Quyển 1 - Chương 5-3
"Edit: Đa Mộng"
"Beta: Trangki"
Bạch Thiên Nghiêm lại bị ép buộc gần hai mươi phút, cuối cùng mới đầu lớn như cái đấu từ bệnh viện đi ra.
Đến lúc y ngồi xe về nhà đã là mười một giờ đêm, biệt thự tuyết trắng trong đêm đen có vẻ càng băng lãnh, ngoại trừ ánh đèn lộ ra ngoài cửa sổ kia.
Quyền Quyền đã trở về rồi sao?
Mang theo ý tưởng này, Bạch Thiên Nghiêm không hiểu sao bắt đầu khẩn trương, rất nhanh đi vào nhà. Mới vừa mở cửa ra, liền nhìn thấy Lăng Nhất Quyền mặt không chút thay đổi đứng ở chỗ ra vào theo dõi y.
“…… Cậu đã về rồi à? Đã ăn qua chưa?” Trong lòng hơi hơi căng thẳng, Bạch Thiên Nghiêm ôn hòa hỏi.
“Đi đâu?”
“……” Bạch Thiên Nghiêm dừng một chút, đang nghĩ tới nói như thế nào, Lăng Nhất Quyền mặt như hàn sương đã mất kiên nhẫn, trước một bước ấn y lên tường, đồng thời thân mình cũng đè áp lên, vây người đàn ông ở trên tường và giữa hai cánh tay cậu.
Bạch Thiên Nghiêm hóa đá, ngẩn người nhìn Lăng Nhất Quyền cúi đầu ở bên tai mình kỹ lưỡng ngửi ngửi.
Mùi thuốc khử trùng.
“Anh đi bệnh viện thăm cậu ta.” giọng điệu trầm thấp mà khẳng định, nói xong Lăng Nhất Quyền lui về phía sau một bước, ánh mắt lạnh đến dọa người.
“Cậu ta bên kia không quá thoải mái, cho nên tôi……” ngực Bạch Thiên Nghiêm nhói một cái, tính giải thích gì đó, Lăng Nhất Quyền cũng không quay đầu lại nhìn đã xoay người bỏ đi.
Áp lực không tiếng động lan tràn cả căn phòng.
Một đêm này, hai người tuy rằng vẫn như cũ ngủ ở trên một cái giường duy nhất, lại cách rất xa.
Mà Bạch Thiên Nghiêm mất ngủ.
◇◇◇◇◇◇◇◇◇◇◇◇◇◇◇◇◇◇
Cuối tuần, sáng sớm mới mưa một trận xong nên trong không khí gió lạnh nhè nhẹ thổi, xua tan cái nóng thiêu đốt của ngày hè.
Vừa qua khỏi tám giờ, Lăng Nhất Quyền liền gọi điện thoại bảo lái xe tới chở cậu đi ra ngoài, tựa hồ có chuyện gì đó, nhưng không có bảo Bạch Thiên Nghiêm đi theo, thậm chí ngay cả bữa sáng y chuẩn bị cũng không có nhìn một cái.
Hồ ly tròn xoe như quả cầu bông dùng móng vuốt nho nhỏ ai oán gãi cửa, cúi đầu nghẹn ngào, muốn cùng chủ nhân làm nũng. Nó không rõ, vì sao gần đây chủ nhân đều rất lãnh đạm, cũng không ôm nó, sờ nó (=..= iêm nó bị hất hủi).
Mà Bạch Thiên Nghiêm một mình một người lưu lại trong nhà dường như có chút thất thần, có vẻ như đang suy nghĩ gì đó, lại có vẻ như cái gì cũng không suy nghĩ.
Tuy rằng tính tình Lăng Nhất Quyền vốn cũng rất lạnh lùng, nhưng y vẫn cảm giác được rõ ràng một loại bất hòa không thể nói thành lời, thậm chí hai ngày này còn không để y đến công ty, chỉ cho phép y ngốc ở nhà.
Nếu vỏn vẹn bởi vì y đi thăm Saisite mà rơi vào chán ghét, lại cảm giác không đúng, tựa hồ còn có gì đó khác, lại không thể nào biết được.
