Quyển 2 - Chương 14-2
"Edit : Đa Mộng"
"Beta : Trangki"
Từ sau khi bộ phim bom tấn quốc tế《 Ma Phá 》 khởi chiếu, Bạch Thiên Nghiêm ngày càng được quan tâm nhiều hơn.
Nhiều dự án điện ảnh, chiến dịch truyền hình, quảng cáo etc.. đều mời y.
Nhìn một xấp thư mời tinh xảo, Bạch Thiên Nghiêm có chút choáng váng, nhất thời lại không biết làm sao bây giờ. Lăng Nhất Quyền cũng không cấp cho y người đại diện, chỉ cho y hai trợ lý.
Bất quá Bạch Thiên Nghiêm rất nhanh đã bình thường trở lại, bởi vì y phát hiện Lăng Nhất Quyền đã rất tự nhiên giúp y xử lý việc này.
Là một ông chủ lớn của Hồng Vũ, Lăng Nhất Quyền chỉ sợ so với vậy người đại diện hiểu rõ hơn thao tác những thứ này.
Lăng Nhất Quyền đem chừng mười lá thư mời xem qua một lần, cuối cùng rút ra một lá màu vàng đậm mời đến một talk show đưa cho Bạch Thiên Nghiêm.
“Đi cái này trước?” Bạch Thiên Nghiêm tiếp nhận.
“Không, là chỉ đi cái này, những thứ khác từ chối.”
Bạch Thiên Nghiêm ngẩn người, nhìn về phía lá thư mời, gật đầu bày tỏ đã hiểu.
Chiêu thức này của Lăng Nhất Quyền có thể nói là trực tiếp chém đứt nhiều cơ hội xuất hiện lần đầu của y. Bất quá y ngược lại không có chút nào khó chịu, chỉ cần là chuyện Lăng Nhất Quyền quyết định, y cũng sẽ đứng ở lập trường của cậu mà ủng hộ.
Trên thực tế, Lăng Nhất Quyền từ chối những lời mời khác là có nguyên nhân.
Những lời mời quảng cáo này mặc dù nhiều, nhưng đều chỉ là hạng hai, hạng nhất thì còn có thể xem xét một chút.
Về phần những lời mời đóng phim điện ảnh và truyền hình khác, tạm thời không có thích hợp Bạch Thiên Nghiêm, tình hình đầu tư và đạo diễn cũng tầm thường.
Nếu như lúc này thiếu kiên nhẫn nhận những thứ này, không chừng sẽ định trước minh tinh điện ảnh hạng 2, sau này khả năng không thể tiến xa hơn được.
Lăng Nhất Quyền lựa chọn《 Talk show với người nổi tiếng 》này, là một trong những chương trình trong nước có tỷ suất người xem phi thường cao. Phong cách dẫn chương trình của nữ MC khôi hài nhưng không mất ổn trọng, khách mời cũng toàn là ngôi sao hạng nhất trong nước, cũng có định kỳ mời các giới nhân sĩ nổi tiếng nước ngoài phỏng vấn. Về mặt đẳng cấp thì so với những chương trình khác cao hơn nhiều, hơn nữa đáng nói chính là, đó là hiện trường phỏng vấn trực tiếp.
“Một đoạn thời gian rất dài trước khi quay bộ phim này, Bạch tiên sinh ngài vẫn còn là diễn viên tạm thời không có quá nhiều phân cảnh?”
Trong trường quay, âm nhạc nhẹ nhàng du dương, vài camera màu đen nhắm ngay hai người trên khán đài, chốc chốc lại thay đổi vị trí.
Bạch Thiên Nghiêm ăn mặc một thân tây trang đen như bóng đêm ngồi ở trên ghế sa lon màu trắng. Còn ở đối diện là nữ MC Lạc Thần mặc váy liền áo màu trắng cổ chữ V bó sát người, trông rất tri thức mà vô cùng có lực tương tác, cô cho Bạch Thiên Nghiêm một ấn tượng rất khá.
“Thông thường cũng không có lời thoại.” Bạch Thiên Nghiêm nhàn nhạt mỉm cười.
Lần đầu tiên chính thức nhận phỏng vấn, y nhìn vô số đôi mắt đang hiếu kỳ nhìn mình chằm chằm dưới đài, nội tâm ít nhiều vẫn còn có chút khẩn trương, chỉ là biểu tình vẫn bình tĩnh như trước.
