Chương 11: Tai nạn

Một hôm, khi Quỳnh và thư kí Hà đang đi khảo sát ở trung tâm thương mại. Quỳnh vừa đi vừa xem tài liệu và dặn dò:


- Cô hãy liên lạc kí hợp đồng thuê hội trường ở trung tâm vào chủ nhật tuần này để ra mắt sản phẩm mới FastFood của H&K đi. Nhất định phải tìm mọi cách kí được bằng bất cứ giá nào. Còn những việc nhỏ cần chú ý cô hãy giúp tôi kiểm tr.a kĩ càng, có gì cô hãy báo với tôi. Tôi muốn mọi thứ phải hoàn hảo.


- Dạ, giám đốc - Lúc bình thường tuy xem Quỳnh như em gái nhưng trong khi làm việc thư kí Hà đều xưng hô như vậy và nghiêm túc. Cô cũng hiểu Quỳnh rất thân thiết với người bên H&K nên chuyện lần này cô ấy muốn chuẩn bị kĩ càng, không thể để sai sót ngay cả hội trường giới thiệu sản phẩm cũng phải dành thời gian tự mình đi xem xét một lần. Dù là lúc đang đợi xe vẫn nghiêm túc thảo luận những chi tiết vô cùng nhỏ, không để ý bên cạnh có một người phụ nữ trung niên ăn mặc rất sang trọng, xinh đẹp năm tháng vẫn không làm phai tàn nhan sắc đang cầm đồ, hình như cũng đang đợi xe. Bỗng đâu một cơn gió mạnh thổi qua, lá cây khua nhau xào xạt, làm bay cả khăn choàng cổ của người phụ nữ đó. Thấy vậy, người phụ nữ vội bước ra muốn nhặt lại khăn choàng cổ mà không để ý có một chiếc xe máy đang vồ tới với tốc độ cao, vì thấy người bất chợt lao ra vội thắng gấp nhưng sợ là sẽ không thắng kịp chắc chắn sẽ tông vào người phụ nữ đó. Ở bên cạnh, dù đang rất bận rộn với công việc, Quỳnh vẫn để ý xung quanh, kịp thời thấy được cảnh này, không một chút suy nghĩ cô đã buông hết tài liệu trong tay, vồ tới ôm lấy chắn trước mặt của người phụ nữ kia. Đúng như dự đoán, chiếc xe kia vồ tới vẫn tông vào người mới nhảy ra chắn lại - Quỳnh, bởi vì người lái xe đã cố gắng thắng lại nên chỉ xảy ra va chạm nhẹ, tuy vậy Quỳnh cũng ngã xuống, ngất đi. Không có phản ứng nhanh như Quỳnh, thấy Quỳnh tự nhiên buông hết tài liệu trong tay vẫn chưa kịp hiểu thì mọi chuyện đã xảy ra trong típ tắc, đợi khi thư kí Hà hồi tỉnh lại thì Quỳnh đã ngã trên đất, cô chạy vội lại gọi:


- Quỳnh...Quỳnh... - Nhanh chóng móc điện thoại gọi cấp cứu.
Lúc này, người phụ nữ kia mới bừng tỉnh lại, biết rằng mình mới thoát khỏi tay tử thần trong gang tấc, tuy còn hoảng hồn nhưng lại rất lo lắng cho người vừa cứu mình đang nằm trong biển máu.


Lại là ở Central Hospital, chiếc xe cấp cứu như phá gió chạy nhanh tới bệnh viện, thư kí Hà và người phụ nữ lúc nãy đều hốt hoảng bước xuống, rất lo lắng chạy theo băng cấp cứu. Bác sĩ cũng chạy tới khám sơ bộ, kết luận:


- Bệnh nhân có dấu hiệu xuất huyết vùng bụng và vài chấn thương nhỏ khác. Mau đi xét nghiệm nội soi sau đó đưa vào phòng phẫu thuật.


available on google playdownload on app store


Đi qua đi lại trước phòng phẫu thuật, thư kí Hà thật sự rất hoang mang lo sợ. Người phụ nữ trung niên vẫn chưa thoát khỏi nỗi hoảng sợ lúc nãy, ngồi chăm chăm nhìn vào đèn báo trước phòng phẫu thuật, không để ý tới tiếng điện thoại đang reo, nó reo được một lúc thì mới giật mình tỉnh lại, lấy điện thoại nghe máy:


- Alo...Em đang ở bệnh viện...Không có. Không có. Em không có bị thương. Người bị thương là người khác... Là một cô gái đã cứu em. Cô ấy đang ở trong phòng cấp cứu...Bọn em đang ở Central Hospital...Được. Em đợi anh.


Lúc này, Hào đang nghiêm túc làm việc trong văn phòng thì tiếng điện thoại vang lên: "When thinking about it, makes me want to go crazy...Cry as if nobody is around...Please don’t forget. Please don’t forget...I am on/by your side...I love you, can you hear it?..." Mắt vẫn nhìn chăm chăm vào tài liệu, tay cầm điện thoại, bắt máy một cách thản nhiên nói:
- Alo. Tôi Hào nghe.


- Hào, mẹ con đã xảy ra chuyện. Đang ở Central Hospital - ông Chính bên đầu dây vội vàng nói.
Nghe được lời nói bên đầu dây, Hào giật mình, dừng xem tài liệu, lo lắng hỏi lại ba:
- Mẹ con? Xảy ra chuyện gì chứ? Sao lại ở bệnh viện?


- Ba cũng không biết. Ba đang trên đường tới đó. Con cũng mau đến đi. Vậy đi - ông Chính đáp lại rồi ngay lập tức cúp máy.


Bên này, Hào cũng đứng dậy ngay lập tức, hấp tấp lấy áo khoác chuẩn bị đi, vừa mở cửa thì thấy Hạnh đang đứng trước cửa chuẩn bị gõ cửa. Thấy Hào với khuôn mặt đầy lo âu bước ra, Hạnh thắc mắc:
- Cậu định đi đâu sao?


- Mẹ mình xảy ra chuyện, đang ở Central Hospital. Mình muốn tới đó xem thử - Không dừng lại, Hào vẫn tiếp tục đi và nói.
- Cái gì? Mình đi với cậu - Giật mình Hạnh cũng lo lắng đi theo.


Liệu người phụ nữ trung niên Quỳnh vừa cứu có phải là mẹ của Hào? Hay chỉ là sự trùng hợp thôi? Quỳnh có sao không? Chuyện này có phát triển thêm tình cảm của Quỳnh và Hào không? Đây có phải bước đầu của tình yêu đơn phương Quỳnh dành cho ai đó không?






Truyện liên quan