Chương 4
Bảy năm sau
Newyork, trong một toàn nhà cao hơn hai mươi mấy tầng, từ tầng thứ 11 đến 17 là địa bàn hoạt động của công ty "mee". Tầng 17 là phòng làm việc của tổng giám đốc và tổng thanh tr.a thiết kế "mee".
Căn phòng gỗ thứ hai phía bên phải, trên cửa có treo một cái bảng nhỏ "Tổng thanh tr.a thiết kế Tiêu Vũ Nhu".
Vì muốn làm lại từ đầu, sau khi đến nước Mĩ, Tiêu Vũ Nhu bỏ khoa văn mà theo khoa khoa học tự nhiên, mặc dù khổ cực, nhưng cô vẫn chịu, bây giờ cũng coi như có chút thành tựu nho nhỏ.
Đẩy cửa ra, một gian phòng làm việc rộng rãi sáng ngời hiện ngay trước mắt.
Vừa vào cửa, thứ người ta nhìn thấy đầu tiên là cửa sổ đặc chế bằng kính trong suốt, làm cả căn phòng sáng ngời.
Căn phòng này lấy màu gỗ làm chủ đạo, Sát cạnh tường có giường tầng trải ga màu trắng, ở giữa là bàn làm việc hình quạt, bên phải có ghế sa lon cùng màu, ở đấy có khay trà bằng thủy tinh, trên bàn đặt bình Tulip màu tím, kèm theo một con gấu bông màu trắng.
Bên trái bàn làm việc là tủ đựng tài liệu, thiết kế chỉnh tề lại hiện đại, có thể thấy được chủ nhân là một người tương đối kĩ càng, cẩn thận.
Bàn làm việc có một chiếc máy tính rất mỏng. Vậy mà, cái tủ để VCR và DVD dưới bàn lại chất hàng đống đĩa game và tạp chí.
Tiêu Vũ Nhu ngồi sau bàn làm việc, cũng không nhìn phòng xốc xếch xộc xệch, chống cùi chỏ lên bàn, mệt mỏi lấy tay vuốt vuốt đầu
"Triển Khiết Vân. . . . . ." Cô hét lớn vào điện thoại.
Đây là lần thứ 122 lần gây họa trong hôm nay!
Triển Khiết Vân là em gái của Triển Hồng Viễn, là đàn em lớp dưới khi Tiêu Vũ Nhu học đại học, năm nay con bé mới vừa tốt nghiệp, Triển Hồng Viễn làm anh, đương nhiên muốn chăm sóc em gái, cho nên để cô vào "mee" làm việc.
Mà con bé cũng là khắc tinh duy nhất của Vũ Nhu!
"Chuyện gì vậy chị Vũ Nhu?"
Triển Khiết Vân với khuôn mặt tươi cười vô tội đẩy cửa phòng làm việc, đi vào.
Tiêu Vũ nhu lại một lần nữa day day trán: "Vừa rồi em xóa hết tài liệu trong máy của chị rồi!"
Triển Khiết Vân lo lắng: "Cái gì? Em không làm gì cả!"
Cô muốn biện hộ cho mình, nhưng khi nhìn thấy màn hình trắng xóa thì giọng nói dần dần nhỏ xuống.
Vừa rồi cô đang vọc máy tính thì hình ảnh đột nhiên biến mất. Cô âm thầm nghĩ.
Tiêu Vũ Nhu nâng đầu, nói với cô: "Không phải chị đã nói với em là không được dùng máy của công ty chơi game rồi sao? Hệ thống mắc mạng lan nên máy tính này có vấn đề thì tất cả máy tính khác cũng có vấn đề." Cô kéo hộc bàn, lấy ra một đĩa CD, bỏ vào ổ đĩa, mở khóa, để máy tính trở lại như trước.
May mắn là có kinh nghiệm mấy trăm lần trước, nên cô lập tức viết lập trình riêng, nếu không thì hôm nay lại phải làm tăng ca rồi.
Nhìn máy tính chưa đầy mấy giây đã trở lại như thường, Triển Khiết Vân vui vẻ vỗ tay "Chị Vũ Nhu giỏi ghê!"
Triển Khiết Vân mặc dù đã tốt nghiệp đại học, nhưng tính cách rất con nít. Triển Hồng Viễn để con bé theo cô làm trợ kí, làm ra không ít tình huống điên rồ!
Nhưng Tiêu Vũ Nhu lại không đành lòng mắng con bé, bởi vì cô biết nó thật sự không cố ý.
Đây là cô của bảy năm trước sao? Không hoàn toàn đúng đâu.
Cô thật sự xem anh em họ Triển như người thân của mình.
