Quyển 3 - Chương 3-1

Rõ ràng là buổi chiều ánh nắng ấm áp, nhưng khi Bạch Thiên Nghiêm bị Lăng Nhất Quyền cướp đi điện thoại di động, lại cảm nhận được từng đợt hàn ý thấu tim, nhất là trong lúc Lăng Nhất Quyền đang nói chuyện thì tình cờ liếc mắt về phía y, điều này càng làm cho đầu ngón tay y lạnh cóng, nhất thời không dám lên tiếng.


Từ chuyện lần trước xảy ra sau, tuy Lăng Nhất Quyền chưa từng nói qua một lần, nhưng Bạch Thiên Nghiêm biết, Tĩnh Trầm đối với Lăng Nhất Quyền mà nói, đã là sự tồn tại phản nghịch.


Cú điện thoại của Tĩnh Trầm, y chỉ là nhận được trong lúc vô ý, lúc này tuy vô pháp nghe rõ người kia ở trong điện thoại nói cái gì với Lăng Nhất Quyền, nhưng từ ánh mắt sâm lãnh tới cực điểm của Lăng Nhất Quyền, vẫn để cho y mơ hồ ngửi được mùi máu tươi từ đó.


Sắc mặt Bạch Thiên Nghiêm có chút khó coi, dự cảm bất hảo khiến y do dự có nên giật lại điện thoại hay không, lại thấy hàn ý trong con ngươi xanh biếc của Lăng Nhất Quyền càng sâu, đối với Tĩnh Trầm ở đầu kia điện thoại bất động cười một tiếng, đạm mạc nói: “Yên tâm, lần tới sẽ không để cho ngươi thoát được.” (ây nha ch.ết cha, nhà ngươi đã làm zề Tĩnh Trầm của ta rồi >’’<)


Bạch Thiên Ngôn nghe vậy liền ngẩn người, ý thức được Lăng Nhất Quyền khả năng sẽ làm gì đó với Tĩnh Trầm, lại liên tưởng đến tính tình cực đoan của Lăng Nhất Quyền ở phương diện nào đó, thì không khỏi lo lắng nói: “Nhất Quyền, cậu muốn làm gì…” (ca bị tâm thần phân liệt thiệt đó, đụng vào là ko toàn thây >.<)


Lăng gia có hậu thuẫn, nhưng thế lực Tĩnh gia cũng không thể khinh thường, nếu song phương đều đấu nhau, tất sẽ dẫn đến kết cục lưỡng bại câu thương.
Y không thể để cho sự tình phát triển đến nước này, cũng tuyệt đối không cho phép Lăng Nhất Quyền vì vậy mà rơi vào cảnh nguy hiểm.


available on google playdownload on app store


“Chuyện đã qua rồi, cậu bình tĩnh một chút, chúng ta nói chuyện được không…” Thấy Lăng Nhất Quyền nhìn y không nói lời nào, Bạch Thiên Nghiêm bất an bắt đầu mở miệng, vô ý thức nghĩ muốn nắm cánh tay Lăng Nhất Quyền, kết quả lại bị đối phương bắt lại, chóp mũi tràn đầy mùi hương từ áo của thanh niên thoang thoảng truyền tới.


“Nhất Quyền…”
Khoảng cách giữa hai người quá gần khiến Bạch Thiên Nghiêm cảm thấy áp lực, nhất là hai mắt đang theo dõi y của Lăng Nhất Quyền, lạnh đến mức y có chút sợ hãi. Y thử kéo cự ly ra, lại phát hiện mình đã bị cánh tay đối phương ràng buộc đến phát đau.


Y không hiểu Lăng Nhất Quyền muốn gì, thế nên chỉ có thể lăng lăng nhìn thanh niên nhỏ hơn y gần mười tuổi trước mắt này.
Y cảm giác được tâm tình đối phương không đúng lắm.
Thậm chí có chút nguy hiểm.


“Ta rất bình tĩnh.” Giọng thanh niên trầm thấp, rất nhạt, cũng rất lạnh, đầu ngón tay lại ôn nhu cà cà lên mặt của Bạch Thiên Nghiêm, thoạt nhìn thật vô hại, “Anh tuyệt đối sẽ không gặp lại hắn nữa, đúng không?”


