Chương 10
Gương mặt lạnh lùng, điềm tĩnh thường ngày của Cửu Thiều bỗng xao động.
Thanh Hoành trộm nghĩ, mặc dù cô thua anh về trí tuệ, nhưng khoản ăn nói thì chắc chắn lanh lợi hơn anh nhiều, cô sẽ có cách “tóm” được anh. Hơn nữa, cô đã nắm được điểm yếu lớn nhất của anh vì trong thư anh viết “tôi đã thích người khác”.
Chủ đề này nên kết thúc ở đây, nếu không cô sẽ giống một kẻ thù dai. Và thực ra thì chuyện này cũng chẳng có gì nghiêm trọng.
- Phở cuốn ở đây ngon quá!
Cô nhấc cao đôi đũa, cố ý để anh chú ý đến món phở cuốn. nhưng anh đã làm một động tác khiến cô bị “nội thương” trầm trọng. Anh khẽ ngoài người về phía trước, ngoạm miếng phở cuốn treo trên đầu đũa của cô.
Dường như anh đã sắp xếp xong câu từ muốn nói, anh thong thả mở lời:
- Tôi thừa nhận, tôi biết cô khi cô đến tìm cậu tôi nhờ giúp đỡ. Ông ấy bảo tôi hãy giúp cô nếu sau này cô thi vào ngành Pháp y.
Cậu của Cửu Thiều chính là giám đốc Lăng. Sau khi xảy ra tai nạn, cô đến xin giám đốc Lăng giúp đỡ. Ông nói với cô, nếu cô có thể hoàn tất quá trình điều trị tâm lý, ông sẽ tạo cơ hội cho cô. Nhưng cô không ngờ giám đốc Lăng lại nhờ Cửu Thiều quan tâm đến cô.
- Tháng đầu tiên với các liệu trình tâm lý dày đặc mà không có chút tiến triển nào, nhưng tôi phát hiện ra cô tự mình lên mạng tìm kiếm các tài liệu về tâm lý học. vậy là, cô muốn tự cứu mình, thế nên tôi đã giúp. – Cửu Thiều kể lại. – tôi không biết chuyện gì đã xảy ra với cô, cũng không mấy hứng thú, tôi chỉ ráng sức thực hiện lời hứa của mình. Nhưng rất nhanh sau đó, cô đã tìm đến. dù là tình cảm đặc biệt dành cho ca bệnh của cô, hay là sự tò mò về chính bản thân cô, thì sự thực là, giờ đây tôi đã bị cô cuốn hút mất rồi.
Thanh Hoành bất ngờ trước sự thẳng thắn của anh, anh thừa nhận tình cảm của mình một cách đường hoàng, không câu nệ. điều này khiến cô cảm thấy sự úp úp mở mở của bản thân mình thật tệ.
- Anh có từng nghĩ, tôi sẽ hồi phục, lúc đó sức hấp dẫn sẽ tan biến. như vậy, đối với tôi không công bằng.
- Tôi thấy cô không hề nghi ngờ sức hấp dẫn cảu bản thân. Những người có tình cảm với cô không chỉ mình tôi. Cô biết hết, và vì vậy, tôi thấy cô đang tận hưởng chứ không phải đang chịu đựng.
Thanh Hoành hờ hững nhấc muôi canh lên, lại đặt xuống. Quả nhiên anh dễ dàng nhìn thấu tâm can cô, anh đã nhìn thấu những điều giả tạo mà cô không muốn thừa nhận.
- ...Thế thì sao nào?
- Lúc đuối lý cô thường chuyển đề tài. – Cửu Thiều lạnh lùng nói. – tôi không cảm thấy có gì khó khăn đối với cô khi đón nhận tình cảm của tôi. Vả lại, cô đâu có tin vào tình yêu. Thực ra, chính thái độ của cô lúc này mới là bất công đối với tôi.
Thanh Hoành cảm thấy nhức buốt đến tận chân răng. Lạ quá, kết quả kiểm tr.a răng định kỳ của cô rất tốt kia mà.