Có lẽ đây là hậu quả duy nhất mà chuyện kia để lại, giống như là một chiếc ly thủy tinh bị bể, cho dù làm cách nào đi nữa cũng không thể xóa nhòa vết rạn nứt, mà cô muốn trở lại là người xa cách như trước kia cũng khó.
Không biết đây là thứ mấy lần cô dạy Triển Khiết Vân: "Em biết đấy, Mee là công ty máy tính, nếu máy tính nơi này xảy ra vấn đề, không những tài liệu ở đây bị xóa, còn có thể bị virut xâm nhập, thậm chí sẽ liên quan đến luật pháp. . . . . ."
Thành thật mà nói, cô nhớ rõ mình nói lời thể này bao nhiêu lần luôn đấy.
"Ờ!” Triển Khiết Vân nghịch ngợm chu chu môi, đi tới trước máy tính, khởi động Play Sta¬tion 2, bắt đầu chơi game.
Vũ Nhu nhìn con bé, không biết phải làm sao, nghĩ tới ông chủ của mình, có chút dở khóc dở cười.
Thật không biết trước khi cô đến "MEE", anh trai của Triển Khiết Vân làm cách nào để có thể phát triển MEE.
Càng thú vị hơn là đừng nghĩ Triển Hồng Viễn và Triển Khiết Vân là anh em ruột, tính cách của bọn họ hoàn toàn trái ngược nhau.
Anh trai thì hay xấu hổ, nhưng suy nghĩ sâu xa kĩ lưỡng, hơn nữa ở khía cạnh máy tính lại là một người tài giỏi.
Mà con em gái thì sao, chẳng những không biết xấu hổ là gì, mà còn cực kì thoải mái và dễ chịu, chỉ cần nhìn ‘thành tích’ là có thể biết được.
Nó không làm giấy mắc kẹt trong máy in thì cũng xóa bậy xóa bạ, thậm chí có lần cô ngắt luôn nguồn điện của cả tòa nhà chỉ vì cứu một con mèo mắc trong đống dây điện!
Bản thân mình lại trở thành người chị chăm sóc hai người kia, nhưng mà suy nghĩ cẩn thận một chút lại thấy cảm giác chăm sóc người khác cũng không tệ.
Lúc này, Triển Hồng Viễn gõ cửa phòng mấy cái, không đợi người đến mở cửa đã tự mình vào. Tầng này chỉ có hai phòng làm việc, cho nên Tiêu Vũ Nhu và Triển Hồng Viễn đi dến phòng làm việc của nhau thì chỉ gõ cửa cho có lệ mà thôi.
"Flo¬ra!"
Flo¬ra là tên tiếng anh mà Vũ Nhu đặt khi tớ nước Mĩ. Vì trong giao tiếp với người Mĩ, hai chữ ‘Vũ Nhu’ này rất khó đọc với mọi người ở đây.
Nhưng khi chỉ có ba người bọn họ thì họ đều dùng tiếng trung, cảm giác thân thiết rất nhiều.
"Chuyện gì?"
"Anh!"
Hai người cùng mở miệng.
Triển Hồng Viễn thấy em gái chơi game cực kì vui vẻ ở một bên, không khỏi nhíu mày
"Vân nhi! Em là trợ lí của Vũ Nhu, không được mãi chơi như thế!"
Triển Khiết Vân bĩu bĩu môi, vẻ mặt không phục:
"Chị Vũ Nhu đâu cần trợ lí giúp gì đâu, chị ấy cứ bảo em ở đây luôn gây ra chuyện!" Cô rất thật thà nói hết, nhưng chẳng thèm để ý tới anh trai già của cô, mắt dán vào trên màn hình.
Triển Hồng Viễn không thể làm gì khác hơn là lắc đầu, dùng ánh mắt tỏ vẻ áy náy với Tiêu Vũ Nhu.
Mà cô cũng gật đầu một cái. Làm việc cùng anh lâu như vậy, bọn họ đã ăn ý với nhau.
Triển Hồng Viễn kéo một cái ghế ra, ngồi xuống trước bàn làm việc, bắt đầu nói việc chính.
"Còn nhớ phần Case công ty “RNR" đặt không?"
"Ừ, thế nào?" Vũ Nhu lập tức trả lời, bởi vì "RNA" là công ty lớn về khoa học kĩ thuật.
Toàn công ty "mee" đều tập trung làm cawe. Hơn nữa, cô là chủ thiết kế chính cho trò chơi này, vì để có một trò chơi tốt nhất, cô không ngủ hai ngày hai đêm!
"Có chút vấn đề."