Bạch Thiên Nghiêm vô ý thức gật đầu, đang muốn nói gì đó, thì thanh niên tóc trắng cũng đã buông y ra, xoay người đi về phòng.


Lăng Nhất Quyền đi rồi, một đầu lông xù trốn ở phía sau rèm cửa sổ, thoạt nhìn có vẻ lén lút thò ra, nhìn về phía nam nhân còn đang đờ ra tại chỗ, cái đuôi lông mềm mại lắc lắc như đang suy nghĩ gì đó.
Cái hình thể lông lá này, nhìn giống chú chó phóc sóc đó chính là cầu hồ ly.


Nó vốn đi theo Đoan Trang Nam, nhưng đã rất quỷ quyệt chạy lên lầu trước, mặc cho Đoan Trang Nam tìm nó khắp nơi.


Nó vốn muốn cho hai chủ nhân một kinh hỉ, nhưng vừa núp ở trong phòng này, nó liền nhạy bén phát hiện giữa hai người nhất định đã xảy ra chuyện gì đó không vui, mà chuyện này vô cùng có khả năng liên quan đến thịt. (trong đầu chỉ có thịt thịt thịt =.,=)


Lý do rất đơn giản, Bạch thúc rời nhà trốn đi, bây giờ được chủ nhân quỳ xin, khuyên nhủ quay về, nên tự nhiên tính tình liền to gan, hứng thú cũng lớn, muốn độc chiếm bữa cơm thịt, chủ nhân thích thịt giống nó nên dĩ là không muốn, hai người lại náo loạn mâu thuẫn. (=..=)


Cũng chỉ có món thịt vạn ác kia mới có thể dẫn phát loại mâu thuẫn này. (=.,=)
Chuyện này thật quá đáng, chủ nhân đã gầy thành như vậy, Bạch thúc lại còn đáng giận như vậy!
Không được, nó phải có trách nhiệm giữ gìn cái gia đình này hài hòa. (=.,=)


Nó muốn làm nũng, muốn dùng sự đáng yêu của mình để cảm hóa Bạch thúc, khiến y buổi tối quỳ xin thêm thịt cho nó.
Mà nó còn không ăn. (=.,=)


Cái đầu tròn vo của cầu hồ ly hơi nghẹo một cái, hồi tưởng lại hình ảnh nhìn thấy ở trong TV ngày nào đó —— hình ảnh một chú chó phóc sóc đẹp trai với bộ lông bóng bẩy xinh đẹp, nhảy nhào vào trong lòng chủ nhân, cùng chủ nhân ôm nhau.
Nên nó quyết định bắt chước theo.


Hạ quyết tâm, cầu hồ ly nheo mắt lại, ngồi xổm xuống, co người lại, một cú nhảy vọt, tư thế ưu mỹ bay về phía Bạch Thiên Nghiêm.


Thế nhưng thân cao của nó thực sự có hạn, hơn nữa gần đây đã ăn được lại, thân hình tròn vo cũng vì không đủ lực mà nhe răng trợn mắt va phải hạ thân Bạch Thiên Nghiêm —— (=.,=)
“Ngô!!” Bạch Thiên Nghiêm kêu rên một tiếng, hầu như co quắp chậm rãi cúi người xuống, sắc mặt xám ngắt.


“Ngao?” Cầu hồ ly không hiểu đứng tại chỗ nhìn Bạch Thiên Nghiêm vòng qua, ngạc nhiên khi thấy đối phương không nói gì, chỉ là dùng tay đỡ, nhẫn nại run run…
Tình huống gì đây?
Không để ý tới ta?


Cầu hồ ly rầm rì hai tiếng, quyết định vứt bỏ Bạch Thiên Nghiêm vì không phối hợp, đi tìm chủ nhân thơm thơm của nó.
Nó rất tự tin rằng chủ nhân của nó nhất định thích nó nhào vào lòng.


Kết quả là, buổi tối này, cầu hồ ly bị hai chủ nhân sắc mặt xám ngắt tước đoạt cơm tối. (=..= tội nghiệp ẻm)
==========


Ngày đó qua đi, Bạch Thiên Nghiêm tuy có tâm tìm Lăng Nhất Quyền nói chuyện, nhưng cả hai lần đều bị cậu rất tự nhiên nói sang chuyện khác, Vì vậy Bạch Thiên Nghiêm cũng không có nhắc lại, y biết tính tình Nhất Quyền.


