Chương 96: Ngã tư đường (1)

Trước cổng lớn công ty Đằng Diệu, mới sáng sớm đã cờ màu tung bay, hoa tươi tràn ngập, khinh khí cầu rực rỡ màu sắc kết thành một cổng vòm đẹp đẽ, các cô lễ tân mặc sườn xám đỏ đứng hai bên không hề sợ sự tàn phá của gió lạnh, tay cầm hoa tươi, mặt cười tươi như hoa.


Hôm nay nhân viên trong văn phòng đều đi làm rất sớm. Tám giờ mấy phút, những chiếc xe mới toanh vừa mới ra lò được lái từ xưởng ra, ở trước cổng lớn, chính thức công khai trước công chúng, tất cả mọi người đều phải đứng ở ngoài dự lễ.


Mùng chín tháng giêng, ở Thanh Đài không khác gì mùa đông giá rét. Đào Đào đặc biệt quấn một chiếc khăn choàng đi ra ngoài, nhìn các lãnh đạo thành phố và mấy ông tổng mang giày da kiểu tây ngồi trên ghế, cô không nhịn được rùng mình một cái. Bây giờ mới tám giờ, vẫn còn tám phút nữa xe mới xuất xưởng, cô cúi đầu, chà xát đôi tay đông cứng. Đám người bên cạnh đột nhiên ồn ào, có người còn thốt lên một cách bất ngờ.


“Đào, Đào, là thầy Tả kìa!” Phi Phi đứng cạnh đẩy cô thật mạnh, hại cô suýt thì té ngã.


“Làm gì mà hốt hoảng vậy.” Cô ngẩng đầu lên, nhìn về phía ngón tay Phi Phi chỉ, trên hàng ghế lãnh đạo có thêm một người, đồ vest lông cừu màu xanh đậm, cà vạt màu đỏ thẫm, tóc chải ngược ra sau rất gọn gàng, để lộ cả vầng trán, bừng bừng khí thế bắt tay với từng người ở hàng ghế đại biểu.


“Thật đó, là thầy Tả thật kìa, cậu nói xem tại sao anh ấy lại ở đây?” Phi Phi vừa nhảy vừa la giống như một kẻ mê trai, may mà sự chú ý của mọi người đều tập trung vào hàng ghế lãnh đạo, nhưng Long Tiếu đứng sau cô lại xanh mặt.
“Ừ!” Đào Đào sờ mũi, cúi đầu tiếp tục chà tay.


available on google playdownload on app store


“Lâu lắm rồi không nhìn thấy thầy Tả, vẫn đẹp trai như xưa.”
Phía sau truyền đến vài tiếng ho khan, Phi Phi quay đầu lại, ngượng ngùng lè lưỡi: “Em… chỉ là cảm khái chút thôi, không có ý gì khác.”


“Nhìn vị trí của anh ấy đi, sau này đừng gọi là thầy Tả nữa, phải gọi là tổng giám đốc Tả.” Long Tiếu lạnh lùng nói.
Phi Phi ngạc nhiên ngoái đầu nhìn Tả Tu Nhiên đang ngồi giữa hàng ghế lãnh đạo, khẽ dùng chân đá Đào Đào, “Cậu nghe thấy chưa?”


“Có!” Mũi ngưa ngứa, Đào Đào chớp mắt, cố nuốt cơn hắt xì trở lại.
“Cậu không ngạc nhiên à?” Phi Phi phun nước miếng đầy mặt Đào Đào.
“Sao phải ngạc nhiên, không phải chỉ là người quen thôi sao?” Đào Đào bực bội lau mặt, véo má, lạnh quá!


“Cậu thật là bạc tình quá mà, tốt xấu gì cũng làm việc cùng văn phòng với cậu mấy tháng.”
“Chỉ cần em nhiệt tình là được rồi.” Long Tiếu lạnh lùng ném cho một câu, Phi Phi trợn mắt, không cam tâm ngậm miệng lại.


Vài tiếng pháo mừng vang lên, toàn bộ hàng ghế lãnh đạo đều đứng dậy, một chiếc xe màu đỏ từ từ chạy về hướng phân xưởng, hai người mẫu xe bày đủ mọi tư thế vô cùng phong tình xung quanh chiếc xe, ánh đèn sáng chói một vùng.


