Chương 43: Luật sư

Ở nhà hàng Royal, Hào vừa đến thì đã có người mời vào phòng mà cậu đã đặt sẵn, thông báo người cậu hẹn gặp đã đến, vừa vào cửa phòng cậu đã thấy một người đàn ông tuy còn rất trẻ nhưng mà có vẻ rất dày dặn kinh nghiệm, trải qua nhiều sóng gió nên trên gương mặt đầy vẻ cương nghị quyết đoán nhưng không kém phần trang nhã, lịch sự. Khang đứng lên bắt tay chào hỏi:


- Xin chào, Tổng giám đốc Bùi, tôi là Hà Văn Khang.
- Xin chào Luật sư Hà, tôi là Bùi Đức Anh Hào.
Sau khi chào hỏi, hai người ngồi vào bàn, gọi thức ăn xong, Hào mới đi vào chủ đề chính:


- Luật sư Hà, hôm đây tôi hẹn với anh vì mục đích gì chắc anh đã biết nên tôi cũng không vòng vo, tập đoàn H&K chúng tôi có một luật sư gần đây đã chuyển công tác sang nước ngoài nên tôi muốn mời anh vào đoàn luật sư cố vấn của chúng tôi. Tôi biết anh rất có danh tiếng trong các vụ kiện cáo liên quan đến kinh tế, nếu như anh đồng ý vào trong tập đoàn chúng tôi thì sẽ có không gian để phát triển.


- Tổng giám đốc Bùi, là anh quá khen tôi thôi tôi không giỏi vậy đâu. Nhưng nói đi phải nói lại, lời đề nghị của anh rất hấp dẫn, tôi sẽ suy nghĩ xem sao - Không lập tức đồng ý, Khang hứa sẽ cân nhắc. 


Đã tìm hiểu về Khang, Hào biết anh ta là một người thận trọng, tuy anh ta không lập tức đồng ý nhưng điều đó càng khiến cậu yên tâm về con người này hơn, cậu cũng không ngại phiền cất công thuyết phục:


- Luật sư Hà, tôi mong cậu sẽ cẩn thận cân nhắc về việc này. Chúng tôi thật sự có thành ý mời anh đến tập đoàn làm việc.


available on google playdownload on app store


- Được, nếu Tổng giám đốc Bùi đã có thành ý như vậy thì tôi nhất định sẽ nghiêm túc cân nhắc, tôi sẽ liên lạc với anh sớm nhất có thể - Khang cũng nhận ra được thành ý của Hào nên hứa hẹn sẽ nghiêm túc xem xét. 


Bàn công chuyện đã xong, Hào vừa dùng cơm vừa hỏi đến chuyện cậu muốn hỏi nhất:
- Luật sư Hà, anh có biết một người tên Hoàng Kim Quỳnh không? 
- Hoàng Kim Quỳnh? Người anh nhắc đến lẽ nào là Giám đốc của công ty Nhân Ái - Khang thắc mắc hỏi ngược lại. 


- Đúng vậy, lần trước anh tới đại học S diễn thuyết, em gái tôi cũng là sinh viên trường này, con bé rất ngưỡng mộ anh, hớn hở kể lại buổi diễn thuyết, còn nhắc đến anh trong buổi diễn thuyết có kể về Quỳnh nữa - Hào tỏ vẻ bình thản, rất tự nhiên thuật lại.


Nghe được, Khang rất ngạc nhiên vì cách nói chuyện của Hào xem ra họ rất thân thiết, cậu thắc mắc:
- Quỳnh? Nghe cách anh gọi hình như hai người rất thân thiết nha. 


- Đúng vậy, chúng tôi là bạn, ba mẹ tôi còn rất thích cô ấy nên nhận cô ấy làm con gái nuôi - Giải thích vì sự thân thiết của hai người, Hào cũng mở miệng hỏi đến quan hệ của Khang với Quỳnh - Tôi cũng nghe Tử Nhiễm nói trong giọng nói của anh khi nói về Quỳnh rất ngưỡng mộ, chắc là quan hệ của hai người rất tốt đi. 


Khang ak lên hiểu ra, lên tiếng giải đáp thắc mắc của Hào:
- Quan hệ của chúng tôi cũng bình thường thôi chứ không quá thân thiết đâu. Phải nói là em ấy đã giúp tôi rất nhiều mới đúng đó. 
- Giúp anh? - Hào rất ngạc nhiên, thảng thốt hỏi lại.