Lăng Nhất Quyền đối với y rất lưu ý, hầu như cái gì cũng đều nghe lời y, nhưng ở một số vấn đề nguyên tắc, cũng không thoái nhượng.
Tuy rằng lo lắng, nhưng Bạch Thiên Nghiêm quan sát một trận, phát hiện Lăng Nhất Quyền cũng không đối Tĩnh Trầm có động tác gì, cũng liền nhẹ nhõm.


Tĩnh Trầm người này có thù tất báo, thoạt nhìn rất dễ nói chuyện, nhưng Bạch Thiên Nghiêm lại nhìn ra được cực đoan trong tính cách của hắn.


Thế nhưng Bạch Thiên Nghiêm đã quên, tính tình Lăng Nhất Quyền kỳ thực càng cực đoan hơn, thậm chí mùi máu tươi trong xương cốt so với Tĩnh Trầm còn nặng, chỉ là hắn không ở trước mặt Bạch Thiên Nghiêm lộ ra móng vuốt mà thôi. (bệnh anh rất nặng đấy =.,=)


Bạch Thiên Nghiêm tạm thời an tâm, hưởng thụ thời gian yên lặng, cái loại cảm giác mất đi rồi có lại này khiến y phá lệ quý trọng mỗi một ngày ở chung với thanh niên.


Về phần sau đó Tĩnh Trầm có còn gọi điện thoại tới hay không, Bạch Thiên Nghiêm cũng không biết, vì Lăng Nhất Quyền căn bản không trả điện thoại di động lại cho y, y cũng không có can đảm đi đòi…


Thời gian trôi qua rất nhanh, lại một tuần nữa qua đi, thân thể của Lăng Nhất Quyền và Bạch Thiên Nghiêm đã không còn đáng ngại, Lăng Nhất Quyền không muốn ở bệnh viện nên yêu cầu xuất viện sớm, Bạch Thiên Nghiêm đã quen cậu như vậy nên cũng đồng ý.


Đợi trở lại gian nhà đã lâu, mở cánh cửa lớn ra, Bạch Thiên Nghiêm lộ ra thần sắc ngoài ý muốn —— trong phòng bày trí cư nhiên vẫn như ngày y rời đi, mỗi một thứ đều y nguyên không thay đổi, thậm chí trên bàn trà màu đen còn nguyên cuốn tiểu thuyết mà y đang lật xem dở.


Nhất thời, một loại tâm tình phức tạp khó diễn tả khiến y quên cả bước vào nhà, chỉ là ngơ ngác đứng ở cạnh cửa.


Thanh niên tóc dài tuyết trắng tuấn mỹ an tĩnh đứng sau lưng Bạch Thiên Nghiêm, tư thái so với Bạch Thiên Nghiêm càng giống như một vị khách, bởi vì với tình huống bây giờ của cậu, là quyết sẽ không bước vào căn nhà không có Bạch Thiên Nghiêm.


Người đầu tiên chạy ào vào trong nhà chính là cầu hồ ly lông xù, nó hưng phấn bay nhảy một vòng quanh nhà, kêu gào hai tiếng lại xông về chỗ cửa đảo quanh hai chủ nhân.
Sau đó, không đợi Bạch Thiên Nghiêm kịp phản ứng, đã dùng miệng kéo lấy ống quần đối phương túm về phía phòng.


“Chờ một chút, đừng cắn quần của ta…” Bạch Thiên Nghiêm bất đắc dĩ bị cầu hồ ly lôi vào trong, sau lưng Lăng Nhất Quyền an tĩnh cởi giày đuổi theo.


Cầu hồ ly hiếm khi cường ngạnh khiến cho Bạch Thiên Nghiêm thoáng giật mình, nhất là thấy cái chân nhỏ mập ngắn của đối phương đang cố hết sức giậm chân tại chỗ, liền không khỏi phi thường phối hợp.
Cuối cùng bị lôi vào phòng tắm.


“Ngao ngao!!” Cầu hồ ly vội vàng hướng y lắc lắc đuôi, ý tứ phi thường rõ ràng, tắm, nó muốn tắm ngay lập tức.