"Không thể nào? Cả phòng thiết kế tốn một tuần lễ để kiểm tr.a trò chơi đới, chắc chắn không bị BUG!" Vũ Nhu đứng lên, nói.
"Không phải là chuyện đó, vấn đề là ở bản gốc."
Bản gốc? Có vấn đề gì?
Cô kinh ngạc hỏi: "Thành thật mà nói, thời gian tôi làm việc ở đây cũng không ngắn, không biết bản gốc có vấn đề gì?"
Triển Hồng Viễn nhún nhún vai: "Tôi cũng vậy, tổng công ty "RNR" và công ty chế tạo CD có chút vấn đề, cho nên bọn họ không thể cung cấp một CD đầy đủ."
Vũ Nhu cuối cùng an tâm ngồi xuống, hiểu vấn đề ở chỗ nào rồi.
“Case cần dùng 3 CD, cộng thêm việc cài đặt và lập trình chương trính, tổng cộng là 4 đĩa. Nhưng chúng ta muốn phát hành CD game này thì phải cần nhiều đĩa, nếu muốn nén lại thì phải cần thêm một khoảng thời gian ."
"Không sai! Cho nên bọn họ muốn chúng ta nén dung lượng xuống."
"Hả? Tôi không nghe lầm chứ! Bọn họ bảo một tổng giám đốc với tổng thiết kế đi chỉ vì muốn nén dung lượng game thôi sao? Bọn họ thật sự là quá đáng."
Vũ Nhu cảm thấy cách làm của bọn họ không hợp lý.
Nén dung lượng không phải là công việc to lớn gì, cần gì phải bảo Triển Hồng Viễn và cô?
"Thực tế là tôi chủ động yêu cầu." Triển Hồng Viễn nói.
"Tại sao?" Nghe vậy, giọng của Vũ Nhu hòa hoãn rất nhiều, cô biết giương Hồng Viễn sẽ không tùy tiện quyết định.
"Tôi không ngờ là "Case" được thị trường châu Á coi trọng như vậy. Mà em cũng biết đấy, mặc dù case còn chưa phát hành mà đã có rất nhiều người ủng hộ. Nếu như các công ty châu Á chấp nhận loại trò chơi này, tại sao chúng ta không phát triển ở châu Á? Cho nên chuyến đi lần này cũng để tìm hiểu thị trường bên ấy."
Vũ Nhu dựa vào thành ghế, lắc lắc bút bi trong tay.
Mà giương Hồng Viễn cũng quen với động tác của cô, liền tiện tay cầm một quyển tạp chí lật xem.
Chỉ chốc lát sau, cô xoay người lại, nói: "Nếu tôi đoán không lầm thì anh muốn phát triển ở Châu Á, nhưng chúng ta không có nền móng vừng chắc, cho nên anh mới hợp tác với "RNR"?"
Triển Hồng Viễn cười, "Quả nhiên cái gì cũng không gạt được em. . . . . ."
Vũ Nhu nhăn nhẹ chân mày, thận trọng nói: "Ý nghĩ của anh rất tốt, nhưng anh có nghĩ tới "RNR" là có bao nhiêu công ty, làm sao bọn họ sẽ dễ dàng hợp tác cùng người khác? Nghiêm trọng hơn chính công ty của anh có thể bị họ nuốt."
"Điểm này anh cũng nghĩ tới rồi, nhưng anh không lo lắng. Thiết kế của mình lấy thần bí, khoa học viễn tưởng làm chủ đạo, mà trẻ em nước Mĩ lại theo khuynh hướng bạo lực, cho nên chúng ta không thích phát triển ở Mĩ. Đến châu Á, cho dù có bị nắm giữ. . . . . ."
Anh gãi gãi đầu, có chút xấu hổ, "Dù sao anh cũng không có nhiều năng lực để điều hành một công ty, nếu không phải mấy năm gần đây có em xử lý nội bộ thì "mee" cũng không có năng lực phát triển như bây giờ, cho nên anh định. . . . . ."
Vũ Nhu hiểu rõ ý nghĩ của anh: "Bọn họ chiếm lấy "mee" rồi thì anh vẫn có thể vui vẻ làm người thiết kế phần mềm, không cần phải để ý đến xã giao trên thương trường?"
Triển Hồng Viễn bị Vũ Nhu đoán đúng tim đen, đỏ mặt và lúng túng, không thể làm gì khác hơn là cười gượng mấy tiếng, "Hi hi, em thật hiểu anh."
Vũ Nhu cười lắc lắc đầu. Không phải là cô cười nhạo Triển Hồng Viễn, dù sao ai cung có ý nghĩa của riêng mình.