Cũng không phải chuyện gì không thể nói ra, Khang cũng vừa nhâm nhi ly rượu trên tay vừa kể lại:


- Nhà của tôi cũng có chút khá giả nên thời niên thiếu ăn chơi lêu lỏng, theo đám bạn nhậu nhẹt, đua xe, đó là thời kì phản nghịch của tôi đó. Ba tôi dùng tiền lo lót để tôi theo học khoa Luật ở đại học S nhưng tôi lại chẳng muốn, không đến lớp trễ thì cũng cúp cua. Lần đầu tiên, tôi gặp Quỳnh là ở một quán ăn, bạn bè tôi gây khó dễ với em ấy mà em ấy chẳng thèm quan tâm đến chúng tôi, lạnh lùng làm việc như câm điếc vậy đó. Nhưng có lẽ có duyên, trong một ngày chúng tôi đã gặp hai lần, tôi gặp Quỳnh ở một cửa hàng tiện lợi, tôi chỉ muốn chứng tỏ lại treu chọc đùa giỡn Quỳnh nhưng lần này Quỳnh lại tát cho tôi một tát, mắng tôi tỉnh. Tôi còn nhớ từng lời Quỳnh đã mắng tôi: " Anh đừng ỷ nhà mình giàu thì muốn làm sao thì làm, anh giàu thì hay lắm sao, có tiền thì quăng ra cửa sổ vậy đúng không, để coi thử một khi trở nên nghèo đói rồi anh sẽ làm sao. Anh có quyền gì sỉ nhục tôi, tôi dù sao vẫn tốt hơn anh, tôi học hành đàng hoàng, có công việc tự mình kiếm tiền, dùng mồ hôi công sức để đổi tiền, tốt hơn cái người chỉ biết ăn chơi tiêu tiền ba mẹ như anh. Anh nghĩ anh có khác gì rác chứ, tôi có một lời khuyên anh nếu như muốn sống như con người hãy đến tìm tôi." Lúc đó, tôi cũng sững sờ, cứ thẫn thờ như vậy đến khi về tới nhà, tối hôm đó tôi còn chọc tức ba tôi khiến ông ấy nhồi máu cơ tim phải nhập viện, lần đầu tiên tôi mới chợt nhận ra ba tôi đã già mà đứa con trai như tôi lại chưa nên người, tôi nản lòng thoái chí ngồi bên ngoài cửa hàng tiện lợi uống bia, lại lần nữa gặp Quỳnh ở đó. Câu đầu tiên Quỳnh hỏi tôi lại là:"Anh nghĩ sao rồi, anh có muốn trở thành con người không?". 


Cười tự giễu, nhắc đến thời kì phản loạn lúc đó, Khang chỉ biết cười trừ thôi, lúc đó cậu thật sự ấn tượng với cô bé dù chỉ nhỏ hơn cậu một tuổi nhưng lại mãnh mẽ, chững chạc như vậy, cậu lại tiếp tục nói tiếp:


- Là con bé đã hướng dẫn tôi nhanh chóng làm quen với bài giảng, kèm cặp tôi, nên giờ tôi mới có ngày hôm nay. Có thể nói nếu như lúc đó con bé không phải đang theo học khoa Quản trị kinh doanh thì tôi nghĩ con bé sẽ trở thành một luật sư còn tài giỏi hơn cả tôi đó. 


Nghe được người khác khen bạn gái mình như vậy, Hào cũng rất vui nhưng nghe câu chuyện của Khang làm cho cậu thắc mắc:
- Vậy thì hai người là hoạn nạn gặp chân tình rồi. Sao anh lại nói quan hệ của hai người bình thường?
Nói đến điều này, Khang chỉ biết thở dài than thở:


- Tôi nói như vậy cũng có lý do hết cả đó, bởi vì em ấy thì biết rất rõ chuyện của tôi, giúp đỡ tôi nhiều nhưng chuyện của cô ấy thì tôi lại chẳng biết gì cả, từ hoàn cảnh gia đình đến việc tại sao con bé làm việc ở quán ăn và cửa hàng tiện lợi gần trường. Có một lần tôi ăn cơm ở quán ăn, thấy Quỳnh không cẩn thận đổ đồ ăn lên người khách không những bị khách hằn học mắng nhiếc còn bị ông chủ mắng thậm tệ, vậy mà Quỳnh lại chẳng thèm một câu giải thích chỉ luôn miệng xin lỗi, tôi tức giận muốn giúp em ấy mà con bé còn mắng tôi nữa chứ. Con bé làm việc ở quán ăn và cửa hàng hàng tiện lợi lại phải đi học thật sự rất cực khổ, tôi đề nghị muốn giúp con bé nhưng em ấy lại rất tự trọng nhất quyết không nhận sự giúp đỡ của tôi. Tôi rất bất đắc dĩ, nhưng chẳng biết làm sao như muốn cạy não em ấy luôn rồi đó. Vậy nên tôi mới nói quan hệ chúng tôi không được thân thiết như bề ngoài. Quỳnh giúp tôi nhưng tôi chưa bao giờ giúp con bé điều gì, bởi vậy tôi mới trở thành luật sư cố vấn của Nhân Ái.


Qua lời nói của Khang, Hào chỉ biết thêm một ít về chuyện quá khứ nhưng cũng không toàn bộ, cậu cũng nhận ra có lẽ phải hỏi chính bản thân người đó thì mới biết rõ ràng thôi.






Truyện liên quan