Tuy lúc Bạch Thiên Nghiêm không có ở đây, cũng đúng hạn được đưa đến shop thú cưng để cho chuyên gia tắm hộ, thế nhưng nó một chút cũng không thích, thậm chí còn ghét tới cực điểm. Những người đó mò nó thật khó chịu, làn da được cưng chiều của nó, mấy điêu dân kia cũng xứng sờ sao? (ngạo kiều hồ ly =.,=)


Bạch Thiên Nghiêm nhìn nó đáng thương ôm lấy chân y gào khóc ô ô ô, không khỏi nở nụ cười, vén tay áo lên, thuần thục đi tới bồn tắm nhỏ chuyên dụng của nó xả nước ấm: “Nước ấm vừa phải, vào đi.”
“Ngao ngao!” Anh dũng bay vọt vào!


Vì vậy Bạch Thiên Nghiêm bị văng một thân nước, bất đắc dĩ khiển trách một tiếng: “Tiểu hỗn đản, mi đừng có càn quấy!”
“Ngao…” Mau sờ ta, Ít nói nhảm! Sờ cái mông ta nhanh lên một chút! (lạy thánh =.,=)


Lăng Nhất Quyền mặt không đổi đứng ở cạnh cửa phòng tắm nhìn, gương mặt xinh đẹp dần dần toát ra sát khí đen nghịt.


Bởi vì được phục vụ tắm rửa rõ ràng là phúc lợi của cậu, lần trước tay bị thương xuất viện còn được hưởng thụ một lần, tắm đến mức cả đời khó quên, giờ thì…


Cầu hồ ly cả người đầy bọt xà phòng cẩn thận liếc trộm thanh niên, đối phương sắc mặt khó coi khiến cho nó có chút sợ hãi, nhưng càng nhiều chính là đắc ý. Thu lại đường nhìn, nó thích ý ở trong dòng nước ấm vòng vo một vòng, tiếp tục hưởng thụ phục vụ.


Bàn tay ôn nhu của Bạch thúc thật sự rất thoài mái, quan trọng nhất là mùi hương trên người Bạch thúc, ngửi vào thật thích…
Nó lại không ngốc, bởi vì nó biết, không nắm Bạch thúc trước, Bạch thúc sẽ bị chủ nhân chộp tới đi tắm, lần trước tắm tới ba tiếng, sau khi ra ngoài ngay cả cơm cũng không làm…


Nó làm sao có thể lần thứ hai khiến cho chủ nhân thực hiện được, hừ hừ…
A, ngâm mình như vậy có vẻ vẫn chưa đủ a…
“Tôi tới giúp nó tắm.” Đột nhiên, Lăng Nhất Quyền đứng ở cạnh cửa mở miệng, giọng nói đạm nhạt, lại làm cho cầu hồ ly có cảm giác nguy cơ, thân thể đều cứng.


“Không cần, cậu nghỉ ngơi trước đi, thân thể mới vừa đỡ.” Bạch Thiên Nghiêm tóc bị thấm ướt có chút ngoài ý muốn, nhưng nhớ tới Lăng Nhất Quyền còn hơi suy yếu, nên cự tuyệt.


“Cá trong sân vẫn không ai chiếu cố, phỏng chừng sắp ch.ết đói rồi.” Lăng Nhất Quyền bình tĩnh trực tiếp tung ra sát chiêu, Bạch Thiên Nghiêm dừng một chút, quả đoán trực tiếp vứt bỏ cầu hồ ly đi ra chăm cá.


“Ngao….” Cầu hồ ly nhìn Bạch thúc biến mất nơi cửa, vừa nhìn về phía thanh niên tuấn mỹ từng bước hướng nó tới gần, đang mặt lạnh vén tay áo, thì hoảng sợ lui về phía sau: ” Ngao ngao…”
Không tắm có còn cứu được không?


Lúc Bạch Thiên Nghiêm ở trong sân thả mồi cho cá, mơ hồ có thể nghe thấy tiếng gào khóc, tức giận lên án của cầu hồ ly, giống như là đang oán giận lực tay quá lớn hay nước quá nóng.
“Tinh thần thật tốt…” Nam nhân bình tĩnh đánh giá một câu.
==========


Buổi chiều, nắng ấm mang theo hơi thở mùa thu, lẳng lặng xuyên thấu qua ngọn cây rơi xuống sàn nhà màu trắng sữa, từng tia nắng theo gió hơi rung động.
Lăng Nhất Quyền lau tóc, chân trần hướng phòng khách thản nhiên đi đến, lông mi thật dài bởi vì hơi nước mà có vẻ cực kỳ diễm lệ.