“Có đoạn thời gian, có thể ăn no mặc ấm chỉ cần hơn mười nhân dân tệ một ngày.” Bạch Thiên Nghiêm nói, có chút bùi ngùi, “Có đôi khi chỉ có một hộp cơm.”
“Tôi đã xem qua của tư liệu ngài, cuộc sống như thế giằng co gần mười năm, ngài làm thế nào kiên trì nổi? Nhìn người cùng thời dùng mọi phương thức nhận được thành công, ngài yên lặng nỗ lực không cảm thấy không công bằng sao?”
“Tôi cũng không biết tại sao mình kiên trì nổi, chỉ là chưa bao giờ nghĩ tới buông tha. Tôi nghĩ, chắc bởi vì từ trong xương cốt tôi đã thích diễn xuất đi.” Dừng một chút, Bạch Thiên Nghiêm mới nheo mắt lại tiếp tục nói, “Về phần có cảm thấy không công bằng hay không… Trên cái thế giới này chưa bao giờ tồn tại công bằng tuyệt đối, chỉ cần nỗ lực để khiến mình trở nên mạnh mẽ, tùy thời chuẩn bị nghênh đón cơ hội là được rồi. Nếu như chì vì oán giận mà mặc cho mình trì trệ không tiến đến mới là đáng buồn nhất.”
“Bạch tiên sinh thật là người tốt, thoạt nhìn khá tin cậy ổn trọng, có thể xem xét lời cầu hôn của tôi không?”
“Lạc Thần tiểu thư quá khen. Bất quá những lời này thế nhưng tôi từng nghe cô đã nói qua với rất nhiều khách quý.” Bạch Thiên Nghiêm nửa trêu đùa.
“Không sao, tôi cũng không ngại.” Lạc Thần thật ưu nhã khoát phất tay, đôi mắt trong suốt trở nên có chút u ám : “Theo tôi được biết, ở rất nhiều năm trước ngài từng có một cơ hội đảm nhiệm vai chính trong một bộ điện ảnh được đầu tư lớn, nhưng cuối cùng lại đột nhiên bỏ qua, tại sao vậy?”
“Bởi vì không thích hợp.”
“Trả lời ngắn gọn như vậy, xem ra vấn đề này ngài cũng không muốn nói sâu. Vừa rồi tôi có chút thất lễ nghĩ tới quy tắc ngầm, ngài có tức giận không?”
Bạch Thiên Nghiêm dừng một chút, chỉ là cười khổ lắc đầu.
“Hiện tại, chương trình đã may mắn mời được một vị khách quý thần bí, mà vị khách quý này cũng là lần đầu dự chương trình phỏng vấn.” Bỗng nhiên, MC Lạc Thần thần bí đứng trước máy quay tiết lộ một tin tức rất quan trọng, “Như vậy, người đó sẽ là ai?”
Bạch Thiên Nghiêm kinh ngạc một chút, về tình tiết vị khách quý thần bí này, trước đó tổ chương trình vẫn chưa báo cho y.
Sau một khắc, ánh đèn hiện trường bỗng nhiên trở tối, tiếng nhạc ưu nhã vang lên. Một thanh niên mặc âu phục tuyết trắng, tinh xảo xinh đẹp đến khó tin, lạnh lùng không nhanh không chậm từ cầu thang phát sáng phía sau sân khấu đi xuống.
Nhất Quyền!?
Bạch Thiên Nghiêm kinh ngạc quay đầu lại nhìn người kia, vừa ngạc nhiên, đồng thời, càng nhiều hơn chính là cảm động.
Đứa trẻ này chưa bao giờ dự loại chương trình phỏng vấn này, cậu như thế, nói vậy cũng là vì mình. Rõ ràng không thích y chìm đắm vào giới showbiz quá mức, lại luôn luôn lặng lẽ dành cho y sự ủng hộ.
Lăng Nhất Quyền ngoài ý muốn xuất hiện, mặc dù không có biểu tình cũng không nói gì, nhưng không khí hiện trường nháy mắt náo nhiệt hẳn lên. Trong số khán giả có thể gần gũi nhìn thấy cậu thế này cũng có rất nhiều fan hâm mộ cuồng nhiệt của cậu, tự nhiên cũng không khống chế được, có chút kích động.