Thật ra thì vẻ mặt của anh rất đáng yêu. . . . . .
Nếu đây là nguyện vọng của anh, mình cũng không nên chất vấn thêm điều gì.
"Nghe nói "RNR" muốn chiếm lấy thị trường châu Á nên mở chi nhánh ở đấy?"
"Ừ." Triển Hồng Viễn gật đầu, "Là ở Đài Loan!"
"Đài Loan?" Tiêu Vũ Nhu kinh ngạc lặp lại.
Triển Hồng Viễn nghĩa nói: "Nghe nói tổng giám đốc công ty "RNR" Davy cũng định cư ở Đài Loan. Cho nên, mục đích chúng ta lần này chính là Đài Loan!"
Đài Loan sao? Tiêu Vũ nhu trầm tư.
Cũng nên trở về nhìn một chút. . . . . .
Đài Loan
Davy cũng chính là Úy Dương.
Anh đứng trước cửa sổ thủy tinh được đặc chế bằng thủy tinh, trong căn phòng lấy màu đen làm chủ đạo.
Anh mặc một bộ tây trang màu đen cao quý, tây trang bày lộ ra vóc người cao to hoàn mỹ, cả người tản mát ra hơi thở u buồn, không còn ấm áp như lúc anh học đại học.
Thư ký nấu cho anh cà phê Blue Mountain đậm đà, hương thơm lan tỏa cả gian phòng, nhưng không đủ khả năng để hấp dẫn sự chú ý của Úy Dương.
Anh cúi đầu chăm chú đọc một quyển sách, là tuyển tập thơ của Emi¬ly dick¬en¬son, cũng là sách mà Vũ Nhu thích nhất, mở ra trang sách, mỗi trang đều như mới, không thể nhận ra là nó đã được gần bảy năm. Anh cẩn thận nghiên cứu từng tờ từng tờ, nhìn anh cẩn thận như thế cũng không khó để lý giiar nguyên nhân vì sao mà quyển sách này lại vẫn mới đến thế.
Đột nhiên, anh ngừng lại, nhìn một tờ giấy với nét chữ xinh đẹp, dịu dàng nở nụ cười.
"i heard a fly buzz——when I died" (tôi nghe thấy tiếng ruồi - trước khi tôi ch.ết) đó là một bài thơ mà cô lần đầu tiên phân tích thất bại!
Vũ Nhu có khả năng lý giải rất tốt, tuy nhiên bị từ "fly" này quật té.
Cô cứ cho rằng "fly" là một loại khái niệm trừu tượng về "bay", không nghĩ tới, giáo sư ở trên lớp học nói ý của "fly" chính là con ruồi!
Cô tức giận đến nỗi đứng dậy, thơ hay như thế lại xuất hiện một con ruồi, quả thực là phá đi ý cảnh của nó! Cho nên cô viết trong sách một hàng chữ rất lớn ——it is a real fly! (Đây thật sự là một con ruồi)
Hình ảnh bảy năm trước tua đi tua lại trong đầu, cho nên đến bây giờ vẫn còn nhớ rõ đến vậy!
Vì có đầy đủ tài lực để tìm kiếm cô, anh bất đắc dĩ phải trở về cái gia tộc âm hiểm xảo trá. Mặc dù thị trường chủ yếu của gia tộc ở châu Âu, nhưng anh vẫn kiên trì định cư ở Đài Loan.
Anh cho người ta kiểm tr.a sổ xuất nhập cảnh của cả Mĩ và Đài Loan; anh còn tìm người điều tr.a những tác giả mới nổi, các học sinh khoa văn, nhưng vẫn không tìm được chút tin tức gì của cô!
Vũ Nhu. . . . . . Em còn muốn anh đợi bao lâu. . . . . .
"Tổng giám đốc, thiết kế sư Hải Lan muốn gặp anh." Thư ký báo cáo thông tin qua điện thoại để bàn.
Úy Dương lập tức cất đi ánh mắt dịu dàng, ánh mắt này chỉ có Vũ Nhu mới được thấy. Giọng anh buồn bực, nghiêm túc nói: "Cho cô ấy vào."
Một lát sau, thư ký liền và Hải Lan mở cánh cửa màu đen nặng nề đi vào.
Hải Lan bước trên đá cẩm màu đen, cảm giác trầm trọng như mọi ngày. May là bức tường của căn phòng này không sơn màu đen, nếu gọi nó là "Ngục giam" thì chắc mọi người đều đồng ý.
Úy Dương luôn nói ‘có một ngày anh sẽ đổi màu khác’, nhưng chưa thấy anh thay đổi bao giờ.