Nhìn một người một thú đang vui vẻ sấy tóc trên ghế sa lon ở phòng khách, cậu thở dài.
Hồi trưa cậu giúp cầu hồ ly tắm thất bại, vì cậu cũng không nghĩ tới cầu hồ ly cư nhiên có thể tránh né tay cậu, sống ch.ết bay về phía sân vườn ôm lấy Bạch Thiên Nghiêm không buông.


“Còn làm loạn nữa, bữa cơm thịt liền trừ phân nửa.” Bạch Thiên Nghiêm cũng vừa tắm xong tức giận đè lại cái mông uốn éo của cầu hồ ly, máy sấy phát ra tiếng ông ông thổi vào mặt cầu hồ ly.


Thanh niên trầm mặc đứng tại chỗ, bỗng nhiên có chút hoảng hốt, thất thần nhìn đối phương vẫn như trước đây, ở trên ghế sa lon cùng cầu hồ ly đùa giỡn, gò má ôn hòa nội liễm mà trầm ổn, bỗng phát giác giương mắt nhìn về phía cậu, ánh mắt thâm thúy hơi nheo lại, như một con mèo lười ôn nhu cười với cậu: “Nhất Quyền, đã tắm xong rồi sao? Lát nữa tôi sẽ làm cho cậu ăn, muốn ăn cái gì?”


Tất cả đều như trước kia, không hề thay đổi.
Mọi thứ đều như vậy, bọn họ thật có thể cùng nhau mãi mãi sao…
Thanh niên lại không hiểu có chút bất an…
“Để tôi làm đi.” Thanh niên cúi người nhẹ nhàng sờ sờ mặt nam nhân, sau đó xoay người qua phòng bếp.


“Ách?” Đột nhiên bị sờ mặt khiến nam nhân hơi thất thần, nhưng lập tức lại có chút ngoài ý muốn, vì thanh niên ít khi xuống bếp, cũng chưa nghe nói qua cậu biết nấu ăn.


Trong trí nhớ, chỉ duy nhất một lần thanh niên xuống bếp, là phát hiện Bạch Thiên Nghiêm nhận điện thoại của Tĩnh Trầm, hiểu lầm y đang che dấu gì đó, mà quên mất canh đang nấu ở phòng bếp, không cẩn thận còn làm phòng bếp phát nổ.


Phòng bếp vốn ngăn nắp sạch sẽ không nhiễm một hạt bụi, lại triệt để biến thành hiện trường tai nạn, Bạch Thiên Nghiêm liền đuổi thanh niên ra khỏi phòng bếp…
Hiện tại dáng vẻ tự tin như vậy, hiển nhiên tài nấu nướng đã tiến bộ lắm rồi.


Nhanh chóng sấy khô lông cho cầu hồ ly, Bạch Thiên Nghiêm lòng hiếu kỳ nổi lên, cũng không thèm sấy tóc, ướt mèm thò đầu vào phòng bếp xem Lăng Nhất Quyền.


Lăng Nhất Quyền đang nghiêng người đứng ở trước tủ bát, ánh chiều tà xuyên qua mái tóc tuyết trắng, nhuộm đẫm gò má hoàn mỹ của cậu, như một bức tranh mông lung, phối hợp ánh mắt chuyên chú cậu, dù Bạch Thiên Nghiêm đã có chút miễn dịch đối với khuôn mặt của cậu, nhưng cũng không khỏi lần thứ hai mất hồn, nhất là dáng vẻ Lăng Nhất Quyền dùng ngón tay thon dài nghiêm túc cắt cà chua, càng cảm thấy bộ dạng này của cậu hoàn toàn có thể lên làm gương mặt cho tạp chí ẩm thực.


“Cậu tính làm món gì?” Giọng Bạch Thiên Nghiêm có chút trầm thấp, muốn móc di động ra chụp hai tấm làm ảnh nền điện thoại, mới nhớ tới đã bị lấy mất.


