Chương 15: Công việc
Buổi tối, Quỳnh khuyên bà Lan:
- Mẹ, mẹ về nghỉ ngơi đi, con tự chăm sóc mình được mà.
- Không được, mẹ phải ở đây chăm sóc con - Mẹ Quỳnh nhăn mặt không đồng ý.
Quỳnh muốn tiếp tục khuyên thì Hạnh đã từ cửa bước vào tiếp lời:
- Đúng đó cô, cô về nghỉ ngơi đi - Bước tới ôm lấy vai của bà Lan, đề nghị - Con sẽ chăm sóc Quỳnh.
Thấy Hạnh, bà Lan rất vui, từ nhỏ Hạnh và Quỳnh đã thân thiết nên bà thật tâm xem Hạnh như con gái mình, bà chắc chắn không chịu để con gái bà phải cực nhọc:
- Không được. Sáng mai con còn phải đi làm mà.
- Hạnh đã xin nghỉ phép mấy ngày để chăm sóc cho Quỳnh rồi. Cô cứ yên tâm về nghỉ ngơi đi nha - Hào cũng góp lời khuyên.
Bà hiểu đám trẻ này nhất định phải khuyên bà cho bằng được nên bà đành gật đầu đồng ý, đi về. Trong phòng bệnh lúc này còn lại Hào, Hạnh và Quỳnh thôi. Hạnh ngồi bên giường quan tâm hỏi thăm:
- Em sao rồi? Có mệt không?
- Em không sao rồi - Ánh mắt Quỳnh đầy vẻ tin cậy, rất kiên nhẫn đáp lại, thấy Hào và Hạnh vẫn còn nhíu mày có vẻ nghiêm túc Quỳnh đùa giỡn - Haizzz. Dạo này em hình như rất có duyên với bệnh viện này nha. Tháng này đã hai lần vào đây rồi. Em nhất định phải đăng kí phòng riêng ở đây luôn đi.
Hào và Hạnh bật cười, Hào cốc nhẹ vào trán của Quỳnh:
- Em nói bậy gì vậy? Bệnh viện chứ không phải khách sạn đâu cô bé này - Giọng điệu bỗng trở nên nghiêm túc, chân thành bình tĩnh - Cám ơn em đã cứu mẹ anh.
- Anh đừng diễn cảnh tình cảm sến súa đó được không? Em nổi hết da gà rồi nè - Quỳnh giả bộ rùng mình, trêu chọc - Nhưng mà em không ngại anh mua nhiều thứ bồi bổ cho em với lại kể chuyện hài giải sầu cho em đâu. Em chán lắm rồi đó.
Hào biết Quỳnh không muốn cậu quá để tâm, trong lòng Hào chỉ im lặng ghi nhớ điều này, Hào cũng đùa giỡn:
- Em mơ đi nha. Em tưởng anh là thằng hề sao.
Quỳnh và Hạnh cũng cười haha. Họ nói chuyện, trêu đùa nhau, tiếng cười vang vọng khắp căn phòng. Quỳnh cũng hiểu thêm về tính cách của Hào, cậu ấy là một người biết quan tâm, chu đáo và thích chăm sóc mọi người. Không những vậy, Hào còn rất biết chiều chuộng con gái nhất là Hạnh. Có một cảm giác xa lạ bắt đầu xuất hiện trong tâm trí của Quỳnh mà cô không hề hay biết. Bất chợt có tiếng gõ cửa, thư kí Hà đến, vào cửa đã thăm hỏi:
- Em sao rồi?
- Em không sao. Hôm nay ai tới cũng hỏi câu đó không mệt cũng trả lời mệt đó - Quỳnh than thở.
Thư kí Hà cũng bật cười trước vẻ tinh nghịch của cô, cốc đầu cô, Quỳnh cười đủ thì dừng việc đùa giỡn, hỏi:
- Công việc sao rồi chị? Hôm nay công ty có việc gì quan trọng không?
- Uhm...- Ngập ngừng thư kí Hà không biết có nên nói không.
Thấy vậy, Quỳnh cũng bất an, nhíu nhíu mày, nghiêm túc lại hỏi:
- Có chuyện gì sao chị?
Ngập ngừng giây lát, thư kí Hà biết cô không nói Quỳnh cũng nhất định tìm hiểu nên cô đành phải kể:
- Bên Giám đốc của Trung tâm thương mại không chịu kí hợp đồng với chúng ta, đòi tăng giá thuê hội trường gấp đôi. Khiêm đã ra mặt nói chuyện cũng bị chọc tức điên lên.
- Cái gì chứ? Vậy buổi giới thiệu phải làm sao? - Quỳnh tức giận thốt lên - Để em tìm cách giải quyết.
- Giải quyết cái gì chứ? Đừng quên em là bệnh nhân đó - Cắt ngang lời nói của Quỳnh, Hạnh la lên.
- Đúng vậy. Em đừng mong - Hào cũng không đồng ý, khuôn mặt phản đối, nghiêm nghị.
