Chương 1: Mở đầu

Cảnh xuân tươi đẹp, chim hót hoa thơm, hồ nước thanh lệ bao quanh là những dãy núi, quả thật là cảnh đẹp không sao tả xiết, hôm nay quả thật là một ngày đẹp trời để ra ngoài tản bộ.


Già trẻ lớn bé kết thành từng nhóm, có nhòm ngồi vây quanh trên bãi cỏ, cũng có những nhóm tựa sát ven hồ, mọi người đều tranh thủ thời gian rảnh rỗi sau bữa trưa mà thoải mái hưởng thụ phong cảnh thiên nhiên.


Bên kia hồ có hai chàng trai cùng với hai cô gái, giữa một nam một nữ không biết là có tranh cãi gì, cãi nhau ầm ỹ cả lên, cảnh tượng sôi động càng lúc càng nghiêm trọng, chàng trai thậm chí ra tay cốc đầu cô gái một cái rồi chạy đi; Sự việc sau đó chắc hẳn ai cũng biết, cô gái hiển nhiên là giơ nắm đấm đuổi theo.


“Thực không hiểu Lam Lam và Cao nhị ca rốt cuộc là có thù oán gì, mỗi lần ra ngoài đều không có lần nào là không cãi nhau, cái trò đem đối phương chỉnh đến oa oa kêu khóc thật chơi mãi không chán, vì sao lại không có ngày nào có thể chung sống hoà bình a!” Cô gái ở lại có gương mặt giốngvới cô gái vừa rồi, bất đắc dĩ nói.


Cô xoay người, đi đến bên cạnh người trẻ tuổi đang loay hoay làm việc ở kia, ngồi xổm xuống. “Cao đại ca, em đến giúp anh.”


Kỳ thật cô tuyệt đối không rõ nên làm như thế nào để cuốn được một sợi dây câu, còn có nên làm thế nào để buộc nó trên cần câu, song cùng với việc nhìn đôi nam nữ ầm ỹ lớn tiếng, càng cãi càng khiến cho mọi người chú ý kia, không bằng cứ ở bên cạnh Cao đại ca còn tốt hơn, ừm, có vẻ sẽ không mất mặt như vậy.


available on google playdownload on app store


Cao đại ca chính là người thân duy nhất của cô trừ bỏ mẹ và Lam Lam ra, đương nhiên rồi! Cao nhị ca còn đang cãi nhau với em gái cô kia cũng như vậy.


“Được rồi, em đi trước chuẩn bị đồ ăn của chúng ta đi, em không phải sợ giỏ sandwich trong xe bị lắc lư mà rơi ra ngoài sao? Mai đi xem đi.” Bàn tay to lớn cố gắng muốn giúp đỡ đôi tay nhỏ bé của cô, không phải là sợ cô càng sửa càng loạn, mà là lo bàn tay nhỏ bé sẽ bị lưỡi câu đâm bị thương.


“Vâng.” Cô gái thực nghe lời lùi sang một bên, trước tiên lấy cơm dã ngoại đã được chuẩn bị trước lấy ra khỏi giỏ, thật cẩn thận để trên bãi cỏ, sau đó lấy đến sandwich mà mình tự làm từ sáng sớm ra.


Đây là sandwich vị cá của Lam Lam, thịt kho tàu của Cao nhị ca, còn có sandwich gà cùng chân giò hun khói của Cao đại ca, sau đó là của cô.


Chuẩn bị sắp xếp ổn thoả đâu vào đó, người thanh niên cũng đãgiảiquyếtổnthoảxong mọichuyện, đi đến vị trí cách nơi ăn cơm dã ngoại không xa rồi ngồi xuống, bắt đầu quăng mồi câu, tập trung tinh thần vào trong hồ, chuyên tâm câu cá.


Thấy thế, cô gái một tay cầm một cái sandwich, đến bên cạnh người thanh niên, cũng ngồi xuống.
“Cao đại ca, của anh.” Cô đưa sandwich tới trước mặt người thanh niên, thấy anh nhếch môi mang ý cười rồi lắc đầu.


Không cần sao? Cô biết vậy, cẩn thận để sandwich vào túi nilon, đặt trên đùi mình, rồi lại lấy cho mình một cái sandwich khác, ăn từng miếng từng miếng.


10 phút trôi qua, cô nhìn dây câu chẳng hề nhúc nhích, lại quay đầu nhìn về phía đôi nam nữ cãi nhau ầm ỹ chả biết đã đi đâu rồi, cuối cùng lại đem tầm mắt trở về trên mặt Cao đại ca đang chuyên chú câu cá.


Gió lạnh từ từ thổi tới, cô nhắm mắt lại hưởng thụ, nhưng câu cá thật sự rất nhàm chán, dần dần, trên gương mặt của cô xuất hiện ủ rũ.
Cũng khó trách được, sáng sớm nay cô đã rời giường vội vàng chuẩn bị đồ ăn cho tất cả mọi người, bây giờ đương nhiên là mệt mỏi.


Trong đôi mắt đen của chàng trai ngồi bên cạnh mang theo ý cười, lặng lẽ chăm chú nhìn cô cái đang buồn ngủ, không ngừng ‘gật gù’ bên cạnh, “Mệt mỏi sao?”


“Ưm.” Cô gái thành thực gật gật đầu, không nhịn được dụi dụi hai mắt. “Cao đại ca chăm chú nhìn hồ nước lâu như thế, cũng không thấy mệt mỏi sao?”


“Câu cá quan trọng nhất là phải kiên nhẫn.” Anh cười, không dấu vết lấy sandwich còn đặt trên đùi cô để lên đùi mình, tránh cho cô thật sự không cẩn thận ngủ mất, làm cho bữa cơm trưa của mình rơi xuống hồ mất!
Cái đầu nhỏ lắc lắc một chút, không nhịn được hắt xì một cái.


“Con cá nhỏ sẽ quan sát mồi câu, sẽ không dễ dàng cắn câu như vậy đâu, cho nó một chút thời gian để thích ứng hoàn cảnh này, chờ cho nó đã quên mất phòng bị, nó sẽ cắn câu, hơn nữa lúc nó mắc câu, liền phải tung lưới ra bắt, tất cả cần phải trả giá bằng kiên nhẫn.” Bàn tay khẽ vuốt khuôn mặt nhỏ nhắn không chút phòng bị kia, giúp cô vén lên những sợi tóc dài che mắt, anh ý vị sâu xa nói: “Cho con cá nhỏ thời gian phòng bị, chờ nó thích ứng xong, chờ đến thời cơ thích hợp, đó chính là lúc thu lưới.”


Cái đầu nhỏ nửa hiểu nửa không cũng gật gật, rốt cục không kiềm chế được buồn ngủ nồng đậm, cái đầu cứ như vậy dựa vào cánh tay của ch àng trai…… ngủ.


Chàng trai nhìn khuôn mặt toàn tâm tin tưởng của cô cái lúc ngủ, trong tròng mắt đen láy biến hoá ra tình ý thật sâu đậm, thật lâu không tiêu tan.


Anh có rất rất nhiều kiên nhẫn để quăng lưới bắt cá, anh sẽ cho con cá nhỏ này thật nhiều thời gian để thích ứng với mình, chờ đến khi cô không thể không có anh, đó chính là lúc thời cơ thích hợp nhất, chính là giờ khắc để thu lưới!






Truyện liên quan