- Đàm phán bị phá bỏ, tạm thời tôi không thích bàn về chủ đề này.
- Vài ngày sau cuộc trò chuyện “thất bại” ấy, nhiệm vụ làm “mồi nhử” của Thanh Hoành sắp kết thúc, hung thủ vẫn không chịu lộ diện. Hình Mẫn băn khoăn nhìn Thanh Hoành rất lâu, có lẽ ông đã ngầm thừa nhận phán đoán sai lầm của mình, và quyết định đi hướng đi mới để truy tìm manh mối.
Hai vụ án mạng nghiêm trọng chưa được phá, áp lực ngày càng đè nặng lên cơ quan điều tra.
Thân nhân của người bị hại từ ngoại tỉnh kéo đến nhận xác, còn nhiều lần gây sự ồn ào, yêu cầu mức đền bù ngày càng cao. Hằng ngày, Thanh Hoành phải ra vào cơ quan bằng cửa sau, lén lén lút lút như tội phạm.
Khó khăn lắm mới chịu được đến cuối tuần thì lại xảy ra vụ ẩu đả trong xưởng đóng tàu, nơi bị nghi ngờ có liên quan đến hai vụ trọng án. Cơ quan chức năng địa phương lo lắng cuộc ẩu đả này liên quan đến vụ án, nên đã áp giải đám người gây rối lên Sở.
Thanh Hoành quyết định tan làm trước một tiếng để đến nhà trọ thu dọn hành lý. Ngày hôm nay thật sự đen đủi, tầng hầm gửi xe bị đám người đến gây sự chặn kín, cô đành đi vòng ra cửa sau để gọi xe.
Vừa xuống taxi cô liền bước thật nhanh, leo một mạch qua các tầng cầu thang, mở cửa vào phòng và dọn đồ. Cô không có nhiều đồ đạc, chỉ một lúc đã nhét xong mọi thứ vào túi hành lý. Cô khóa cửa, xách túi hành lý xuống cầu thang.
Bỗng đâu, một thân hình cao lớn chừng 1m80 lọt vào tầm mắt Thanh Hoành. Người đó và cô, người đi lên người đi xuống. Lúc họ sắp lướt qua nhau, cô dừng bước, nhường lối cho người kia. Hoàng hôn chênh chếch hắt nắng, cô chợt nhận ra, gương mặt này hình như đã gặp ở đâu thì phải. cô lục trong trí nhớ, và rất nhanh, tìm được câu trả lời, đó là phác họa của Cửu Thiều về tên tội phạm: “Nam giới, cao khoảng từ 1m75 đến 1m85, thân hình to khỏe, vạm vỡ, lao động chân tay, đam mê vẻ đẹp của hành vi bạo lực.”
Cô cầm bình xịt chống nắng, xịt thẳng vào mặt kẻ đang định bịt mặt cô bằng khăn tay. Kẻ anh đó bị bất ngờ trước phản ứng nhanh nhạy của cô, hắn đưa tay lên quệt mắt, và lập tức xoay người chặn lối cầu thang.
Nếu cứ cố lao xuống, chắc chắn cô sẽ bị hắn tóm gọn. Thanh Hoành đành chạy quay lại.
Cô chạy như bay qua các bậc cầu thang, kẻ phía sau vừa dụi mắt vừa lảo đảo rượt theo cô. Tim cô đập thình thịch, có cảm giác sắp bay ra khỏi lồng ngực. nhưng cô không ngờ, trong tình thế cấp bách như vậy mà não bộ của mình vẫn hoạt động rất hiệu quả. Cô phán đoán, gã này chính là tội phạm của hai vụ thảm sát, nhưng chắc chắn không phải Ám Hoa. Bởi vì, Ám Hoa luôn chủ động gửi thư cảnh cáo cho cô trước mỗi lần gây án.