Lỗ tai có lông tơ màu trắng của Lăng Nhất Quyền khẽ run lên, không có quay đầu nhìn Bạch Thiên Nghiêm, chỉ là trên mặt than của cậu dần dần có chút ngượng ngùng ửng đỏ, nhỏ giọng nói: “Mì trường thọ.” Dừng một chút, lại chậm rãi bổ sung, “Như vậy sẽ may mắn chút, tôi muốn sau này đều mãi mãi cùng anh như vậy.”


Bọn họ thực sự đã trải qua rất nhiều chuyện.
Thế nên cậu sợ.
Nhìn sườn mặt phá lệ nghiêm túc của thanh niên, Bạch Thiên Nghiêm vốn mặt còn đang cười, đột nhiên cảm thấy một trận chua xót khổ sở, yêu thương vô cùng.


Y biết Lăng Nhất Quyền vốn không tin thần phật, nhưng hôm nay ngay cả điều ước mê tín này cũng muôn…
“Vậy.. tôi không quấy rầy cậu nữa, tôi đi chuẩn bị một ít trái cây trước.” Y biết mình ở chỗ này Lăng Nhất Quyền sẽ không được tự nhiên, cho nên rất tự giác tránh đi.


Cảm động thì cảm động, nhưng hiện thực có đôi khi sẽ không vì sự cảm động mà trở nên đặc biệt lý tưởng.
Chí ít lần thứ hai đi tới phòng bếp, mì trường thọ này khiến mặt Bạch Thiên Nghiêm có chút co quắp.


Nếu như mì cũng chia ra đẳng cấp, như vậy món mì trước mặt chắc ở cấp thảm hoạ, đen trắng đỏ 3 màu, vừa nhão lại vừa chưa chín kỹ.
Đơn giản là nhân tài.
Bên trong còn bỏ nguyên quả táo.
Y không cần hỏi cũng biết là đại biểu cho sự bình yên, nhưng không phải dùng như vậy.


Lúc này thì mặt than Lăng Nhất Quyền triệt để đỏ, hầu như sắp rỉ ra máu, nhưng vốn tính tình có chút cao ngạo, cậu phụng phịu, hơn nửa ngày mới bình tĩnh nói: “Tôi thử lại lần nữa, sẽ được thôi.”


Bạch Thiên Nghiêm nghẹn cười, nhìn mái tóc bạc của Lăng Nhất Quyền còn dính cọng mì, ôn nhu nói: “Uh, tôi giúp cậu.”
“Được.”
Cầu hồ ly nhìn hai người đối diện, không vui nghẹo đầu một cái, thầm nghĩ không thịt sao mà ăn, thật vất vả chờ các ngươi về nhà, liền cho ta ăn cái này?


Cái mùi khinh khủng này đến tột cùng là cái thứ gì a!! (=.,=)
==========
Buổi tối, Bạch Thiên Nghiêm rửa chén xong thấy thanh niên hiếm khi ngồi trước máy tính xem lướt qua Web page, lại còn là trang màu phấn hồng, không khỏi có điểm hiếu kỳ.


Thói quen sinh hoạt làm việc và nghỉ ngơi của Lăng Nhất Quyền, chính xác mà nói càng giống như một cán bộ kỳ cựu. Dậy sớm, ngủ sớm, không có thú vui gì, không vọc điện thoại di động, cũng không chơi game, ngay cả weibo cũng chỉ là khi công việc cần mới xem…
Tuy cậu vừa mới bước sang hai mươi tuổi không bao lâu…


Bạch Thiên Nghiêm do dự một lát, liền bưng một đĩa trái cây lặng yên không một tiếng động trộm nhìn xem. Không nhìn còn đỡ, vừa nhìn một cái, sắc mặt y nhất thời trở nên cực kỳ xấu xí.
Tuy cái này tương tự với Blogs, cũng không có hình ảnh, nhưng lời văn miêu tả đủ để nghiền ép tam quan của nam nhân.


Liếc mắt xuống phía dưới, hoàn toàn đều là bộ phận dưới cổ không thể miêu tả, dưới hai mươi tuổi không được phép xem.
Nhưng sắc mặt Bạch Thiên Nghiêm khó coi cũng không phải cái này, mà là tên nhân vật trong bài, nghiễm nhiên chính là tên của y và Lăng Nhất Quyền.