Mọi người đều biết, Lăng Nhất Quyền có tính khiết phích nghiêm trọng, tính tình xa cách, xưa nay không cho phép người khác dựa vào cậu gần quá nhất là đàn ông. Cho nên tổ thực hiện chương trình an bài riêng cho cậu một … một sô pha mới khác, Lạc Thần vừa đứng dậy thân thiết muốn mời cậu ngồi xuống, thì lại thấy Lăng Nhất Quyền không nhìn cái ghế sa lon kia mà rất tự nhiên đến bên Bạch Thiên Nghiêm ngồi xuống.
“Cà vạt bị lệch.” Lăng Nhất Quyền không để ý đến MC cùng khán giả dưới đài đang nhìn, mà là vì cà- vạt thoáng không chỉnh tề của Bạch Thiên Nghiêm nhíu nhíu mày, trước mặt mọi người và máy thu hình vươn tay thay y chỉnh sửa lại một chút.
“Lẽ nào khiết phích là tin đồn sai? Xin cho phép tôi kiểm chứng một chút.” Lạc Thần thật hăng hái nhìn hai người, nửa đùa nửa thật vươn tay thử chạm vào Lăng Nhất Quyền. Nhưng cô còn chưa đụng tới, đường nhìn lạnh như băng của Lăng Nhất Quyền liền quét tới, hàn ý thấu xương cùng uy hϊế͙p͙ khiến cho nụ cười trên mặt Lạc Thần cứng đờ, nháy mắt liền rụt tay về, hoà giải nói: “Thoạt nhìn quan hệ của hai vị rất khá.”
Phỏng vấn tiếp tục được tiến hành.
Lăng Nhất Quyền tính cách quái gở, trên cơ bản không trả lời gì cả, nhưng tình cờ nói đến trọng điểm sẽ đạp lại một đôi lời. Hơn nữa Bạch Thiên Nghiêm tận dụng triệt để, phối hợp ăn ý khiến chương trình phóng vấn diễn ra khá thuận lợi, tỷ suất người xem càng tăng cao, đạo diễn thiếu chút nữa cười toe tóe.
Vì Lạc Thần cố tình đào móc nên rất nhiều fan hâm mộ từng xem chương trình này đã biết nam thần trong lòng mình cũng có một vài bí mật riêng hoặc khuyết điểm nhỏ như người thường.
Tỷ như, Lăng Âm Hoàng kiêng ăn, rất ghét ăn ớt chuông, sẽ len lén đổ sạch.
Lại nói thí dụ như, lúc Lăng Âm Hoàng sáng tác, tình cờ sẽ úp mặt ở trên phím đàn piano, ngẩn người cắn bút.
Lại nói thí dụ như, Lăng Âm Hoàng nấu cơm không đổ nước, xắt rau xanh có thể bằm hư cái thớt gỗ…
Mặc dù nói Lăng Nhất Quyền xuất hiện cướp đi rất nhiều hào quang của Bạch Thiên Nghiêm, nhưng cũng vì Lăng Nhất Quyền mà càng khiến cho nhiều người biết đến Bạch Thiên Nghiêm.
“Về bộ phim《 Ma Phá 》này, có vài cảnh để lại cho khán giả ấn tượng phi thường sâu sắc, tỷ như cảnh hai nam nhân vật chính lần đầu phát sinh xung đột kịch liệt kia, hay là cảnh cuối Đông Phương Hoàng đâm ch.ết cháu mình kia. Tuy rằng tiết tấu quay cảnh lúc đó cũng không nhanh, lại làm cho khán giả cảm thấy một loại khẩn trương áp lực mà tuyệt vọng. Vậy có thể yêu cầu hai vị biểu diễn lại lần nữa cho khán giả tại đây xem được không? Tin rằng mọi người ở đây đều phi thường chờ mong đi?”
Không đợi hai người trả lời, dưới đài đã nhiệt liệt vang lên tiếng vỗ tay.
Hai người gật đầu, tỏ vẻ có thể.
Nhất thời, ánh đèn hiện trường tối sầm xuống, chỉ có đèn màu trắng nhắm ngay hai người đang nhìn nhau.
"“Người nhà của ta bị giết ch.ết.” trên khán đài trống trải, giọng nói khàn khàn của người đàn ông chậm rãi truyền đến, nhìn chằm chằm đôi mắt xa xăm u ám làm cho lòng người tuyệt vọng."
