Chương 4
Giữa tháng tư, hoa thơm đã tàn, những rừng cây trùng điệp vẫn xanh biếc. Nhành liễu điệu đàng soi bóng xuống mặt hồ Ảnh Thúy – chốn tao nhã chúng tài tử giai nhân kinh thành du ngoạn.
"Lốc cốc... lốc cốc..." Xa xa chỉ thấy bốn con ngựa tuấn mã đi nước kiệu trên mặt đá xanh, kéo chiếc xe nạm ngọc đi tới, ngừng tại quán rượu bên cạnh hồ Ảnh Thúy. Thị đồng ngồi cạnh phu xe nhảy xuống, quỳ mọp đưa lưng kính cẩn đợi chủ nhân bước xuống.
Chợt nghe một trận ồn ào từ bên trong. Một người đàn bà mặc quân phục ngửa đầu cạn bát rượu, nói tiếp: "Này, ta làm binh lính nhiều năm như vậy, cực khổ rèn luyện, ngoài Cổ tướng quân, chưa từng tin phục ai! Phong thái Cổ tướng quân mới đúng là oai phong, cô ta trừng mắt hổ một cái, gầm miệng sư tử một tiếng, nhất định là dọa tên phản đồ ngay lập tức xuống ngựa gục đầu chịu ch.ết. Thật là hả lòng hả dạ." Người đàn bà kia vỗ bàn cười to, rồi tiếp tục chép miệng nhấp rượu.
Một thư sinh trang điểm xinh đẹp đi tới, "Ngô hoàng thánh minh, trời phù hộ Đại Lẫm, phù hộ thái nữ điện hạ, sau khi Phạm Dao tướng quân ch.ết trận ngoài biên ải, lại xuất hiện anh hùng lương tướng Cổ đại tướng quân.”
“Đúng, hoàng thái nữ điện hạ là Lẫm Uyên tử, nhất định sẽ bảo hộ Đại Lẫm ta phúc trạch vạn dân.”
“Từ khi hoàng thái nữ giáng sinh đến nay, lời cầu khấn ở đền Thái tổ cũng càng ngày càng linh nghiệm.” Một người đàn ông trung niên chen miệng nói.
“Thật không? Ta cũng phải đi thử một lần.”
Ngay sau đó, mọi người chuyển chủ đề sang quỳ lạy cầu nguyện như thế nào mới linh nghiệm.
Nhưng mà, người nói vô tâm, người nghe hữu ý. Trước xe ngựa tinh xảo, thị đồng vẫn quỳ mọp trên nền đá xanh, màn gấm ở cửa xe bị siết chặt.
“Hừ! Nhị muội, xem ra chúng ta cần đẩy nhanh kế hoạch. Bây giờ một đứa trẻ sơ sinh chưa tròn một tuổi đã được lòng dân như vậy, đến khi cô ta trưởng thành, địa vị ổn định, chúng ta còn có thể làm gì? Không thể dưỡng hổ vi hoạn.” Phạm Dư căm hận nói. Chuyện tốt của tam muội thiếu chút nữa làm hỏng ván cờ của nàng, nếu không bây giờ Vũ Văn thị sao vẫn còn ngồi yên ổn trên ngôi vị hoàng đế, chắc chắn sẽ là đang quỳ mọp dưới chân nàng rồi.
*Dưỡng hổ vi hoạn: ý nói dung dưỡng kẻ địch là tự vác họa vào thân.
“Đại tỷ nói đúng, chẳng qua là vì tam muội mới an táng, trong quân không yên, chuyện này chúng ta cần tỉ mỉ thảo luận lại.” Phạm Ly nhíu mày, “Cổ A Mang kia chúng ta phải lợi dụng thật tốt.”
“Không phải người trong nhà thì không thể tin, có thể lôi kéo, nhưng từ đầu đến cuối luôn phải có điểm đề phòng.” Phạm Dư híp mắt nhìn về phía cung điện trùng trùng, không khỏi nghĩ tới thiếu niên như phượng hoàng dưới tàng cây cùng tiếng đàn uyển chuyển của y... Cứ chờ đi, bất kể là cả tòa cung điện kia, hay là mỹ nhân trong điện, cũng sẽ là của ta!