Có một ngày, là ngày sao? Hải Lan nghĩ, chắc đó là ngày Vũ Nhu trở về!
Cô liếc nhìn cô thư kí không chịu rời đi, ánh mắt còn đầy vẻ mê thích không thèm che giấu, trong lòng cười.
Sau khi Vũ Nhu đi, cô mới biết Úy Dương là người thừa kế duy nhất của gia tộc Cát Lợi.
Anh vốn tài giỏi, là bạch mã hoàng tử, bây giờ là tổng giám đốc của tập đoàn RNR, lại chưa kết hôn, không biết bao nhiêu cô gái vì anh mà nghiêng ngã! Nhưng anh luôn là lấy lí do bận xử lí công ty, từ chối tất cả các mối hôn nhân mà gia tộc sắp đặt.
Nhưng cô biết, anh đang đợi Vũ Nhu. Cho dù Vũ Nhu cả đời không trở lại thì có lẽ anh cả đời không lấy vợ.
Đợi đến lúc thư ký rời đi, Hải Lan đang chuẩn bị cười nhạo anh một phen, nhưng khi nhìn thấy quyển sách trên tay anh, nụ cười lập tức biến mất.
Cô làm sao không biết chứ? Anh xem những cuốn sách Vũ Nhu để lại như vàng như bạc, ngày ngày lật, ngày ngày nhìn. Có lúc, cô cho rằng anh điên rồi.
Cô lần đầu tiên thấy người si tình như vậy. Trời ơi! Nếu năm đó không có hiểu lầm thì tốt! Cũng bởi vì sự si tình của anh mà cô càng cảm thấy đau lòng, cho nên đám cưới của cô và Kiến Hoa cũng kéo dài đến tận bây giờ.
Trên nền có một bậc tam cấp, phía trên là bàn làm việc của Úy Dương.
Cô thấy rất nhiều phòng làm việc của tổng giám đóc đều như vậy. Tại sao vậy ư? Có lẽ là muốn biểu hiện tài trí hơn người ấy mà!
Mà công nhận Úy Dương tài trí hơn người, nhưng anh vẫn vô cùng khiêm tốn, không lộ mặt trước giới truyền thông.
Cô bước lên bậc thang, nói với anh: "Úy Dương, lần trước cùng "MEE" hợp tác, vì "Uy viễn" cố ý thất hứa nên xuất hiện một chút vấn đề, tôi muốn dung lượng tải ít đi, cho nên chúng ta phải nén bớt dung lượng."
Úy Dương cẩn thận đặt sách vào trong ngăn kéo, lúc đứng dậy thì vẻ mặt đã trở nên nghiêm túc. Đây là khuôn mặt tự vệ mà anh tạo ra khi đứng trên thương trường.
“Người phụ trách "MEE" khi nào đến?"
“Tổng giám đốc và tổng thiết kế của "MEE" ngày mai sẽ đến Đài Loan."
"Để quản lí Dương đi chiêu đãi bọn họ." Úy Dương nhìn vào lịch làm việc, không còn chỗ trống rồi.
Hải Lan suy nghĩ một chút, đề nghị: "Ừ. . . . . . Úy Dương, tôi nghĩ anh nên tự mình tiếp đón bọn họ, mặc dù "mee" không phải là công ty lớn, nhưng dù sao cũng đừng nên tạo phiền toái không cần thiết cho chúng ta, hơn nữa, tôi nghe nói cô Flora phía công ty "mee" vô cùng khôn khéo."
"Hả?" Úy Dương nghe được cái tên Flora này, cảm thấy hơi hứng thú.
Mặc dù phạm vi phát hành "Case" không nhỏ, nhưng đối với "RNR" mà nói chỉ là con kiến, cho nên quá trình hợp tác với "mee" anh không tham gia.
Thế nhưng anh lại nghe không ít đồng nghiệp nói Flora của "mee" vừa là nhà thiết kế tài ba, vừa có kinh nghiệm buôn bán hơn người. Nghe nói cô rất tỉnh táo phán đoán, có lúc khiến nhiều người người đàn ông cảm thấy không bằng, hơn nữa là nghe nói nếu không có cô, sợ rằng "mee" đã sớm đổ vỡ.
Tỉnh táo. . . . . . Rất giống Vũ Nhu. . . . . .
Anh suy nghĩ một hồi, nói với Hải Lan: "Được rồi, 10 giờ sáng mai, tôi có chừng 40 phút để tiếp bọn họ. Nói thư ký giúp tôi."
"Tôi hiểu." Hải Lan ghi nhớ, sau đó đi ra khỏi phòng làm việc.