Cô lễ tân mang kéo và lụa đỏ thêu đầy hoa đến, Tả Tu Nhiên và lãnh đạo thành phố cùng giơ kéo lên, lụa đỏ rơi xuống, tiếng vỗ tay như sấm.
Anh liếc nhìn đám đông, khẽ nhếch khóe môi.


Đào Đào đang ngắm người mẫu xe, trong lòng nghĩ đến Đào Yên Nhiên. Cô đã từng thấy Yên Nhiên trên sàn diễn một lần, là triển lãm xe ở Thanh Đài, lúc đó cô mới học đến cấp ba, Tiêu Tử Hoàn kéo cô đi xem. Cô thật sự không thể tin rằng lại có người có thể đẹp đến như thế, vòng eo và đôi chân dài ấy, khi Yên Nhiên quay đầu lại mỉm cười đều khiến người ta nín thở.


So với Yên Nhiên, hai cô người mẫu này chỉ có thể nói là bình thường, không cao bằng Yên Nhiên, cũng không đẹp bằng Yên Nhiên, khi biểu diễn cũng không chuyên nghiệp bằng Yên Nhiên. Nhưng mà bây giờ Yên Nhiên đã tiều tụy đến không còn tìm thấy dấu vết ban đầu nữa rồi. Kết hôn thật sự là nấm mồ của tình yêu sao?


“Từ kỹ sư trưởng đến giám đốc chi nhánh, thầy Tả là được thăng chức hay bị giáng chức vậy?” Phi Phi nhịn không được, đẩy Đào Đào.
Đào Đào thu lại tầm mắt, vừa hay tóm được ý cười bên miệng của người đứng trên sân khấu, cô bực bội ngoảnh mặt đi: “Không biết.”


“Cậu cũng bình tĩnh quá đó, hình như mọi chuyện đều nằm trong sự kiểm soát của cậu vậy.” Phi Phi liếc cô.


Đào Đào không tiếp lời. Không phải cô bình tĩnh, mà người đàn ông mỉm cười thần bí ở trên sân khấu kia đã nói cho cô biết trước từ tối hôm qua rồi. Hai người rời khỏi công ty, thì đi thẳng đến trung tâm thành phố. Bữa tối là một tô hoành thánh nhỏ ở huyện Sa, lúc ăn còn không ngừng thúc giục cô. Thật ra trang phục nam kinh điển nằm ở mấy quầy chuyên doanh lớn đếm trên đầu ngón tay, kiểu được được thì sẽ đắt, rất dễ chọn. Trong lòng cô hiểu rõ nên cứ mặc cho anh giục, vẫn cứ chậm rãi húp canh, nhai hoành thánh.


Không biết có phải là trên mặt anh có viết hai chữ “có tiền” hay không mà vừa vào quầy chuyên doanh là mấy cô bán hàng đã mặt mày tươi cười, vây chặt lấy anh. Anh chu môi về phía cô, “Kiểu cô ấy thích chính là kiểu tôi thích.” Sau đó khoanh hai tay lại, không còn việc gì của anh nữa.


Cô ăn no, nhìn thấy ở giữa đặt một cái ghế sofa, đang muốn qua đó ngồi nghỉ một lát, thì mục tiêu đột nhiên chuyển hướng sang cô, cô trợn mắt, tiện tay cầm lấy một cái áo khoác, ánh mắt lướt qua bảng giá, năm chữ số, bèn đi đến hỏi: “Là đồ mặc ở nhà hay mặc đi làm?”


“Ngày mai mặc cắt băng khánh thành.” Cô chậm rãi chớp chớp mắt, nhìn anh chằm chằm một cách nồng nhiệt.
Cô đứng yên ở đó bất động, giống như đang suy nghĩ xem chiếc áo trong tay có hợp hay không, sau đó cô quay mặt qua, đối diện với ánh mắt nghiên cứu của anh.


Bốn mắt nhìn nhau, hai người đều không lên tiếng.