Cô chạy lên tầng nhà thuê trọ, vừa chạy vừa lục tìm chìa khóa trong túi. Cô lao đến trước cửa phòng, tr.a khóa vào ổ, nhưng vì cuống quýt nên không cắm được chìa vào ổ khóa. Cô quay lại nhìn, cố gắng mở cửa thật nhanh, chui tọt vào phòng và ra sức sập cửa lại. Nhưng cô đã chậm một bước. gã kia lao đến trước cửa phòng cô, đẩy mạnh, cánh cửa bật tung, cô cũng bị đẩy ngã vật ra đất.
Đã quá muộn!
Thanh Hoành thầm suy tính, giờ này những người ở khu nhà trọ chưa đi làm về, gào thét kêu cứu sẽ chẳng ích gì, không những thế còn khiến gã kia nổi điên mà ra đòn trừng phạt, và càng không đủ thời gian, sức lực để báo cảnh sát, cô cũng không thể hạ gục gã to cao trước mặt.
- Chỉ là vụ ẩu đả thông thường, làm mất cả thời gian của chúng ta.
Tần Tấn ngậm cốc giấy, đập mạnh cuốn sổ ghi chép, thả toàn bộ trọng lượng cơ thể lên ghế.
Cửu Thiều thoáng ngập ngừng, sau đó anh nhấc máy điện thoại bàn, bấm số nội bộ:
- Tôi là Cửu Thiều ở đội điều tra, cô Thanh Hoành tan làm chưa?
Ở đầu kia, Nhuế Vân tỏ ra khá ngạc nhiên:
- À, cô ấy về rồi, bảo phải đi thu dọn đồ đạc.
Sơ suất quá! Anh nhấc chiếc áo vest vắt trên ghế, lao ra khỏi phòng. Đám người gây rối vẫn chưa chịu đi, anh đành gọi taxi. Cũng may còn khoảng chục phút nữa mới đến giờ tan tầm, khu phố này cũng không quá sầm uất, nên anh nhanh chóng bắt được taxi.
Cửu Thiều ngó đồng hồ, báo cho lái xe biết địa chỉ và còn dặn thêm:
- Đi qua ngõ Vân Lĩnh.
Tài xế quay lại nhìn anh, lẩm bẩm câu gì, nhưng vẫn lái xe theo chỉ dẫn của anh. Anh khá thông thuộc các tuyến đường trong thành phố, bao gồm cả những ngõ nhỏ phố nhỏ. Xe taxi dừng lại ở mặt sau của một khu phố cổ. anh trả tiền, rồi nhanh chóng băng qua khu phố. Phía Đông có một cổng nhỏ thông sang khu nhà trọ của họ.
Nhưng cánh cổng ấy rất ít khi được mở. Quả nhiên là như vậy. Cửu Thiều lùi lại mấy bước, lấy đà nhảy vọt lên, anh thoăn thoắt trèo qua cổng sang phía bên kia. Lúc trèo lên cổng, anh có cảm giác di động của mình rung lên. Anh rút điện thoại kiểm tra, đó là cuộc gọi của Thanh Hoành.
Anh bấm nút nghe, nhưng chỉ thấy chuỗi âm thanh hỗn loạn, sau một tiếng bíp, thì chỉ còn lại những tiếng rè rè kỳ quái của dòng điện.
Cửu Thiều không dám tắt máy, tiếp tục nắm di động trong tay và chạy lên cầu thang. Anh thấy giấy ăn, hộp phấn... vương vãi khắp lối đi. Điều này chứng tỏ anh đoán không sai.
Anh đẩy cửa phòng trọ trên tầng bốn, cửa bị khóa, rút chìa tr.a vào ổ, nhưng không ăn thua, cửa đã bị khóa trong. Anh lùi lại mấy bước, lấy đà đạp mạnh. Cánh cửa gỗ cũ kỹ rung lên mấy hồi. anh ra sức đạp liên tục, cuối cùng, cánh cửa cũng chịu long ra, anh phá cửa xông vào, liền trông thấy gã đàn ông cao lớn đang xoay lưng về phía mình. Nghe thấy tiếng bước chân nện trên nền nhà ngừng lại, gã quay đầu lại. đó là gương mặt của kẻ đã nốc say, chính là gã quản đốc phân xưởng cưa điện thuộc xưởng đóng tàu.