Tuy trước đây y từng tò mò xem qua đồng nghiệp văn của Tĩnh Trầm và Lăng Nhất Quyền (=..=), nhưng đều là thanh thủy văn, cũng không phải như bây giờ, miêu tả trắng trợn cảnh nào đó ra như vậy…
Đơn giản là mắt không thấy…


Bạch Thiên Nghiêm câm nín nhìn lướt qua tên tác giả: Phấn hồng Miêu Miêu. (có ái muội QWQ)
Vừa nhìn cũng biết là của một em gái nào rồi, tam quan mấy cô gái trẻ bây giờ sao lại như vậy….


“Nhất Quyền, những thứ này, không thích hợp trẻ con xem đi…” Ho khan một tiếng, thấy thanh niên thậm chí không chút nào ngượng ngùng, không hề có ý che giấu, trái lại quay đầu không nói một lời theo dõi y, Bạch Thiên Nghiêm có chút sợ hãi, vô ý thức bày ra vẻ mặt trưởng bối.


“Trẻ con?” sắc mặt Lăng Nhất Quyền lúc này trầm xuống.


Bạch Thiên Nghiêm khụ mãnh liệt hơn, ý thức được bản thân không cẩn thận đem hình tượng Lăng Nhất Quyền ở trong lòng mình nói ra, lúc này bất động thanh sắc mỉm cười: “Đương nhiên, cậu là người đàn ông thành thục, những thứ này viết quá ngây thơ, ngay cả trẻ con cũng không xem, thì càng không thích hợp cậu xem.”


“…..” Lăng Nhất Quyền nheo mắt lại, cũng không có thuận theo.
Cậu không có tiếp lời Bạch Thiên Nghiêm, trái lại dùng ngữ điệu bình tĩnh vốn có của cậu nói: “Mấy đoạn văn CP Lăng – Bạch này, cũng không tệ lắm.”
Cái quỷ gì?!


Bạch Thiên Nghiêm mặc dù biết cái giới kia, nhưng không có đi sâu tìm hiểu, thấy internet Tiểu Bạch Lăng Nhất Quyền này lại nói lên từ ngữ chuyên dụng mà ngay cả mình cũng không biết, nhất thời đầu lớn như cái đấu.
Có cảm giác đứa trẻ nhà mình bị internet dạy hư vậy.


Trên thực tế hiện tại có rất nhiều đồng nghiệp văn táo bạo như vậy, nguyên nhân lớn là do scandal mà Lăng Nhất Quyền cố ý tạo ra trước đó, nên giờ luôn trở thành đầu đề.


Tấm ảnh HD cảnh hai người dán vào nhau ở bệnh viện, nhất là ôn nhu cực kỳ hiếm thấy trên mặt Lăng Nhất Quyền, liền bắn trúng tim vô số fans hâm mộ.
Fans hâm mộ bình luận về scandal này đã sắp phá kỷ lục một triệu, lập trường gì cũng có, nhưng đại bộ phận còn lại là thái độ vây xem thưởng thức.


Bởi vì với đa số fans hâm mộ nữ xem ra, các cô thực sự rất sợ hãi có một ngày, thần tượng không cho phép khinh nhờn trong lòng mình, mang một thiếu nữ ngây thơ ra thương tổn các cô.
Hiện tại đổi lại là Bạch Thiên Nghiêm, không biết sao mà không khỏi thở phào nhẹ nhõm… (=.,= toàn hủ mà)


Đương nhiên các cô tâm tính phóng khoáng như vậy, chủ yếu còn là vì yêu thương, cảnh Lăng Nhất Quyền ở bệnh viện cắt vào động mạch lúc đó…Hộ sĩ chụp tấm hình kia mặc dù chỉ có một chút máu, nhưng nhìn vẫn thấy giật mình đáng sợ….


Mà Hồng Vũ cũng không phủ nhận vết máu trên tấm hình kia không phải của Lăng Nhất Quyền.
“Thời gian không còn sớm, chúng ta ngủ đi.” Lăng Nhất Quyền không có để ý Bạch Thiên Nghiêm đang thất thần, thuận tay đóng máy tính lại đứng dậy…


“A? Giờ mới tám giờ, quần áo của tôi còn chưa sấy…” Bạch Thiên Nghiêm nhìn Lăng Nhất Quyền sững sờ, người sau đã tự nhiên mà vậy kéo y đi.
“Ân, chúng ta đi đổi dra giường.”
“…” Hùng hài tử có thể hảo hảo nghe người ta nói không?






Truyện liên quan