Giữa lúc Bạch Thiên Nghiêm dùng máy hút bụi dọn dẹp phòng khách, chuông cửa vang lên. Tắt máy hút bụi, y có chút nghi hoặc đi tới cửa ra vào, thông qua màn hình cạnh cửa thấy được hình ảnh bên ngoài cửa chính.
Y thấy một thiếu nữ diện mạo xinh đẹp đang hướng về màn ảnh vẫy vẫy tay, dưới ánh mặt trời nụ cười đó có một sự hồn nhiên, thuần khiết.
Bạch Thiên Nghiêm lăng lăng nhìn, một lát sau mới yên lặng ấn nút cho phép tiến vào.
Tuy rằng chỉ có gặp mặt một lần, nhưng y lại tinh tường nhớ kỹ bộ dạng cô gái này ở ngoài hành lang khách sạn kia, bên cạnh Lăng Nhất Quyền…
Chỉ chốc lát sau, cô xuyên qua sân đi tới trước cửa chính biệt thự.
Cô gái một thân váy dài màu cam ấm áp có chút kinh ngạc nhìn người đàn ông xa lạ mở cửa cho cô, một lát sau mới hơi khom người, mỉm cười gật đầu hỏi: “Chào chú, tôi là Thiển Hân, là tới tìm Quyền.”
“Chào cô, tôi họ Bạch, là trợ lý cậu ấy, mời vào.” Bạch Thiên Nghiêm mỉm cười, nghiêng người để cô gái tiến vào nhà.
“Cám ơn chú Bạch.” Cô gái khéo léo cười cười, tóc quăn màu vàng kim cuộn thành lọn, tự nhiên khoát lên trên vai, khá là xinh đẹp. Cô cũng không sợ sệt, rất tự nhiên ở chỗ ra vào đổi một đôi dép lê màu trắng sạch sẽ sau mới đi vào trong nhà, lại không có nhìn thấy người muốn gặp, cô thoáng nghi hoặc hỏi: “Xin hỏi Quyền anh ấy đi đâu rồi?”
“Cậu ấy có chuyện đi ra ngoài, có lẽ phải đến tối mới về.”Bạch Thiên Nghiêm từ trong tủ lạnh rót một ly nước trái cây tươi đặt ở trên bàn thủy tinh cho cô, “Nước xoài được không?”
“Được, cám ơn.”Thiển Hân mỉm cười, trong lòng lại dần dần nảy lên một loại cảm giác kỳ quái. Tại trong trí nhớ của cô, Quyền hầu như chưa từng để cho người khác vào trong cái nhà này, càng đừng nói người này còn mặc trang phục hàng ngày ở nhà, bộ dạng như là ở nơi này, nàng có chút không thể nhận (ko nhận thì thây kệ mi chứ >”<). Bỗng nhiên, tầm mắt Thiển Hân cô đọng ở trên mặt Bạch Thiên Nghiêm, qua nửa ngày mới nghi hoặc nói: “Ngại quá, xin hỏi chúng ta có phải đã gặp qua ở nơi nào rồi hay không? Tôi cứ có cảm giác ngài rất quen mặt……”
Bạch Thiên Nghiêm còn chưa nói gì, cửa đại sảnh mở, Lăng Nhất Quyền một thân đồ trắng đã trở lại, tựa hồ có vẻ mỏi mệt.
“Bạch Bạch Quyền!Anh đi đâu vậy!!” Ngay sau đó, phảng phất như cả người thiếu nữ đều được những bong bóng màu hồng nhạt bao phủ xông tới Lăng Nhất Quyền, ôm chặt lấy vòng eo căng đầy của đối phương.
Vì kỳ thi mà bị nhốt ở trong nhà nhiều ngày, cô đã sớm bị sự nhớ nhung này dày vò đến mức chịu không nổi rồi, thế nên qua một hồi lâu mới từ thân thể cương cứng của Lăng Nhất Quyền phản ứng lại. Nhớ tới đối phương cũng không thích người khác thân cận như thế, mặc dù cô thân là bạn gái cậu
“A, xin lỗi xin lỗi, em quá kích động.” Cô xin lỗi buông tay ra, mặt hơi đỏ nhìn cậu. Trái tim lại bởi vì mừng thầm mà nhảy nhót, bởi vì lần này, Lăng Nhất Quyền không có giống như trước lập tức đẩy cô ra……
Cô biết, Lăng Nhất Quyền vì chuyện trải qua trước đây mà đối với sự đụng chạm của người khác có mức độ bài xích và chán ghét khá lớn.
Thời gian đầu lại thêm chứng tự kỷ nghiêm trọng mà được đưa ra nước ngoài trị liệu chuyên sâu. Có thể do từ nhỏ cô và Lăng Nhất Quyền lớn lên cùng nhau, cho nên cậu đối với cô không có bài xích như vậy, nhưng cũng chả có gì là thân cận. Nhưng đối với người đã sớm nhận thức điều này, cô có đủ kiên nhẫn, cũng có đủ tự tin khiến cậu chậm rãi nhận mình, chỉ nhận mình mà thôi.
Mà giờ phút này, cô tựa hồ đã làm được một nửa……
Đã không có việc gì làm cho cô cao hứng hơn việc này.
Ôm một chút bất an, cô lấy hết dũng khí nhìn Lăng Nhất Quyền cao hơn mình nửa cái đầu, thật cẩn thận ôn nhu nói: “Quyền, em có thể…… lại ôm anh được không?” Nhân cơ hội này, cô muốn cho đối phương quen sự thân cận của mình một chút.
Lăng Nhất Quyền không nói gì, chỉ lẳng lặng nhìn cô, đôi mắt ám trầm khiến người không thể đọc hiểu bất kỳ thông tin gì từ trong đó.
Thái độ phảng phất như ngầm đồng ý này khiến Thiển Hân hơi chút ngượng ngùng, cái mũi nhỏ hơi nhếch lên, rồi sau đó ra vẻ không chú ý, lại cực kỳ cẩn thận một lần nữa vươn tay ôm lấy cậu _ mềm nhẹ phảng phất như sợ quấy nhiễu gì đó.
Thật sự không có bị đẩy ra _ sự thật này khiến nháy mắt mũi cô hơi chua xót, cô nghĩ mình đã cố gắng nhiều năm như vậy, tới bây giờ, tựa hồ cuối cùng cũng nhận được đền đáp. Cô nhịn không được tựa đầu chôn vào ngực đối phương, hít vào thật sâu hơi thở mà giờ phút này chỉ thuộc về một mình cô.
Bạch Thiên Nghiêm yên lặng đứng đại sảnh bên kia nhìn, cánh môi nhạt màu có lẽ là do ánh sáng nên càng lộ ra một phần trắng bệch, rồi sau đó y thực tự giác lảng tránh.
Chỉ là y không biết, tại thời điểm y xoay người, có một đạo tầm mắt nhàn nhạt khóa chặt y.
Gần đây tài nấu nướng của Bạch Thiên Nghiêm tiến bộ không ít, một giờ sau y vì đôi tình nhân bên bàn cơm bưng tới bữa cơm trưa ngon miệng và phong phú, mặt khác còn có thịt cho tiểu hồ ly ăn, nấu vừa thơm lại vừa xốp, ăn đến nỗi ánh mắt tiểu hồ ly liếc Bạch Thiên Nghiêm cũng nhu hòa không Ít.
Tâm tình Thiển Hân có vẻ phi thường tốt, uống một ngụm nước trái cây trước, rất chân thành khen ngợi mấy món ăn, sau đó mới có chút nghi hoặc nhìn về phía người đàn ông vì bọn họ bận rộn cả một buổi trưa, lại tựa hồ không tính cùng bọn họ ăn chung kia: “Chú Bạch, chú không cùng chúng tôi ăn sao?”
“Tôi đã nếm qua, các cô cậu cứ từ từ ăn, tôi đi giặt quần áo trước.”Bạch Thiên Nghiêm ôn hòa mỉm cười, mặt không đổi sắc nói dối.
Ngay cả bữa sáng y cũng chưa có ăn.
“Chú thật khách khí.” Thiển Hân cười hơi ngượng ngùng, sau khi nhìn thấy Bạch Thiên Nghiêm đi khỏi, rất nhanh lại chuyển lực chú ý tới trên người Lăng Nhất Quyền đang dị thường trầm mặc ở bên cạnh. Đầu tiên là cô săn sóc vì cậu chiết mật nước trên miếng beefsteak, sau đó lại chỉ chỉ một miếng thịt đặc biệt xinh đẹp bên bàn đối phương, trừng mắt nhìn nói “Quyền, miếng beefsteak này của anh thoạt nhìn đặc biệt ngon, có thể cho em không?”
Sau đó là cái gì Bạch Thiên Nghiêm cũng đã không nghe thấy nữa, bởi vì y đã xoay người lên lầu.
Mà phì hồ ly mồm to ăn thịt xong, tựa hồ so với Bạch Thiên Nghiêm lại càng không thích Thiển Hân, cư nhiên cùng Bạch Thiên Nghiêm nâng gót cùng lên lầu.
Ân, nó chỉ là muốn bảo người đàn ông tắm rửa cho mình, bởi vì nó phát hiện, người đàn ông này tuy rằng rất đáng ghét, nhưng có thể hầu hạ nó thật thoải mái. Về phần thiếu nữ dưới kia, phì hồ ly lại không tính để ý tới, dù có là cắn người thì nó cũng có lựa chọn của nó (=..= đệt, cắn mà cũng kén người).
Nhưng đợi khi nó mại cái chân ngắn củn đuổi kịp người đàn ông thì lại phát hiện người đàn ông đang cô độc đứng ở bên ban công ngẩn người nhìn xa xa.
Nó ngẹo đầu nhìn y nửa ngày, nhịn không được dùng miệng cắn cắn ống quần y day day vài cái, lại như trước không đổi lại được bất kỳ phản ứng nào. Phảng phất vào thời khắc này, người đàn ông đã hoàn toàn đắm chìm trong thế giới của mình, đối với sự việc bên ngoài hoàn toàn không biết gì cả.
Nó không thích người đàn ông này như vậy……
Rất không thích…… (Lol iu ch.ết con hồ ly này rồi)
◇◇◇◇◇◇◇◇◇◇◇◇◇◇◇◇◇◇
Cơm trưa qua đi, vì chênh lệch múi giờ mà đầu Thiển Hân hơi choáng váng, do dự một hồi lâu, mới có chút thấp thỏm lôi kéo tay áo Lăng Nhất Quyền: “Quyền, đầu em hơi choáng, có thể nghỉ ngơi ở phòng của anh một lát được không?”
Lăng Nhất Quyền hơi nhíu nhíu mày, thấy sắc mặt Thiển Hân rõ ràng có chút phát xanh mới chậm rãi gật gật đầu.
Tuy rằng trong biệt thự này không có phòng khách khác nhưng về mặt tâm lí cậu cũng cực không thể chấp nhận việc người ngoài ngủ trên giường mình, bất quá về phong độ cơ bản cậu vẫn phải có, chỉ là chăn giường dùng qua sẽ phải đổi.
Được sự cho phép, Thiển Hân tung tăng vui mừng đi tắm rửa một cái, sau đó ở trong phòng tò mò dạo qua một vòng, cuối cùng vụng trộm chụp lấy một cái sơ mi trắng của Lăng Nhất Quyền chui vào trong chăn.
Thật dễ ngửi a…… Vừa đắp chăn lên, Thiển Hân thỏa mãn cong khóe miệng, khuôn mặt trắng nõn hồng hồng, lại phát hiện mình căn bản không có buồn ngủ.
Cọ cọ gối đầu tràn đầy mùi của Lăng Nhất Quyền, cô không khỏi bắt đầu miên man suy nghĩ.
Lăng Nhất Quyền có thói quen ngủ trưa, điểm ấy cô rất rõ, mà trong nhà này cũng không có phòng khách, như vậy…… Anh ấy sẽ đến ngủ trưa với mình đi?
Trời ơi, trời ơi, tim mình đập nhanh đến nổi tìm không thấy rồi……
Mà trong thư phòng dưới lầu, Lăng Nhất Quyền cũng đã ngủ trên sô pha màu đen, phảng phất như một con mèo Ba Tư tuyết sắc đang chợp mắt, biếng nhác mà tuyệt đẹp, hai chân thon dài gác lên nhau, ngực còn đặt một quyển sách tiếng Anh đang mở.
Lúc Bạch Thiên Nghiêm đang chuẩn bị tiến vào quét dọn thư phòng, y nhìn thấy chính là một bức tranh như vậy.
Ngoài cửa sổ từng làn gió mát lạnh nhẹ thổi vào phòng, bức màn trong suốt màu trắng sữa cuộn sóng bay lên, cuốn theo vài cánh hoa hồng nhạt chậm rãi rơi vào bên trong. Thời gian tại một khắc này trở nên thật yên tĩnh, phảng phất rất thong thả.
Xoay người nhẹ nhàng vì thanh niên tóc trắng đắp mền lên, Bạch Thiên Nghiêm yên tĩnh ngồi xổm xuống bên cạnh đối phương, lẳng lặng nhìn dung nhan vì ngủ mà có vẻ ôn nhu hơn kia.
Xung quanh thật tĩnh lặng, ngẫu nhiên từ ngoài cửa sổ truyền đến tiếng cây cối bị gió thổi sàn sạt, thế nên Bạch Thiên Nghiêm có một loại ảo giác, dường như trên thế giới này, ngoại trừ y và thanh niên trước mắt ra, cũng không có những người khác.
Giữa lúc mông lung, Bạch Thiên Nghiêm có chút thất thần thoáng để sát vào thanh niên một chút, ngón tay thon dài cách một khoảng không chậm rãi miêu tả ngũ quan xinh xắn của Lăng Nhất Quyền.
Lông mày thanh tú cong lên, lông mi dày đậm, sóng mũi cao đẹp, cùng với _ đôi môi anh đào nhạt quyến rũ. (beta: tả gái hay trai thế -_-) (editor: =.,=)
Y giống như bị mê hoặc, y chống một cánh tay bên cạnh thanh niên, cúi đầu dần dần kéo gần lại khoảng cách hai người _ khoảnh khắc khi gần đụng tới đối phương lại bị một cái gì đó xưng là lý trí đâm vào ngực khiến y bừng tỉnh tách ra.
Mình đang làm gì vậy?!
Bạch Thiên Nghiêm cứng ngắc, trên mặt tái nhợt xuất hiện tự ti cùng xấu hổ.
Lúc này, đột nhiên có hàn ý khác thường truyền đến từ phía sau, người đàn ông quay đầu nhìn về phía cửa đã thấy Thiển Hân chỉ mặc một cái áo sơ mi tuyết trắng đang che miệng lại, hai mắt đỏ lên khiếp sợ trừng hắn. (đệt, chưa j đã cởi hết đồ rồi >”<)
Bỗng chốc, một sự tuyệt vọng lạnh lẽo từ tứ chi rót vào cốt tủy Bạch Thiên Nghiêm, làm cả trái tim y đều bắt đầu run lên.
◇◇◇◇◇◇◇◇◇◇◇◇◇◇◇◇◇◇
Không tiếng động kéo cửa thủy tinh ra, đi tới ban công lầu hai Bạch Thiên Nghiêm sắc mặt trắng bệch nhìn về phía Thiển Hân đứng ở rào chắn đưa lưng về phía mình. Đối phương không nói gì, nhưng từ bả vai phập phồng có thể thấy được hô hấp của cô vì tâm tình dao động kịch liệt mà khống khống chế được run lên.
Rũ mắt nhìn chân mình, Bạch Thiên Nghiêm chậm rãi tới gần Thiển Hân, đôi môi phát khô mân lên. Một hồi lâu sau, đầu óc hỗn loạn khiến y miễn cưỡng phun ra ba chữ: “Thực xin lỗi……”
Y không biết nên nói gì, càng không biết có thể giải thích gì……
Một màn vừa rồi, đã nói rõ rất nhiều vấn đề, bất kỳ lý do thoái thác nào của y, đều chỉ là lời nói xạo trắng trợn……
Ba!
Một cái tát nặng nề quạt xuống trên mặt y, lực đạo lớn đến nỗi đánh cho mặt y lệch sang bên, hiển nhiên Thiển Hân đã dùng hết khí lực toàn thân.