Cửu Thiều thân thủ nhanh nhẹn, né tránh đòn tấn công của đối phương, sau đó anh dồn sức bẻ quặt cánh tay của gã ra sau, ghì gã xuống chiếc bàn ăn bốn người ngồi. gã quản đốc điên tiết gầm lên một tiếng, bất chấp cánh tay đã bị bẻ quặt ra sau lưng, gã lồng lộn, giãy giụa, vùng thoát, trả đòn Cửu Thiều bằng một cú đấm điên cuồng, Cửu Thiều bị đẩy ra sau, anh va phải chiếc tủ gỗ thấp kê ở góc tường, lưng đập vào cạnh tủ nhô ra, khiến anh đau đớn nhíu mày.
Nhưng anh phản ứng rất nhanh nhạy, tung cước đạp trúng bụng kẻ đang định chồm tới. lợi dụng lúc gã đang chao đảo, không kịp trở tay, anh bồi thêm cho gã vài đòn trời giáng, gã bổ nhào ra đất. Sau đó, anh quay người đạp cửa nhà vệ sinh, nước trong bồn tắm tràn ra ngoài, Thanh Hoành bị trói gập tay chân, nhấn chìm trong nước.
Chẳng buồn xắn tay áo, anh luồn tay xuống, kéo cô lên, vỗ nhẹ vào má cô:
- Cô ổn chứ?
Thanh Hoành ho sặc sụa, mặt đỏ lựng.
- Không... sao, tôi ổn...
Anh đứng lên, tìm kiếm vật sắc nhọn để cắt dây trói. Cô bị trói bằng loại dây thừng chuyên dùng để leo núi, đường kính 0.5cm nên không thể dứt dứt bằng tay.
Nhưng làm gì có dao kéo trong nhà vệ sinh, anh chỉ tìm thấy điện thoại của cô trong bồn tắm. Điện thoại tự động tắt máy, không khởi động lại được. chẳng trách lúc trước anh nghe thấy âm thanh kỳ quặc của dòng điện.
Cửu Thiều đứng lên:
- Tôi đi tìm dao.
Anh ra khỏi phòng vệ sinh, đúng lúc gã quản đốc đang ngọ ngậy định thoát thân. Anh liền bồi thêm cho gã một cước, túm lấy hai cánh tay gã, dùng số dây thừng leo núi còn lại trói chặt gã vào chiếc ghế úp ngược. xong xuôi, anh gọi điện cho Hình Mẫn. Hình Mẫn bình tĩnh ra lệnh:
- Chúng tôi sẽ đến ngay, cậu cứ ở yên đó.
Cửu Thiều nhấc túi đồ nghề của gã quản đốc lên xem xét, thì thấy bên trong ngoài kéo và cưa điện, còn có một con dao gọt hoa quả. Cũng may là gã phải vác theo túi đồ nghề nặng trịch này, bằng không, với thể lực và tốc độ của Thanh Hoành, chắc chắn sẽ bị gã đánh ngất trước khi tới được phòng trọ. Cửu Thiều chọn lấy một con dao nhỏ, chơt nghe thấy gã kia rên rỉ:
- Thằng ranh, ra tay mạnh thế...
Đúng rồi, tôi đánh gãy hai chiếc xương sườn của anh. Tôi khuyên anh đừng gắng sức cử động, nếu không xương sườn bị gãy sẽ chọc vào phổi, lúc ấy gọi cấp cứu cũng không kịp đâu.
- Ha ha, mày thì biết gì... mày chẳng hiểu gì về vẻ đẹp đó cả, nhưng con nhãi kia thì hiểu, nó còn chủ động đề nghị cho nó được hiến tế.
Cửu Thiều đưa mắt nhìn gã quản đốc. anh không tin một kẻ chưa học hết trung học, quanh năm suốt tháng lao động chân tay như gã quản đốc này lại biết được ý nghĩa và cách sử dụng của từ “hiến tế”. Vậy thì chỉ còn một khả năng, đó là Ám Hoa. Chính hắn đã đứng sau chỉ đạo tất cả những chuyện này.