Cô nhân viên bán hàng ở bên cạnh mang đến một chiếc áo vest vải len cashmere từ một giá đồ khác, “Cắt băng khánh thành thì phải mặc trang trọng một chút, khí chất của anh vốn dĩ đã cao quý, mặc áo này sẽ càng thể hiện thân phận hơn. Thử xem đi ạ!” Lời là nói với anh, nhưng mắt lại ngó cô. Mấy cô nhân viên khác cũng ở bên cạnh phụ họa, làm như chiếc áo này là đo ni đóng giày cho anh vậy.


Cô không lên tiếng, anh không cảm xúc, nhân viên có hơi bỡ ngỡ, cô nhìn tôi, tôi nhìn cô, không biết hai người này có ý gì. Rất lâu sau đó cô mới khẽ gật đầu, “Vậy thì thử đi!”


“Được!” Anh cong cong khóe môi, mỉm cười, cởi áo khoác đưa cho cô, nhận lấy áo vest trong tay cô nhân viên. Nhân viên bán hàng muốn sửa vai, cài cúc áo giúp anh nhưng anh lắc đầu, bảo họ tránh sang một bên. Mặc xong, cũng không đến trước gương ngắm thử, mà liền đi tới đi lui trước mặt cô, dịu dàng hỏi: “Được không?”


Cô thừa nhận anh là cái giá treo đồ bẩm sinh, mắt nhìn của nhân viên bán hàng rất tốt.
“Cũng tạm!” Cô cúi đầu nhìn sàn nhà.


Nhân viên bán hàng lại phối quần dài, áo sơ mi, cà vạt cho chiếc áo vest này, cô không cần tốn chút công sức nào, chỉ cần gật hoặc lắc đầu. Tính tiền xong đi ra, trong tay anh cầm đầy túi giấy, còn dành ra một tay nắm tay cô. Lên xe, không vội khởi động xe. Trong bóng tối, anh choàng lấy vai cô, “Tại sao không hỏi?”


“Cũng đâu liên quan đến em, sao phải hỏi?” Cô bình tĩnh hỏi ngược lại.


“Sau này anh sẽ là cấp trên cao nhất của em, không liên quan sao?” Anh nhướng mày, giống như có chút phiền não, “Tổng giám đốc thay thế ban đầu là cháu trai vợ trước của chủ tịch, trước đây anh không có suy nghĩ gì nhưng em đã chiếm cả tâm hồn lẫn thể xác của anh rồi, anh thật sự bị giày vò đến cùng cực, đành phải quyết định dựa vào em thôi. Tốt xấu gì anh cũng là một kỹ sư trưởng, điều động cùng cấp thì phải là tổng giám đốc. Khó khăn lắm mới động não thành công giành được vị trí này trước tết. Cảm động không?”


“Anh lao tâm khổ tứ như vậy, điều em đến tổng công ty không phải sẽ càng bớt việc hơn sao?”
“Anh cũng từng nghĩ như vậy, nhưng mẹ em vừa mới phẫu thuật xong, vẫn đang trong thời gian hồi phục, điều em đến Bắc Kinh thì ích kỷ quá, thôi vậy, để anh thỏa hiệp vẫn hơn!”


Giọng điệu rất biết lo cho đại cuộc, cô cười mỉa mai, không hoàn toàn tin lời anh, nhưng nói không có chút cảm động nào cũng rất giả.
Cô hỏi tại sao không về Bắc Kinh làm việc, thì ra là chôn một quả bom như vậy.


“Có điều, em không được lười biếng đâu đấy, là tổng giám đốc, anh sẽ đối xử bình đẳng với tất cả nhân viên, quyết không lấy việc công làm việc tư.” Anh lại nói.
“Anh thôi đi, ai muốn được thơm lây nhờ anh chứ?” Cô phụt cười thành tiếng.


“Lúc nên thơm lây thì cứ việc!” Anh tiến sát, tỉ mỉ quan sát biểu cảm trên mặt cô, “Không giận thật sao?”
“Anh điều động công tác, em giận cái gì?”