- Chị cũng nghĩ vậy. Em yên tâm đi chị với Khiêm sẽ nghĩ cách giải quyết - Thư kí Hà cũng từ chối
Thấy họ quan tâm cô như vậy, Quỳnh cũng không cố chấp nữa:
- Được. Được. Em không nghĩ nữa. Ba người đừng cùng nhau giáp công em vậy chứ.
- Quan tâm em thôi - Ba người đồng thanh. Sau đó mọi người nhìn nhau cười ha hả, không khí trong phòng bệnh không đau thương mà tràn ngập tiếng cười giống như rạp hát.
Sáng hôm sau, Quỳnh ngồi một mình trong phòng bệnh, Hạnh đã về nhà thay quần áo nghỉ ngơi, mẹ của Quỳnh hôm nay phải đi thăm bạn bè buổi chiều mới tới được, cô bất chợt nhớ đến chuyện hôm qua thư kí Hà đã nói. Suy nghĩ xong rồi lấy điện thoại gọi cho thư kí Hà:
- Thư kí Hà. Cô giúp tôi liên lạc với Giám đốc của Trung tâm thương mại. Sau đó đem quần áo ở công ty đến bệnh viện, cô đi cùng tôi gặp ông ta... Em đỡ hơn nhiều rồi...Chị yên tâm...Chị đi với em mà. Quyết định vậy đi.
Tại nhà hàng Royal, Quỳnh và thư kí Hà bước vào cửa, Giám đốc Tạ của Trung tâm thương mại đã đợi ở đó. Ông ta đã hơn bốn mươi tuổi, khuôn mặt đầy hám lợi, lại háo sắc nữa, nhưng ông ta là em trai của phu nhân Chủ tịch nên không ai nói gì ông ta, mấy lần trước phải cho ông ta chút lợi nhỏ mới kí được hợp đồng, lần này lại dở chứng. Cô hôm nay nhất định phải dạy cho ông ta một bài học, Quỳnh vừa ngồi xuống đã đề cập vào vấn đề:
- Giám đốc Tạ, tôi không vòng vo với ông. Tôi chỉ hỏi một câu lần này ông muốn gì đây?
- Giám đốc Quỳnh, cô cứ bình tĩnh đi. Có gì ăn miếng bánh uống miếng nước rồi chúng ta từ từ nói - Giám đốc Tạ cười xuề xòa, hống hách nói.
Mặt Quỳnh lạnh như tiền, không thèm để ý tới thái độ của ông ta, Quỳnh vẫn ung dung mở miệng:
- Ông đừng đùa giỡn với tôi, tôi không lạ gì đâu, mấy lần trước bao nhiêu tiền chảy vào túi ông tôi không phải ngu mà không biết đâu.
- Giám đốc Quỳnh, tôi là Giám đốc của Trung tâm thương mại tôi cho ai thuê hội trường là chuyện của tôi - Tuy hơi lo sợ nhưng ông ta vẫn cứng miệng lý sự cùn.
Không chịu nổi cái tính cãi lý của ông ta, Quỳnh đâp bàn đứng dậy, mắng:
- Tôi nói cho ông biết tôi là Hoàng Kim Quỳnh đó. Tôi chỉ tăng giá lên 20% thôi, ông còn không cho thuê chứ gì, được, tôi thuê chỗ khác. Nhưng trước khi đó, tôi sẽ nói với Chủ tịch của ông biết những giao dịch của chúng ta gần đây, tôi muốn xem ông ấy sẽ nói gì sau đó rêu rao trong ngành. Hoàng Kim Quỳnh tôi không tin Trung tâm thương mại đó có thể vững không ngã.
Giám đốc Tạ cũng là người sợ phiền phức, biết Quỳnh cũng có chút danh tiếng trong ngành nên cũng không lấy cứng đối cứng nữa mà xuống giọng cầu hòa:
- Giám đốc Quỳnh đừng nóng mà. Ngồi xuống. Chúng ta bàn tiếp.
- Không thể bàn tiếp. 20% - Quỳnh bình tĩnh lại ngồi xuống, kiên quyết
Biết đủ Giám đốc Tạ cũng chấp nhận, lập tức rời khỏi. Quỳnh quay sang thư kí Hà:
- Chị về công ty soạn sẵn hợp đồng đi. Chị tự mình xử lý em mới yên tâm.
- Để chị đưa em vô bệnh viện - Thư kí Hà đề nghị.
- Không cần đâu. Em tự về được rồi. Chị đi trước đi. Đi đi mà - Quỳnh đáp lại, hối thúc, có chút giống ra lệnh không chịu bị từ chối.
Đợi thư kí Hà vừa đi ra Quỳnh đã không nhịn đau được nữa, ngồi sụp xuống, thì ra lúc nãy quá kích động vết thương của Quỳnh đã bị rách, máu chảy ướt áo nhưng mà cô không muốn trễ nãi công việc nên nãy giờ cô vẫn ráng nhịn đau.
Cảm giác mới chớm nở kia có phải là sự bắt đầu của tình yêu không? Tại sao Quỳnh lại nhất định phải tự mình xử lý công việc của H&K? Phải chăng Quỳnh đã có tình cảm nhưng mà cô chưa nhận ra không?