" “Ta… Người nhà….”"
" “…” Lăng Nhất Quyền biểu tình hơi thay đổi, trong mắt một tia lóe lên luống cuống nhanh đến nỗi nội tâm của MC run lên."
" “Ngươi biết là ai giết bọn họ không?” Bạch Thiên Nghiêm nói, chậm rãi đem tiêu cự nhắm ngay hai mắt Lăng Nhất Quyền, rõ ràng chỉ là biến hóa động tác rất nhỏ, ánh mắt tuyệt vọng nháy mắt liền trở nên bén nhọn mà băng lãnh, đâm vào khán giả khiến họ cũng có chút kinh hãi."
" Lăng Nhất Quyền im lặng lắc đầu, vẫn cố chấp lôi kéo tay của người đàn ông."
" Biểu tình cố nén tâm trạng này, lúc xem trong rạp cũng không rõ ràng, nhưng diễn ngay tại hiện trường thì từ ngôn ngữ cơ thể biểu lộ ra rất rõ."
" “Phải không?” tầm mắt nam nhân vô lực xê dịch, cứ như là hoảng hốt, giãy dụa trong nháy mắt."
" “Nói láo! Ngươi này tên hung thủ giết người!” một khắc sau, tay y mang theo lưỡi đao tức giận hướng về phía cổ của Lăng Nhất Quyền! Lực đạo ngoan tuyệt, dù khán giả đã biết nội dung bộ phim nhưng vẫn bị rung động."
" Động tác Bạch Thiên Nghiêm rất nhanh, dù không có trực tiếp đụng tới da của đối phương, hơi thở của Lăng Nhất Quyền chợt khựng lại, thân thể cứng lên một lát rồi chậm rãi hướng vào lòng Bạch Thiên Nghiêm vô lực ngã xuống."
Bạch Thiên Nghiêm vô thức vươn tay, vừa mới buồn bực Lăng Nhất Quyền sao lại diễn không giống với trong phim, nhưng khoảnh khắc vững vàng ôm lấy đối phương, sắc mặt y biến thảm.
Dưới đài vì diễn xuất của Lăng Nhất Quyền mà vang lên một trận tiếng vỗ tay, ngay cả Lạc Thần cũng thưởng thức không ngớt. Vừa muốn khen hai câu, đã thấy Bạch Thiên Nghiêm hoảng sợ hướng cô hô to: “Mau gọi xe cứu thương, cậu ấy thực sự té xỉu!”
Khán giả hiện trường thấy một màn như vậy thì trở nên tĩnh mịch một mảnh, hiển nhiên đều bị giật mình. Mà khán giả ngồi trước TV cũng không khá hơn chút nào, nếu như là những nghệ nhân khác, bọn họ có thể sẽ nghĩ là kịch bản xào nấu mà không tim không phổi chửi tục vài câu, nhưng nếu đối tượng là Lăng Nhất Quyền, như vậy sự tình cũng rất có thể là thật.
“Chuyện gì xảy ra?” Còn hơn những người khác, Lạc Thần phản ứng kịp trước, liền vội vàng tiến lên kiểm tra.
“Tôi không biết, cậu ấy đột nhiên té xỉu, thân thể rất lạnh!” Giọng Bạch Thiên Nghiêm run run, vừa mới nói xong, liền thấy miệng mũi Lăng Nhất Quyền đều tràn ra máu me đỏ sẫm. Nhất thời, một loại dự cảm không rõ vô pháp nói ra khiến cho Bạch Thiên Nghiêm cảm nhận được khủng hoảng, tay chân đều đang rét run.
“Còn quay cái gì! Mau gọi xe cứu thương cứu người! Không thấy chúng tôi không có mang điện thoại di động sao!” Lạc Thần ý thức được tính nghiêm trọng của vấn đề liền quay đầu thấy đạo diễn lại còn không hô ngừng quay phim, nhất thời giận đến nỗi hai mắt đỏ lên.
Khán giả bị mấy lời này làm hoàn hồn, thấy đạo diễn vì nâng tỷ suất người xem lại vẫn đang quay, tức đến nỗi trực tiếp tiến lên gạt ngã camera. Trong đó cũng có hai nhân viên quay phim tự ngừng quay.
