Chương 41: Tan băng

Hào muốn tìm cơ hội thì cơ hội đã đưa đến tay, tối hôm sau Quỳnh bận đi bàn việc với khách hàng nên không đi ăn tối với cậu được, sau khi gọi điện thoại tâm sự hơn một tiếng đồng hồ cậu mới thả cô đi, cậu liền lập tức hẹn Hạnh đi ăn tối nói chuyện. Người ta có câu có chuyện nhờ người phải xuống nước mà, Hào chiều theo Hạnh đến nhà hàng Nhật mà cô yêu thích. Sau khi nói vòng vo từ chuyện này sang chuyện khác, Hào mới giống như lơ đãng hỏi tới Quỳnh:


- Hôm nay sao không hẹn Quỳnh cùng đi cho vui?
- Em gọi cho con bé rồi, con bé nói tối nay có hẹn với khách hàng. Chán ch.ết được. May là cuối tuần này con bé hẹn em đi shopping, chi phí em ấy lo - Câu trước oán hận câu sau Hạnh đã vui vẻ kể lại.


Quỳnh đã nói trước nên Hào tất nhiên là biết chuyện này, không những vậy Quỳnh còn định kéo cả Tử Nhiễm theo, cậu chỉ hỏi cho có lệ thôi, nhanh chóng đi vào chủ đề:
- Em với Quỳnh rất thân nhỉ? Bọn em thân từ lúc nào?


- Em với con bé quen biết nhau từ lúc em chỉ 15, Quỳnh 14 ak, tới nay chắc đã được hơn 10 năm rồi - Hạnh vừa ăn rất bình thản tự nhiên trả lời.
Đó chỉ là câu hỏi mở đầu không phải vấn đề chính mà cậu muốn hỏi, thấy Hạnh chẳng mấy để ý, cậu hỏi tiếp:


- Lúc em biết Quỳnh con bé cũng đã nhẹ nhàng, am hiểu lòng người như vậy sao? Anh thấy con bé hình như quá tốt với người thân, chưa bao giờ thấy con bé cáu gắt hay bướng bỉnh với ai bao giờ, luôn nhường nhịn, quan tâm, còn đối với người lạ thì con bé lạnh lùng đến vô cảm, nhìn chẳng có tình cảm chút nào. Như có hai tính cách vậy đó.


Nghe câu hỏi của Hào, Hạnh như khựng lại, những điều cô thấy thì cậu cũng nhìn thấy như vậy, chỉ biết thở dài, lắc đầu:


available on google playdownload on app store


- Sáu năm trước, trước khi em đi du học, bởi vì có một chuyện xảy ra, Quỳnh chỉ lạnh lùng vô cảm với người ngoài thôi, đối với người thân thì vẫn như đứa bé vậy, hay trêu chọc đùa giỡn lắm, bướng bỉnh làm nũng nữa. Em đáng lẽ chỉ đi bốn năm nhưng phải học thêm thạc sĩ hai năm, đợi đến khi trở về con bé lại trở nên như vậy, bọn em cũng không được thân thiết như trước, Quỳnh có nhiều bí mật vẫn không kể với em nhất là chuyện của sáu năm trước. 


- Chuyện xảy ra sao? Chuyện gì vậy? - Những lời Hạnh kể về Quỳnh trước kia, liên tưởng đến Quỳnh bây giờ nào có bướng bỉnh, nào có trêu chọc, chỉ có quan tâm, chiều lòng người đến mức bất ngờ luôn đó, Hạnh có nhắc đến chuyện quá khứ xảy ra, Hào thắc mắc hỏi lại.


Như lâm vào hồi ức, nhớ lại chuyện xưa, Hạnh cũng u buồn, giọng điệu buồn bã kể lại:


- Lúc em mới quen biết Quỳnh, nhà con bé cũng khá giả, lại rất hạnh phúc, được ba mẹ cưng chiều, Quỳnh lớn lên vô cùng đáng yêu, tính cách vừa tiểu thư nhưng lại hòa đồng, vừa kiêu kì nhưng không kiêu căng, được người xung quanh, bạn bè yêu thích lắm. Nhưng trong một đêm, ba Quỳnh có người đàn bà khác bên ngoài, đòi li dị với cô, dọn ra ngoài sống chung với người đàn bà đó. Từ ngày đó, Quỳnh như thay đổi thành một người khác vậy, từ sáng sủa, tràn đầy sức sống, đến u buồn, sống nội tâm, chỉ thích ở một mình, không thích giao tiếp với bạn bè nữa. Em khó khăn lắm mới lần nữa bước vào cuộc sống của em ấy, lần đó bọn em còn cãi nhau một trận rồi khóc lớn dưới mưa nữa. Em cố kéo con bé vào các cuộc đi chơi, con bé mới như có lại chút sức sống đó, nhưng biến cố lại lần nữa xảy ra. Ba Quỳnh làm ăn thất bại, ngay cả ngôi nhà mà mẹ con Quỳnh đang ở cũng bị tịch thu, từ một tiêu thư rơi xuống người không nhà để về. Mẹ con em ấy thuê một căn nhà nhỏ, con bé phải theo cô Lan dầm sương dãi nắng bán từng ly cafe bên vệ đường, vừa làm vừa học. Em cũng muốn giúp Quỳnh nhưng con bé rất tự trọng, chỉ lâu lâu nhận đồ của em nhưng mà nhất định không chịu nhận tiền, hồi đó em muốn cạy đầu coi thử em ấy nghĩ gì luôn đó. May là trước khi em đi, cuộc sống của mẹ con bọn họ cũng đã ổn định hơn, cô Lan đã mở được một cái quán nho nhỏ, Quỳnh thì vừa học vừa phụ quán giúp mẹ. Còn chuyện sáu năm qua thì em chưa từng nghe Quỳnh nói gì, em đã nhiều lần trực tiếp gián tiếp hỏi con bé nhưng chẳng tìm hiểu được gì. Em thật bất đắc dĩ đó.


Lại một lần nữa đau lòng với những chuyện đã xảy ra đối với người con gái cậu yêu, Hào thật tức giận với ba Quỳnh, là ông ta đã cướp đi hạnh phúc và tuổi thơ của Quỳnh, cậu còn tức giận tại sao lúc Quỳnh xảy ra biến cố cậu lại không có ở bên cạnh cô, phải chăng nếu lúc đó cậu thân thiết với Hạnh hơn thì cậu đã quen với Quỳnh sớm hơn, giúp đỡ cô vượt qua sóng gió. Còn ẩn số của sự việc sáu năm qua nữa, cậu thật sự muốn tìm hiểu kĩ xem, ai là người có thể giải đáp cho cậu đây?


Một quá khứ đã được mở ra, còn sáu năm trong lúc Hạnh đi du học thì sao? Hào làm cách nào tìm ra nó, cậu có là người làm tan tảng băng không?






Truyện liên quan