế giới này luôn thực lực vi tôn, người không có thực lực, ngay cả sống sót cũng là một hi vọng xa vời.
- Thực lực sao? Hiện tại chưa có, nhưng về sau nhất định sẽ có.
Nhìn thấy ánh mắt hoài nghi của Nguyễn Tuyết Như, Hồ Nguyên Vũ cười thần bí.
- Mợ, chúng ta làm thêm lần nữa được không?
Nghe hắn nói, lúc này Nguyễn Tuyết Như mới cảm giác được ƈôи ȶhịȶ của hắn lại cứng lên, lấp đầy cả hoa huyệt của nàng.
Nguyễn Tuyết Như vừa định nói gì, nhưng Hồ Nguyên Vũ đã vùi đầu vào cặp иɦũ ɦσα hồng hào láng mịn của nàng, vừa nút vừa thoa, cái lưỡi điêu luyện làm hơi thở của Nguyễn Tuyết Như dần dần dồn dập.
Hồ Nguyên Vũ nâng hai chân Nguyễn Tuyết Như cao lên ngực thành chữ M, chống hai tay xuống sàn ở hai bên hông Nguyễn Tuyết Như để giữ chân nàng lại, tư thế này háng của Nguyễn Tuyết Như bẹt ra, hoa huyệt vung lên ngậm lấy ƈôи ȶhịȶ to lớn, Hồ Nguyên Vũ bằt đầu nhịp nhàng lên xuống nhanh dần... nhanh dần, hai bầu nhũ hoa của Nguyễn Tuyết Như không ngừng rung rung, miệng cứ rít lên hít hà, mắt dại đi, đầu hắn cúi xuống, hai cái lưỡi xoắn lại vào nhau, Nguyễn Tuyết Như cũng đã động tình, nàng rít lên:
- Nhanh! Nhanh đi... mợ cho con đó... ra đi... ra đi!
Hồ Nguyên Vũ tăng tốc bành bạch, hai tay xiết lấy lưng Nguyễn Tuyết Như, miệng thở hồng hộc nói:
- Ta sướng quá Tuyết Như! Huynh ra... hừ... ta bắn vào trong nàng nha . . . . .
- Ừh! ra đi. . . .hờ... ra đi chàng. . . thiếp sướng quá...
Hồ Nguyên Vũ nhịp như điên dại, ngậm lấy lổ tai của Nguyễn Tuyết Như, làm nàng rít lên: