Quyển 2 - Chương 13-2
"Sau đó, nam nhân thấy bản thân xuất hiện ở trong màn hình, đứng ở phía sau nơi thanh niên không hề phòng bị, chậm rãi.. giơ lưỡi dao sắc bén lên……."
"Phập!"
" Camera nặng nề mà rơi xuống đất. Nam nhân hầu như đứng không vững, cổ họng phát sinh một tiếng kêu như dã thú khóc khẽ. Nghiêng ngã đi tới bên cạnh thi thể đã trở nên lạnh như băng của thanh niên."
" “…” Nam nhân nhìn thi thể, tựa hồ muốn gọi tên đối phương, lại đau đến mức cái gì cũng phát không ra, chỉ có thể miễn cưỡng lật thi thể lại, ôm vào trong ngực."
" Đó là một khuôn mặt trầm tĩnh hiện đầy tế lân, vừa quen thuộc lại vừa xa lạ, nam nhân ngơ ngác nhìn hai giây, chợt nhớ tới cái gì, run rẩy xòe bàn tay khổng lồ của thanh niên ra, một ký hiệu đặc thù màu trắng xuất hiện ở trong tầm mắt hắn."
" Hai mắt nam nhân trở nên có chút trống rỗng, hắn cũng chậm rãi xòe lòng bàn tay của mình ra ___ một ấn ký giống của thanh niên xuất hiện."
" Đó chính là tiêu ký riêng biệt của Đông Phương Thế Gia bọn họ."
" Đúng lúc này, nam nhân thấy mặt thanh niên dần dần khôi phục thành bộ dáng ban đầu __ khuôn mặt hoàn mỹ như hình nhân điêu khắc."
" Tử vong, đem thanh niên biến trở lại dáng dấp ban đầu."
" Một giọt lệ, từ trên mặt nam nhân không một tiếng động chảy xuống."
" Ký ức trong nháy mắt hoàn toàn khôi phục (nhớ j sớm vại =.,=), nam nhân rốt cục nhận ra, người trong ngực rốt cuộc là ai !!"
" “Diệp..... Ngươi.. đứa nhỏ này, vì sao… Không nói cho ta biết chứ…”"
" Đầu nam nhân vô lực để ở trên ngực thanh niên đã ngừng thở, giọng nói nhẹ đến mức vô pháp nhận ra. Thật ôn nhu, lại lộ ra một loại đau xót làm cho người ta muốn khóc."
" “Vừa nãy, ngay từ đầu ngươi rõ ràng đã phát hiện ta đến gần rồi, đúng không…”"
" “Vì sao, cái gì cũng không nói chứ…”"
" Người trong lòng này, là cháu trai của hắn, cháu trai mà hắn thương yêu nhất __ đồng thời cũng là đại chưởng môn thứ tám của Đông Phương Thế Gia. Một hậu bối huyết thống thuần chủng nhất, năng lực cũng cường hãn nhất."
" “Cho ngươi heo con này.” Tại nơi một xa xôi tràn ngập nắng ấm sau giờ ngọ, còn đứa cháu trai đáng yêu như cục bột tựa vào trên chân của hắn, dùng cái tay bé nhỏ mũm mĩm thật cẩn thận tiếp nhận một chú heo con."
" “Tạ ơn thúc thúc!” Đứa cháu nhỏ thích vô cùng, nhịn không được dùng khuôn mặt nhỏ nhắn trắng sữa cà cà vào lòng bàn tay của hắn. Sau đó lại cố gắng leo lên trên chân hắn quy củ ngồi yên, giọng nói hơi sữa hướng hắn hỏi : “Hoàng thúc thúc, nghịch hồn tâm pháp là gì, tại sao nó là cấm thuật chứ?”"
" “Nghịch hồn tâm pháp là bằng việc cắn nuốt yêu ma, chúng ta có thể đạt được mục đích trở nên mạnh mẻ.” Hắn sờ sờ khuôn mặt nhỏ nhắn bụ bẫm, kiên nhẫn vì cậu giải thích, “Chúng ta dù sao cũng là nhân loại, tuy rằng máu yêu ma có thể khiến cho chúng ta trở nên mạnh mẻ, nhưng một khi bắt đầu hút, liền nhất định đi vào ma đạo.”"
" “Ma đạo?” Nghi hoặc khiến cho bé con ngẹo đầu một cái, mềm mại tựa ở trong ngực ngẩng đầu nhìn hắn."
" “Uhm, người tu luyện nghịch hồn tâm pháp sẽ dần dần đánh mất nhân tính, cuối cùng trở thành như những yêu ma đê tiện này, không có giá trị tồn tại.” Dừng một chút, hắn nghiêm túc nhìn cháu trai bổ sung một câu, “Loại tộc nhân này, ta cũng sẽ trực tiếp giết ch.ết.”"
" Đứa cháu nhỏ như búp bê cúi đầu trầm mặc thật lâu, bỗng nhiên lại ngẩng đầu theo dõi hắn, cầm lấy tay hắn dịu ngoan mà hỏi lại: “Thế nhưng, nếu như là vì bảo hộ ngài thì sao?”"
" Giọng nói của bé con đột nhiên trở nên xa xăm, mờ ảo đến mức cơ hồ nghe không rõ."
" Hồi ức của nam nhân dần dần không rõ, giống như ánh mắt hắn…"
" Hắn ngây ngốc nhìn thanh niên trong lòng, dần dần hóa thành máu loãng, rốt cục tan vỡ đau đớn khóc thành tiếng…"
" Thì ra, sau khi chiến dịch nghênh chiến tam đại Yêu Hoàng thất bại, thanh niên tứ cố vô thân cũng chưa ch.ết, mà trong lúc nhất thời hắn cũng không có biện pháp cứu lại thúc thúc mà mình kính yêu nhất."
" Con Yêu Hoàng kia quá mức cường đại, sau khi cắn nuốt vô số nhân loại, thì đã tiến hóa đến trình độ ngay cả cậu cũng đánh không lại."
" Thế nên cậu chỉ có thể trơ mắt nhìn nam nhân ngủ say bị Yêu Hoàng một lần lại một lần rửa đi ký ức, nhiều lần chịu đựng sự dằn vặt."
" Yêu thương đến cực điểm cuối cùng buộc cậu lựa chọn cấm thuật __ nghịch hồn tâm pháp."
" Cậu bắt đầu rồi cắn nuốt yêu ma trở nên cường hóa."
" Ban đầu cậu cắn nuốt thật gian nan, bởi vì mật độ máu của Đông Phương Thế Gia trong thân thể cậu quá cao. Tuy rằng máu yêu ma có thể cường hóa thân thể cậu, lại mang đến cho cậu vô cùng thống khổ."
" Nhưng cậu chỉ một mình lặng lẽ chịu đựng."
" Thậm chí khi nhìn thấy thúc thúc của mình, ngay cả một chữ cậu cũng không dám nói với hắn. Bởi vì vừa mở miệng, trong miệng cậu lại phát ra tiếng khàn khàn chán ghét như mấy con yêu thú."
" Mình đã thay đổi thành tồn tại mà thúc thúc ghét nhất và không thể chịu được nhất, chỉ nghĩ tới sự thật này, cũng đã khiến cậu tự ti không ít…"
" Tự ti đến nông nỗi ở khắc cuối cùng của sinh mạng, khi cảm thấy được thúc thúc tới gần, cậu cũng không dám quay đầu lại....."
" Hắn sợ thúc thúc thương yêu nhất của mình, đối với cậu lộ ra vẻ mặt chán ghét…"
" Còn không bằng, cứ tiếp tục ẩn nấp…"
" Cho đến một khắc khi ch.ết kia, cậu vẫn cho là mình che giấu rất khá… (khá mà, thúc nhờ camera ms biết chứ bộ =..=)"
" Màn hình lớn dần dần phai màu thành trắng đen lạnh như băng…"
" Không có âm thanh, cũng không có kích động… "
"Hình ảnh từ trên cao lạnh như băng quay nam nhân đang quỳ gối trong vũng máu, khóc không thành tiếng."
" Rõ ràng không có âm thanh, nhưng khán giả lại có thể từ tiếng khóc gần như hỏng mất của Đông Phương Hoàng, cảm nhận được nội tâm giằng xé đau đớn của hắn…"
" Hình ảnh cuối cùng là một hình xếp chú heo con bị máu nhuộm đỏ nằm trơ trọi trong vũng máu. Ngoài cái đó ra, thanh niên không có lưu lại gì cả…"
" ==="
Khi phụ đề xuất hiện, rạp phim vẫn tràn ngập một loại hơi thở thương cảm.
Tĩnh Trầm ở phương diện đạo diễn rất có thiên phú, không nghi ngờ gì nữa cậu chính là người đứng đầu, hầu như muốn niết tâm mỗi một người xem.
Cậu đối với tiết tấu, không khí của bộ phim, góc độ quay phim, đều có sự nhạy bén cực kỳ độc đáo.
Đó là một phương thức quay phim gần như tàn khốc.
Hơn nữa trong phim ảnh biểu hiện của các diễn viên đều rất xuất sắc, đội chế tác hậu kỳ đẳng cấp, âm nhạc thấu nhân tâm, các phương diện của bộ phim này đều được chuẩn bị kỹ càng.
Huống chi, đây là do Âm hoàng Lăng Nhất Quyền thủ diễn.
Chỉ vẻn vẹn một điều cuối cùng đó là cam đoan bộ phim sẽ cháy vé.
Thật nhiều thiếu nữ ở hiện trường đều bị kết cục ngược này làm cho khóc.
“Tại sao có thể như vậy, loại kết cục này có phải quá tàn khốc hay không…”
“Tuy rằng tôi có dự cảm sẽ là kết cục này, nhưng khi thực sự diễn ra như vậy, vẫn là chịu không nổi… Thật là khổ sở…”
“Đông Phương Hoàng là một kẻ ngu ngốc sao, cháu mình cũng không nhận ra sao ”
“Hắn bị rửa đi ký ức, này cũng không có biện pháp. Cậu đứng ở góc độ của hắn sẽ biết đây hết thảy gần như là chuyện không thể nghịch lại.”
“Sống như vậy, đối với hắn mà nói cũng thật tàn nhẫn …”
Ngoại trừ những bình luận như vậy ra, còn có số người đứng ở góc độ tương đối đặc biệt, tỷ như một cô gái xinh đẹp đang ăn bỏng ngô liền cảm thán: “Yêu nhau giết nhau, thực sự là một đôi khổ não. Nha, bất quá, chị thích!”
“Yêu Hoàng nhà chúng ta đấu với Bảo Bối cư nhiên bị ‘Phanh thây’. Lăng Âm Hoàng thật đúng là hạ thủ được, còn đạp lên, hơn nữa lại ngay mặt!”
“Kỳ thực, ba người có thể cùng một chỗ, cần gì chứ…” (hủ tỷ tỷ >‘’<)
“…” Những lời này vừa phun ra, bạn trai bên cạnh cô gái này có cảm giác hết chỗ nói. Rất muốn hỏi cô đôi điều thế nhưng không biết thế nào, cứ cảm thấy đáp án sẽ rất kinh khủng nên không dám hỏi.
Trong hàng ghế, Bạch Thiên Nghiêm ngồi ngay ngắn ở trên ghế sa lon, nhìn màn hình, một loại cảm thán khó có thể diễn tả được.
Tuy rằng đã sớm biết được kết cục, nhưng đến khi thấy biên tập cắt nối xong phim thì trong lòng y vẫn dâng lên tâm tình khác thường.
Hắn nhìn về phía Lăng Nhất Quyền không nói lời nào ở bên cạnh, cười như không cười hỏi: “Nhất Quyền, nếu như đổi lại là cậu ở vào lập trường của người cháu trai, cậu sẽ làm như thế nào?”
Lăng Nhất Quyền trầm tĩnh liếc mắt nhìn Bạch Thiên Nghiêm, trầm mặc trong chốc lát, mới lạnh nhạt nói: “Nếu là tôi, tôi sẽ không để cho anh bị giết ch.ết.”
“Bởi vì tôi biết, đây đối với anh mà nói là một chuyện tàn nhẫn cỡ nào.”
“Tôi sẽ không làm tổn thương tâm của anh.”
Lăng Nhất Quyền nói rất nhạt, ngay cả ngữ điệu cũng không có, nhưng Bạch Thiên Nghiêm nghe xong vẫn khống chế không được vươn tay ôm lấy cậu, cúi đầu ừ một tiếng.
Kỳ thực, lúc đó y khóc thương tâm như vậy, là thật sự có chút tan vỡ.
Y vốn là người rất dễ nhập vai, nếu như đổi thành là Lăng Nhất Quyền, như vậy y sẽ có loại sợ hãi thực sự mất đi đối phương.
Thế nên cùng với khổ sở trong phim, lòng y kỳ thực có một loại oán hận…
Cái loại hận bị lưu lại một mình.
Lăng Nhất Quyền không nói lời nào, chỉ an tĩnh mặc y ôm, cứ như là cái gì cũng hiểu, như một cục cưng ngoan ngoãn.
Nhưng sau một lúc lâu, cậu đột nhiên lạnh như băng trầm giọng nói: “Không cần lấy lòng tôi, nợ vẫn phải tính.” (đệt, đồ thù dai, thù vặt =.,=)
“…”
==========
Cùng với hàng loạt các loại bình luận, phòng bán vé tiếp tục tăng, toàn cầu đồng bộ chiếu phim 《 Ma Phá 》. Một khí thế chưa từng có khiến kẻ khác sợ hãi.
Ở Á Châu, bộ phim nhanh chóng phá vỡ kỷ lục doanh thu phòng vé, chỉ trong 1 tuần phòng vé đã đạt doanh thu 500 triệu. Đồng thời, thành tích của《 Ma Phá 》ở các phòng vé Âu Mỹ cũng không hề tầm thường. Bởi tỷ suất người xem quá cao nên các rạp chiếu còn kéo dài thời gian công chiếu toàn cầu.
Kỳ thực, Hồng Vũ là một công ty giải trí đứng đầu quốc tế, lĩnh vực điện ảnh từ hai năm trước cũng đã thành công đứng vững ở thị trường Âu Mỹ, cũng thu được thành tích tốt. Những bộ phim này đều do đội ekip Hollywood hạng nhất thực hiện, diễn viên cũng phần lớn là diễn viên Âu Mỹ, cho nên 《 Ma Phá 》 so với những bộ phim bom tấn của Hồng Vũ có vẻ đặc biệt phá lệ.
Không chỉ đạo diễn là lần đầu làm đạo diễn, ngay cả hai diễn viên chính cũng là lần đầu đóng phim điện ảnh, một người trong đó còn từng là diễn viên phụ chưa từng được biết đến. Đội hình như vậy đối với Hồng Vũ mà nói, cũng là một thử thách có tính khiêu chiến.
Bất quá có Lăng Nhất Quyền thêm vào, bộ điện ảnh được đầu tư lớn này đã định trước thành công phân nửa.
Huống chi, diễn xuất của Bạch Thiên Nghiêm hoàn mỹ đến bất ngờ, mà Lăng Nhất Quyền cũng không kém cạnh chút nào.
Điều này làm cho đông đảo các fan hâm mộ nguyên thủy còn hơi chút thấp thỏm, sợ nam thần biểu hiện không tốt sẽ dẫn tới chê trách rất là kinh hỉ.
Nhất là ca khúc chủ đề của bộ phim còn là ca khúc do Lăng Nhất Quyền sáng tác, không thể không nói đây là một loại hưởng thụ to lớn.
Chỉ là các cô không biết, Bạch Thiên Nghiêm đã “điều giáo” Lăng Nhất Quyền thế nào.
Đương nhiên, không có bất kỳ một bộ phim nhựa nào chỉ có những lời khen, bên cạnh đó cũng không thiếu bình luận phê phán bộ phim, giọng điệu rất không khách khí. Chỉ là, chúng vô pháp ngăn trở doanh thu phòng vé tăng vọt.
Bộ phim bom tấn cũng khiến cho số lượng fan hâm mộ của Bạch Thiên Nghiêm tăng lên với tốc độ khủng khiếp, trong đó phần lớn nữ là chính.
Không chỉ là diễn xuất hoàn hảo, tạo hình tóc dài ở trong phim của Bạch Thiên Nghiêm cũng khá đáng chú ý, người đàn ông với bím tóc dài buông rũ lại có nhiều ý nhị như vậy. Khí chất cao quý và trầm ổn tự nhiên này, đơn giản đã khiến cho một số cô gái thích nam nhân thành thục mê muội.
Hồng Vũ đã sớm vì Bạch Thiên Nghiêm lập trang web cá nhân chính thức, xem lướt qua Web page với vô số những comment, Bạch Thiên Nghiêm chỉ cảm thấy không chân thật, có loại hoảng hốt khó có thể diễn tả.
Nhất là một số cô gái còn đắm chìm trong nội dung của bộ phim đã nhắn cho y những dòng này : “Tộc trưởng, sao ngươi lại ngoan tâm giết Diệp cục cưng như vậy…”
“Tộc trưởng, Diệp cục cưng lúc còn bé là ngươi giúp thay tã rửa nước tiểu sao?”
“Tộc trưởng đại nhân, ngươi đưa cho Lăng Âm Hoàng heo con, là bởi vì hắn tuổi heo sao? Thật là một con heo sữa trắng lớn!”
“Nhân – Quỷ – Yêu, kỳ thực cũng có thể tiếp nhận, đúng hay không tộc trưởng? (cười to)” (=.,=)
Bất quá trong những cái này, còn có một loại sinh động hơn nữa.
Các cô đa số là những cô gái trẻ tuổi, thích đem nhân vật trong phim ghép thành đôi. Vì vậy, trên internet xuất hiện các kiểu couple, Hoàng – Diệp, Diệp – Hoàng, Yêu Hoàng v.v…, thậm chí còn có Diệp – Yêu – Hoàng, cũng bởi vậy mà sinh ra các loại tiểu thuyết đồng nhân, đồng nghiệp, manga.
Bạch Thiên Nghiêm rãnh rỗi đọc, cũng sẽ cảm thán không thôi. Nhất là một vài tiểu thuyết đồng nhân khá là khác người, quả thực khiến y nghẹn họng nhìn trân trối.
Trong đầu mấy cô bé ngày nay rốt cuộc đang suy nghĩ cái gì… (nghĩ cái j a :v)
“Trong cái thiên văn này, cậu bị tôi ức hϊế͙p͙ rất thảm.” Có đôi khi lật tới nội dung thú vị, không hiểu sao tự tin dâng lên, y sẽ nhịn không được chia sẻ cùng Lăng Nhất Quyền đang đọc sách nước ngoài ở bên cạnh.
Lăng Nhất Quyền nhàn nhạt nhìn lướt qua bài viết, sau đó cười như không cười liếc mắt Bạch Thiên Nghiêm. Người sau nhất thời có loại cảm giác xấu hổ vô cùng, vội vã tằng hắng một cái, ý định chiếm tiện nghi nói: “Cháu trai mgoan, châm trà cho thúc thúc.”
“…” nét mặt Lăng Nhất Quyền phảng phất có chút quẫn bách, sau đó mắt híp lại nguy hiểm, chậm rãi tiến đến bên tai Bạch Thiên Nghiêm, dán vào y nói nhỏ : ” Tuân mệnh, thúc thúc của ta.”
Bạch Thiên Nghiêm sợ hãi, còn chưa lên tiếng, Lăng Nhất Quyền lại nhìn y bình tĩnh nói: “Anh đã thích thân phận như vậy, tôi cũng sẽ thỏa mãn anh như thế.”
Bạch Thiên Nghiêm sửng sốt nửa ngày, quả thực khó có thể tin. Đưa nhỏ xấu xa này hiếm khi nói câu dài như vậy, nhưng sao nội dung lại phát rồ thế chứ.
Vì vậy y quyết định nói sang chuyện khác, “Nhân tiện, Saisite hai ngày trước gọi điện thoại cho tôi, nói sau này cũng không thể bước vào Trung Quốc.” Về điểm ấy, lúc Bạch Thiên Nghiêm nhận được điện thoại, cũng khá ngoài ý muốn.
Nhưng khi hỏi cậu nguyên nhân, đối phương cũng không nói. Dù sao vẫn là đứa trẻ mới lớn, cuối cùng lại ở đầu điện thoại bên kia có chút ủy khuất khóc lên, còn mãnh liệt yêu cầu Bạch Thiên Nghiêm qua gặp cậu.
Động tác khuấy cà phê của Lăng Nhất Quyền dừng một chút, sau đó biểu tình không đổi tiếp tục khuấy (do tên này hại đấy >.<). Một lát sau mới lãnh đạm hỏi: “Nhớ hắn?”
Bạch Thiên Nghiêm có chút khó hiểu, nhưng lập tức phủ nhận.
Tuy trong khoảng thời gian quay phim, mối quan hệ của mọi người gần gũi không ít, thế nhưng bản thân Bạch Thiên Nghiêm là loại người thoạt nhìn ôn hòa, trong xương cốt lại khá lãnh đạm.
Huống chi cho dù thực sự nhớ, y cũng sẽ phủ nhận.
Tính độc chiếm của Lăng Nhất Quyền ở phương diện nào đó, y ít nhiều vẫn hiểu __ nhận thức như vậy có phân nửa là do y bị giáo huấn.
Bất quá, về việc Saisite bị cấm bước vào Trung Quốc, thực sự cảm thấy có điểm kỳ quặc.
Nghĩ nghĩ, Bạch Thiên Nghiêm nhiều lần liếc mắt nhìn Lăng Nhất Quyền.
Người sau mặt không thay đổi đem cà phê đưa cho y: “Thúc thúc, mời.”
“…” Gọi nghiện rồi sao?
==========
Bất quá, giữa lúc bộ phim được quảng bá khí thế ngất trời, bất chợt Hồng Vũ lại bị tuồn ra một scandal kinh thiên động địa.
Một nam ca sĩ của Hồng Vũ nổi tiếng gần bằng với Lăng Nhất Quyền, hình tượng xưa nay dương quang sáng lạn, khỏe mạnh tuấn mỹ, mới đây sau khi mất điện thoại di động thì bị người nhanh chóng phanh phui mọi tin tức, dữ liệu, thậm chí còn vào hòm thư internet cá nhân và phần cứng trong máy hắn. Một lượng lớn những hình ảnh bất nhã trong đó bị moi ra, đó là ảnh chụp cùng một người đàn ông khác.
Có một số hình ảnh quả thực khó coi tới cực điểm.
Scandal chấn động này, mặc dù cường thế như Hồng Vũ cũng không trấn áp được tin tức phát tán.
Kỳ quái là, các phương tiện truyền thông lớn mà trước giờ cùng Hồng Vũ qua lại thân thiết, lúc này đây lại cố chấp không nể tình. Tất cả đều đưa scandal ác liệt này lên trang đầu ở trang web nhà mình, oanh tạc bằng cỡ chữ thật to.
Ngoại trừ truyền thông ra, phản ứng kích liệt nhất là fan hâm mộ của nam ca sĩ này.
Ở trong lòng các cô, vị nam thần này vẫn luôn hoàn mỹ không sứt mẻ.
Ưu nhã, ổn trọng, tài hoa hơn người, hầu như không có mặt gì xấu.
Hắn còn có một bạn gái công khai _ là thanh mai trúc mã của hắn _ nữ nghệ sĩ đàn dương cầm. Chuyện tình yêu của hai người ở giới showbiz từ lâu đã được công nhận. Từng khiến cho những người ái mộ cảm động nhất là nam ca sĩ này đã từng ở bệnh viện chiếu cố bạn gái sinh bệnh, cả mười ngày không thể làm việc và nghỉ ngơi bình thường, ngay cả công việc cũng vứt xuống một bên.
Mà trước khi xuất hiện scandal này, hắn còn đang công khai diễn thuyết ở một đại học danh tiếng tại Bắc Kinh, chủ đề là về mức độ trung thành trong tình yêu.
Thế nên sau khi một loạt những lời công kích hắn xuất hiện thì đã trở thành sự châm chọc lớn nhất.
Liên tiếp đả kích khiến cho fans hâm mộ, những người bạn trên mạng đang ủng hộ hắn, vì hắn đồng tình, tất cả đều giống như bị hung hăng giáng một bạt tai.
Vô số người cảm thấy ghê tởm, phẫn nộ.
Trên internet bắt đầu bùng nổ trên quy mô lớn, còn dính líu đến rất nhiều người của giới showbiz. Trên Weibo, một vài ngôi sao chưa tìm hiểu tình hình đã mở miệng giúp nam ca sĩ này nói đôi lời lời gỡ gạc, cũng bị siết đến cẩu huyết lâm đầu.
“Rác rưởi ghê tớm! Nhanh biến đi!”
Xe chuyên dụng của nam ca sĩ này bị quần chúng tức giận ném đầy trứng gà cùng với rác, khiến hắn ướt sũng chật vật thoát khỏi hiện trường.
Nhất thời, công chúng đối với chuyện xảy ra ở giới giải trí trở nên phi thường mẫn cảm.
Bởi vì hắn là một nhân vật công chúng có tầm ảnh hưởng rất lớn, cho nên hành vi của hắn dẫn đến rất nhiều người trên internet vốn ác cảm đối với nhóm người có giới đặc thù này nên mức độ chán ghét càng tăng cao.
Ngoài một số người có lý trí, còn lại có rất nhiều người trên internet như cái máy phóng đại, dưới sự kích thích, lời lẽ cũng trở nên cực kỳ kích động.
Cứ như có một nhóm người đang dẫn dắt chiều hướng dư luận, thêu dệt những chuyện không bình thường.
==========
Lãnh đạo cấp cao của Hồng Vũ hai lần mở cuộc họp thảo luận làm thế nào xử lý chuyện này. Dù sao cũng đã dành rất nhiều tâm huyết để bồi dưỡng nam ca sĩ này, bằng mọi giá cũng hi vọng dựa vào PR để cứu vãn cục diện bây giờ.
Có điều Hồng Vũ ở phương diện này không có kinh nghiệm nên có chút trúc trắc.
Bất quá một câu nói của Lăng Nhất Quyền, liền trực tiếp quyết định số phận ca sĩ này.
“Bảo hắn cút.”
Tin tức cuối buổi họp báo biến thành phê phán đạo đức và thông báo giải ước đối với nam ca sĩ kia.
Có thể thấy được mức độ chán ghét trong nội tâm hắn đối với chuyện này khá là cao.
“Lăng đổng đối với loại người này (ý là gay), thật đúng là chán ghét đến mức không chịu nổi nha.” Lúc đó, trợ lý mới nhậm chức ở bên cạnh Bạch Thiên Nghiêm len lén cùng y nói chút bát quái, “Bất quá, quả thực cũng thật ghê tởm, cái loại người này, người ta nói sinh hoạt cá nhân đều không biết kiềm chế. Thảo nào trước đây đã bị bỏ lồng heo, đáng đời.”
Bạch Thiên Nghiêm sắc mặt phát cương đứng nghe, không nói được một lời.
Buổi tối về đến nhà, Bạch Thiên Nghiêm vẫn như thường chuẩn bị cơm tối, nhưng lúc cắt củ cải đã cắt trúng ngón tay mình, máu chảy đầm đìa.
“Anh đang làm gì?” Giọng nói không vui của Lăng Nhất Quyền vang lên ở bên tai. Bạch Thiên Nghiêm còn đang thất thần thì cảm giác được mình bị kéo đến phòng khách, nước thuốc lạnh như băng được cẩn thận tỉ mỉ thoa lên vết thương của y.
“Cắt sâu như vậy, anh ngốc hả?” Giọng thanh niên băng lãnh, nhưng động tác băng bó lại nghiêm túc và cẩn thận. Lông mi trắng thật dài dưới ánh đèn ấm áp có loại cảm xúc mềm mại, khiến y nhịn không được vươn tay qua vuốt ve. Nhưng Bạch Thiên Nghiêm chỉ nhẹ nhàng sờ sờ đầu của cậu.
Thanh niên giương mắt trầm mặc nhìn y một hồi rồi nói: “Bữa cơm để tôi làm đi.”
“Vẫn là mua ngoài ăn đi.” Bạch Thiên Nghiêm biết Lăng Nhất Quyền chưa từng xuống bếp, cũng hoàn toàn không biết làm thức ăn. Nếu để cho cậu tiến vào phòng bếp, không biết sẽ làm ra cái gì nữa.
“Đồ ăn ngoài bẩn.”
Nói xong, cũng không chờ Bạch Thiên Nghiêm trả lời, thanh niên liền thu dọn hộp cứu thương, đi vào cái phòng bếp ít đặt chân tới kia.
Một thân một mình chờ ở phòng khách, Bạch Thiên Nghiêm nhìn phương hướng Lăng Nhất Quyền rời đi bắt đầu ngây ngô, vô ý thức cuộn mình lại.
Không người nào biết y đang sợ hãi.
Vì chuyện của nam ca sĩ kia dẫn đến trong khoảng thời gian này công kích trên internet đối với loại người như họ đạt tới mức độ kịch liệt chưa từng có.
Y có thể tưởng tượng, nếu như lúc này bị người phát hiện, tình hình sẽ ác liệt tới mức nào.
Một minh tinh nổi tiếng càng cao, mức độ tha thứ của khán giả đối với người đó lại càng thấp.
Có khi chỉ cần lơ đãng một cái, cũng sẽ trở thành cái đích cho mọi người chỉ trích.
Y không ngại người khác thấy thế nào về mình, phê phán mình ra sao. Thế nhưng, y tuyệt đối không thể chịu đựng được Lăng Nhất Quyền cũng đứng cùng một vị trí bị chửi, bị công kích…
Chỉ tưởng tượng thôi mà y đã cảm thấy tim như bị đao cắt.
Nhưng Bạch Thiên Nghiêm rất nhanh lại an ủi mình, không có chuyện gì, sẽ không ai biết…
Ngay vào lúc này, điện thoại di động vang lên tiếng tách, thông báo có email đến.
Bạch Thiên Nghiêm ngẩn người, không khỏi có một cảm giác lạnh lẽo, do dự một hồi y mới mở ra.
Tấm hình thứ nhất là hình ảnh y cùng Lăng Nhất Quyền đứng ở hậu viện cùng nhau tưới hoa, hai người dán rất gần nhau, dưới chân còn có cầu hồ ly đang nằm.
Tấm thứ hai…
Kế tiếp tổng cộng mười tấm, cứ như một cuốn video, rõ ràng mà lạnh lùng chạy trước mặt y.
Tấm cuối cùng, là ảnh chụp phòng ngủ của bọn họ, trong hình không có người nào. Có lẽ nó thể hiện như một lời nhắn _ ta có thể chụp tới phòng ngủ của các người.
Máu từ trong cơ thể phảng phất như bị rút hết, lãnh ý lập tức vây lấy toàn thân Bạch Thiên Nghiêm.
Đầu óc mộng mị.
“Mặc dù hít cùng một hơi thở dưới cùng một bầu trời, nhưng anh lại không cách nào ôm đến em…” Chuông điện thoại di động vang lên (nãy là nhạc chuông điện thoại :v), thân thể Bạch Thiên Nghiêm chợt cứng đờ, trầm mặc nhìn trên màn hình số điện thoại xa lạ trong chốc lát, mới mặt không thay đổi tiếp, “Alo.”
“A, chào buổi tối, ảnh chụp có rõ không?” đầu bên kia điện thoại truyền tới một giọng nói rõ ràng đã qua máy xử lý âm thanh, không phân rõ nam nữ, nhưng sự châm chọc trong giọng nói vẫn nghe rất rõ.
“Mi muốn thế nào?” Không nói nhảm, dù sao ảnh chụp đã rõ ràng đến mức độ này, nói xạo hay giả ngu cũng chỉ tổ làm đối phương tức giận.
“Mi nói, nếu như phát tán những hình này lên internet, Lăng Âm Hoàng sẽ phải nhận những công kích gì?”
“…”
“Mi nên biết, ta còn nhiều ảnh chụp rất rõ.”
Giọng của đối phương càng ngày càng âm trầm, phảng phất như một con rắn độc đang ɭϊếʍƈ ở bên tai, khiến cho lưng Bạch Thiên Nghiêm nổi lên một trận mồ hôi lạnh.
“Anh đang ở đây nói điện thoại với ai?” Ngay vào lúc này, giọng nói nhàn nhạt của Lăng Nhất Quyền ở trước người y vang lên. Bạch Thiên Nghiêm ngẩng đầu, thấy Lăng Nhất Quyền hơi cau mày đứng ở trước mặt y, trong đôi mắt xanh biếc phản chiếu khuôn mặt tái nhợt của mình.