Vốn đang trông cậy một màn này sẽ khiến cho tỷ số người xem đột phá kỷ lục toàn quốc nên đạo diễn tức giận đến xanh mặt nhƯng cũng không thể tránh được, chỉ có thể hạ lệnh ngừng quay.
Hiện trường có chút hỗn loạn, xe cứu thương rất nhanh liền đi tới hiện trường.
Bạch Thiên Nghiêm cùng lên xe ép buộc bản thân bình tĩnh, nhưng tay vẫn không khống chế được run rẩy, cả đầu óc đều mơ hồ.
Thân thể Nhất Quyền phi thường lạnh, nếu như không phải vì mạch đập còn đang nhảy thì y sẽ cho rằng người trong lòng đã ch.ết.
===========
Tin tức Lăng Nhất Quyền thổ huyết té xỉu trong lúc làm chương trình lan truyền như mưa rền gió dữ trong giới giải trí, những bài báo liên quan bùng phát như núi lửa trên internet.
Trang web chính thức của Lăng Nhất Quyền tức thì bị những người ái mộ lo lắng sợ hãi đánh sập mấy lần.
“Nhất Quyền anh ấy sẽ không có chuyện gì đi? Tôi rất sợ, làm sao bây giờ, làm sao bây giờ?”
“Trời ạ, tôi thấy anh ấy ở trên chương trình ói ra rất nhiều máu, nhất định rất nghiêm trọng, tại sao có thể như vậy?!”
“Nghìn vạn lần, nghìn vạn lần không được xảy ra chuyện gì a, cầu khẩn!”
“Nếu như anh ấy xảy ra chuyện gì, tôi cũng không muốn sống!” (có lộn ko =.,=)
Tuy rằng đã phong tỏa hết tin tức cụ thể, thế nhưng y tá ở bệnh viện mà Lăng Nhất Quyền được đưa vào kia bị đám ký giả cùng fan hâm mộ điên cuồng lo lắng truy xét, nhất thời bệnh viện bị vây chật như nêm cối, vô số camera nhắm ngay cửa bệnh viện.
“Viện trưởng, xin hỏi tình trạng Lăng Âm Hoàng hiện tại thế nào? Vẫn còn đang hôn mê sao? Lúc nào sẽ tỉnh?”
“Vị bác sĩ này, tôi chỉ vào chụp một tấm hình, tuyệt không quấy rầy bệnh nhân có được không!”
“Đối với bệnh trạng bây giờ của Lăng Âm Hoàng, bác sĩ ngài có suy đoán gì không? Có thể tiết lộ một chút không?”
Phía ngoài rất ồn ào, nhưng Bạch Thiên Nghiêm lại không chút nào cảm giác, cả người vẫn ch.ết lặng mà lạnh như băng. Lúc này, y đang cứng còng ngồi ở trước bàn làm việc của bác sĩ trưởng khoa, như thế nào cũng nghe không hiểu lời bác sĩ nói, lỗ tai cứ như đang chống cự cái gì đó, nhưng vẫn có tạp âm bén nhọn vang vọng.
“Bác sĩ, ngài mới vừa nói cái gì? Tôi nghe không rõ lắm, có thể lập lại lần nữa không?” Nửa ngày sau, giọng nói khàn khàn tối nghĩa của Bạch Thiên Nghiêm ở trong phòng làm việc vắng vẻ vang lên.
Vị bác sĩ nam thoạt nhìn tương đương ổn trọng thành thục rũ mắt nhìn báo cáo chẩn đoán trong tay, lại ngẩng đầu nhìn về phía Bạch Thiên Nghiêm hai mắt dần dần đỏ lên. Ông muốn như bình thường, máy móc tuyên bố bệnh tình của bệnh nhân, nhưng dưới đôi mắt gần như tuyệt vọng của người đàn ông, đã trở nên cực kỳ gian nan.
Một lát sau, vị bác sĩ liếc nhìn các mục kết quả kiểm tr.a trong tay, hít một hơi thật sâu, mới chậm rãi nói ra cuối chẩn đoán cùng: “Lăng tiên sinh bị một loại bệnh ung thư máu hiếm thấy. Trước khi phát bệnh không có nhiều dự liệu, chỉ khi nào phát bệnh sẽ cấp tốc rơi vào tình trạng nguy hiểm.”
“….”
