Chương 21: Tình cảm và đau đớn

Đêm về, cả không gian chìm vào tĩnh lặng, đây là lúc những suy ngẫm lên ngôi, Quỳnh vừa tắm xong, lau tóc từ nhà tắm đi ra, nhìn bộ lễ phục treo trên giá, trong đầu ký ức hiện ra:
"...- Là anh hai chọn cho chị đó...
...- Chị làm chị dâu tương lai của em đi...


...- Mới nhìn bộ lễ phục này anh đã nghĩ hợp với em rồi. Thật xinh đẹp - Hào khẽ nói vào tai Quỳnh trước khi bước lên sân khấu..."


Từng câu nói làm cô cảm thấy càng ngọt ngào và hạnh phúc, có một tình cảm càng rõ hơn trong lòng Quỳnh nhưng cô vẫn chưa biết gọi tên nó là gì. Chưa dừng lại ở đó, ký ức lại xẹt đến hình ảnh Hạnh và Hào đùa giỡn làm cho cô mất mát bởi mặc dù cô là em gái của Hào nhưng chúng tôi chưa từng thân thiết vậy, cô cảm thấy không vui nếu không nói là cô có chút ghen tị. Tiếng chuông điện thoại vang lên cắt ngang dòng suy nghĩ của Quỳnh: " Love in your eyes...Sitting silent by my side...Going on Holding hand...Walking through the nights...". Sực tỉnh, cô thấy người gọi đến là Tử Nhiễm thì rất vui lòng bắt máy:


- Hello, em gái. Muốn tìm chị tâm sự đúng không?
- Chị về tới nhà rồi sao? Đang làm gì vậy? - Tử Nhiễm.
- Chị mới tắm xong. Em đang làm gì? - Quỳnh.


- Em đang đọc một quyển sách, nó nói khi ai đó quan tâm đến một ai đó, muốn thấy người kia cười, người kia hạnh phúc, thậm chí khi người kia khóc, gặp được người đó dù chỉ là thoáng qua thì rất vui, không gặp thì nhớ, cảm giác đó chính là yêu. Em vẫn chưa biết cảm giác đó đó - Tử Nhiễm.


Mỗi câu nói như lặp lại lần nữa trong đầu Quỳnh: "...khi ai đó quan tâm đến một ai đó, muốn thấy người kia cười, người kia hạnh phúc, thậm chí khi người kia khóc, gặp được người đó dù chỉ là thoáng qua thì rất vui, không gặp thì nhớ, cảm giác đó chính là yêu...". Đó không phải cảm giác của cô đối với Hào sao, lẽ nào nó là...Cô yêu Hào. Giống như thông suốt, Quỳnh vừa vui vừa buồn, vui vì cô đã biết tình cảm khó nói trong lòng mình là gì buồn vì chính cô không biết nói sao với Hào khi thân phận bây giờ của cô là em gái nuôi. Cô có cảm giác tự bê đá đập chân mình rồi đó, lúc đó vì muốn gần gũi Hào thêm một chút nên mới đồng ý không ngờ bây giờ nó là cản trở trong tình cảm của cô.


available on google playdownload on app store


- Chị Quỳnh, chị Quỳnh... - Tử Nhiễm nói một hồi thấy Quỳnh tự nhiên im lặng, kì lạ gọi mấy tiếng, Quỳnh mới sực tỉnh khỏi dòng suy nghĩ đáp lại:
- Chị đây... - Lên tiếng, hai người tiếp tục trò chuyện trên trời dưới đất bất kể thời gian, nhưng chuyện tình cảm mới phát hiện cũng cắm rể sâu vào trong lòng Quỳnh.


Vài ngày sau, Hào hẹn Hạnh và Quỳnh ăn cơm, Quỳnh thật sự rất vui, đặc biệt sửa sang ăn mặc, trang điểm một phen. Hạnh và Quỳnh đến từ sớm, Hào nói là bận việc sẽ tới sau, hai người vừa chờ vừa đùa giỡn nói chuyện. Bất chợt, Hạnh nói:
- A. Người bận rộn tới rồi kìa


Nghe vậy, Quỳnh hớn hở, mong chờ quay về phía cửa, nụ cười trên môi chưa kịp nở rộ thì đã bỗng cứng lại bởi cô nhìn thấy Hào đang nắm tay một cô gái, trên môi cười rất hạnh phúc. Cô gái đó cũng nở một nụ cười dịu dàng, mặc một chiếc áo trễ vai màu đen đi kèm với chiếc váy xếp li trắng dài qua gối, mang giày cao gót, khuôn mặt trang điểm nhẹ trông đơn giản nhưng không kém phần diễm lệ lại pha thêm chút nhẹ nhàng, tao nhã. Nước mắt Quỳnh như sắp tuôn ra, lòng đau như cắt nhưng cô vẫn kìm chế cảm xúc của mình, hai người bước tới, Hạnh đã đứng dậy trêu ghẹo:


- A. Anh Hào, đây là ai vậy?
Quỳnh cũng lấy lại tinh thần, điều chỉnh trạng thái nhanh chóng, đứng dậy nở nụ cười miễn cưỡng, cố gắng đùa giỡn:
- Cô gái xinh đẹp này là ai vậy?
Hào ôm vai cô gái đó, tự nhiên giới thiệu:


- Đây là Huệ Tâm, bạn gái anh - Chỉ vào Hạnh và Quỳnh - Hạnh, bạn thân của anh và Quỳnh, em gái nuôi của anh.
- Xin chào - Tâm cũng cười chào hỏi, sau đó mọi người cùng ngồi xuống, Quỳnh lén lút nở một nụ cười buồn không ai thấy.
Hạnh ngồi xuống, tỏ ra hờn dỗi, liếc Hào:


- Anh Hào, có bạn gái xinh đẹp thế này mà giấu.
- Đúng vậy. Anh Hào không được nha - Quỳnh tiếp lời.
Hào biết sai, nhận lỗi:
- Rồi. Anh sai rồi. Hai em đừng giận nha.
- Hào kể về hai người rất nhiều, vừa xinh đẹp vừa tài giỏi - Tâm khen ngợi.
Không tỏ vẻ giận dỗi được lâu, Hạnh phì cười:


- Tâm, không cần nịnh vậy đâu, ảnh có bao giờ khen chúng tôi đâu. Mà nếu nịnh thì nịnh Quỳnh nè, Quỳnh là con gái nuôi của ba mẹ Hào, họ rất thương yêu Quỳnh, em ấy nói tốt vài câu sẽ thêm không ít điểm đâu nha.
- Chị, Chị Tâm đừng nghe chị Hạnh nói - Quỳnh không đồng ý, đính chính.


Tâm chưa nói gì thì Hào đã cắt ngang:
- Đúng vậy. Bây giờ anh nịnh luôn cả hai em nè. Mau gọi món đi, anh mời.


Ăn được nửa bữa, Hạnh đứng lên đi vệ sinh, Quỳnh không muốn nhìn họ gần gũi nên đầu hơi cúi, giả vờ chăm chú ăn, nụ cười chua xót. Món ăn mới được bưng lên, thấy là cua hấp nên Quỳnh cũng chẳng để ý. Lúc này cặp đôi kia mới nhận ra nãy giờ mình vừa nói vừa ăn bỏ quên cô, Tâm ngại ngùng:


- Quỳnh ăn cua đi.
- Đây nè. Em ăn đi - Hào cũng bẻ một con cua vào trong chén của Quỳnh. Nếu như bình thường, Quỳnh sẽ rất vui vì hành động quan tâm của Hào nhưng giờ tim cô lại nhói đau.
"...- Quỳnh không ăn được cua. Con bé rất mẫn cảm với cua, ăn vào sẽ bị dị ứng - Hạnh


- Ok. Sau này anh sẽ để ý đi ăn không gọi món cua - Hào"


Lời nói văng vẳng bên tai như một nhát dao cứa vào vết thương của Quỳnh, giọt nước mắt xoay tròn trong đáy mắt, tuy vậy Quỳnh vẫn không thể hiện ra, chỉ cười nhẹ cúi đầu thưởng thức. Hạnh ra tới, vừa ngồi xuống nhìn thấy món cua hơi nhíu mày, lại nhìn thấy Quỳnh đang ăn cua, nhanh tay giụt chén, gầm lên:


- Quỳnh, sao em lại ăn cua?
- Cua? Tiêu rồi. Anh quên mất - Nghe Hạnh tức giận, Hào mới nhớ tới, vỗ vỗ trán.
Không để ý tới Hào, Hạnh lo lắng hỏi:
- Quỳnh, em có sao không?


- Chị đừng lo, mấy năm nay em ít bị dị ứng lắm. Không sao - Quỳnh tỏ vẻ không sao, trấn an thì tiếng chuông điện thoại vang lên: " Love in your eyes...Sitting silent by my side...Going on Holding hand...Walking through the nights..."
Nghe máy xong, Quỳnh vội cầm đồ với túi xách đứng lên vừa nói:


- Công ty có chút việc cần em xử lý - Đưa card cho Tâm - Chị có chuyện gì thì gọi cho em nha. Em đi trước. Tạm biệt. Mình hẹn sau nha.


Quỳnh quay người đi rất nhanh, có vẻ như muốn chạy trốn. Ra tới cửa, cô còn quay người nhìn ba người kia trò chuyện rất vui vẻ, đau đớn lấn áp cả trái tim cô, nước mắt nãy giờ không kìm nén được nữa chảy dài trên má, nhưng rất nhanh cô lau đi, khôi phục sự lạnh lùng của mình, không tiếp tục để lộ tâm tình, quanh thân cô đầy vẻ cảnh giác và cô độc. 


Mới vừa nhận ra tình cảm của mình thì đã thấy người mình yêu đang đi bên cạnh người con gái khác, làm sao để đối mặt với tất cả?






Truyện liên quan