Anh cầm theo dao vào nhà vệ sinh, lúc này anh mới nhận ra ý nghĩa của từ “hiến tế” mà gã quản đốc vừa nói. Khi nãy vì tình thế nguy cấp, anh chưa kịp quan sát kỹ tình trạng của cô.
Thanh Hoành xoa bóp các khớp tay giúp máu lưu thông bình thường trở lại, vết trói vẫn lằn đỏ. Cô giải thích:
- Tôi làm vậy vì muốn kéo dài thời gian, tôi không phải kẻ tâm thần, sao có thể chọn cách ch.ết đó được.
Bởi vì khi phác họa chân dung tội phạm, Cửu Thiều từng nói gã say mê cái gọi là “vẻ đẹp của hành vi bạo lực”, nhưng không theo một hệ thống cố định nào, nên cô mới chủ động đề nghị gã cho mình thay bộ quần áo đẹp nhất, trói chặt tay chân, nhấn chìm trong nước. vì có câu, phụ nữ mềm mại như nước, vì vậy ch.ết chìm trong nước hẳn là cách ch.ết đẹp đẽ nhất.
Quả nhiên gã đã đồng ý, gã tìm trong túi hành lý của cô chiếc áo sơ mi lụa trắng, đưa cho cô thay.
Áo sơ mi lụa trắng ướt sũng, thân hình cô lộ rõ, đây đâu phải “hành vi bạo lực”, rõ ràng là “vô cùng gợi cảm”. Cô đánh giá đối phương quá cao. Nếu cô nói không hề sợ hãi là nói dối, từ lúc được hít thở bầu không khí trong lành cho đến tận lúc này, thần kinh căng thẳng như dây đàn của cô mới được thư giãn.
Cô hít sâu vài hơi, ngẩng đầu, mỉm cười với anh:
- Mặc dù lúc này nói lời cảm ơn cũng không nhiều ý nghĩa, nhưng dù sao thì... may mà có anh ở đây.
Cửu Thiều bỗng nhiên bật dậy, không may va phải bồn rửa mặt, vết thương ở vùng lưng khi nãy vẫn nhức buốt, thêm cú va đập này, cả dây thần kinh đốt sống dưới cùng như run lên vì đau đớn. anh vừa xoa bóp lưng, vừa bảo:
- Tôi đi lấy quần áo cho cô.
Một bộ quần áo được ném vào nhà vệ sinh ngay sau đó.
Thanh Hoành bấm di động, nhưng không có phản ứng, có lẽ hỏng hẳn rồi. cô nhặt quần áo lên, đó là một chiếc quần dài màu đen và một chiếc áo tối màu. Cô nghĩ, vẫn còn tốt chán, sẽ thế nào nếu anh ném cho cô hai chiếc áo?
Cô mặc quần áo, vuốt mái tóc ướt đẫm, rồi bước ra ngoài.
Cửu Thiều đứng đó “trông nom” gã quản đốc, anh như đang chìm trong suy tư.
Cô đến sau lưng anh, tò mò đặt tay lên vùng eo của anh, ấn mạnh. Cửu Thiều giật mình quay lại. anh đau đớn cắn chặt răng:
- Cô làm gì thế?
- ừ thì... tôi muốn kiểm tr.a xem anh bị gãy xương hay chỉ trầy xước.
Theo kinh nghiệm ba năm trong nghề pháp y của cô thì anh bị chấn thương do va đập.
- Không liên quan đến cô!
Thanh Hoành tựa người vào bàn ăn, hai tay vòng trước ngực:
- Sự quan tâm của tôi xuất phát từ lòng nhân đạo, anh không nên từ chối.
Cửu Thiều nhìn cô, gương mặt và mái tóc của cô vẫn ướt sũng, giống như một yêu quái vừa thò đầu lên khỏi mặt biển. anh nhìn cô đăm đăm, cuối cùng, cánh tay ngập ngừng của anh cũng chịu vòng qua vai cô. Cô ngoan ngoãn phối hợp cùng anh, hoàn thành cái ôm đầu tiên của họ.