“Là bệnh nan y.”
“….” Bạch Thiên Nghiêm ánh mắt ngây ngốc nhìn bác sĩ, qua thật lâu, mới ép buộc bản thân thả lỏng nói, “Bác sĩ, ngài không cần lo lắng, người quan tâm Lăng Nhất Quyền rất nhiều. Nếu là ung thư máu, nếu như tất cả mọi người có thể giúp thì không sợ tìm không ra tủy phù hợp…”
Nhưng đang nói thì nước mắt dường như tan vỡ từ trong mắt y chảy xuống.
Cái chuyện mà ngay cả người không biết nhiều về kiến thức y học cũng đều biết, thì vị bác sĩ trước mắt này _ người được quá nhiều giải thưởng quốc tế về y học, chuyên nguyên cứu huyết học, làm sao có thể không hiểu chứ…
Vậy tại sao khi ông ấy nói ra cái từ “Bệnh nan y” này, lại dùng giọng điệu trầm trọng, cứ như bỏ cuộc như vậy…
Không biết là y suy nghĩ như vậy có đúng không?
“Cái này vấn đề ở chỗ…” Vị bác sĩ này lại bình tĩnh bóp ch.ết hi vọng cuối cùng của y, “Bình thường mà nói, loại bệnh này có thể được điều trị bằng cách ghép tủy. Thế nhưng thật đáng tiếc, bản thân Lăng tiên sinh có nhóm máu hi hữu, phi thường hiếm thấy. Kho tủy lại ít, nhóm máu hi hữu thì càng hầu như không có, mà muốn tìm ra tuỷ phù hợp trong nhóm máu hi hữu này, xác suất hầu như gần bằng 0.”
“Tôi rất tiếc, Bạch tiên sinh, mong anh chuẩn bị tâm lý thật tốt.”
“…”
==========
Ngoài toà nhà bệnh viện, ba chiếc Lincoln dài màu đen như u linh trong đêm tối lướt qua đoàn người tiến vào.
Vài ký giả phản ứng nhanh lấy cameras ra nhắm ngay ô tô, hai chiếc xe trước và sau rất nhanh mở cửa ra, hơn mười người đàn ông trẻ tuổi hình thể cao to cường tráng, thân mặc âu phục màu đen mặt không thay đổi đem tách đám đông ký giả ra. Dù không nói lời nào nhưng trong mắt phát ra khí tức nguy hiểm, lại nồng nặc sát khí khiến cho cả đám ký giả cảm thấy ngạc nhiên, mang theo sợ hãi nhượng đường.
Tiếp đó, chiếc Lincoln ở giữa cửa bị mở ra, một thanh niên bước ra, mái tóc dài màu nhạt mượt như tơ trù buộc ở sau ót, ngũ quan có loại lãnh đạm trong trẻo nhưng lạnh lùng, không kém chút nào so với Lăng Nhất Quyền, chỉ là thành thục hơn nhiều. Chỉ thấy hắn cung kính mở ra cửa xe ghế sau, dùng nghi thức hoàn mỹ không thể soi mói đỡ một người trong xe ra.
Người này ngũ quan còn bình thường hơn rất nhiều so với thanh niên bên cạnh, nhưng cái loại khí thế uy nghiêm cùng tôn quý bẩm sinh này, lại ngay tức khắc trấn áp mọi người. (ây zô :3, đại thúc bình phàm + thanh niên tuấn mỹ :333)
Có vài ký giả mắt sắc rất nhanh đã nhận ra thân phận của hắn, người cầm quyền thực tế của Lăng gia, cha ruột Âm hoàng Lăng Nhất Quyền _ Lăng Thiên Hằng.
Cũng không thèm liếc mắt nhìn những ký giả kia, Lăng Thiên Hằng do thanh niên tóc dài che chở bước đi người bệnh viện.
Trước bàn làm việc của bác sĩ trưởng khoa, Bạch Thiên Nghiêm cứng còng ngồi ngay ngắn ở trên ghế, đắm chìm trong lời nói của thầy thuốc không có cách nào lấy lại tinh thần. Cho đến khi cửa phía sau bị đẩy ra, Lăng Thiên Hằng cùng Diệp Thương mặt không thay đổi đi đến.
Lăng Thiên Hằng âm lệ liếc Bạch Thiên Nghiêm, chán ghét nói: “Cút ra ngoài.”