“Đào Đào, tổng giám đốc cũng là một chức vụ, đã nhận thì sẽ làm bốn năm, thời gian đó phải biểu hiện tốt mới có thể giữ được chức vụ, nếu biểu hiện bình thường, thì có thể anh vẫn phải đi làm kỹ sư thôi. Cho nên, em đừng ngẩng cao đầu như vậy, nhìn thẳng anh là được.


“Biết rồi! Mau lái xe đi, mười giờ rồi đấy.”
Anh mỉm cười ôm cô thật chặt, khẽ dán môi lên má cô.
Cắt băng khánh thành xong, lãnh đạo và khách khứa đến khách sạn mở họp báo, sau đó là tiệc rượu, nhân viên dự lễ lạnh cóng ửng đỏ cả mũi chạy về văn phòng sưởi ấm.


Long Tiếu là lãnh đạo cấp trung, cũng đến khách sạn. Không có sếp ở nhà, những người khác cũng không muốn làm việc, uống trà, tám chuyện trên trời dưới đất. Hễ tám là nói đến Tăng Trí Hoa và Tả Tu Nhiên. Nói xong, nhất trí cảm thán: Quan trường hiểm ác, thắng làm vua thua làm giặc, lần này súng kỵ binh của thầy Tả giết ác thật.


Phi Phi cười trên nỗi đau của người khác: “Lúc đầu, Tăng Kỳ theo đuổi thầy Tả giống như một kẻ hám trai, đuổi theo tới Bắc Kinh, bây giờ biết là thầy Tả xử bố mình, sợ là sẽ khóc sập Trường Thành mất.” 


“Phải nói là thầy Tả, không, lòng dạ giám đốc Tả thật thâm sâu.” Một đồng nghiệp nhìn nhìn bên ngoài, thấp giọng nói.


Hai đồng nghiệp nam khác gật gật đầu: “Trước đó, anh ấy chẳng để lộ chút ý tứ nào, lúc chúng ta tiễn anh ấy, còn nước mắt lưng tròng nữa chứ. Chắc Tăng Trí Hoa hận anh ấy dữ lắm.”
“Hận anh ấy thì có ích gì, tự mình lau sạch mông là được rồi, người ta có chứng cứ xác thực mà.”


“Tôi thích thầy Tả làm tổng giám đốc, anh ấy thân với chúng ta nhất, sau này nhất định sẽ đặc biệt quan tâm đến bộ phận Kỹ thuật.” Phi Phi nói.
“Cô nói như vậy thì Đào Đào sẽ được thăng chức nhanh rồi, cô ấy là trợ lý của anh ấy mà. Ơ, Đào Đào đâu?”


Đào Đào không thấy đâu nữa.
Đào Đào không đi xa, chỉ ra hành lang nghe điện thoại thôi, là Diệp Thiếu Ninh.
“Mình sắp đi Dubai rồi, công ty Thái Hoa trúng thầu, tiếng Anh của mình khá nên bảo mình qua đó phụ trách, thời gian hai năm, tháng sau lên đường.”


Cô cầm ống nghe, thật lâu sau cũng không nói nên lời. Diệp Thiếu Ninh là khách quen của cô, tối mùng Một sau khi trực tiếp từ chối cậu ấy, cậu ấy liền không xuất hiện nữa, trong lòng cô chẳng có tâm trạng gì, nhưng cũng không biết nên thay đổi như thế nào. Cô trân trọng Diệp Thiếu Ninh, giống như trân trọng Đỗ Tinh, ngoài việc không thể đồng ý với tình yêu của cậu ấy, những việc khác hoàn toàn có thể chịu được.


“Nghe nói rất nhiều kiến trúc nổi tiếng trên thế giới đều ở đó, người giàu có, gái đẹp chất đống, cậu đến đó sẽ được mở mang tầm mắt. Thỉnh thoảng gửi vài tấm hình, chia sẻ cho mình nhé.” Cô cố làm ra vẻ thoải mái cười nói.


“Không thành vấn đề! Tiểu Đào, hai năm nay chắc mình sẽ rất bận, không phải cố ý đợi chờ ai, mà là xác suất xảy ra chuyện tình lãng mạn trên sa mạc năm mươi độ quá thấp. Khi mình về nước, nếu cậu đã điều chỉnh lại tâm trạng xong thì mình có thể nhắc lại chuyện xưa không?”