***
Híp mắt, Vũ Văn Tư Nguyên thích chí ngồi trong lương đình giữa ao sen hóng gió, thuận tiện nghịch nghịch mấy con cá dưới hồ, hồ sen này là một đại mỹ cảnh của Ninh cung! Lương đình được vây lan can cẩn thận, nàng hoàn toàn khó mà rơi xuống. Nhưng mà... mấy con cá bóng nhẫy kia thật không đáng yêu chút nào, đút bọn nó quế hoa tô giòn ngọt bọn nó không chịu ăn. Hứ! Không biết thưởng thức! Tư Nguyên bực bội bốc một nửa quế hoa tô nhét vào trong miệng, từ từ nhai, ai ~ ai, răng còn chưa lớn đủ đâu ( ToT ) Nhìn Tiểu Hòa bận rộn bên cạnh, Tư Nguyên toe toét cười một tiếng, chuẩn bị có cơm nếp gà ăn rồi. ( ^o^ ) Nàng không khỏi nghĩ tới cơm nếp gà của kiếp trước. Hôm nay nàng đã có thể phát ra vài từ đơn, y y a a rất lâu, bảo Tiểu Hòa dùng lá sen chưng cơm nếp gà. Hắc hắc, nàng không nhịn được muốn nếm thử một chút, không biết răng lợi có nhai nổi không, thôi cứ chưng lâu lâu chút là được. Vũ Văn Tư Nguyên cười híp cả mắt nhìn Tiểu Hoà cẩn thận đem lá sen đỏ thẫm gói cơm nếp gà lại rồi thả vào nồi, rồi lại gian xảo cười với bọn cá mất nớt, ta đổi thủ đoạn, xem các ngươi còn dám chê không!
*Quế hoa tô là một loại bánh ngọt, xem hình dưới, tui thấy nó giống giống bánh cốm :v
Trong ao sen, các bạn cá vẫn bơi lội hết sức tận tình, không thèm để ý tới bánh ngọt thả ngay bên cạnh. Tư Nguyên buồn rầu, chăm chú nhìn các bạn cá nửa điểm cũng không chịu hợp tác. Gần đây lúc nào cũng thấy phụ quân vội vội vàng vàng, nhất định là sắp có chuyện gì không tốt xảy đến. Nhưng thân hình trẻ nít chưa đầy một tuổi của nàng có thể làm gì chứ! Luận võ, bây giờ ngay cả đứng còn không vững; bàn kế, một đứa trẻ sơ sinh mà lên tiếng thì quá ư là quỷ dị, đành tin tưởng vào người lớn lên ở thâm cung như phụ quân vậy, sau này tính toán tiếp. Nếu như không có sau này, vậy nàng chỉ có thể trách thời vận không đủ. Nhưng mà đời sau biết có còn gặp một phụ thân tốt như vậy nữa không? Suy nghĩ một chút liền cảm thấy thương tâm.
Ai ~~~ nếu như nàng thật sự là một đứa trẻ ngốc nghếch vô tri thì đã không phải phiền muộn như vậy.
Vòng vòng như vậy làm cổ nàng ê ẩm, nhìn qua thấy Tiểu Hòa đã ngồi dưới đất, dựa vào ghế dài trong đình ngủ. Thật là, nền đất lạnh, coi chừng lưu lại mầm bệnh đó! Y y a a một hồi thật lâu mà hắn vẫn không trả lời, nàng đành nghiêng đầu tiếp tục ngắm cá, chắc hắn mệt mỏi quá, nồi hấp hơi nước bốc nhiều thế kia cơ mà!
***
Vừa bước xuống ngự giá, đi vào Ninh cung, Vũ Văn Liên nhanh chóng phát hiện mấy cung nhân ngã trên đất, Cốc Vũ đi sau lưng y cũng ngay lập tức té xuống, rõ ràng là bị đánh thuốc mê. Vũ Văn Liên cảm thấy ngực bị đè xuống, hai lỗ tai bùng bùng, chân y xiêu vẹo chạy gấp vào trong điện. Hoàng nhi. . . Hoàng nhi không có ở trong điện! Y mới chỉ rời đi chăm sóc mẫu hoàng một chút thôi, sao hoàng nhi đã không còn tăm hơi? Tiểu Hòa cũng chẳng thấy đâu. . . Bình tĩnh, ta phải bình tĩnh lại, y nắm chặt quả đấm, móng tay ấn sâu vào lòng bàn tay, đau đớn xông lên kích thích y, đầu đau nhức tỉnh táo lại. Vũ Văn Liên đứng trong điện sửng sốt thật lâu, mới chậm rãi đi ra khỏi điện, có lẽ là nàng chỉ đang chơi đùa đâu đó trong Ninh cung thôi. Y cảm thấy hy vọng xa vời . . . Cung nhân đều bị hôn mê, làm sao lại bỏ qua hài tử của y được?