“Đồ cặn bã ghê tởm!” Thiển Hân vì phẫn nộ mà khuôn mặt cười trở nên vặn vẹo, hơi chút đỏ lên, đôi môi vì tức giận mà run rẩy: “Mệt Quyền tín nhiệm ông như vậy! Ông lại muốn làm ra chuyện dơ bẩn này với anh ấy!”
Bạch Thiên Nghiêm rũ mắt, không tránh không né yên lặng thừa nhận, miệng ẩn ẩn có chút hương vị tinh ngọt lan tràn.
“Ông rõ ràng biết Quyền không thể chịu được nhất chính là cái loại lén lút này, mà ông, lại lợi dụng sự tín nhiệm của anh ấy với ông ôm tâm tư xấu xa như vậy! Trên thế giới này không có người nào ghê tởm hạ lưu hơn so với ông! Mắt anh ấy mù rồi mới cho phép ông tiến vào không gian của anh ấy……_ nói đến lúc này, nước mắt cô gái cũng rớt xuống, vô tận đau lòng cùng phẫn nộ khiến cô vì Lăng Nhất Quyền cảm thấy không đáng giá. (mài nghĩ mài là ai? >”<)
Lăng Nhất Quyền đề phòng người ngoài như thế nào, cô đều luôn biết, cũng rất rõ ràng. Khi cô thấy Bạch Thiên Nghiêm xuất hiện trong biệt thự Lăng Nhất Quyền, ngoại trừ vụng trộm hâm mộ ra, càng nhiều là vui sướng. Nàng không hy vọng Lăng Nhất Quyền cứ quái gở như vậy, cậu càng cần thêm nhiều bằng hữu. Nhưng người này, y như thế nào có thể như vậy……
“Thực xin lỗi……” Bạch Thiên Nghiêm trầm thấp nói xin lỗi, đầu ngón tay hơi run rẩy: “Sau này sẽ không bao giờ ……”
“Không có sau này!!” Thiển Hân bén nhọn ngắt lời y: “Vĩnh viễn cũng không có sau này!!” Hít một hơi thật sâu, ánh mắt cô gái như hàn kiếm đâm về phía Bạch Thiên Nghiêm.
Dừng một chút, cô mới hạ giọng cả giận nói: “Chuyện này, tôi sẽ tạm thời thay ông giữ bí mật, bởi vì tôi không muốn anh ấy biết bên cạnh mình lại có sự tồn tại ghê tởm như vậy. Nhưng ông phải lập tức chuyển ra khỏi nơi này cho tôi, cách anh ấy càng xa càng tốt! Có nghe hay không!!”
“……” cả người Bạch Thiên Nghiêm đều cứng lại, đồng tử tăm tối như đêm hơi phát ra ảm đạm.
Chuyển ra khỏi nơi này?
Vừa nghe thấy phán quyết này, tim y nháy mắt như bị đóng băng, cơ hồ đều ngừng đập.
Mắt thấy Thiển Hân muốn đi ra, dưới tình thế cấp bách y nắm lấy cánh tay đối phương, giọng nói trở nên khàn khàn khó phân biệt: “Xin cho tôi một cơ hội nữa, tôi nhất định sửa mà……”
“Buông tay!”Thiển Hân trầm hừ một tiếng, tựa hồ cũng không muốn kinh động Lăng Nhất Quyền, ép giọng xuống rất thấp.
Thấy Bạch Thiên Nghiêm còn chưa lập tức buông tay, nhất thời tức giận dùng lực hất tay y ra, lực đạo lại hơi lớn cho nên áo sơ mi trắng ở trên người bị kéo hở cổ áo, mơ hồ lộ ra làn da tuyết trắng nhẵn nhụi cùng với nội y màu xanh nhạt.
Không muốn nói thêm gì nữa, cô một bên sửa sang lại quần áo một bên lập tức đi đến trước cửa phòng, lại ngoài ý muốn đụng vào Lăng Nhất Quyền đang đi tới ban công.
“……” ánh mắt băng lãnh đầu tiên là nhìn lướt qua Bạch Thiên Nghiêm trên mặt có dấu bàn tay, lại nhìn lướt qua bạn gái mình có vẻ như đang sửa sang lại quần áo, hai mắt ướt đỏ, trầm mặc một lát, mới lạnh lùng mở miệng: “Các người đang làm cái gì?”