Cô nhìn đường xá ngoài cửa sổ, mắt chớp không ngừng, “Tương lai có rất nhiều nhân tố không thể xác định, mình vẫn là… không thể hứa gì với cậu được.”


Diệp Thiếu Ninh khẽ thở dài: “Biết ngay cậu sẽ nói như vậy mà, nhưng mình vẫn mong ngày mình về nước trùng phùng với cậu, nói không chừng lúc đó cậu sẽ có suy nghĩ khác bây giờ. Biết khi nào Đỗ Tinh đi không?”
“Qua tết Nguyên Tiêu.”


“Vậy là mình lên đường sau cậu ấy, tranh thủ thì có thể dành thời gian ăn bữa cơm cùng cậu ấy, cậu đến được không?”
“Ừm, cậu định thời gian rồi báo mình nhé.” Cô trả lời rất tự nhiên thoải mái.


Nói đến Đỗ Tinh, không khí gượng gạo vừa rồi bỗng trở nên tự nhiên hơn hẳn, hai người lại nói đến Park Chung Hyun. Lúc gập điện thoại, trên mặt Đào Đào lấp lánh ánh sáng. Vào phòng làm việc, khóe miệng luôn mang ý cười.


Hiếm khi có một bữa tối thanh tịnh, khó khăn lắm mới được ngủ sớm, nhưng Đào Đào lại bị tiếng chuông điện thoại đánh thức. Đầu bên kia điện thoại rất yên tĩnh, thấp thoáng có tiếng gió vù vù, tiếng còi xe xa xăm. “Tối nay bọn họ giống như bị điên vậy, ai nấy đều ra sức chuốc rượu anh, gì mà chúc mừng mấy trong một, anh… say rồi.” Để chứng thực lời nói của mình, tiếp sau đó, “rầm” một tiếng, hình như có người bị ngã.


“Anh có thể dùng nước trắng thay rượu mà!” Cô tức giận trả lời, “Không sao chứ?”


“Có sao, đau mông!” Anh hừ hừ oán giận, “Văn hóa rượu của Trung Quốc, thật sự không dám tâng bốc. Nếu anh dùng nước thay rượu thật thì quả là sự sỉ nhục đối với bọn họ, hết cách rồi, đành uống thôi, uống, uống! Đào Đào, anh không về căn hộ nổi, làm sao đây?”


“Bảo thư ký của anh đưa về!” Còn là một nữ thư ký rất xinh đẹp nữa! Tăng Trí Hoa mất chức, thư ký ban đầu được điều tới bộ phận Hậu cần, tổng giám đốc thường vụ lập tức tìm kiếm từ bộ phận Kinh doanh một người đẹp giỏi viết biết ăn nói biết hát hò tửu lượng cao.


“Thư ký có việc của thư ký, đưa anh về nhà là việc bạn gái phải làm, anh chưa bao giờ lẫn lộn giữa hai việc này. Anh ở sảnh Vienna của khách sạn Hải Tinh.”


Đào Đào bĩu môi, nhả chữ rõ ràng như vậy, giữa chừng dừng lại, thay đổi rất tự nhiên, nhất định là không say mấy, bèn dứt khoát giả ngốc. “Không còn việc gì khác thì em cúp máy đây!”


“Ừm, nếu bạn gái anh không đến, anh sẽ gắng gượng một mình lái xe về nhà tự kiểm điểm, nhất định là mình không tốt ở chỗ nào, mới khiến bạn gái anh bỏ mặc anh như vậy!” Anh rất biết điều cúp điện thoại trước.


Cô nghiến răng nghiến lợi cúp máy, chui vào trong chăn, hoàn toàn đoạn tuyệt với thế giới bên ngoài, để mặc cho chính mình chìm vào bóng tối, giục bản thân mau mau ngủ đi, đừng nghĩ ngợi gì hết.
Chưa tới mười phút sau, vén chăn lên, nhìn trần nhà thở phì phò, cam chịu mặc đồ xuống giường.