Bạch Thiên Nghiêm hoảng hốt quay đầu lại nhìn về phía cha của Lăng Nhất Quyền, cái gì cũng không muốn nói, chỉ thẫn thờ đứng dậy rời đi.
Trên hành lang tuy rằng an tĩnh thế nhưng người cũng không ít, ngoại trừ mười mấy người Lăng Thiên Hằng mang tới, cũng không ít lãnh đạo cấp cao của Hồng Vũ.
“Nhất Quyền thế nào rồi?” Đoan Trang Nam còn mặc áo ngủ, tóc cũng không chải, hiển nhiên là mới từ trong nhà chạy tới.
“Lăng đổng tại sao lại té xỉu? Bác sĩ nói như thế nào?” Không riêng gì Đoan Trang Nam, rất nhiều người đều xông tới.
Nhưng Bạch Thiên Nghiêm cũng không để ý tới ai cả, căn bản không muốn nói chuyện, chỉ ngây ngốc đứng tại chỗ không nhúc nhích.
Cho tới bây giờ, y vẫn đang cảm thấy toàn bộ thế giới không chân thật tới cực điểm, ngay cả chân đạp trên mặt đất, cũng giống như mỗi một bước đều đang đạp vào khoảng không.
Rõ ràng mới đây còn cùng một chỗ bàn luận thời gian tới, vì sao bất chợt, lại có người khẳng định nói với y, Nhất Quyền sắp vĩnh viễn rời đi?
Làm sao có thể chứ?
Nhất định là đang nằm mơ, không phải sao?
Bỗng nhiên Bạch Thiên Nghiêm giơ bàn tay của mình lên, hung hăng cắn xuống.
Đau đớn kịch liệt mang theo mùi máu tươi nồng nặc tràn đầy khoang miệng, Bạch Thiên Nghiêm một bên cắn, một bên tuyệt vọng lại chờ đợi nhìn xung quanh…
Mau biến mất!
Toàn bộ mau biến mất đi!
Ta muốn tỉnh lại, ta muốn xem Nhất Quyền tựa vào trên ngực ta ngủ nướng ……
Thầm nghĩ nhìn cậu như ngày thường nói một tiếng chào buổi sáng với ta …….
Chỉ cần như vậy mà thôi…
Vì sao các người còn ở đây, vì sao bệnh viện còn không biến mất…
Vì sao!!
“Bạch Thiên Nghiêm, anh điên rồi?!” Đoan Trang Nam thấy Bạch Thiên Nghiêm hầu như muốn cắn rớt một miếng thịt trên tay, vừa sợ vừa tức, liền vội vàng tiến lên ngăn y lại.
Lúc này, Lăng Thiên Hằng xanh cả mặt từ trong phòng làm việc của bác sĩ đi tới, hiển nhiên đã từ trong miệng bác sĩ biết được bệnh tình của con trai. Hắn trầm mặc đứng tại chỗ, người chung quanh hai mặt nhìn nhau, sau đó không nói tiếng nào nhìn người đàn ông thành thục cả người tràn ngập nguy hiểm này.
Một lát sau, hắn giương mắt, lạnh như băng nhìn về phía Bạch Thiên Nghiêm, lại liếc liếc bàn tay huyết nhục mơ hồ của y, khóe miệng âm lệ gợi lên. Nhưng hắn không nói gì, chỉ là quay đầu liếc mắt nhìn thanh niên tóc dài bên cạnh.
Thanh niên tóc dài cung kính gật đầu, hiểu ý đi tới trước mặt Bạch Thiên Nghiêm, lãnh đạm nói: “Bạch tiên sinh, mời ngài theo chúng tôi đi một chuyến.”
Nói xong, cũng không chờ Bạch Thiên Nghiêm phản ứng, liền sải bước về phía Lăng Thiên Hằng đã rời đi trước.
Bạch Thiên Nghiêm dừng một chút, cũng không xử lý vết thương trên tay, chỉ trầm mặc lại thẫn thờ đuổi theo.
Đoan Trang Nam đứng tại chỗ nhìn đoàn người bọn họ rời đi, nghi ngờ nhíu nhíu mày, nhưng không biết nên làm gì bây giờ, cuối cùng theo vài lãnh đạo cấp cao đi qua phòng làm việc của bác sĩ.