Thanh Hoành thở phào nhẹ nhõm trong vòng tay anh. Anh vốn cứng nhắc, lạnh lùng nhưng vòng tay anh êm ái, ấm áp và rộng rãi lạ thường. Tim anh đập nhanh dữ dội, sôi nổi, nồng nhiệt hơn hẳn vẻ lạnh lùng ngoài mặt. Nếu theo logic tâm lý thông thường thì tiếp theo, anh sẽ bày tỏ tình cảm với cô. Dù trí tuệ của anh có siêu việt đến đâu, anh cũng không thể phá lệ bỏ qua “thủ tục” này.
Thanh Hoành thích thú ngước nhìn anh, chuẩn bị tâm lý sẵn sàng đón nhận lời tỏ tình thế kỷ. Thực lòng thì, anh đã mang đến cho cô quá nhiều bất ngờ, nhiều đến nỗi khiến cô cứ luôn háo hức trông đợi những bất ngờ tiếp theo sẽ đến với mình.
Cửu Thiều suy nghĩ rất lâu mới mở lời:
- Anh biết là em thích anh.
Thanh Hoành hậm hực:
- Anh nghĩ “ngài hung thủ” nằm sõng soài dưới đất kia ch.ết rồi chắc?
Nửa tiếng sau đội của Hình Mẫn mới đến. mặc dù hơi chậm trễ, nhưng vì đang là cuối tuần lại vào giờ cao điểm, họ đã phải chạy bộ suốt một quãng đường dài.
Sau khi lấy lời khai, thái độ của Hình Mẫn đối với Thanh Hoành thay đổi lạ lùng, ông gật đầu, nói với cô:
- Cách xử lý tình huống của cô trong nhiệm vụ lần này rất ấn tượng, không gây xung đột trực diện với tội phạm, dọc đường còn để lại nhiều dấu vết, và cuối cùng là chọn cách kéo dài thời gian rất hợp lý. Tốt lắm!
Thanh Hoành khiêm tốn đáp:
- Đều nhờ anh Cửu Thiều phản ứng nhanh nhạy, nếu không cháu đã chẳng thể đứng đây nguyên vẹn thế này.
Hình Mẫn nhìn cô bằng ánh mắt biết nói, ám chỉ: “Người ngoài ngành như cô làm sao hiểu được.”
- Cửu Thiều rất nhanh nhạy, nhưng xưa nay cậu ấy luôn như vậy, cô thì khác.
Trong đầu Thanh Hoành bùng nhùng mãi câu cuối của Hình Mẫn: “Cô thì khác, cô thì khác, cô thì khác.”
Thanh Hoành vừa ra khỏi phòng lấy lời khai, thì gã quản đốc phân xưởng cưa điện bị còng tay dẫn vào. Gã bước loạng choạng. Mặc dù đã được sơ cứu, Cửu Thiều ra tay cũng rất chừng mực, không đả thương đến phổi và các cơ quan nội tạng của, nhưng xem ra gã vẫn đi lại rất khó khăn.
Gã trông thấy Thanh Hoành liền nhe răng cười, ɭϊếʍƈ đôi môi khô nẻ:
- Khung xương của cô em rất đẹp, tôi muốn sưu tầm nó.
Thanh Hoành mặt mày biến sắc.
Có lẽ tại sắc mặt cô quá ư khó coi, khiến Nhuế Vân do dự một lúc mới bước lại:
- Chị... có thư.
Thanh Hoành xé phong thư, bên trong chỉ có một tờ giấy A4, trên là những chữ cái cắt dán xiêu vẹo: Congratulation (Chúc mừng), bên dưới là ký hiệu hoa lá màu đen.
Cô lật mặt sau của bì thư, dấu bưu điện đề ngày gửi là hôm qua. Bỗng nhiên cô có cảm giác Ám Hoa đang ở rất gần, mọi hành vi, cử chỉ, động tác, suy nghĩ của cô đều bị hắn nhìn thấu.
Từ lâu hắn đã rất hiểu cô.