De xe từ trong nhà xe ra ngoài, lên đường lớn, suýt thì tông phải chiếc xe đậu ở bên đường, hoảng sợ đến mồ hôi đầy mình. Bình tĩnh trở lại, thò đầu ra cửa nhìn bên ngoài, hô hấp bỗng dừng lại, là xe của Hoa Diệp, chìm ngập trong ánh đèn rực rỡ.


Đại não bỗng nhiên trống rỗng, lúc hoàn hồn lại, người đã đứng ở ngoài xe, Hoa Diệp đứng đối diện cô, ánh đèn nhỏ vụn lọt ra khỏi bóng cây, chỉ cảm thấy gương mặt anh mơ hồ không rõ.
Đây là lần đầu tiên hai người mặt đối mặt mà không có người ngoài sau khi ly hôn.


Trong “Lên núi hái xuyên khung”, người vợ bị ruồng bỏ gặp lại chồng trước, hỏi: “Về lại với người xưa như thế nào?” Cô cũng muốn lịch sự rộng rãi hỏi anh: Thế giới hai người hiện giờ rất hài lòng đúng không! Nhưng lời vừa đến miệng lại trở thành “Sao anh lại ở đây?” Giọng nói thậm chí còn hơi run run.


(“Lên núi hái xuyên khung” là một bài thơ được phổ nhạc thời Hán, kể câu chuyện về một người vợ bị chồng ruồng bỏ)
“Anh… đi ngang qua, dừng lại hút điếu thuốc. Em định ra ngoài à?” Anh nhìn cô đăm đăm.


“Đúng! Em đang vội…” Không chào tạm biệt, cô vội vàng xoay người kéo cửa xe lại. Nếu còn đợi nữa, thì mọi việc đau lòng sẽ vượt sông ra biển lớn dâng trào lên mất, cô sẽ nghĩ đến cảnh anh che chở và chu đáo với Hứa Mộc Ca như thế nào, nghĩ đến hiện giờ họ ngọt ngào ra sao, nghĩ đến cái bạt tay của Kinh Nghệ… Cô sợ không kiềm chế được lại rơi nước mắt trước mặt anh. Sự nhu nhược của cô tuyệt đối không thể để lộ trước mặt anh.


“Tiểu Đào…” Anh ở sau lưng khẽ gọi tên cô.
Bàn tay vịn cửa xe run rẩy, cô không quay đầu lại, nhưng cũng không lập tức lên xe.
“Muộn thế này rồi, ra ngoài một mình phải chú ý an toàn.” Sợ cô rời đi, lời ra đến miệng nhưng anh vẫn sửa lại.


Cô lạnh lùng đứng dưới bóng cây, không hề nhúc nhích.


“Anh đã ra tòa hai lần, đều rất thuận lợi. Cổ họng của mẹ vẫn chưa khỏi, ngày nào anh cũng về nhà thăm bà. À, thư ký Trâu sắp kết hôn rồi, đám cưới sẽ được tổ chức vào ngày lễ Tình Nhân… Đợi anh một chút.” Chuông điện thoại bỗng nhiên vang lên cắt ngang lời anh nói.


Anh cúi đầu nhìn số điện thoại, dứt khoát tắt máy.
Cảnh tượng thật quen thuộc! Đào Đào cười châm biếm, trước đây khi cô vẫn còn là vợ anh, khi anh ở cùng Hứa Mộc Ca, có phải cũng ấn tắt điện thoại giống như bây giờ? Giờ đảo ngược lại, giống như một sự mỉa mai cực lớn.


Cô đã đi ra ngoài, nhưng anh vẫn giữ quán tính của hồi ức, quanh quẩn mãi trong quá khứ.


“Giữa chúng ta đã không cần đến quan tâm, thăm hỏi và thông báo. Nếu anh muốn ngắm biển thì xin mời tiếp tục đi xuống, còn nếu muốn uống cà phê thì đi bộ lên vài bước nữa, nhưng không cần dừng đối diện nhà em đâu. Hàng xóm nhìn thấy sẽ nói này nói kia, em cũng không muốn bị bạn trai mình hiểu lầm.” Nói xong, mở cửa xe, lái đi.


Khuôn mặt Hoa Diệp trong sắc đêm cứng nhắc, lập tức tối đen.






Truyện liên quan