Một trận gió lướt qua, Vũ Văn Tư Nguyên cảm giác trời đất quay cuồng, ngay lập tức bị bế lên một cách hung hãn, lãnh hương quanh quẩn nơi chóp mũi, liền biết là phụ quân.
“Đau. . .” Nàng không nhịn được kêu lên thành tiếng. Mê mẩn nhìn vẻ mặt kinh ngạc vui mừng của phụ quân.
“Vẫn còn ở đây. . . vẫn còn ở đây. . . Tốt quá. . . Không sao là tốt rồi.” Vũ Văn Liên ôm chặt lấy thân thể nho nhỏ mềm mại ấm áp của nàng. Cơ hồ không dám tin có thể có vận tốt như thế, đến khi nghe tiếng kêu đau của hài từ mới buông lòng tay. Tỉ mỉ suy nghĩ xem chuyện gì đã xảy ra.
“Phụ quân. . .” Vũ Văn Tư Nguyên cười híp mắt chỉ cơm nếp gà chưng đã lâu, Tiểu Hòa thì ngủ gật chưa chịu tỉnh, chỉ có thể để phụ quân ra tay thôi, nàng không nhịn được muốn ăn!~
Theo hướng chỉ của hài tử, Vũ Văn Liên mở ra lồng hấp cuồn cuộn hơi nước, ngơ ngác nhìn lá sen đỏ thẫm gói vật gì. Y nghĩ, đây chính là nguyên nhân.
Quả nhiên, sau khi y tắt lửa, hơi nước tản đi, chừng một nén nhang sau, Tiểu Hòa liền tỉnh lại. Mặt ngơ ngác nhìn y, “Điện hạ, người trở về từ lúc nào?”
Vũ Văn Liên tỉ mỉ hỏi kĩ chuyện xảy ra lúc chiều, rồi nói, “Tiểu Hòa, ngươi lui xuống chuẩn bị cơm tối đi, ta trông hoàng nhi là được rồi”
Tiểu Hòa choáng váng đi ra, không hiểu nổi làm sao trong chớp mắt đã đến giờ cơm tối rồi.
Đúng vậy, không lâu sau khi y trở lại từ Lẫm Uyên, y phát hiện mình có một thân bách độc bất xâm, chẳng qua là làm dáng một chút không cho người ngoài biết. Y tin rằng thể chất y cùng hoàng nhi giống nhau, cho nên không bị mê khí kia ảnh hưởng.
Mê khí kia là do lá sen bị chưng lên mà có, ao sen hồng liên cùng cá chép hoa đều do y mang từ Lẫm Uyên về, lúc đầu chỉ vì muốn những thứ này lọc sạch không gian trong cung, không ngờ. . . Vũ Văn Liên đột nhiên cười lên, ôm lấy Vũ Văn Tư Nguyên quay hai vòng, hôn lại hôn, “ Hoàng nhi thật là thiên tài.”
Vũ Văn Tư Nguyên ngẩn người, một tuổi biết nấu cơm thì là thiên tài sao, mà còn chỉ là sai bảo người khác làm! Nhưng lời khen ngợi luôn làm nàng cao hứng, vì vậy cũng khanh khách cười theo.
“Đi thôi, đến giờ dùng bữa rồi.” Vũ Văn Liên ôm nàng đi vào trong điện, bước chân nhẹ nhàng.
“Cơm. . . Cơm. . .” Vũ Văn Tư Nguyên chỉ cơm nếp gà hồng hồng, dùng điệp âm của trẻ sơ sinh mà kêu, nàng hấp cơm suốt một buổi chiều cơ mà! Sao lại không mang theo được.
“A~a~. . . Mặt dù với thân thể hoàng nhi thì không phải sợ, nhưng ăn nhiều dẫu sao cũng không tốt. Lá sen kia có độc đó!” Vũ Văn Liên bắt được hai bàn tay múp míp như ngó sen, lại hôn xuống hai cái.
“A~!” Hả? Có độc? Vũ Văn Tư Nguyên sửng sốt. Phụ quân người nghĩ làm sao vậy, hoa sen có độc người lại trồng ở nội cung! Nàng nhìn cơm gà thơm ngát hồng hồng mà rơi nước mắt. . . Cuối cùng ngửi một cái nữa, liếc mắt nhìn thêm một cái, rồi ảm đạm xoay người, gặp lại sau nhé, tiểu nếp tử!
***
Phụ tử nhà này đáng yêu ch.ết đi được : Các nàng muốn biết vì sao phụ quân khen bé Nguyên thiên tài hơm : hồi sau sẽ rõ =]]